Que kem nhà tôi - Review

Giới thiệu

∞∞∞

Đây là một câu chuyện bình thường, hai nhân vật chính bình thường về xuất thân, gia thế. Câu chuyện kể từ lúc nam chính học cùng nữ chính cho tới lúc họ kết hôn.

Nam chính thích nữ chính, nhưng chỉ dám ở bên cạnh nữ chính, chờ cho nữ chính nhận ra tình cảm của mình. Đến cuối cùng đành phải dụ dỗ, ép buộc nữ chính bên cạnh mình.

Nữ chính giống mô típ đầu gỗ, trong lòng nhận ra, nhưng vờ như không thấy.

Nam chính giống mô típ thường thấy: hơi lạnh lùng, hơi nham hiểm, nhưng có khi cũng hiền và ngốc, tất nhiên chỉ giả vờ ngốc cho bạn nữ chính đắc ý một lát.

Truyện được viết qua lời kể của nữ chính, vài tình huống hiện tại và quá khứ đan xen.

Trích đoạn 1 (Chương 1)

Đột nhiên, anh nhìn thấy trên tay tôi là que thử thai, anh run run: “Bà xã, em em… que thử thai phải không? Em… có rồi hả?”

Tôi liếc anh một cái, nhìn lại que thử thai, hay quá, là một vạch, cho tức chết tên kia, mắt nhìn thấy que thử thai mà còn sáng hơn bắt được vàng, với lại nghĩ đến thoát được kiếp đau đớn sau chín tháng mười ngày, tôi nhẹ nhõm hẳn ra.

Có tâm trạng tốt lên, tôi bèn đùa giỡn anh một chút: “Cái này là nhiệt kế đo nhiệt độ, sáng nay em thấy trong người hơi nóng, nên mua về đo nhiệt độ thôi”.

“Em nói dối, sao không có số gì hết, đừng tưởng anh chưa thấy que thử thai là anh không biết, rõ ràng là nó nha”

Tôi cãi lại: “Anh không biết gì hết, đây là loại mới đó, nhìn giống vậy thôi chứ nó là loại nhiệt kế kiểu mới”

“Thật sao? Rõ ràng nó là que thử thai mà!”

Trích đoạn 2 (Chương 7)

“…Với lại hôm trước bạn đánh đuổi tui như đuổi tà vậy, coi như bạn cũng ăn hiếp được tui rồi, mà tui còn chưa tính vụ ngày xưa bạn cướp đi nụ hôn đầu đời của tui nữa mà. Nghĩ lại đi, là bạn sai trước hết à nha.”

Que củi quay đầu về phía tôi, nhìn tôi, đột nhiên khi tôi không phòng bị, Que củi kề mặt thật sát với tôi, sau đó tôi cảm thấy có cái gì mềm mềm, dính dính môi mình, sau đó rời đi rất nhanh.

Que củi nó hôn tôi…

Nó nhìn tôi còn đang ngơ ngác không kịp hiểu chuyện gì, bình tĩnh phán: “Cái này mới gọi là nụ hôn đầu, bạn có thấy khác biệt chưa?”

Trích đoạn 3 (Chương 9)

Một hôm nọ, khi đang ngồi học trong lớp, vào giờ ra chơi, tôi bắt gặp Que củi đang nhìn phía dưới của tôi, ngay chỗ song kiếm hợp bích.

Tôi lấy tay che ngực: “Nhìn cái gì? Cái đồ háo sắc!” Tôi bực tức lườm Que củi.

Thành phản ứng: “Tui có khùng mới đi háo sắc với bạn, bạn đừng có mà tưởng bở. Tui là tui tự dưng thấy lạ, sao dạo này lại thấy trên người bạn có vài chỗ thịt dư, hiếu kỳ nên nhìn thôi.”

“Cái gì?” Tôi giận sôi người, dám nói là thịt dư sao? Tôi nghiến răng, ưỡn ngực lên, lấy tay chỉ xuống ngực mình: “Cái này mà là thịt dư sao? Vậy hồi nhỏ bạn không có bú sữa mẹ à? Cái này là thịt dư vậy hồi nhỏ bạn lớn lên bằng gì hả? Cái này là thịt dư vậy hồi nhỏ tui chắc chắn có người không thể rời miệng, ngày đêm mơ tưởng tới nó đó. Tui nói cho bạn biết, cái này mà là thịt dư vậy mẹ bạn cũng dư, dì bạn cũng dư, chị bạn cũng dư, em gái bạn cũng dư, vợ bạn cũng dư !!!”

Thành bắt đầu xanh mặt: “Người khác không dư, chỉ có mình bạn là dư! Bạn nhìn đi, bạn có chỗ nào giống con gái hả?”

Trích đoạn 4 (Chương 11)

“Tui không muốn bị kêu Que củi nữa.”

“Ơ, không kêu bạn là Que củi thì tui kêu bằng gì?”

“Tui có tên mà.”

“Nhưng kêu bằng tên tui kêu không quen.”

“Vậy thay bằng tên khác đi.”

“Thay bằng cái gì bây giờ? Que diêm?” Nghe tôi nói, lập tức Thành trừng mắt nhìn tôi.

“Que tăm?” Nó liếc tôi một cái.

“Que củi?” Nó tức tối nhìn tôi: “Đã nói bỏ cái tên đó đi mà.”

“Que kem?” Nó tiếp tục liếc tôi: “Tại sao lại là que kem?”

“Hờ hờ, tại tui thích ăn kem thôi.” Tôi sợ hãi trong lòng, nếu mà nó thấy bộ dạng tôi ăn kem ngấu nghiến đến cỡ nào, nó chắc sốc luôn quá.

“Muốn ăn tui sao?” Nó quay sang nhìn vô mắt tôi, vẻ mặt có cái gì đen tối thì phải.

Trích đoạn 5 (Chương 14)

“Rốt cục hai người có cho tui ăn không?”

“Em ăn kẹo bông của anh đi”

“Thảo ăn kem của Thành đi”

Tôi nhức đầu quá: “Xì tốp! Được rồi, đưa cả hai đây, tui ăn cả hai, được chưa?”

“Không được!” – Thành và Hậu đồng thanh la lên – “Chỉ được chọn một!”

Tôi căm thù nhìn Thành và Hậu. Tình hình hiện tại có khác gì câu cá mà không bỏ xuống nước cho cá ăn, mỡ có độc khiến mèo không dám nuốt đâu chứ.

“Được rồi, tui đi ăn ya ua!”

Chưa đi được hai bước, hai tay đã bị lực kéo hai bên giữ lại.

“Em còn muốn ăn ya ua nữa sao? Không được, mau chọn đi”

“Tui nói rồi, một là ăn cả hai, hai là không ăn cái nào hết, đi ăn ya ua. Hai người mới phải chọn đó” Quyền ân sủng ai là của vua mà, đến lượt phi tần hai đứa nó dám phản kháng tôi sao?

Trích đoạn 6 (Chương 16)

“Cái gì? Que kem, nó thật quá đáng, hừ, tui ghét nhất cái loại đàn ông dùng biện pháp đó mà uy hiếp phụ nữ, nó đang bạo hành gia đình, bà có hiểu không? Bạo hành đó! Thảo, bà phải vùng lên!” Con Thắm kích động tột độ sau khi nghe tôi khóc lóc nỉ non với nó.

“Vùng lên thế nào?” – Tôi u sầu nhìn nó.

“Bà phải nói với nó rằng, em có thể tìm người đàn ông khác make baby, không nhất thiết là chỉ mình anh làm được, anh tuyệt đối không phải là nhất!”

“Vậy bà có biết nếu tui nói câu đó, hậu quả là gì không?”

“Hậu quả là gì?”

“Là bạn bà sẽ sống không bằng chết, trở thành cỗ máy make baby!!!”

Trích đoạn 7 (Ngoại truyện 1)

Ở trong thế giới của tôi, chỉ có một mình tôi là trông đợi, ấp ủ vào tờ hai trăm đồng đó. Quên là đã quên, không thể thay đổi được gì.

Tôi quay đi, cô bé của tôi chúc tôi giữ gìn sức khỏe. Tôi lại quay lại nhìn em. Ánh nắng chiều chiếu trên gương mặt em. Em tỏa sáng như ánh nắng của tôi... You are my sunshine... Xin lỗi em, vì tôi không thể tiếp tục. Xin lỗi em, vì tôi đã từ bỏ.

Trích đoạn 8 (Ngoại truyện 5)

“Khi anh yêu một người nào đó, thì mọi thứ anh làm cho người đó đều khiến bản thân anh cảm thấy rất hạnh phúc. Không phải là anh cho người đó nhiều hơn người đó cho anh, mà là khi anh cho người đó một thứ gì đó, bản thân anh lại nhận được thứ khác còn khiến anh hạnh phúc hơn gấp bội.”

Trích đoạn 9 (Ngoại truyện 4)

Khi đó, lòng tôi xôn xao cảnh tỉnh bản thân, mình phải lý trí, không thể mất tự chủ mà quay sang cắn tay thằng nhóc một cái được. Mình phải kiềm chế mình phải kiềm chế!

Càng cảnh tỉnh bản thân, tôi càng nhanh chóng nhận ra, cái gì càng nói không thì nó càng có nguy cơ thành có.

“Sắc tức thị không, không tức thị sắc!” Ôi thôi, không ngờ câu này lại vô cùng chí lý.

Ngay lập tức, tôi nhanh chóng há mồm, nhắm thẳng cái nơi mập mạp trắng trẻo kia.

12/6/2013