Chương 1

Trời xanh lơ, dịu dàng. Chơi vơi đôi ba cánh ưng chao liệng tìm mồi. Rừng thông bát ngát xanh kín rặng núi trùng điệp xa xa. Con đường đất từ ngôi nhà ra đến khu rừng chỉ vừa hai người đi lọt, cỏ tranh mọc um tùm hai bên. Đến bìa rừng, con đường bỗng doãng ra thành khu đất trống, trên đó trơ trọi một mái nhà nhỏ cũõ kĩ làm toàn bằng thân gỗ thông trông như nơi trú ẩn của những người liều mạng đi khai phá đất đai, tìm vàng thuở miền đất này còn hoang vu, yên ắng.

Khu "làng" khuất sau đám cỏ và rừng thông. Chỉ còn lại thiên nhiên bao la và hùng vĩ. Có cái gì rờn rợn, bí hiểm của thiên nhiên Bắc Mĩ khiến con người đứng trước cảm thấy sợ sệt, e dè. Thiên nhiên ở đây không gần gũi con người. Nó không dung chứa bất cứ ai. Nó ngạo nghễ như vị chúa tể đầy quyền uy, lạnh lùng và khó hiểu.

Doãn mặc quần gin xanh, áo ca rô bằng vải cô tông dầy. Trông anh xa lạ bên cạnh Mai trong bộ quần áo còn nguyên vẹn dấu vết thị thành. Đến gần ngôi nhà nhỏ, Doãn quay sang bảo Mai, giọng anh trầm ấm.

"Mấy năm gần đây thông phần bị đốn phần bị cháy nhiều quá nên núi rừng trơ trụi trông đến thảm. Dạo anh mới về, rừng thông rậm rạp ra đến tận đầu con đường đất dẫn vào làng. Đêm ngủ thỉnh thoảng còn bị chú nai hay chú gấu bụng đói đến gõ cửa đòi vào nhà. Thế mà chỉ sau bảy tám năm trời, người ta đốn thông còn nhanh hơn tằm ăn dâu."

"Em thấy rừng thông còn dày đặc che kín mặt đất đến tận chân trời kia mà" . Mai trả lời hình như chỉ để cho có chuyện.

"Anh chỉ khéo lo xa. . ."

Doãn ngừng lại như ngẫm nghĩ.

"Dĩ nhiên thông còn nhiều lắm, nhưng em nghĩ xem, cứ đà này kéo dài năm mười năm nữa thì lúc đó làm gì còn thông để chúng ta ngắm nữa."

Nếu Mai không ngắt lời Doãn, bảo đã đói bụng lắm rồi thì chắc anh còn đứng đó thuyết giảng cho cô nghe một thôi một hồi nữa về tình trạng nhân mãn vô phương cứu chữa trên mặt hành tinh này, về những khó khăn con người sẽ phải đối phó trong tương lai vì thế giới càng ngày càng đông đúc, vì vùng ô-dôn trên thượng tầng khí quyển đang bị xói mòn, vì căn bệnh AIDS đang lan tràn cách đáng sợ mà vẫn chưa tìm ra phương thuốc chữa trị, vì môi sinh đang bị tàn phá dữ dội, vì nhiều loại thú rừng, cá biển đang bị tuyệt chủng, v.v..

Cô đưa mắt nhìn Doãn. Ánh mắt anh xa xăm, tư lự, như lúc nào cũng đang suy nghĩ điều gì hệ trọng. Vầng trán cao có những nếp nhăn chồng chất. Tóc mai hai bên thái dương lốm đốm bạc. Nét mặt anh khắc khổ như vị linh mục dòng Tên. Anh vẫn không thay đổi. Vẫn già trước tuổi. Vẫn xa cách cô như đại dương. Và không hiểu vì sao sau gần ba chục năm, cô và anh lại vướng vào nhau cách lạ lùng khó hiểu như vầy.

Hai người biết nhau từ khi Mai còn là cô nữ sinh trường Tây ở Sàigòn và Doãn sinh viên trường Kiến trúc. Lúc đó hình như Doãn làm ca trưởng một toán du ca thanh niên nào đó và Mai, cô gái con nhà giàu, tham gia đoàn du ca làm những công tác xã hội như cái mốt của đám thanh thiếu niên dạo đó. Biến cố ba mươi tháng tư bứng cô và Doãn ra khỏi đất nuớc. Hai người gặp lại nhau sau biết bao biển dâu dời đổi. Mai biết Doãn vẫn còn yêu cô và hằng năm cô lên ở với anh vài tuần trong khu làng hẻo lánh giữa vùng đồi núi trùng điệp này. Vài tuần thôi. Vì chỉ sau một tuần cô đã chán ngấy ngôi nhà nguy nga tráng lệ xây toàn bằng gỗ thông và kính đen tuyệt đẹp do chính tay Doãn vẽ kiểu. Chỉ một tuần, nỗi buồn mang mang vô cớ mỗi khi nhìn về khu rừng thông ngút ngàn, tím thẫm bên kia đồi khiến cô rùng mình kinh hãi. Chỉ sau một tuần cô nuốt không nổi những bữa cơm có khăn trải bàn trắng tinh, rượu vang óng ánh, và những món cá nhạt nhẽo do chính tay Doãn nấu nướng. Sau một tuần cô thèm kinh khủng không khí bụi bặm dưới phố phường. Cô thèm ngồi trong những quán ăn sang trọng, bồi bàn thắt nơ đen, ăn những món ăn khoái khẩu đắt tiền. Cô nhớ những hộp đêm mù mịt ánh đèn ở West Hollywood, nơi có những cặp tình nhân chuếnh choáng men say ghì nhau trong sóng nhạc. Sau đó, cô lại chia tay Doãn, nhìn anh chậm chạp đưa cô ra phi trường, lặng lẽ đứng nhìn cô bước lên phi cơ rồi lủi thủi quay về nơi chốn tẻ lạnh của anh.

Cứ thế hai người như Ngưu Lang, Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần vào tháng bẩy mưa ngâu. Nhưng cô là Chức Nữ trở về với sự hăm hở cho những phiêu lưu mới cô vẽ ra trong lúc nằm nhàn rỗi một mình giữa ngôi nhà vắng lặng của Doãn. Hạnh phúc là hăm hở lên đường. Cô đi tìm hạnh phúc trong đời sống bằng cách luôn luôn tạo sự hăm hở lên đường như vậy. Nhưng lần này, sau sáu năm trời đi đi về về, cô hết sức muốn nói với Doãn câu, "Anh Doãn, em muốn chính thức về làm vợ anh." Cô nói thầm như vậy trong đầu nhiều lần suốt thời gian ngồi trên phi cơ. Ý nghĩ khiến cô thấy ấm áp trong lòng. Nhưng khi gặp Doãn, anh bận bịu tíu tít công việc và phần khác cô cứ ngượng ngùng nên vẫn chưa thổ lộ được điều ấp ủ trong lòng.