Chương 1

Sáng sớm, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dừng ở cửa sổ căn phòng, bị cửa sổ ở phía trước phản xạ lại, ánh sáng thẳng tắp dừng trên giường lớn trong căn phòng tràn ngập màu hồng nhạt.

Trên giường lớn màu hồng nhạt, màn lụa hồng nhạt treo một bên, bên trên màn lụa hồng nhạt có treo vài con thỏ trắng nhỏ, bay nhẹ nhàng theo gió.

Đây là giường của một nàng công chúa xinh đẹp, cả vật thể được màu hồng nhạt bao bọc, cảm giác ngọt ngấy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái.

Trên giường, người đang nằm yên bị ánh sáng khúc xạ này đánh thức. Cô mở to mắt, vươn cặp tay khéo léo nhẹ nhàng dụi dụi cặp mắt buồn ngủ, sau đó mới chậm rì rì bò dậy khỏi giường.

Nhìn dáng vẻ của cô khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc duy nhất một chiếc áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, máu tóc quăn màu nâu trên đầu nằm lộn xộn trên vai.

Cô có một khuôn mặt hơn xinh đẹp hơn thỏ, mịn màng, trắng nõn, mềm và nhẵn nhụi giống như một viên ngọc đẹp nhất trên thế giới. Cô có một đôi mắt sáng còn hơn đôi mắt thỏ, con ngươi đen láy, ánh mắt ngập nước, sáng bóng mang theo vẻ đẹp mê người. Tay cô nhỏ bé, trắng nõn mà tinh tế, xinh xắn nhanh nhẹn, tinh xảo giống như cả thân mình xinh xắn của cô.

Cô há mồm, duỗi thắt lưng, động tác này có chút thô lỗ nhưng không cũng không ảnh hưởng mấy đến hình tượng mềm mại của cô, nhưng mà..........

Đột nhiên cô xốc chăn lên, thô lỗ kéo màn ra, cặp mắt ngập nước chợt bắn ra một tia sắc bén, cô cầm lấy cái bàn như cầm một món đồ chơi, rầm một cái ném lên trên mặt đất.

"Ầm, binh binh bang bang......" Âm thanh trong trẻo truyền ra từ trong phòng đánh thức một đám người đang đứng trông giữ ngoài cửa..

Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, một thiếu nữ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt với hai mắt đầy tức giận lớn tiếng gọi người ngoài cửa: "Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài, bảo anh trai đến gặp tôi."

Ngoài cửa có một người đàn ông vẫn luôn canh giữ, tóc trên đầu được cắt ngắn, trên người mặc bộ quần áo màu đen, cúi đầu với sắc mặt lạnh như băng, cung kính nói: "Tiểu thư, hôm nay thiếu gia có chuyện quan trọng phải đi ra ngoài............"

Trong đáy mắt thiếu nữ xẹt qua một tia sắc bén hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt non nớt trên người cô, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, bá đạo kêu lên: "Nếu anh trai không có ở đây thì bản tiểu thư sẽ thành người lớn nhất ở đây, bản tiểu thư ở trong phòng đã lâu vô cùng buồn chán, muốn đi ra ngoài dạo phố! Người nào muốn chết thì cứ cản trở đi!"

Đáng chết, cô năm nay hai mươi lăm tuổi là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, vậy mà lại bị tỷ muội tin tưởng nhất hãm hại mà chết, sau khi mở mắt ra thì biến thành dáng vẻ hiện tại này. Nhìn đi nhìn lại thì cái này đã tính là gì? Một hắc đạo đại tiểu thư mười bảy tuổi ăn hại? Bởi vì bị bạn trai mối tình đầu phản bội, thương tâm muốn chết, sau đó tự bản thân chắp tay tặng vị trí người thừa kế hắc đạo của bản thân cho vị anh trai "dịu dàng chăm sóc" kia? Sau đó tâm hồn bị tổn thương, bị "anh trai" nhốt trong căn nhà này không được bước ra ngoài một bước.

Đùa sao, khi Vân Sở cô mười bảy tuổi đã là một người lính, tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, phải chịu đựng cuộc sống vất vả. Còn hiện tại, lại có thể khiến cô trở thành một thiếu nữ mười bảy tuổi không có năng lực gì, còn bảo cô ở chỗ này chờ chết sao?

Ba ngày, cô trùng sinh vào kẻ bất lực này đã ba ngày, bởi vì trên người cô gái này còn giữ lại trí nhớ khi còn sống nên cô không thể không ngụy trang bản thân, không thể để anh trai lang sói biết cô đã thay đổi, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong phòng làm tiểu thư, mỗi ngày ăn no rồi uống, uống no rồi ngủ, ngủ đủ thì khóc.

Những ngày như vậy, cô đã chịu đủ rồi.

Nhẩm tính thời gian, hẳn là sự đau khổ mà thất tình mang đến đã đi qua, cô chưa từng yêu, cũng chưa ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo chạy, về chuyện thất tình, cô vẫn có chút hiểu biết. Tiếp theo, cô hẳn phải là căm uất, hẳn là muốn phản nghịch, cho nên, sáng sớm hôm nay cô đứng lên bắt đầu náo loạn.

Thật ra, nếu không phải để bản thân giả dạng cho giống với chủ nhân của thân thể này thì Vân Sở đã sớm đá cửa rời khỏi nơi kì quái này rồi.Chính vì trên người của thân thể này còn giữ lại trí nhớ của chủ nhân nên cô hiểu rất rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cho nên không thể không suy tính kĩ hơn.

Những người ngoài cửa nhìn thấy đại tiểu thư bọn họ lại bắt đầu bộc phát tính tình đại tiểu thư, gật đầu nói: "Tiểu thư chờ một chút, tôi đi hỏi thiếu gia."

"Để tôi hỏi." Giọng nói của cô, mang theo một chút cố chấp, nói như vậy cực kì giống một đứa trẻ đang cáu giận. Khi Vân Sở nói ra, bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.

Cướp lấy điện thoại trong tay người đàn ông kia, nàng truyền vào điện thoại một giọng nói dịu dàng, nói: "Anh trai, hu hu, anh ở đâu, Sở Sở muốn đi dạo phố, anh trai đi cùng em được không?"

Bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng có phần không kiên nhẫn: "Hôm nay thế nào mà Sở Sở lại dậy sớm vậy? Hôm nay anh trai có việc không thể đi cùng em, ở nhà ngoan, ngày mai anh trai đưa em ra ngoài chơi được không?"

Trong lòng Vân Sở cười lạnh, người đàn ông này quả nhiên rất giỏi ngụy trang, dối trá.

Trên mặt vẫn là biểu cảm ủy khuất, giọng nói lại càng mềm mại hơn: "Anh trai, anh luôn nói là ngày mai, Sở Sở buồn sắp chết rồi, em mặc kệ, em muốn đi ra ngoài, em muốn đi mua kẹo đường để ăn. Không đúng, em muốn mua kẹo đường rồi hạ độc đưa cho đôi cẩu nam nữ kia ăn."

Người đàn ông nghe thấy giọng nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy bảo Vân Thăng đi cùng với em ra ngoài được không?"

"Vân Thăng lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt như vậy, em không thích, em muốn anh trai đi cùng em." Vân Sở tiếp tục cố tình gây sự, người đàn ông đầu bên kia dường như không kiên nhẫn được nữa, nói thẳng một câu bảo chỉ cần có người đi theo cô là được rồi tắt máy.

Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra một nụ cười thắng lợi, nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thăng bên cạnh, cô nói với tay sai của anh trai: "Mười phút sau bản tiểu thư ra ngoài." Sau đó ầm một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.

Không khác một tiểu thư vô dụng chút nào, khi còn sống chính là bá đạo, ngoan độc, luôn thích cố tình gây sự, hơn nữa vô cùng thích dính lấy người gọi là anh trai kiaHôm nay, xem như Vân Sở đã phát huy nhuần nhuyễn tính tình đại tiểu thư của vị Vân tiểu thư này rồi.

Trung tâm thành phố I, có một nhà hàng trong khách sạn Thiên Luân cao cấp, một thiếu nữ mặc một chiếc váy màu hồng mang theo vẻ mặt tươi cười giảo hoạt, tiêu sái bước vào khách sạn.

Tầng hai, trong một căn phòng trang nhã gần cửa sổ, cô gọi một bàn đồ ăn đầy mĩ vị, duyên dáng bắt đầu ăn.

Uhm, cô thích nhất cá nấu cải chua, sườn kho tàu, cua đồng, còn cả gà cách thủy,......

Trước bàn đầy món ngon, một thiếu nữ mười bảy tuổi, mở to miệng ăn, động tác thô lỗ, chật vật, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười thỏa mãn, tướng ăn này vô cùng không hợp với vẻ bề ngoài của cô.

Cô cố tình không để ý đến ánh mắt của người khác, ăn từng miếng từng miếng, uống từng ngụm từng ngụm, ăn uống no say rồi còn rất không nho nhã ợ lên một tiếng.

Lấy khăn lau miệng, cô lấy ra một chiếc thẻ tín dụng, lớn tiếng nói: "Tiểu nhị, thanh toán hóa đơn." Dáng vẻ cùng với vẻ mặt đầy đắc ý, rất ra dáng "thổ phỉ".

Người phục vụ nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng khẽ giật giật, tuy nhiên vẫn tươi cười tiến lên: "Tiểu thư, nơi này chúng tôi không quẹt thẻ, có thể phiền ngài đưa tiền mặt được không?"

Nghe thấy như vậy, một gương mặt nào đó vừa vênh vênh tự đắc như thổ phỉ giờ cứng lại, tiền mặt? Đùa sao, thời đại này rồi mà ở một nhà hàng cao cấp như thế này lại không thể quẹt thẻ?

Mẹ nó! Phải biết rằng, vị Vân tiểu thư này khi còn sống không bao giờ mang theo tiền mặt, trên người cô có hai tấm chi phiếu và hai cái thẻ tín dụng, bình thường đều không dùng hết tiền. Hơn nữa, đại tiểu thư này cũng không đi đến những nơi "cấp thấp" mà không thể quẹt thẻ. Cho nên, hôm nay Vân Sở cố tình chọn một nhà hàng nhìn qua khá cao cấp, không thể tưởng tượng được, vậy mà nơi này không thể quẹt thẻ?

Cô đâu biết rằng, hôm nay cô lại may mắn đi đến ăn đúng ngày nhà hàng khai trương, nơi này vẫn chưa kịp trang bị thiết bị để quẹt thẻ!

Lúc này, Vân thổ phỉ có chút buồn bực, mấy ngày nay cô tìm khắp trong phòng thấy duy nhất một cái túi nhỏ màu hồng nhạt, mở ra thấy bên trong có một cái ví tiền màu hồng nhạt, ba tấm thẻ nằm yên lặng bên trong, ngay cả một xu tiền mặt cũng không có.

Cô cười gượng, nói: "Vị tỷ tỷ này, cô xem chỗ này của tôi chỉ có chi phiếu này, có thể hay không, có thể hay không......." Hiện tại cô đang bày ra dáng vẻ tiểu nhân lấy lòng, đâu còn khí thế gọi "tiểu nhị" to như vừa rồi.

Đáng tiếc, sắc mặt vị tiểu nhị tỷ tỷ này chỉ khẽ biến nhưng vẫn thản nhiên nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, chỗ này của ngài hết tổng cộng 3800 đồng, nếu như ngài không có tiền mặt thì thỉnh tha thứ cho chúng tôi không thể để ngài rời đi."

Cái gì, ba tám? Vân Sở tức đến mức cái mũi cũng lệch đi, cô cắn môi, một đôi tròng mắt không ngừng di chuyển.

Cái tên mặt lạnh Vân Thăng kia theo đuôi kia đã bị cô vứt lại phía sau, buổi tối cô còn có việc muốn làm nên không thể để những người đó đi theo sau. Nhưng mà, hiện tại cô không có tiền, nơi này cũng sẽ không thả người, chẳng lẽ ép cô phải gọi điện thoại kêu anh trai lang sói đến cứu cô hay sao?

Vân Sở lắc đầu, không được, tuyệt đối không được, dù thế nào thì hôm nay cô cũng rất vất vả mới chuồn ra được đến đây, chuyện còn chưa làm được sao có thể trở về, như vậy chẳng phải rất thiệt sao?

Đúng lúc này, đột nhiên một người đàn ông cao lớn mặc quân trang màu xanh đi ra từ thang máy, một tay anh cầm điện thoại, đang lạnh lùng nói cái gì đó, dáng vẻ thong thả đi trên hành lang.

Vân Sở vừa nhìn thấy quần áo người đó, nhất thời hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thật tốt, quân nhân.Làm bộ đội đặc chủng, kiếp trước cô gặp nhiều nhất chính là quân nhân, giờ phút này gặp lại trong lòng có một cảm giác thân thiết không rõ ràng.

Nhưng mà, bộ đội đặc chủng bọn họ luôn khinh thường những quân nhân bình thường, quần áo mà người đàn ông trước mắt mặc hiển nhiên không phải là của bộ đội đặc chủng, hai mắt xinh đẹp của cô chợt di chuyển, sau đó thì tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả mặt mũi người đó cũng chưa nhìn rõ thì đã co chân chạy đến, đồng thời ôm lấy đùi người nọ.

"Cảnh sát thúc thúc, cảnh sát thúc thúc, cứu tôi, cứu tôi................." Giọng nói đáng thương tội nghiệp, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, rất phù hợp với thân thể này, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đứa bé gái này thật sự rất đáng thương.

"Cảnh sát thúc thúc" bỏ điện thoại ra, vốn dĩ tâm tình cũng đang không tốt lắm, anh cúi đầu, hai mắt lạnh như bằng dừng ở "cô gái nhu nhược" đang ôm lấy đùi bản thân.

Giống như bộ đội đặc chủng rất khinh thường quân nhân bình thường, còn quân nhân cũng không vừa mắt với cảnh sát.Cái cô gái này, mắt mũi thế nào mà nhìn anh thành cảnh sát rồi hả? Vậy mà có thể coi anh là cảnh sát?

Cặp mắt hẹp dài lạnh lùng, chống lại một đôi mắt điềm đạm đáng yêu, hai mắt bị ánh sáng chói rọi trong đôi mắt làm lóa mắt, trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng ngay lập tức tia kinh diễm này hóa thành chán ghét và khinh thường.

Anh nheo mắt lại, nhìn thiếu nữ giống hệt bạch tuộc đang ôm bản thân, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười: "Tiểu thư, cô nhận sai người rồi."

Nhận sai người? Tôi đương nhiên biết tôi nhận sai người, nhưng người ta muốn tìm chính là anh nha.

Vân Sở nhếch miệng cười, giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, đến khi hai mắt nhìn thẳng được mặt anh thì ngây ngẩn cả người.

Ôi mẹ nó, yêu nghiệt, rất đẹp trai! Cô tùy tiện nhào vào một người đàn ông, vậy mà lại có thể là một mỹ nam đẹp mắt.

HẾT CHƯƠNG 1