Họ là một cặp vợ chồng sống ở Mỹ cũng khá nhiều năm. Có bằng cấp đại học, có giốp yên ổn, có nhà để ở, có xe để đi và có một đứa con trai nhỏ. Họ không có chuyện gì để thiên hạ bàn tán nếu không có một bữa...
Bữa đó họ đi chợ VN. Bất ngờ người chồng gặp lại cô bồ cũ. Lúc này mới vừa chia tay người tình, cô ta đem đứa con gái năm tuổi qua tiểu bang này ở nhờ nhà một người bạn chờ xin trợ cấp và housing. Người chồng gặp Bồ Chanh, tên cô bồ cũ, mười năm trước khi hai người làm chung ở hãng làm gương làm kính. Thuở đó cả hai còn chân ướt chân ráo ở xứ Mỹ chỉ mới vài năm. Bồ Chanh có nước da bánh mật mặn mà, do sự pha trộn khéo của hai giòng máu Miên Việt. Bố Miên, mẹ Việt. Thạnh là thanh niên Việt. Họ đều không có ai là thân nhân ở bên này nên sống với nhau như vợ chồng. Kinh tế đi xuống, hãng xưởng sa thải nhân viên. Họ mất việc trong cùng một ngày. Đời sống bắt đầu khó khăn. Rồi một hôm đường ai nấy đi. Bồ Chanh theo tình nhân mới-một anh Mỹ lai-và người thanh niên Việt đi học trở lại.
Tưởng người đàn bà - Chồng mình mới gặp lại - Là bạn học cũ của chồng, người vợ mời cô ta về nhà ăn bữa cơm. Bên ngoài, cả ba đều vui vẻ, thân thiện với nhau. Cô bồ cũ và người chồng đối xử tự nhiên. Một tuần sau cặp ba đó còn rủ nhau đi coi movie. Chắc Tú Uyên thật sự không biết sự liên hệ ngày xưa của chồng, chứ đàn bà mà, họ cũng khôn lắm trong việc "rước kẻ trộm vào nhà". Chỉ có bạn của Thạnh là biết. Nhưng đàn ông với nhau, họ giữ kín những chuyện như thế này, chứ là đàn bà thì vài ngày sau người vợ biết ngay. Đôi khi họ còn ghen dùm cho bạn.
Từ ngày gặp lại cô bồ cũ, người chồng bắt đầu vắng nhà, có bữa đi làm về trễ, có bữa về thẳng nhà nhưng sau bữa cơm thì tìm cách đi. Người ta hay thấy Thạnh ở xóm nhà đường Portland. Rồi tưởng như ai cũng biết Thạnh đi lại với Bồ Chanh, chỉ có Tú Uyên là không biết. Người ở xóm đó thương hại Tú Uyên, nhưng không ai muốn gọi điện thoại cho nàng biết, vì họ không quen biết Tú Uyên, và chuyện cũng tế nhị khó nói. Hay Tú Uyên có biết mà vì thể diện gia đình nên không làm lớn chuyện, không ai biết? Có lẽ nàng biết, nhưng không làm gì đấy thôi?
Mấy người đàn bà ngồi quanh bữa tiệc, rảnh rang đem chuyện của cặp vợ chồng này ra bàn tán:
− Đàn ông vắng nhà nhiều như vậy, không đến nhà vợ nhỏ thì đi đâu? Ở Mỹ rồi mà còn bà lớn bà nhỏ thế mới nản chứ. Cái hạng đàn ông đó bỏ mẹ cho rồi, còn tiếc cái gì! Chả đâu phải già cả gì đâu mà nói là đã quen cái tính của đàn ông ở VN? Xứ này mình là đàn bà cũng cực khổ đi cày kiếm ăn, chứ sướng gì, mà lại thêm nợ một ông chồng như vậy.
Có người tiêu cực nói:
− Coi vậy chứ cũng khó nói. Mình không ở cảnh họ nên dễ nói.
Thủy Văn Khoa chanh chua trả lời:
− Có gì mà khó. Chuyện gì mình cũng giải quyết được cả. Ai kêu cứ lừng khừng thụ động, cứ để người khác quyết định đời mình. Gặp cảnh tui là tui bỏ.
− May mà cảnh vợ chồng của cô hòa thuận, chứ cũng lôi thôi như người ta, thì biết cô có cứng rắn như khi cô nói không. Như lời con Nhung, cứ nói thì ai nói chẳng được. Nhung còn bi quan nói làm đàn bà khổ quá, trăm ngàn thứ khổ. Có con gái nghĩ tội cho con, tui nói với ông xã tui phải thương nó.
− Thấy cặp vợ chồng Thạnh - Tú Uyên đưa nhau đi chợ trông họ cũng như bất cứ cặp vợ chồng hạnh phúc nào, chỉ có tao là cứ thắc mắc cô vợ có biết chuyện chồng bồ bịch lại với bồ cũ hay chưa, họ xài chung một người đàn ông mà cô có biết? Khổ thân tôi! Chuyện của người ta mà mình cứ bận tâm, mà xem chừng họ sống tỉnh bơ lắm! Cả hai bà đều diện, chắc diện để giữ tình yêu của người đàn ông? Chắc phải biết sự hiện diện của nhau mới có cảnh "lấn đất dành dân" chứ?
Cô bồ cũ thúc hắn ly dị vợ để chính thức đem cô về. Người đàn ông hứa trăm lần sẽ bỏ vợ. Miệng nói như vậy nhưng bụng lại nghĩ, bỏ vợ thì tài sản sẽ bị cưa đôi. Của cải đâu có bao nhiêu mà phải cưa đôi thì hắn đâu còn gì nữa. Giữ cái nhà cho mình thì phải hoàn một nửa tiền cho vợ. Mà hắn làm gì có tiền để hoàn cho vợ. Mang một nửa đi thì số tiền đó không đủ down mua một cái nhà khác. Hồi trước cũng nhờ income của vợ của chồng mới mua được cái nhà 5 phòng như thế này. Đứa bé con dưới 12 tuổi đó thì chắc là quan tòa không cho hắn mang theo. Con nhỏ thì ở với mẹ có lý hơn. Ở với vợ thì hắn liệu tiền chu cấp -child support. Họ đè ngay lương của hắn trước khi hắn đụng tới cái check. Ở xứ này hắn không trốn bổn phận nuôi con được. Không chơi trò bên VN ngày xưa, nếu hắn có vợ bé, hắn cứ ở với vợ bé cho đã, không ngó ngàng tới con, ai nuôi con, hắn không cần biết, nó vẫn là con của hắn. Thiên hạ vẫn sẽ kêu nó là con của cha Thạnh.
Nói tới nói lui, thật sự thì vợ của hắn hiền quá. Cũng quen biết yêu nhau thời đại học, chứ đâu phải lấy nhau suông. Bồ Chanh chỉ có thể là người tình thôi. Đi những chỗ cưới hỏi, tiệc tùng của cộng đồng Việt, hắn hãnh diện đưa Tú Uyên đi mà không thể đưa Bồ Chanh đi, vì cô bồ lai Miên này...có nét Miên nhiều quá.
Có lần vợ hắn nhắc:
− Anh dành thì giờ chỉ vẽ cho con học, bài vở bắt đầu nhiều, sợ nó không theo kịp lớp học. Nhất là Reading.
− Anh bận quá...Hay em kiếm tutor cho con?
Vợ hắn nói:
− Cũng được! 18 đồng một giờ, mỗi bữa học một tiếng thôi, tuần kèm hai bữa chắc là được.
Rồi thấy vợ hắn không nói gì thêm, hắn đoán là vợ tin hắn bận rộn chuyện sở thật. Chuyện nhà hắn sắp xếp coi cũng tạm xong. Chỉ còn phía cô bồ Miên, cô cứ dọa hắn:
− Anh mà bỏ em thì em sẽ tự tử ...làm mạ..về bóp cổ anh.
Cái miệng chu chu. Bờ ngực núng nính. Bên Bồ Chanh man dã, liêu trai, hắn quên cả vợ con.
Hắn hôn chùn chụt cô bồ, cười nói:
− Đẹp sexy như em...ai dại gì bỏ!
Cô bồ nghe như vậy lòng sung sướng cũng cười khục khục, rúc vào ngực hắn.
− Nhớ nhé, nhớ nhé...Anh phải cưới em! Rồi đưa em về ở nhà lớn nhé. Em không muốn ở housing nữa đâu, chật chội, bẩn thỉu lắm, thiên hạ lại nghĩ mình nghèo!
Hai người sau đó lại mây mưa quên cả thế sự.
Hai mẹ con Bồ Chanh đang hưởng trợ cấp con nhỏ. Hắn cẩn thận không để cô bồ có bầu. Hắn bắt cô phải uống thuốc ngừa thai. Hắn không muốn có một đứa con chung với cô, hắn cho là con lai một phần tư Miên ...không thông minh. Nhưng hắn cũng khôn không bao giờ nói điều này với cô ta. Về phần hắn, hắn xài condom. Nhiều lần không kịp xài bọc, hắn lo toát mồ hôi, nhưng khi nghĩ là bồ hắn cũng còn uống thuốc ngừa, hắn lại thấy an tâm. Rồi lâu ngày để thoải mái hắn không xài nữa!
Mấy tháng sau cái kế hoạch của hắn bị hỏng! Hắn muốn xỉu khi Bồ Chanh cho biết hắn sắp làm chạ..lần nữa, là cha của đứa con trong bụng của cô. Cô cười vui vẻ báo tin mừng rồi nói thêm:
− Em muốn một em bé gái. Dễ mua áo quần và đồ chơi. Em sẽ mua thật nhiều búp bê cho con...Anh sao vậy? Bị trúng gió hả? Cái mặt xanh lè!
Bữa đó hắn đi làm về sớm hơn vợ. Trùng hợp ngẫu nhiên một việc quan trọng khác hắn vừa khám phá ra. Đứng ở cửa sổ phòng ngủ, nghe tiếng xe đỗ cái xịch, hắn nhìn xuống sân trước nhà thấy một người đàn ông vừa đưa vợ hắn về. Người đó xuống xe, mở cửa cho vợ hắn. Họ hôn nhau hồi lâu, chia tay ngay trước con mắt mở lớn của hắn. Cô vợ vừa bước vô nhà, hắn xấn lại:
− Thằng nào chở cô về vậy?
− Bạn cùng sở.
− Sao để cho nó hôn?
− Hôn thì đã sao?
Hắn ngạc nhiên thấy vợ trả lời tỉnh bơ. Xưa nay Tú Uyên chưa bao giờ đốp chát với hắn như vậy cả. Cô vợ nói tiếp:
− Chuyện anh có bồ thì ai nói?
Hắn ngây thơ trả lời:
− Tôi tưởng cô bằng lòng! Chuyện tôi có bồ thì có...mất mát gì!
− Anh có bồ! Thì tôi cũng có bồ! Có mất mát gì!
Hắn giơ tay tính đánh vợ nhưng may quá, hắn dừng đúng lúc và quay sang xô cái bàn kính. Cái bàn kính tốt, không sao cả. Nhưng tay hắn thì ê ẩm, bầm tím!
Và vợ hắn đòi ly thân.
Chuyện đời thật khó hiểu. Nhìn vậy mà chẳng vậy. Lầm lỡ thì ai chẳng lầm lỡ, rồi thì bỏ qua, thấy bên ngoài hắn có mọi thứ: giốp tốt, vợ con, nhà cao cửa rộng, xe hơi mới- Chồng một cái, vợ một cái. Chuyện tình cảm thì phải có hai người, nếu hắn dứt khoát từ lúc đầu thì đâu có xảy ra chuyện. Tại hắn cứ dây dưa bắt cá hai tay.
Bồ Chanh đã giăng bẩy. Cô muốn có con với hắn nên đã lén hắn liệng hết những viên thuốc vô nhà cầu. Hắn liên tưởng nhiều thứ: Bồ Chanh sẽ khai nơi Welfare thêm đứa con nhỏ. Chương trình WIC sẽ cho trứng, sữa, ngũ cốc...nuôi cho con hắn mập. Hắn sẽ nhận lá thư từ Child Support Division của Bộ Xã Hội đòi nợ hắn.
− Họa vô đơn chí, đúng là họa vô đơn chí.
Trong một lúc khủng hoảng tinh thần, hắn xuống bếp lấy dao đâm phụp một cái nơi ngực hắn. Có hàng xóm đến gõ cửa tìm Bồ Chanh vô tình đã thấy hắn ở tình trạng như vậy giữa những lon bia ngổn ngang. Hai mẹ con Bồ Chanh đưa nhau đi đâu chưa về. Người ta vội vã kêu 911. Tụi Medic One đến, cứ để hắn như thế -với con dao còn cắm trên ngực -mà chở hắn vô nhà thương St. Joseph.
Hắn tự tử mà hắn chưa chết. Con dao lún sâu vô ngực, còn một chút nữa vô tim. Ai cũng nói hắn hên. Bệnh viện sợ hắn tự tử nữa nên cho nhân viên an ninh tới gác phòng của hắn. Đồng thời một vị mục sư của bệnh viện cũng được phái tới để khuyên nhủ hắn. Người lối xóm của Bồ Chanh rủ nhau tới phòng hắn đông nghẹt. Tới vì tò mò coi hắn sống chết như thế nào thôi, chứ không chắc họ đã quan tâm gì hắn. Lão security chận họ ngay cửa không cho vào. Họ tụ Ở một hành lang hẹp gần đó, bàn tán xôn xao...chưa chịu về. Tin sốt dẻo quá, chắc là The News Tribune của thành phố sẽ phải đăng nơi trang đầu thôi!
Ngày đầu vợ hắn có tới bệnh viện, nghe hắn không sao, cô vợ quày trở ra ngay! Rồi suốt mấy ngày không thấy cô vợ trở lại.
Trời cao có mắt cũng giúp hắn, cho hắn sống. Để hắn chết thì tội quá đi. Con cần có cha, nhất là đứa con còn trong bụng mẹ. Nghĩ tới khi xuất viện, hắn có nhiều việc phải giải quyết: khuyên vợ hắn đừng bỏ hắn, nói như thế nào thì bây giờ hắn chưa biết; còn cô bồ Miên...không dễ gì rứt ra, còn đứa con với cô ta nữa? Mà bị vợ ly dị, hắn không dám nghĩ tới điều này, nào là của cải, giấy tờ lôi thôi quá. Hắn mệt quá...lại nghĩ giá gì người ta đừng cứu hắn. Nhưng khi hắn mở mắt thì lù lù khuôn mặt của Bồ Chanh.
... Vài năm sau...Hắn bây giờ như người mất trí đã vừa mất vợ vừa mất con, hắn cũng đã mất luôn giốp nữa. Hắn chỉ còn Bồ Chanh...nhưng rồi Bồ Chanh vẫn làm khổ hắn và là người ra đi kế tiếp. Hắn buồn, uống rượu quên sầu. Và bài thơ dưới đây của tác giả Hòa Vang hắn đã mượn trên báo để bày tỏ nỗi niềm... với vợ cũ.