Chương 1
Nhiều người nghĩ rằng – khi hai người yêu nhau – thời gian hạnh phúc nhất của họ là thời kỳ tiền hôn nhân. Quỳnh Phương và Nguyên đang ở trong thời kỳ hạnh phúc đó, bởi vì họ đang yêu nhau và đã được hai gia đình đồng ý. Ngày họ sống chung với nhau chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Quỳnh Phương và Nguyên cũng không khác với mọi người, vì thời gian này hai người vô cùng hạnh phúc khi mà tình yêu của họ đã được hai gia đình công nhận. Thế nhưng niềm vui khi hẹn hò thì vẫn không giảm sút một chút nào, bởi vì mỗi khi có thể thì Nguyên đều tìm cách hẹn Quỳnh Phương ra ngoài để tìm cho hai người một khung cảnh riêng tư. Và họ còn hơn những đôi uyên ương khác ở chỗ họ có thể đường đường chính chính đi chơi cùng nhau với sự đồng ý của người lớn. Thú vị nhất là thỉnh thoảng Nguyên còn hôn lén Quỳnh Phương, bất chấp ánh mắt của những “bậc phụ huynh” trong nhà. Mà những nụ hôn lén lút thì mới thú vị làm sao . . . Hôm nay cũng thế, trong khung cảnh thơ mộng của một quán café sân vườn, Quỳnh Phương đang ngồi cùng với Nguyên trong một chiếc ghế dài. Vòng tay Nguyên âu yếm ôm gọn bờ vai nhỏ bé của Quỳnh Phương và cô thì nép mình thật nhu mì trong vòng tay ấm nồng của anh. Cúi xuống thêm một tí nữa cho bờ môi của mình mơn man gò má mịn màng của Quỳnh Phương, Nguyên “rên” lên một tiếng : - Sao mà thời gian đi chậm quá Phương ơi ! Quỳnh Phương ngạc nhiên ngước lên nhìn Nguyên : - Sao lại đi chậm hở anh, em thấy cũng bình thường thôi mà – Rồi cô cười khúc khích – Có khi em học bài không kịp còn thấy thời gian trôi quá nhanh nữa là khác. Nguyên lắc đầu, môi anh lại có dịp mơn man trên mặt Quỳnh Phương : - Em đúng là không biết gì hết, anh nói thời gian đi chậm là vì . . . anh mong sao cho mau đến ngày cưới của chúng mình đó, biết chưa ? – Rồi anh lại than dài thêm một câu nữa – Còn những ba tháng nữa em mới ra trường, rồi lại thêm thời gian chuẩn bị. Có sớm thì ít nhất phải bốn tháng nữa chúng mình mới được cưới nhau. Lâu ơi là lâu ! Quỳnh Phương lại lắc đầu với câu nói quen thuộc trên môi : - Anh thật là . . . Quen nhau mấy năm trời, rồi đợi cha mẹ hai bên đồng ý cũng mất cả năm. Vậy mà chỉ còn mấy tháng nữa thôi thì có gì mà mà than thở như thế ? Nguyên giở giọng triết lý . . . gàn : - Thế là em không biết rồi, ngày xưa quen em thì thời gian không đáng kể, còn những ngày “tranh đấu” với gia đình để được công nhận tình yêu của hai đứa thì phải nghĩ cách để “o bế” các bậc phụ huynh, có rảnh đâu mà nghĩ đến thời gian. Khi đó thì làm sao mà thấy thời gian dài được, có khi còn quá ngắn ấy chứ. Vì chưa nghĩ ra cách nào để có thể làm cho các bậc phụ huynh xiêu lòng thì đã mất cả tuần, cả tháng rồi. Chứ còn bây giờ, được ôm em trong tay như thế này mà một lát nữa về nhà lại phải ngủ chèo queo một mình. Thử hỏi còn điều gì nản hơn thế nữa không ? Quỳnh Phương ré lên . . . nho nhỏ, vì cô không quên là mình đang ngồi nơi chốn đông người :- Anh . . . nham nhở quá đi, đang ngồi ở đây mà đã nghĩ đến chuyện về nhà ngủ rồi. Vậy thôi để em về cho anh về ngủ nhé ? Nguyên cười : - Chứ còn gì nữa, bây giờ cũng gần mười giờ rồi. Có ngồi bên em nhiều lắm cũng chỉ được khoảng một tiếng đồng hồ nữa thôi. Rồi sau đó lại phải đợi hai mươi tiếng đồng hồ nữa mới lại được gặp nhau. Lại cũng là thời gian, em thấy không ? Quỳnh Phương cãi lại : - Thế nhưng trong hai mươi tiếng đồng hồ đó thì anh đã ngủ mất một nửa thời gian rồi. Khoảng còn lại thì ăn uống rồi làm việc, giải trí. Thế thì ngày sẽ mau qua lắm đó ! Nguyên búng nhẹ trên chóp mũi Quỳnh Phương : - Nhưng mà anh chỉ ước ao rằng bất cứ lúc nào, kể cả khi ngủ, anh cũng có em trong vòng tay của mình cơ. Anh thật không muốn xa em một chút nào. Quỳnh Phương cảm động vì câu nói của Nguyên, cô hiểu là anh yêu mình biết bao nên mới như thế. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại tràn ngập một cảm giác thật khó tả, có vẻ như một chút gì đó xôn xao, một chút gì đó bâng khuâng nhưng cũng có một chút gì đó lo lắng. Quỳnh Phương ngập ngừng nói với Nguyên :- Thật ra, em không như anh Nguyên à. Nguyên ngạc nhiên : - Không như anh nghĩa là sao ? Em không mong cho mau đến ngày cưới của chúng mình à ? Quỳnh Phương bối rối : - Không phải như thế mà là . . . Nguyên sốt ruột : - Mà là thế nào ? Em không yêu anh sao ? Biết là Nguyên đang giận, Quỳnh Phương tìm các giải thích cho anh hiểu những suy nghĩ của mình : - Nguyên à, tình yêu của em dành cho anh thế nào thì anh cũng biết rồi. Sao lại còn hỏi em như thế ? - Thế sao em . . . Nguyên nóng nảy cắt ngang lời Quỳnh Phương, cô vội ra hiệu cho anh :- Nguyên bình tĩnh nghe em nói đây, không phải là em không yêu anh hay là không muốn đám cưới. Chỉ là em thấy hơi lo lắng một chút thôi mà. - Em lo lắng chuyện gì ? Chẳng phải cả hai gia đình đều đã tán thành chuyện của chúng mình và đều mong chúng mình cưới nhau hay sao ? Quỳnh Phương vẫn nhẹ nhàng : - Không phải em lo gì về gia đình, mà vấn đề là ở em cơ ? Nguyên cau mày : - Em thì sao ? Quỳnh Phương không nhìn Nguyên mà đưa mắt dõi nhìn vào bóng tối xa xa : - Là em không đủ tự tin khi bước vào một cuộc sống mới như thế. Anh cũng biết đó, từ nhỏ tới giờ em chỉ biết có đi học và vui chơi mà thôi vì mọi việc trong gia đình đều đo mẹ và chị Trúc Quỳnh lo liệu hết. Thế mà bây giờ, khi về sống với anh rồi, em lại phải tự mình lo lắng hết mọi điều. Gia đình của mình tuy chỉ có anh và em, nhưng cũng vẫn cứ là một gia đình với nhiều vấn đề phải lo toan. Mà ngay cả một việc đơn giản nhất là lo những bữa cơm trong gia đình em cũng không biết là mình có làm tốt được hay không ? Rồi lại còn cách cư xử với hai gia đình nữa, em sợ là mình không thể chu toàn được bổn phận. Khi đó thì anh lại bực mình rồi chán em thì em biết làm sao ? Những ngày gần đây, hễ khi nào rảnh thì mẹ lại nhắc em những việc trong nhà, cái cách đối xử với mọi người bên nhà anh. Em thật sự thấy lo lắng và hoang mang quá Nguyên à. Hiểu được nỗi lo của người yêu, vòng tay Nguyên ôm Quỳnh Phương như chặt hơn : - Những chuyện đó thì em đừng lo, anh sẽ giúp em. Chỉ cần em yêu anh và thực lòng muốn sống chung với anh là được rồi. Mọi việc trong nhà, chúng ta sẽ cùng làm. Việc cư xử với các thành viên của hai gia đình, anh sẽ chú ý để nhắc nhở em. Và không chỉ như thế, mọi việc anh sẽ cùng lo với em, cùng em tạo cho chúng mình một mái nhà thật êm ấm và hạnh phúc. Em có tin anh không ? Vừa nói, mắt Nguyên vừa nhìn sâu vào mắt Quỳnh Phương như muốn trao cho cô một niềm tin. Và Quỳnh Phương đã bị thuyết phục bởi ánh mắt ấy, cô nhẹ gật đầu : - Em tin là anh sẽ làm tốt được mọi điều, chỉ có em cứ mãi vụng về như thế này thì không biết có nên thân không đây. Biết là Quỳnh Phương đã nhẹ lòng lo, Nguyên cười vui : - Đã nói là em không cần phải lo lắng như thế mà, vì anh tình nguyện giúp em hết mọi việc – Rồi anh nháy mắt với cô một cái, giọng thấp xuống như thì thầm – Nhưng việc gì thì anh cũng có thể giúp em được, chỉ có một việc là anh không thể làm thay cho em được thôi . . . Nghe Nguyên nói như thế, Quỳnh Phương lại giật mình : - Lại còn việc gì nữa ? Nguyên ỡm ờ : - Thế em có muốn biết đó là việc gì không ? Quỳnh Phương sốt sắng gật đầu : - Đương nhiên là em muốn biết rồi, anh nói mau lên ! Ghé sát vào tai Quỳnh Phương, Nguyên thì thầm : - Đó là việc sinh con cho anh, việc này thì anh chịu thua . . . Câu nói của Nguyên chưa dứt thì Quỳnh Phương đã thấy mặt mình nóng ran lên. Cũng may là chỗ hai người ngồi hơi khuất chứ nếu như ánh đèn mà sáng thêm một chút thì chắc là Nguyên sẽ thấy gương mặt cô đả bừng lên vì thẹn. Cô cấu vào hông Nguyên một cái thật mạnh, miệng la lên nho nhỏ :- Anh thật là . . . nham nhở quá đi ! Chuyện đó mà cũng nói được . . . Nguyên cong người lại vì đau, anh nhăn mặt : - Hai bàn tay của em lợi hại thật, những chiếc móng tay của em đúng là một thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất. Nát hết ba sườn của anh rồi nè . . . Quỳnh Phương phụng phịu : - Ai bảo anh cứ nói năng nham nhở như thế làm gì, em cũng đâu có muốn cấu anh đâu, nhưng mà phải vậy mới stop cái miệng anh lại được. Nguyên cãi : - Anh có nói gì bậy bạ đâu mà phải stop, chúng mình sắp cưới nhau thì nói chuyện con cái cũng là bình thường thôi chứ sao lại bảo là nham nhở ? Quỳnh Phương lại hét lên, bàn tay cô chờn vời bên hông anh : - Lại còn nói nữa . . . Nguyên chụp tay Quỳnh Phương và nắm cứng bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, anh doạ : - Em mà cứ cấu anh mãi như thế này thì khi nào cưới em xong, anh sẽ cắt trụi móng cả mười đầu ngón tay này cho mà xem. Quỳnh Phương cong môi lên : - Anh dám ? Nguyên gật đầu : - Sao anh lại không dám, em cứ thử dùng nó mà làm vũ khí mãi xem. Quỳnh Phương hứ lên một tiếng rồi ngồi im, Nguyên cũng im lặng nhưng tay anh cứ mãi vuốt nhẹ trên mái tóc mềm của cô. Một lúc sau, Nguyên khẽ khàng lên tiếng : - Phương này . . . Quỳnh Phương lười biếng trả lời : - Gì hở anh ? - Em đang nghĩ gì thế ? Quỳnh Phương lắc nhẹ mái tóc : - Không nghĩ gì cả ! Nguyên thắc mắc : - Thế sao em lại trầm tư như thế ? Quỳnh Phương cười nhẹ : - Trầm tư đâu mà trầm tư. - Thì em đang ngồi im lặng như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đấy thôi. Tiếng cười trong vắt của Quỳnh Phương lại vang lên : - Em im lặng là vì em không biết nói gì nữa chứ có phải là đang suy nghĩ cái gì đâu, anh đã chẳng thường nói là cái đầu em không thể nào suy nghĩ được những vấn đề trọng đại là gì ? Nguyên lắc đầu :- Anh nói như thế bao giờ, em chỉ giỏi đổ oan cho anh. Anh chỉ nói là em không phải suy nghĩ gì đến những vấn đề trọng đại mà làm gì cho mệt, em chỉ cần để hết tâm trí vào việc . . . yêu anh là đủ thôi mà. Quỳnh Phương lại ré lên : - Như thế thì cũng có khác nào chê em, anh chỉ giỏi nguỵ biện mà thôi. Nguyên cười : - Anh mà dám chê em à ? - Thì anh vừa chê đó thôi . . . Nguyên lại cười : - Có trời cao chứng giám cho anh, anh thật lòng chỉ muốn khen em chứ chưa hề dám chê em bao giờ – Rồi anh hạ giọng – Mà này, em có đói không ? Quỳnh Phương dài giọng : - Lại còn phải hỏi, em sắp chết vì đói rồi đây này. Suốt cả buổi chiều, anh chỉ cho em uống có mỗi một ly sinh tố mà lại còn hỏi có đói không ! Nguyên chụp lấy tay Quỳnh Phương : - Vậy thì đứng lên mau ! Quỳnh Phương ngơ ngác nhìn Nguyên : - Để làm gì ? - Thì đi ăn chứ làm gì ? Anh chở em đi ăn kẻo em mà đói đến chết ở đây thì anh mất vợ làm sao ? Lườm Nguyên một cái dài thượt, nhưng Quỳnh Phương cũng đứng lên theo đà kéo của anh. Thế đấy, làm sao mà cô có thể không nghe lời anh được. Bụng cô đang réo lên vì đói đây mà . . .