Chương 1: Âm thanh kỳ quái





Edit: TH

 

Ngày hè chói chang, thành phố điện ảnh.

Lâm Yên vừa đội nắng gắt trên đầu vừa chạy theo đoàn làm phim.

Có Ngươi Quãng Đời Còn Lại Đều Ngọt Trailer

 

Màn hình lớn đối diện trên tòa nhà cao tầng hiện tại đang phát ra tin tức về kinh tế và tài chính mới nhất gây kinh động.

"Tập đoàn thương nghiệp đứng đầu đất nước JM xảy ra náo động lớn, tổng giám đốc chấp hành Bùi Duật Thành giả giả thật thật bệnh tình nguy kịch. . ."

Lâm Yên liếc qua, tin tức trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh chụp Bùi Duật Thành. Giống như là tấm ảnh chụp ở bệnh viện.

 

Trong phòng bệnh cao cấp rộng rãi, có một người đàn ông anh tuấn dị thường đang nằm.

Người đàn ông trưởng thành này mang một khuân mặt có thể nói hại nước hại dân, từng đường nét đẹp đẽ đến độ hoàn mĩ như tác phẩm nghệ thuật nhào nặn từ bàn tay của thượng đế, mặt mũi của anh ta như chìm trong sương mù, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng xa cách.

Thật kỳ quái!

Rõ ràng cô không hề quen biết người đàn ông này, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Lâm Yên lắc đầu, cô lo cho mình còn không xong làm gì còn sức mà để ý đến chuyện sống chết của người khác.

Gần đây đầu óc cô không được tỉnh tảo rõ ràng, thỉnh thoảng cảm thấy thiếu thứ gì đó, hình như còn nghe được nơi nào phát ra âm thanh xa lạ nói chuyện, đầu óc quay mòng mòng, mỗi lần như vậy ở studio thất thần đều bị đạo diễn mắng.

Thời gian thử vai không còn bao lâu nữa, Lâm Yên vội vàng cầm lấy lý lịch sơ lược của mình chen vào thử vai ở đại sảnh.

"Xin chào ngài đạo diện, tôi tên Lâm Yên. . ."Lâm Yên vừa mới mở miệng đã bị đạo diễn cắt ngang: "Cô chờ một chút, cô tên Lâm Yên?"

Lâm Yên gật đầu, "Vâng."

Cái tên này chẳng có gì đặc biệt nhưng trên mặt đạo diễn bộc lộ làm Lâm Yên có dự cảm không tốt lành gì.

"Lâm tiểu thư,cô tìm nơi khác thử xem đi!"

Lâm Yên nhíu mày: "Là đạo diễn tuyển tôi tới… Ngài nói—— "

Đạo diễn trực tiếp cắt ngang cô: "Thật xin lỗi cô Lâm tiểu thư, chúng tôi không muốn gây rắc rối, mong cô thông cảm cho."

Hai hàng lông mày Lâm Yên cau lại, cô không tin, ở bên trong thành phố điện ảnh còn rất nhiều đoàn làm phim khác có thể tới thử vai. Cô liên tục chạy đi chạy lại nhiều nơi, trên chân đã có vết xước. Kết quả chỗ nào cũng giống nhau, cứ đến lượt cô diễn còn chưa nhìn đã bị từ chối.

Cả thể xác lẫn tinh thần Lâm Yên đều mệt mỏi, vẻ mặt cô chết lặng bị đám người đẩy đông đúc đẩy tới đẩy lui.

Vì cái gì?

Tại sao cô nhẫn nhịn  nhiều như vậy, đối phương cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần chèn ép cô?

Lâm Yên run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

"Lâm Thư Nhã, là cô đúng không? Là cô đánh tiếng làm tất cả đoàn làm phim đều từ chối nhận lý lịch của tôi! Là cô muốn tôi ở giới giải trí không sống được nữa!" Lâm Yên chất vấn đầu dây bên kia điện thoại.

Bên kia vang lên giọng đắc ý của một cô gái: "Ái chà em còn tưởng là ai cơ đấy! Chẳngphải người chị gái cao ngạo của em đấy sao?"

"Lâm Thư Nhã, cô đừng có mà giở trò! Người thừa kế Lâm gia tôi cho cô! Hàn Dật Hiên tôi cũng không cần! Cô rốt cục đến cùng còn muốn thế nào?"

"Xem mày nói gì kìa! Tao vốn dĩ chính là người thừa kế hợp pháp của Lâm gia, anh Dật Hiên cũng là người chủ động bày tỏ tình cảm với tao, làm gì có chuyện chị gái nhường cho, đúng không?"

Lâm Thư Nhã nói xong, giọng dịu dàng cười nói: "Thật ngại quá chị à, hôm nay anh Dật Hiên tổ chức sinh nhật cho em, không rảnh rỗi cùng chị không có việc gì làm đâm nói nhảm, em có việc bận đi trước nha. . ."

Lâm Yên còn muốn nói nữa chỉ nghe được bên kia  Lâm Thư Nhã truyền tới một giọng nói quen thuộc của người đàn ông: "Thư Nhã, là ai vậy?"

Lâm Thư Nhã hờn dỗi nói: "Anh Dật Hiên, là chị gái em gọi điện thoại tới, cô ấy đến bây giờ vẫn còn oán trách em, nói là không thể tới chúc mừng sinh nhật. . ."

Không muốn nghe thêm nữa, Lâm Yên cúp điện thoại.