Sắc Màu Ấm - Chương 01



VĂN ÁN:

Cho đến khi Giản Tang Du gặp lại Thiệu Khâm, cô mới biết được, đau khổ 5 năm trước của cô chỉ là một trò cười.

Đối mặt với người đàn ông này, cô nên yêu, hay nên hận…

Thiệu Khâm hoàn toàn không lường trước được, chỉ một cuộc sai lầm ma đưa lối quỷ dẫn đường, chỉ vì muốn thành toàn chấp niệm thời niên thiếu năm nào, lại làm tổn thương cô gái này vô cùng sâu sắc.

Thiệu Khâm: “Vợ à, em nhẫn tâm để anh phải tự sướng bằng tay cả đời sao?”

Giản Tang Du: “…Vô lại”

Thiệu Khâm: “Anh đây vô lại cả đời với em thì sao nào.”

Tiểu Mạch Nha “Mẹ, vô lại là gì, có thể ăn không?”

***

Một giờ sáng, đêm mùa hè.

Trong căn phòng sang trọng, sáng sủa, Thiệu Khâm nhả từng vòng khói lượn lờ, gương mặt anh lạnh lùng, an nhàn yên tĩnh ngồi đó. Trên bàn mạt chược còn lại ba người, hiển nhiên là không giống trạng thái như anh. Mặt ai cũng mệt mỏi, không màng nói chuyện.

Ván bài đến vòng thứ 4, Hà Tịch Thành ngồi phía đối diện bỗng nhiên vỗ tay "bốp" một tiếng, đẩy ngã dãy bài trước mặt, tươi cười "Toàn màu, lần này còn không thu được cả vốn lẫn lời sao, chơi chết mấy tên khốn các cậu."

Hai người còn lại trêu ghẹo khinh thường "Ngồi cả đêm rốt cuộc cũng thấy cậu tươi tỉnh được một lúc, chẳng bù cho nãy giờ ủ rủ như cún con thèm sữa mẹ."

Hà Tịch Thành nói cả giận "Bớt nói nhảm đi, chung tiền, chung tiền."

Lông mày rậm của Thiệu Khâm nhíu lại, ngón tay thon dài vừa mới chạm vào ví tiền, di động trong túi liền vang lên. Tay anh lập tức thay đổi vị trí, chuyển qua lấy di động.

Hình như người bên đầu dây bên kia hốt hoảng, giọng nói run run, âm lượng khiến người khác cũng sợ hãi. Ba người trong phòng đều có thể nghe rõ "Thiệu lão đại, anh mau đến đây đi, Trí thiếu đã xảy ra chuyện rồi."

Thiệu Khâm không kịp hỏi kỹ là xảy ra chuyện gì, mắt anh đã trở nên lạnh lẽo. Anh lấy áo khoác treo trên lưng ghế, đứng dậy. Bài mạt chược trên bàn bị vạt áo quét ngã rơi xuống.

Hà Tịch Thành yên lặng hút thuốc, ánh mắt chuyển động theo động tác của anh "Lại đi giải quyết hậu quả?"

Thiệu Khâm nhếch môi, không lên tiếng, chỉ là động tác mặc áo hơi thô lỗ, đầy bực bội. Ai cũng nhìn thấy được sự thiếu kiên nhẫn và nóng nảy của anh.

"Đi trước đây."

Vừa dứt câu, Thiệu Khâm đi ra ngoài cũng không quay đầu lại. Bọn Hà Tịch Thành nhìn bóng lưng cao ngất kiêu căng của anh, khẽ lắc đầu "Cái tính không chịu thua của Thiệu lão nhị, sớm muộn cũng ép Thiệu Khâm nổi nóng."

Quả thật Thiệu Khâm đã nổi nóng thật. Đối với thằng em họ không chịu thua ai này, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn. Nếu không phải vì nể tình chú hai và mặt mũi của Thiệu Gia, anh ước gì có thể trực tiếp ném thằng nhóc kia vào tù.

Thiệu Khâm chạy xe như đua đến quán bar của Thiệu Trí. Khó khăn lắm xe mới tìm được chổ đậu ổn định, nhìn thấy Hắc Tam hay đi theo Thiệu Trí đứng đón "Đại ca, anh đã tới, mau vào xem, lần này thật xảy ra tai nạn chết người rồi."

Thiệu Khâm nhíu mày. Cuộc sống nhiều năm trong quân đội, khiến anh cảm thấy xấu hổ khi đối diện với bộ dáng của kẻ nhát gan sợ phiền phức trước mặt. Anh nói không kiên nhẫn: "Nói rõ ra."

Hắc Tam sốt ruột, vội hoảng sợ vừa dẫn đường. Vừa còn phải lớn tiếng can ngăn những phụ nữ muốn bổ nhào vào người Thiệu Khâm "Đêm nay Trí thiếu uống thuốc, cũng không biết là ai cho anh ta, hơi qúa liều."

Thiệu Khâm biết thuốc trong miệng cậu ta là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là đơn giản uống thuốc kích thích quá liều, không đến mức phải kêu anh đến. Xác định chắc chắn là bọn họ đã gây ra chuyện lớn rồi.

Gương mặt Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng nhìn cậu ta "Chơi đến xảy ra chuyện?"

Hắc Tam khúm núm "Thần trí Trí thiếu không tỉnh táo, làm bị thương một cô gái, đã đưa đi bệnh viện rồi."

Thiệu Khâm nheo lại, đôi mắt sắc bén trừng cậu ta "Mẹ kiếp, có thể nói xong một lần không? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì rồi?"

"... Bấy giờ Trí thiếu lại muốn chặn một nữ phục vụ để giải tỏa. Nhưng cô gái kia không biết sao lại liều chết chống cự. Sau đó, sau đó đâm vài nhát dao làm cho Trí thiếu bị thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng." Cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói chuyện lắp ba lắp bắp, lo sợ Thiệu Khâm nổi nóng "Tụi em không biết nên xử lý cô gái đó như thế nào. Trí thiếu vẫn không tỉnh lại, đành phải gọi điện thoại cho anh đến đây."

"Được rồi." Thiệu Khâm kéo kéo caravat, thở hắt "Mẹ kiếp, chỉ biết đem chuyện rắc rối cho tôi."

Hắc Tam giật giật khóe miệng, cố gắng đè nén cảm xúc lại.

Lúc Thiệu Khâm bước vào, không khí trong phòng còn vương vài mùi vị, mùi máu tanh sền sệt, mùi rượu nồng nặc, còn mùi giao hợp của nam nữ đầy kích thích.

Cảm thấy chán ghét, Thiệu Khâm đá văng chai rượu đang nằm dưới chân ra "Người đâu?"

"Ở đằng kia." Cậu ta hoảng loạn chỉ chỉ vào góc phòng.

Thiệu Khâm nhìn thấy trên ghế sofa rộng rãi có một hình dáng nho nhỏ. Trong ánh sáng mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy quần áo không chỉnh tề, một nửa gương mặt và mái tóc đen rối tung.

Thiệu Khâm không đi qua, càng không liếc nhìn thêm cái nào. Anh lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó trầm ngâm vài giây, đưa ra quyết định "Báo cảnh sát."

Hắc Tam và cô gái đang lạnh run cùng nhau ngẩng đầu hoảng sợ, Hắc Tam nói khó tin "Báo, báo cảnh sát? Trí thiếu hẳn đã uống thuốc rồi, trước đó lại làm một cô gái bị thương..."

Thiệu Khâm từ từ xoay người, ánh mắt sắc bén làm cho người ta có cảm giác bị ép bức rất mạnh "Cậu cũng biết Thiệu Trí không tỉnh táo."

Hắc Tam cười ngượng ngùng "Lão đại, anh xem, Trí thiếu hẳn luôn tôn kính anh nhất, anh cũng không thể --"

"Không thể như thế nào?" Thiệu Khâm cười lạnh, liếc nhìn cậu ta bằng nửa con mắt. Lịch sử chuyện xấu của Thiệu Trí đầy rẫy anh đã quen rồi. Bây giờ càng chơi càng quá, huống chi hiện tại là thời kỳ mấu chốt của anh. Nếu Thiệu Trí quậy ra chuyện phiền phức, liên lụy đến anh là tiêu.

Thiệu Khâm lạnh lùng lặp lại "Báo đi, để cảnh sát xử lý"

Không cho phép phản đối, anh nói xong quay người định đi. Ai ngờ còn chưa bước được tới nửa phòng, ống quần thẳng thớm đã bị một một sức lực nhỏ bé túm chặt lấy.

Thiệu Khâm từ từ cúi đầu. Lọt vào tầm mắt, là một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu.

"Đừng báo cảnh sát, không thể... báo cảnh sát." Tiếng nói nhỏ xíu, nói ra lời khẩn cầu. Nhưng trong giọng nói và ánh mắt không hề có chút gì thỏa hiệp.

Thiệu Khâm im lặng nhìn đôi mắt đó, vén quần lên, lạnh lẽo căn dặn Hắc Tam "Làm theo lời tôi nói."

Hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô gái, bàn tay cô nắm lấy ống quần anh không hề nới ra, dường như còn dùng nhiều sức hơn. Thiệu Khâm nhẫn nại cúi đầu "Cô là người bị thương, có tội hay không, không phải tôi định, cảnh sát sẽ cho câu trả lời thỏa đáng."

Thiệu Khâm đứng ngược sáng, thân hình cao lớn chặn lại chút ánh sáng lọt vào. Trong phòng vốn đã hơi tối, anh nhìn không rõ hình dáng cô gái bên chân, chỉ mơ hồ chú ý tới đôi môi màu đỏ chói mắt của cô.

Mái tóc dài của cô rối tung hỗn độn không chịu được. Gò má bị che lại chỉ chừa một đôi mắt đen ẩn dưới mái tóc. Quần áo trên người càng lam lũ rách nát, thậm chí còn xấu hổ lộ ra bộ ngực tròn khêu gợi đang phập phồng. Cô hoàn toàn chưa tỉnh táo lại.

Một đôi mắt ảm đạm gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Khâm, cô nói "Cảnh sát chỉ biết tin tưởng Thiệu Trí."

Một câu nói ngắn ngủn, Thiệu Khâm lại nghe thấy trong đó có phần nghiến răng nghiến lợi.

Anh nổi lên hứng thú dạt dào, ngồi xổm xuống - Đánh giá tỉ mỉ cô gái trước mặt. Không thể không nói thằng nhóc Thiệu Trí này trời sinh trong lòng toàn sắc dục. Cho dù thần trí không tỉnh táo cũng biết tìm được một món thượng đẳng.

Tuy rằng mái tóc dài rối loạn của cô như cỏ dại che khuất gần hết khuôn mặt. Nhưng với dáng người và làn da này, cô gái trước mặt quả thật kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.

Thiệu Khâm vươn ngón tay lạnh lẽo, nâng chiếc cằm gầy của cô lên, cười nhạo "Rất căm phẫn đây! Nó đã làm gì cô? Cùng lắm chỉ sờ soạng vài cái, nhưng mà cô lại ra tay vô cùng ác độc đó."

Toàn thân cô gái run lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì sự đụng chạm của anh. Cô hất mạnh tay Thiệu Khâm ra, trừng mắt nhìn anh quật cường.

Thiệu Khâm không có tâm tình muốn đùa với cô, nghiêm túc gằn từng chữ "Nếu làm sai, sẽ phải trả giá thật nhiều, cô yên tâm, Thiệu Trí cũng như vậy."

"Tôi bảo đảm, cảnh sát sẽ không thiên vị bất cứ ai." Anh thản nhiên đứng dậy, không hề chú ý đến cô gái trên đất nữa, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho sở trưởng.

Vừa mới tìm ra số điện thoại, chợt di động bị cướp mất. Thiệu Khâm nhìn tay mình trống không, từ từ nheo mắt lại, nhìn về cô gái bên cạnh đang run rẩy. Cô gái này rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Hai tay Thiệu Khâm bỏ vào túi, yên lặng nhìn cô.

Cô nắm lấy điện thoại, không ngừng thở hổn hễn, đứng cách Thiệu Khâm mấy bước "Anh bảo đảm thì được gì, tôi không thể đến cục cảnh sát."

Hắc Tam đứng bên cạnh nhịn không được nữa, quát lên tức giận "Mẹ kiếp, cô muốn chết à."

Thiệu Khâm giơ tay lên ngăn cản cậu ta, tiếp tục nhìn cô "Vậy cô nói cho tôi biết, món nợ cô gây thương tích cho Thiệu Trí, tính thế nào?"

Môi cô mấp máy, sắc mặt càng khó coi thêm, trong mắt ẩn chứa cuồng phong bão táp, nhưng miệng vẫn yên lặng không lên tiếng.

Thiệu Khâm buông tay ra "Xem ra, không có phương pháp tốt để giải quyết rồi."

Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô mở miệng ngăn cản "Tôi bồi thường. Tiền thuốc thang, phí thiệt hại tinh thần, cái gì cũng được. Nhưng... Tôi không thể đến cục cảnh sát, tôi, nhà tôi có người cần phải chăm sóc..."

Thiệu Khâm quay đầu lại nhìn cô, gương mặt không biểu cảm "Không liên quan đến tôi."

Đột nhiên cô ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp sợ và tức giận, và hơi có chút tuyệt vọng.

Thiệu Khâm nương theo ánh đèn mờ ảo ở hành lang, thản nhiên liếc nhìn cô, sau đó thong thả cất bước khỏi phòng.

Hắc Tam đi theo sát phía sau, sai người khóa cửa phòng lại, cậu ta hỏi "Đại ca, báo cảnh sát thật à?"

Thiệu Khâm quay lưng về phía cậu, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.

Tình tình Thiệu lão đại từ trước đến giờ khó mà đoán được, tâm tính thất thường. Cậu ta sụp mi mắt ngoan ngoãn đứng phía sau anh, không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên Thiệu Khâm quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn vào cánh cửa "Cậu vào xem tình hình của Thiệu Trí trước, cô gái này giao cho tôi."

"Dạ?" Cậu ta chần chờ, nhưng không dám cải lại "Dạ, nếu Trí thiếu hỏi tới --"

"Hỏi tới?" Khóe miệng Thiệu Khâm nhếch lên, gương mặt vốn cau có cũng hơi tươi tỉnh lên "Hắc Tam, thuốc của Thiệu Trí là ai đưa?"

Hắc Tam hoảng sợ, liền cười nịnh "Chuyện này, em không biết."

Thiệu Khâm không cười nữa, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn "Nói với Thiệu Trí, sau này đừng tìm cô gái đó gây phiền phức."

Hắc Tam hoảng sợ lần nữa, thầm nuốt nước miếng. Chẳng lẽ Thiệu lão đại vừa mắt cô gái kia rồi sao? Không phải chứ, Thiệu lão đại không giống người cợt nhả như vậy --

Ánh mắt u tối của Thiệu Khâm bỗng nhiên liếc qua, Hắc Tam rụt cổ lại, cam đoan "Dạ dạ, em biết rồi."

Hắc Tam dẫn theo vài tên lính của Thiệu Trí đi khỏi. Thiệu Khâm nhìn theo bóng dáng bọn họ từ từ xa dần, mới bước đến cửa phòng. Anh do dự giơ tay lên, mở cánh cửa màu đỏ thắm ra lần nữa.

Dường như cô không ngờ anh lại xông vào đây, bỗng dưng nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nhìn anh đầy đề phòng.

Thiệu Khâm cẩn thận đánh giá khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu của cô gái dưới mái tóc rối. Tay anh run run bật công tắc đèn trên tường. Trong phòng bỗng chốc tràn ngập ánh sáng chói mắt.

Cô giơ tay lên ngăn tầm mắt mình, lông mày nhỏ chau lại thật sâu.

Chợt Thiệu Khâm nhìn thấy rõ khuôn mặt và thân hình của cô, trái tim đập kịch liệt, dè dặt nói ra "Giản Tang Du?"