Chương 1
CHƯƠNG 1 “Đói, thật đói a. . . . . .” Mở mắt, như trước là một mảnh hắc ám, không biết bây giờ là lúc nào, chính là cảm giác đói khát trong bụng chưa bao giờ biến mất, ngược lại theo thời gian trôi qua càng thêm khó chịu. “Nơi này. . . . . . Đây là đâu?” Tự hỏi bản thân để dời đi lực chú ý, Lâm Duệ Dương buộc mình dành hết tâm tư đặt ở vấn đề này. Theo như trí nhớ của hắn . . . . . Một cái hộp? Mơ mơ hồ hồ, tựa hồ dừng lại trong bóng đêm,giờ nhớ lại có chút mơ hồ, thế nhưng không thể nhớ được cuộc sống trước kia của mình. Hình như. . . . . . Trừ bỏ cái tên “Lâm Duệ Dương” cùng cảm giác đói khát, hắn cái gì cũng không nhớ rõ ? A, thật không có cách dời đi lực chú ý —— Lâm Duệ Dương có chút tiếc nuối, tựa hồ đối với trí nhớ bị quên lãng cũng không đáng để ý. Không có biện pháp,cảm giác đói khát,cũng không biết thời gian đã qua bao nhiêu, trừ bỏ sự thèm khát thức ăn ngày càng gia tăng, hết thảy những thứ khác cũng không trọng yếu . “Lâm công công, hòm tiến cống lần này nên đặt ở đâu?” “Hòm này thoạt nhìn bình thường, chắc Nương Nương cũng sẽ không thích nó, nên đặt đâu cũng vậy thôi.” Có. . . . . . Tiếng người! ? Lâu chưa nghe qua tiếng người Lâm Duệ Dương lập tức kích động đứng lên —— có người nghĩa là sẽ muốn ăn cơm, nghĩa là sẽ có đồ ăn. Chính nghĩ như vậy , một cỗ hương thơm thoảng qua, mùi cơm hảo hạng thổi lại đây, làm cho việc hắn lúc nào cũng bị cảm giác đói khát tra tấn toàn thân đều run rẩy đứng lên. “Ta muốn ăn cơm!” Dục vọng mãnh liệt như tia điện chảy dọc toàn thân, Lâm Duệ Dương liều lĩnh mà hướng mùi thơm vọt tới. Có lẽ cảm giác thèm ăn đạt đến cực đỉnh, liền chiếc hộp hắc ám đã giam cầm hắn đã lâu nhưng cũng không chịu nổi một kích,hắn liền vọt ra ngoài. Trong lúc nhất thời ánh nắng chói mắt, lâu không thấy ánh mặt trời hắn không khỏi nheo mắt, thậm chí liền trên da thịt đều cảm nhận sâu sắc. Nhưng giây tiếp theo, trong mắt của hắn liền chỉ có đồ ăn đang gần trong gang tấc . Kia ánh vàng rực rỡ, thơm ngào ngạt,thức ăn đủ loại kiểu dáng, quả thực là trong mộng hắn cũng chưa từng mơ thấy món ngon như vậy. Bất chấp mọi thứ, Lâm Duệ Dương tiến lên hung hăng cầm một món liền cho vào miệng ăn. Lúc này nếu có người, sẽ phát giác y nguyên bản hơi trong suốt mà theo đồ ăn vào bụng dần dần mà biến thành thật thể. Đáng tiếc trong phòng không có người, một mình Lâm Duệ Dương một lòng một dạ ăn tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới. “Ăn ngon, ăn ngon!” Trong miệng một đống thức ăn, Lâm Duệ Dương vẻ mặt thỏa mãn mà nhấm nuốt , hưởng thụ, y không có chú ý tới một bên cửa phòng lặng lẽ mở ra, một đứa nhỏ trắng ngần đứng cạnh cửa. Trong lúc đang lang thôn hổ yết, một loại trực giác khiến Lâm Duệ Dương nhìn lại, đối diện với ánh mắt trong sáng của đứa nhỏ. Ánh mắt này. . . . . . không phải là muốn —— nhìn đồ ăn trong tay mình, lại nhìn ánh mắt trong suốt kia, được rồi được rồi, chắc cũng là người phải chịu đói, đây cũng chỉ là đứa nhỏ như búp bê. . . . . . Lâm Duệ Dương cố nén đau lòng,trong tay cầm chút đồ ăn đưa tới. Búp bê ngọc nghiêng đầu nhìn đồ ăn trước mặt, như là không rõ mà trừng mắt nhìn. “Này. . . . . . Cho ngươi ăn!”Khẽ cắn môi, Lâm Duệ Dương nói, chính tay mình đem đồ ăn cho đi, quả thực chính là cắt thịt hắn! Nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của tiểu oa nhi —— đứa nhỏ này, đồ vật đưa đến trước mắt cũng không biết ăn, trách không được mà bị đói. Thở dài, Lâm Duệ Dương sờ sờ dạ dày tựa hồ vĩnh viễn đều không no, ngồi xổm xuống đưa tay đặt ở bên miệng búp bê, “Này —— ăn!”Nói xong, còn làm cái động tác ăn. Vừa muốn đưa tay đem đồ ăn nhét vào miệng búp bê, một tiếng hét chói tai đột nhiên xuất hiện, “A a a! Ngươi đang định làm gì Lục điện hạ!” Trong chớp mắt, một cái thân ảnh màu lam vọt tới, một tay đem búp bê ngọc giấu ở phía sau, “Ngươi là người nào? Dám can đảm vào trong cung hãm hại Lục điện hạ?” “A? Ta?”Đột nhiên bị chất vấn, Lâm Duệ Dương có chút không tiếp thu được. Lâu chưa cùng người tiếp xúc, tình huống trước mắt cũng không muốn nghĩ, ngược lại bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn “ta là ai”. Y là ai ? Trong nháy mắt, tựa hồ rất nhiều gương mặt đói khát thoáng hiện ở trước mắt, quen thuộc nhưng cũng xa lạ, vẫn cảm giác đói khát tra tấn y dù cho có ăn cũng không có giảm bớt mà ngược lại càng tăng lên,cảm giác vựng huyễn kịch liệt đột nhiên buông xuống, Lâm Duệ Dương liền tư thế hai tay nắm chặt đồ ăn. . . . . . Ngất đi. . . . . . Long giường hoa hoa lệ lệ ,thân hình trắng nõn của nữ nhân tạo nên một độ cong tuyệt mỹ, thân thể màu đồng của nam nhân úp sấp phía trên,theo tiếng rên rỉ mê người của nữ nhân,một cái đĩnh nhập mạnh mẽ, liền phóng xuất . Phát tiết xong, nam nhân không chút nào lưu luyến mà ngồi dậy, nữ nhân run lên, lập tức vô lực động thân mình, hai cánh tay duyên dáng liền ôm lấy thắt lưng nam nhân, “Hoàng Thượng, không ngủ lại cùng Ngọc nhi sao?” Nam nhân này, cũng chính là đương kim Thánh Thượng bấy giờ Hiên Viên Thích ha hả cười, trong mắt hiện tia lãnh ý. “Ngọc phi lỡ lời .” Thanh âm không nhẹ không nặng lại làm cho Ngọc phi trong lòng chấn động, Hoàng Thượng từ trước đến nay không màng cung đình thị phi, tuy rằng thường xuyên lưu luyến hậu cung nhưng lại cực kỳ chán ghét phi tần nhiều lời, hôm nay hoàng thượng nhiệt tình với nàng như vậy, nhưng lại quên sự tình quan trọng như vậy. “Ngọc Nhi biết sai.”Ngọc phi sắc mặt trắng bệch, cuống quít buông tay ra, “Chỉ vì, chỉ vì buổi chiều thái giám báo lại Khang nhi bị người bắt cóc, Ngọc Nhi nhất thời nóng vội nên mới vừa rồi hành động lỗ mãng như vậy.” Hiên Viên Thích dưới gối hiện có sáu người con, Khang nhi chính là nhũ danh của Lục hoàng tử. “Nga? Người nào dám can đảm tư xông cấm cung, trẫm lại nửa điểm không biết?” Trong lời nói độ ấm chợt giảm xuống, nghe được Ngọc phi lại một trận run sợ, vội vàng nói: “Buổi chiều Khang nhi ham chơi, một mình chạy ra ngoài,thái giám thật vất vả mới tìm được hắn, phát hiện hắn bị người bắt cóc, cũng may thị vệ tỉnh táo, người nọ đã bị bắt giữ. “Nô tì. . . . . . Nô tì xem Hoàng Thượng xử lý triều chính bận rộn, Khang nhi vừa rồi không có cái gì sơ xuất, liền tự tiện tác chủ. . . . . .”Ngọc phi âm thầm cắn răng, nguyên bản hôm nay trực ban chính là cữu cữu bên nhà phụ mẫu, vốn định âm thầm xuống tay, tìm cơ hội xử lý người nọ, ai ngờ chính mình nhưng lại nhất thời lỡ miệng. “Tự tiện tác chủ giấu diếm trẫm? Can đảm của Ngọc phi . . . . . . nhưng thật ra càng lúc càng lớn ?” “Hoàng Thượng thứ tội.” Nghe được trong lời nói của Hiên Viên Thích có chút cảnh cáo, Ngọc phi bất chấp bản thân trần truồng, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, “Nô tì không dám tự tiện chủ trương, Hoàng Thượng thứ tội.” Nhìn quý phi được mình cưng chiều đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng run rẩy,Hiên Viên Thích trong lòng nghĩ đến chuyện khác —— Hắn đăng cơ đến nay được ba năm, thanh lọc triều chính, chủ trì đại cục, đừng nói hoàng cung, ngay cả kinh thành cũng ít có nháo sự, hiện giờ lại có người can đảm xâm nhập hậu cung, hơn nữa hắn làm hoàng đế lại nửa điểm không biết. . . . . . Chuyện này, cũng thú vị. “Đứng lên đi, niệm tình ngươi đã hầu hạ trẫm nhiều năm, lần này cho qua, nếu có lần sau,nhất định không tha!” “Tạ Hoàng Thượng.” Được thái giám hầu hạ mặc quần áo, Hiên Viên Thích thuận miệng hỏi: “Người nọ hiện tại giam giữ ở nơi nào?”Nếu là ép vào thiên lao, chính mình tất nhiên sẽ không biết, nên liền hỏi. “Ở, ở thị vệ ti.” “Truyền chỉ, bãi giá thị vệ ti.” Ngọc phi thở phào, vừa muốn đứng dậy, lại nghe Hiên Viên Thích đã đi tới cửa nói: “Đúng rồi, hôm nay cữu cữu của ngươi đang làm nhiệm vụ đi? Nên dù thế nào nhớ rõ phải làm cho hắn hiểu được!” Hoàng đế thế nhưng rành mạch mà nhớ rõ, Ngọc phi một chút yếu đuối trên mặt đất, trong lòng ẩn ẩn nghĩ mà sợ. “Ân. . . . . . Thật đói. . . . . . Thật đói. . . . . .” Mơ mơ hồ hồ, bản thân lại nhớ tới sự hắc ám quen thuộc, Lâm Duệ Dương rên rỉ ra tiếng. Y tựa hồ vừa mơ một giấc mơ đẹp, ăn nhiều món ăn ngon gì đó, ách, tuy rằng không có ăn no,nhưng vì cái gì lại nhanh tỉnh lại như vậy? Không muốn không muốn, hắn còn muốn ăn, không cần tỉnh lại chịu đói! Nhắm mắt lại, dùng sức cắn răng —— ân? Thế nhưng cắn được ? Thật tốt quá, mộng đẹp tiếp tục. Lâm Duệ Dương cắn chặt thứ gì đó trong miệng, ngô, hàm hàm mà, mềm mà, này cảm giác ——”Tương móng heo!” “Lớn mật, dám quấy nhiễu thánh giá!” Cùng với tiếng gào tựa sét đánh, “móng heo” trong miệng bị người bên ngoài kéo, hoặc là nói, là hắn bị người lôi kéo rời xa “móng heo” ngon miệng. “Heo móng của ta!” Kêu thảm một tiếng, Lâm Duệ Dương nắm chặt “ móng heo” sắp rời xa chính mình , đột nhiên mở mắt. Ân? Như thế nào là một nam nhân thân vàng lòe loẹt? “Móng heo? Móng heo của ta mà! ?” “Heo móng?”Lặp lại lời Lâm Duệ Dương nói, khóe miệng Hiên Viên Thích có chút run rẩy. Hắn nguyên bản đến thị vệ ti chỉ là muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào dám can đảm xâm nhập hoàng cung, hoặc là thuận tiện nghiêm hình tra tấn bức cung, dù sao thiên hạ thái bình hoàng đế như hắn cũng thấy rất nhàm chán . Ai ngờ đến mở cửa, người này đầu tiên là ngủ say bất tỉnh, hắn tiến lên muốn đưa hắn đá đứng lên, ai ngờ hắn lại đột nhiên nhảy lên, gắt gao cắn bàn tay của hắn, đương nhiên còn nói cái gì ——”Tương móng heo”! ? . . . . . . Vũ nhục, này tuyệt đối là vũ nhục! Lập tức sắc mặt trở nên âm trầm nghĩ muốn y chết ngay lập tức, nếu không phải thị vệ tiến lên đưa hắn giữ chặt, hắn đã sớm xuống tay . Không nghĩ tới người này lớn mật như thế, bị rớt ra sau cũng dám giữ chặt cánh tay hắn tiếp tục quát to” móng heo”? Nếu không phải thần trí có vấn đề, đó là cố ý giả ngu, muốn làm cho hắn buông cảnh giác sao? Như vậy đã đem hắn Hiên Viên Thích nghĩ đến quá vô dụng! “Heo móng, đưa ta heo móng!” Không biết mình bị người biến trở thành người có âm mưu, Lâm Duệ Dương trong lòng chỉ có “móng heo” của y, chính mình rõ ràng bắt được”heo móng”, như thế nào mở mắt vừa thấy liền biến thành tay người nam nhân này? Nhất định là bọn họ đem giấu móng heo của hắn! “Nga? Ngươi muốn móng heo?”Phất tay làm cho đám thị vệ đang giữ Lâm Duệ Dương lui xuống,Hiên Viên Thích rút lại cánh tay bị nắm,nâng cằm Lâm Duệ Dương: “Ngươi rất đói bụng sao?” “Đói, đương nhiên đói!”Đúng lý hợp tình mà nhìn Hiên Viên Thích, Lâm Duệ Dương cố ý bảo hộ “quyền ăn” của bản thân, “Tương heo móng của ta còn không có ăn xong mà!” Tương heo móng, vẫn là tương heo móng! Không tự chủ được mà đem ánh mắt dời về phía bàn tay mình ấn rõ ràng hai dấu răng, Hiên Viên Thích giận dữ: “Ngươi muốn ăn tương heo móng? Hảo —— đem thân thể ngươi đến đổi!”Hắn thật muốn nhìn đến tột cùng là ai”ĂN”Ai! “A?”Lấy thân thể đổi? Này, này. . . . . . Cúi đầu đánh giá chính mình, áo choàng đen có chút rách nát, quần nhăn nhúm còn có mang theo chút bùn, mặt trong quần áo. . . . . . đói bụng thật lâu thân thể khẳng định tất cả đều là xương cốt, có cái gì ăn ngon ? Hương vị khẳng định so với tương heo móng kém xa, tuy rằng cảm giác nhức đầu. . . . . . Người này nguyên lai đói bụng đến tình trạng này , liền ngay cả y loại xương bọc da cũng muốn nuốt vào, trách không được lại giấu tương heo móng của y. Suy nghĩ chuyển đến góc độ phi thường quỷ dị, Lâm Duệ Dương tràn ngập đồng tình mà nhìn Hiên Viên Thích, “Được rồi, bất quá ngươi phải cho ta ăn no.”Nguyên lai còn có người so với hắn càng đói. “Nga?”Đáp ứng như thế rõ ràng. . . . . . Hay là. . . . . . Hiên Viên Thích nheo lại ánh mắt, kỳ thật câu kia”Lấy thân thể đến đổi” là chính hắn thốt ra, cũng không có thật sự muốn thân thể hắn, nhưng người này đáp ứng rõ ràng như thế, hiển nhiên sớm có dự mưu, thực không biết, âm mưu thật sự của hắn là gì ! Có ý tứ, thật sự rất có ý tứ. Hắn Hiên Viên Thích yêu nhất chính là kích thích, mặc kệ mục đích của hắn là cái gì, hắn tuyệt đối mỏi mắt mong chờ! “Ngươi tên là gì?” “Lâm Duệ Dương.” “Tốt lắm, đêm nay sẽ thị tẩm đi.” “Bệ hạ, không thể. . . . . .”Một bên thị vệ nhất tề quỳ xuống, “Người này thân phận bất minh, thật sự. . . . . .” “Trẫm đã quyết định, chớ có nhiều lời!”Buông tay đang nâng cằm Lâm Duệ Dương, hướng một bên tiểu thái giám phân phó : “Tiểu Thụy Tử, phân phó xuống, hảo hảo hầu hạ hắn dùng thiện, nhất định phải uy hắn ăn no, ăn no!” Nhìn ánh mắt Lâm Duệ Dương đầy ý cười, Hiên Viên Thích nói: “Sau đó tẩy trừ sạch sẽ, đưa đến điện Long Thừa!” Thị tẩm là cái đồ vật gì? Lâm Duệ Dương bị thái giám dẫn đi luôn tự hỏi chuyện này. ( Tiểu tân: ừm, đồ vật này hay lắm, đảm bảo “quyền ăn” cả đời a *cuồng tiếu*) Bất quá không đợi hắn hiểu rõ, liền bị mùi cơm hấp dẫn xa xa thổi tới . Một phen đẩy ra thái giám dẫn đường, Lâm Duệ Dương hướng tới bàn bày đầy đồ ăn. Tay trái một chân gà, tay phải một miếng cơm, miệng còn tràn đầy, trong miệng bị nhấm nuốt nhìn không rõ lắm là cái gì gì đó, đó là hình ảnh mà Hiên Viên Thích nhìn thấy khi đẩy cửa vào. Ngẩn ra, hắn theo bản năng mà nhìn xem sắc trời, trời chiều bắt tại chân trời, hiển nhiên là chạng vạng rồi. Vậy y, như thế nào vẫn còn ăn? “Tiểu Thụy Tử, trẫm không phải phân phó ngươi làm cho hắn ăn no sau đưa đến điện Long Thừa sao? Như thế nào kéo dài tới hiện tại mới để cho hắn ăn?”Nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào hỏi Lâm Duệ Dương hiện tại nơi nào, chẳng phải sẽ đi đối mặt với điện Long Thừa trống trơn sao! ? “Hoàng Thượng thứ tội!”Tiểu thụy tử một chút gục trên mặt đất, “Nô tài mang vị này, vị này. . . . . .” Trước sau không biết được nên như thế nào xưng hô Lâm Duệ Dương, Tiểu Thụy Tử dừng một chút mới nói tiếp: “Vị công tử này đến đây hắn liền vẫn ăn, ăn đến bây giờ còn, còn không có ăn no. . . . . .” Tiểu Thụy Tử thật mạnh dập đầu, “Hoàng Thượng hiểu cho, thực tại không phải nô tài chậm trễ !” Quét mắt nhìn chồng chồng đĩa đĩa xếp thành ngọn núi nhỏ bên cạnh, Hiên Viên Thích trong lòng biết Tiểu Thụy Tử không có nói sai. Chính là. . . . . . Tính ra người này cũng ăn đến hai canh giờ , thế nhưng vẫn là không có ăn no sao? Nhíu mi nhìn động tác lang thôn hổ yết của Lâm Duệ Dương, chẳng lẽ,y cố ý kéo dài, lấy cớ nói chưa ăn no để cự tuyệt hắn? Hoặc là hy vọng hắn nhìn đến cảnh ăn uống khó coi này để hắn biết khó mà bỏ cuộc sao? Không khỏi đem Hiên Viên Thích hắn nghĩ đến quá mức đơn giản ! “Người đâu!”Hiên Viên Thích chỉ chỉ Lâm Duệ Dương còn đang vùi đầu ăn, “Đem hắn kéo đi tẩy trừ một chút, sau đó đưa đến điện Long Thừa cho trẫm!” “Tuân chỉ!” Thị vệ từ hai phía lập tức tiến lên, liền tha Lâm Duệ Dương ra bên ngoài. “A a a —— không muốn không muốn! Ta còn chưa ăn ăn no a a a ——” Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của Lâm Duệ Dương vang tận mây xanh. “Ta đói ta đói ta đói ta đói ——” Bị kéo đi vào một căn phòng lớn, bị ấn xuống nước tẩy trừ, thẳng đến trong ngoài bị giặt đến sạch sẽ, được bao lại bằng thảm khiêng đến Điện Long Thừa, Lâm Duệ Dương vẫn như cũ kêu đói. “Đói? Ân?”Hiên Viên Thích từ trên cao nhìn xuống Lâm Duệ Dương bị đặt ở trên giường, thảm bọc trên người bởi vì động đậy mà rời ra, lộ ra bả vai gầy, xấu xa chọn mi, “Lập tức, trẫm liền uy ngươi ăn no!” “Hừ!”Lâm Duệ Dương quay đầu sang một bên. Còn uy y ăn no? Y đều đã đem bụng gột rửa sạch sẽ, y còn như thế nào ăn no a! ? A, không đúng, yvừa mới ăn gì đó đều là người này cho hắn, như thế nào có cái gì hắn không chính mình ăn, ngược lại muốn đem y uy no rồi ăn luôn? Đầu óc chậm chạp rốt cục bắt đầu vận động, Lâm Duệ Dương sờ sờ xương sườn lộ ra của chính mình, lại nhìn nhìn Hiên Viên Thích đang nhếch miệng, chẳng lẽ. . . . . . Người này có ham mê gặm xương. Ân, trách không được nhìn hắn đều xuyên thấu một thân vàng tươi sáng long lanh mà, nguyên lai đầu không lớn bình thường, hắn đã nói thôi, phục trang khó coi như vậy như thế nào sẽ có người mặc ở trên người, cùng thước điền cộng* ( chịu, không hiểu cái gì đây )tựa như. . . . . . Hoàn toàn không biết mình trong mắt Lâm Duệ Dương đã muốn lưu lạc đến bộ tộc đầu óc không được bình thường, Hiên Viên Thích giờ phút này trong mắt tràn ngập động tác vừa rồi của Lâm Duệ Dương —— Ngón tay thon dài trong ngực trợt xuống, lướt qua thù du đang lộ ra, ở bên hông bồi hồi .Bàn tay rõ ràng khớp xương ở trên thân thân thể tế gầy du động, thế nhưng lại có một mỹ cảm yêu dị đến vậy. Một cỗ nhiệt lưu tụ ở bụng , nếu như trước còn tồn tại ý nghĩ thăm dò cùng trêu đùa, hiện tại Hiên Viên Thích là thật chân chính mà đối y nổi lên dục niệm. Hai tay dùng sức nắm lấy hai bả vai đang lộ ra ngoài của Lâm Duệ Dương, liền đem hắn ấn ngã xuống giường, “Lâm Duệ Dương, trẫm phải ăn ngươi!” Phải, cũng bị ăn luôn sao? Nhìn ánh mắt “khát khao” của Hiên Viên Thích, Lâm Duệ Dương giờ phút này bắt đầu lo lắng, “Sẽ, sẽ rất đau sao?” Ngẩn ra, hiển nhiên thật không ngờ Lâm Duệ Dương sẽ hỏi như vậy, Hiên Viên Thích nhất mạt tươi cười, ý đồ làm cho mình thoạt nhìn”Hòa ái dễ gần”một chút, “Sẽ không.” “Thật sự?” “Thật sự!” “Thật sự thật sự?” “Thật sự!” “Thật sự không đau?” “Thật sự!” “Ngươi gạt người!” “. . . . . .” Nhìn thực rõ ràng Lâm Duệ Dương không tin chính mình, Hiên Viên Thích cảm thấy gân trên trán chính mình đang giật thình thịch, thở sâu, cố gắng khống chế chính mình, đem thanh âm tận lực phóng mềm nhẹ, “Vừa mới bắt đầu có thể sẽ có một chút, bất quá lúc sau sẽ không đau .” “Là, sao?” Lâm Duệ Dương chọn mi nhìn hắn, “Ngươi vừa mới nói không đau!” Ngươi không phải vốn sẽ không tin tưởng sao! Cố nén xúc động muốn rống to, Hiên Viên Thích một phen loại bỏ tấm thảm trên người Lâm Duệ Dương, “Thử rồi ngươi sẽ biết!” Thân thể trần trụi lộ ra ngoài, hiện lên trong tầm mắt cực nóng của Hiên Viên Thích, thần kinh tiểu tiểu của Lâm Duệ Dương cũng cảm thấy nguy cơ, đem thân mình rụt lui sâu trong giường. Trong nháy mắt đó toát ra hơi thở đáng yêu điềm đạm, thế nhưng làm cho Hiên Viên Thích trong lòng cuồng bạo lập tức bình tĩnh trở lại, “Ngươi ngoan một chút, trẫm sẽ không lộng đau của ngươi, ân? Huống chi ngươi không phải đáp ứng rồi , trẫm cho ngươi ăn no, ngươi tới thị tẩm sao?” Lại phóng ra âm thanh ôn nhu, Hiên Viên Thích ý đồ đối y”hướng dẫn từng bước”. . . . . . . Chính là y căn bản chưa có ăn no. Lâm Duệ Dương nghĩ muốn nói như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, ở tầm mắt cực nóng của Hiên Viên Thích khiến y không thể mở miệng được, chỉ có thể ngập ngừng: “Kia. . . . . . Ngươi ăn từ từ, ăn ít một chút nga. . . . . .” “Hảo.” “Kia. . . . . . Ngươi nhẹ một chút. . . . . .” “Hảo.” “Kia, kia. . . . . .” Giao hoan đương nhiên phải được đối phương tình nguyện, như thế mới có thể tận hứng, bởi vậy tuy rằng hận không thể lập tức đem Lâm Duệ Dương nuốt vào bụng, Hiên Viên Thích vẫn là nhẫn nại trả lời vấn đề nhàm chán của y. Bất quá. . . . . . Hiên Viên Thích theo bản năng mà nhìn cảnh đẹp trước mắt. Thân thể trần trụi trắng nõn bởi vì chủ nhân không hề phòng bị mà toàn bộ hiện ra ở trước mắt, thân thể đang nằm trên giường, có chút gầy nhưng hình dạng duyên dáng ,thân hình dưới ánh sáng lần lượt hiện ra những mỹ cảm khác thường,đôi chân thon dài, mảnh đất thần bí giữa hai chân, lại càng làm cho người ta mang đến vô hạn mơ màng. Hắn không cho là hắn đủ kiên nhẫn duy trì đến khi vấn đề nhàm chán này chấm dứt. Cúi xuống thân mình, đem thân mình bao phủ thân mình đẹp đẽ kia,thanh âm Hiên Viên Thích khàn khàn mà trầm thấp: “Ta sẽ chậm một chút, nhẹ một chút, một chút một chút mà ăn ngươi, sẽ không để cho ngươi đau, ân? Hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?” “Ách. . . . . .”Há miệng thở dốc, phát hiện những lời muốn nói đều bị nói hết , nhìn Hiên Viên Thích đang gần trong gang tấc, Lâm Duệ Dương đơn giản giao trái tim nhất hoành, “Ăn đi!” Nhìn y một bộ dáng”anh dũng hy sinh”, Hiên Viên Thích nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, chậm rãi khéo léo tiến đến bên tai, ngậm vào vành tai y, “Trẫm muốn ăn.” “Ăn. . . . . . Ăn đi.”Gắt gao nhắm mắt lại, Lâm Duệ Dương có chút phát run, cảm giác răng nanh ấm áp ở vành tai chính mình chậm rãi di động. Ô ô ô, hắn lập tức sẽ biến thành người không có lỗ tai. Hai tay nắm chặt thành quyền, Lâm Duệ Dương hết sức chuẩn bị sẵn sàng cho cảm giác đau đớn sắp tới, lại phát hiện Hiên Viên Thích chính là hàm chứa vành tai hắn liếm lộng, cũng không có cắn đi. Chẳng lẽ hắn thích ăn đường? Hay là muốn trước liếm quen rồi mới cắn đi? Trong lòng lo sợ,thân thể Lâm Duệ Dương tự nhiên phát run, Hiên Viên Thích tự nhiên sẽ không xem nhẹ sự sợ hãi của y. Bất quá chẳng biết tại sao, nhìn một bộ sợ hãi của Lâm Duệ Dương thế nhưng làm cho tâm tình của hắn tốt lên, răng nanh ở lỗ tai y hơi dùng sức, cảm giác được người dưới thân mạnh nhất run run, bàn tay to thế nhưng mạnh xuống phía dưới, dừng ở hai chân y trong lúc đó nhẹ nhàng vuốt phẳng. “A, ngươi, ngươi. . . . . .” Mạnh mở ra mắt, Lâm Duệ Dương cho dù tái trì độn cũng hiểu được bàn tay Hiên Viên Thích đang ở. . . . . . địa phương rất không tự nhiên. . . . . . Mồ hôi lạnh chảy xuống, tuy rằng nơi đó chưa từng bị người chạm qua, nhưng đứa ngốc cũng biết nếu bị cắn rụng sẽ rất rất đau. Nhìn ánh mắt tràn ngập kích động của Lâm Duệ Dương, Hiên Viên Thích trong lòng vui vẻ, chẳng biết tại sao, hắn chính là muốn nhìn trong mắt y chiếu ra hình ảnh của chính mình. Tâm tình tốt, Hiên Viên Thích thế nhưng làm việc dĩ vãng hắn tuyệt đối sẽ không làm —— nhẹ nhàng cầm lấy phân thân mềm mại giữa hai chân Lâm Duệ Dương, chậm rãi vuốt ve đứng lên. Dù chưa bao giờ bị người chạm qua, bởi vậy cho dù Hiên Viên Thích vuốt ve thật sự không tính là kỹ xảo kỹ càng, phân thân ban đầu mềm mại nhưng cũng có dấu hiệu chậm rãi ngẩng đầu. “Ta, ta. . . . . .”Tựa hồ có chút không biết làm sao, Lâm Duệ Dương cắn môi dưới, trong mắt ẩn chứa tầng hơi nước. “Làm sao vậy?”Có chút ác ý hỏi , sự ngây ngô tự nhiên của y chạy không thoát ánh mắt của Hiên Viên Thích, một bên vuốt ve, một bên tiếp tục khẽ cắn vành tai non mềm. “Ngươi, ngươi. . . . . .” “Ân? Trẫm làm sao vậy?”Bàn tay ác ý mà nắm thật chặt, cảm giác người dưới thân một trận run rẩy, Hiên Viên Thích giờ phút này cũng không quan tâm cách xưng hô của Lâm Duệ Dương. “Cho ta. . . . . . Cho ta. . . . . .” Ngón tay chậm rãi vuốt một chút, tuy rằng chưa bao giờ hầu hạ ai như thế, nhưng đã có sáu cái hoàng tử càng thêm vô số phi tần, tự nhiên hiểu được như thế nào để trêu chọc thân thể ngây ngô của Lâm Duệ Dương, nhìn người dưới thân cắn môi thở dốc, lời nói trở nên thoát phá, ngữ điệu không tự giác toát ra sự dụ dỗ, “Cho ngươi —— cái gì?” Ý thức được chính mình như vậy có thể cái gì đều không nói được, Lâm Duệ Dương nghẹn đỏ mặt, dùng kính ngữ, rốt cục đem những lời vẫn muốn nói rống ra: “chừa chút lại cho ta!”