Chương 1: Bốn năm...
Trời tối đen như mực, Diệp Thần Vũ lái xe về biệt thự. Hắn từ trong xe bước ra với bộ âu phục đen phối với áo sơmi trắng đắt đỏ. Đôi giày da đen sáng bóng từng bước đi trên mặt đất, vóc dáng hắn cao ráo, chân dài nên bước đi rất nhanh. Cửa lớn tự động mở ra, năm người nam nhân cung kính chào hắn:"Thiếu gia, mừng ngài trở về!"Diệp Thần Vũ vừa đi công tác ở Nhật về sau 2 tuần. Gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn không cảm xúc hỏi:"Thế nào rồi?"
Một câu hỏi cụt lủn không đầu không cuối nhưng những người nam nhân kia như thường lệ biết hắn hỏi chuyện gì.
"Cậu ta... vẫn đang bị nhốt dưới tầng hầm. Trong khoảng thời gian ngài không ở đây, chúng tôi đều đã làm theo chỉ thị của ngài..."
Hắn trầm giọng:"Được rồi, lui hết đi!"
"Tuân lệnh! Thiếu gia ngủ ngon."
Năm người kia rời khỏi, ngôi biệt thự sang trọng trở nên yên ắng trong màn đêm. Trong nhà bây giờ chỉ có Diệp Thần Vũ và một người nữa.
Nhưng... không hẳn là "người" vì người đó suốt 4 năm nay không hề được đối xử như một con người!
Diệp Thần Vũ bước vào thư phòng. Hắn đi đến tận cuối phòng, ở đó có một cách cửa khác. Hắn tra chìa khóa vào ổ rồi mở ra. Phía trước hắn là bóng tối bao trùm, chỉ mơ hồ có chút ánh sáng từ thư phòng chiếu vào. Hắn với tay bật điện lên rồi bước chân xuống cầu thang bằng kim loại.
Ở dưới tầng lạnh lẽo, tối tăm, một thân thể trần trụi đang nằm sấp ở đó. Người ngoài không ai biết ngôi biệt thự Diệp gia đã giam giữ và hành hạ một người suốt 4 năm qua, đó là Ngân Kỳ.
Ngân Kỳ trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Khắp người không mảnh vải che thân, những vết roi chằng chịt chéo nhau in hằn ở lưng, ngực, bụng, nhiều nhất vẫn là ở mông, dĩ nhiên những vết thương đều rỉ máu. Cổ tay mảnh khảnh bị dây thừng thô ráp trói chặt sau lưng tới mức đọng máu. Cơ thể anh run lên từng cơn vì vật tượng trưng nam tính phía dưới đang cương cứng đến mức nổi gân xanh nhưng lại không thể xuất tinh. Từ gốc đến đỉnh dương vật đang bị một cái khóa trinh tiết trói buộc... Thứ đó đã giam giữ dục vọng của anh trọn 2 tuần. Khắp người Ngân Kỳ đổ đầy mồ hôi lạnh, vùng bên dưới kịch liệt co giật, thắt lưng như bị đứt lìa. Ngoài những vết roi thì người anh còn nổi lên những vết đỏ kì lạ, chứng tỏ anh bị tiêm thuốc kích dục được một thời gian dài. Ở phía sau, giữa khe mông còn thấy được tinh dịch màu trắng đục ồ ạt chảy ra dọc theo bắp đùi, không thể đếm xỉa đã có bao nhiêu người phát tiết trong cơ thể anh, chỉ biết là khẩu huyệt đã sưng đỏ và bị rách ra chưa thể đóng lại được!
Mệt lắm rồi! Chỉ muốn ngất đi rồi ngủ một giấc thật sâu và không cần tỉnh lại. Anh muốn được giải thoát khỏi cuộc sống tù đày hiện tại. Nhưng chắc chắn sẽ không thể chừng nào còn hắn ở đây - Diệp Thần Vũ.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Ngân Kỳ vẫn nghe được tiếng bước chân vang dội từ dưới sàn truyền tới. Đập vào mắt cậu là đôi giày da cao cấp của Diệp Thần Vũ. Nhận ra người đang đứng đối diện là ai, Ngân Kỳ đột nhiên run lên lẩy bẩy vì sợ hãi.
Quả nhiên, Diệp Thần Vũ không thương tiếc nhấc chân đạp lên hạ thể của anh!
"Ưm..."
Ngân Kỳ nhăn mặt phát ra tiếng rên rỉ non. Nơi yếu ớt nhất đang bị hắn dẫm lên như một món đồ, anh đau đớn đến thấu xương, nhưng không thể gào thét lên được vì miệng bị nhét khăn. Dương vật đang cương cứng của anh vốn chịu sự dày vò của khóa trinh tiết và lại phải chịu sự hành hạ của hắn, thật sự là đau đến muốn khóc lên. Nhưng anh không dám khóc trước mặt hắn nữa!
Thế nhưng anh càng không dám ngẩng đầu lên dùng ánh mắt ướt át của mình để cầu xin hắn dừng lại, vẫn là nhẫn nhục chịu đựng.
Hắn thấy đỉnh dương vật của anh đang rỉ ra chất nhờn liền nhếch miệng chế giễu:"Bị giẫm lên như vậy mà còn có thể cương được. Vị cảnh sát đây đúng là dâm đãng!"
Đó chỉ là vấn đề về sinh lí chứ thực chất Ngân Kỳ chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi!
"Hức...hức..."
Dù đã cố nhẫn nhịn nhưng anh vẫn không thể ngăn từng tiếng khóc của mình phát ra từ cổ họng. Hắn nghe được lập tức nhíu mày ngồi xổm xuống nắm tóc anh giật mạnh lên!
Hắn tức giận lườm anh:"Thứ sinh vật hạ đẳng đê tiện như mày không có quyền khóc trước mặt tao. Tao đã nói rồi mà!"
Ngân Kỳ rùng mình sợ hãi, nhịn đau mà liên tục lắc đầu cầu xin.
"Mày muốn nói chuyện?"
Anh gật đầu.
"Nghĩ kĩ đi, một lần mở miệng nói tiếng người là sẽ phải chịu hình phạt nặng đấy!"
Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt anh, đắn đo một lúc anh vẫn gật đầu.
Diệp Thần Vũ cười nhạt lấy khăn ra khỏi miệng anh.
Ngân Kỳ liên tục thở dốc lấy hơi rồi giọng yếu ớt nói:"Làm ơn... cho tôi... xuất ra... cầu xin cậu..."
"Ồ!" Chính hắn cũng biết anh đã phải chịu sự dày vò khủng khiếp cả về thể xác lẫn tinh thần ra sao nhưng vẫn làm bộ thản nhiên hỏi:"Đã đến giới hạn rồi sao?"
"Đã... đã 2 tuần rồi... tôi không chịu được nữa... cầu xin cậu..." Dù suốt 4 năm qua sống không một chút tôn nghiêm nào nhưng hiện tại Ngân Kỳ vẫn cảm thấy xấu hổ tới mức muốn chết đi cho xong.
Diệp Thần Vũ thấy anh khóc lóc đến thảm thương như vậy thì thích thú cười:"Được."
Hắn lấy chìa khóa mở khóa trinh tiết lập tức dương vật của anh thẳng đứng hoàn toàn. Kế tiếp, hắn cầm lấy cái vòng hình tròn dính với thanh kim loại màu bạc vẫn còn đâm sâu vào niệu đạo của anh rồi rút ra thật mạnh!
"AAA..."
Cùng với tiếng rên rỉ của anh là dòng chất lỏng màu trắng đục bắn ra, rất nhiều. Bị trói buộc một thời gian dài khiến dương vật bị xuất huyết cùng với cơ vòng mất tác dụng, nước tiểu của anh không khống chế được cũng chảy ra...
Khoái cảm thì chẳng thấy đâu, ngược lại chỉ có đau đớn đến mức lấy đi chút sức lực cuối cùng của Ngân Kỳ.
Nhưng tên ác ma Diệp Thần Vũ không cho anh một giây phút nghỉ ngơi. Hắn nắm chặt cằm ép anh mở miệng ra rồi dùng lực xoay mạnh một cái.
Chỉ nghe một tiếng rắc! Âm thanh nghe quả thực rất đau xót, hắn đem cằm anh bóp trật khớp!
Ngân Kỳ chưa kịp kêu lên, miệng không thể khép lại được thì Diệp Thần Vũ đã thuần thục mở khóa quần tây rồi đem cự vật vĩ đại của mình đâm sâu vào cổ họng anh.
Ngân Kỳ run rẩy kịch liệt. Anh bất lực quỳ giữa hai chân hắn, khoang miệng bị nhồi nhét bởi một thứ vừa dài vừa cứng như sắt khiến mặt anh đỏ ửng lên vì thiếu oxi, quả thực lần này như muốn lấy mạng của anh. Hắn liên tục đâm vào rút ra đến khi bắn thẳng một cỗ tinh dịch vào trong cổ họng anh.
Xong việc, hắn không thèm màng tới anh, thong thả kéo lại khóa quần, chỉnh lại trang phục đàng hoàng. Hắn nhìn người bị hành hạ đang nằm ra trên sàn ho khan sặc sụa rồi phun ra một ngụm bạch trọc, vô ý thức run rẩy hít một hơi rồi lại hôn mê bất tỉnh. Ngân Kỳ vô lực rũ đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền, nước bọt với hỗn tạp tinh dịch còn thừa theo khóe miệng không thể khép chặt của anh chậm rãi tràn ra ngoài.
Mặc kệ anh trong tình trạng thương tích đầy mình nằm trên sàn đá lạnh lẽo... Diệp Thần Vũ vẫn mặt lạnh không cảm xúc, quay lưng rời khỏi...