Chương 1

CHƯƠNG 1

Con mắt âm dương

Edit – HaeHyuk8693

Qủy nước tóc dài sau khi bắt được chân của người đàn ông, liền đem hắn kéo xuống nước. Y muốn cứu người đàn ông đó, nhưng tựa hồ lại có một lực lượng vô hình ngăn trở bản thân tiến tới. Thật thống hận chính mình vô dụng, y chỉ có thể đứng tại chổ ôm đầu hét to.

“Không được!”

Sau khi kêu một tiếng ấy, y cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Một giác mộng thật chân thật. haehyuk8693

Ngả Diệp không nghĩ ngợi nữa mà bước xuống giường, tùy ý cầm một bộ quần áo mặc vào người, vội vội vã vã chạy ra cửa phòng.

Thấy bờ bỉên vẫn là một màn yên bình như cũ, Ngả Diệp thở dài một hơi ngồi xuống bãi cát, nhìn mặt biển rộng, phóng tầm mắt ra phương xa. Y từ trong lòng lấy ra một chiếc lá, đặt lên bên mép bắt đầu thổi lên, hoàn toàn không chú ý tới, ở phía sau đang có một người đi tới, lặng lẽ ngồi ở bên người y.

Thổi xong một khúc nhạc, Ngả Diệp mới phát hiện bên cạnh có người.

Là một người đàn ông cao lớn ướt sũng nước, mái tóc đen dài ướt át áp lên hai gò má của hắn. Ngả Diệp không thấy rõ mặt của đối phương, y cũng không có ý định đẩy người đàn ông kia ra, sau đó y chỉ hỏi hắn một câu: “Ngươi là ma à?”

Nam nhân không nói gì, vẫn trầm mặc như trước.haehyuk8693

Mà sự trầm mặc của hắn lại làm cho cả người Ngả Diệp bất giác đánh một cái rùng mình…

Lại là thứ không sạch sẽ đó.

Từ nhỏ đến lớn, Ngả Diệp thường thường sẽ trông thấy một số thứ mà người khác không thấy được.

Những thứ đó có khi là đến gây phiến toái, có khi là vì tìm y chơi đùa, có khi là cầu y giúp đỡ, riết rồi y đối với mấy chuyện này đã làm quen đến không biết chán.

Được rồi, dù sao trước kia y cũng gặp chuyện này nhiều lần rồi, bất quá chính là…

Ngả Diệp thầm quan sát diện mạo quỷ hồn một chút, y phát hiện quỷ hồn này không giống với những con mà y đã gặp trước kia, bất quá y cũng chẳng thể nói rõ là không giống ở điểm nào.

“Ngả Diệp, Ngả lão gia tìm ngươi này!”haehyuk8693

Nghe thấy có người gọi mình, Ngả Diệp quay về phía của âm thanh phát ra nhìn lại, chưa kịp làm gì, một gã trung niên đã đặt người lên thân cậu.

“Đức Tân, ngươi rất nặng đó!” Ngả Diệp hất cái lưng một cái, đem người trung niên đang nằm đè trên người y quăng xuống.

Lý Đức Tân ngã trên mặt cát, nhưng hắn không có tức giận, ngược lại còn cười đến rất vui vẻ, đơn giản vì hắn thích Ngả Diệp. Hắn thích nhìn khuôn mặt thanh tú của Ngả Diệp, hắn thích nhìn bộ dáng của Ngả Diệp hướng về phía không khí nói chuyện.

Mặc dù ngay từ đầu, hắn cảm thấy mấy hành vi này của Ngả Diệp hơi có điểm cổ quái, bất quá chẳng lâu sau đó, hắn phát giác chính mình càng ngày càng thích y. Cho nên hắn rất nhanh đã bắt chéo chân, đem người nhích đến sát bên Ngả Diệp, vỗ vỗ vai Ngả Diệp, trêu đùa: “Lại nhìn biển nữa à? Biển có so với ta có đẹp mắt hơn không?”

Nghe được giọng điệu có chút chua chát của Lý Đức Tân, Ngả Diệp cười khì một tiếng, đẩy Lý Đức Tân ra, “Sao vậy lại ghen với biển à?”

Tướng mạo của Lý Đức Tân này lực lượng mạnh mẽ, so với Ngả Diệp lớn hơn mấy chục tuổi, nhưng vẫn chưa lập gia đình cưới vợ.

Gia thế của hắn cũng xem như giàu có, bất quá đối phương không hề vì gia cảnh của mình mà bắt nạt người khác, ngược lại hắn lại rất thích làm việc thiện, vả lại còn đối với Ngả Diệp có công ơn nuôi dưỡng, bởi vậy Ngả Diệp đối với Lý Đức Tân tự nhiên có cảm tình rất tốt.

“Ở chỗ này thổi lâu như vậy, gió biển sẽ làm người lạnh mất, mau trở về đi thôi, Ngả lão gia sáng sớm rời giường không thấy ngươi, ông ấy rất lo lắng đấy.” Lý Đức Tân sủng nịch xoa xoa đầu Ngả Diệp, tay còn lại thân mật vây quanh vai của y, cúi đầu xuống, ngửi mùi xạ hương thơm mát trên người của Ngả Diệp.

Mà lúc này Ngả Diệp lại không chú ý tới những cử động của Lý Đức Tân, bởi vì y vẫn còn đang nhìn chăm chú theo phương hướng của quỷ hồn vừa nãy ——- mặc dù quỷ hồn nọ đã không còn ở đây nữa…