Chương 1

Chương thứ nhất

Bốn giờ chiều, ngoại ô nước Pháp.

Một buổi chiều lơ đãng, khách sạn màu trắng gần biển, trời chiều nhuộm đỏ cả mặt nước, từng bầy chim biển bay quanh tranh thức ăn, cửa sổ gỗ trên tầng cao, rèm cừa trắng đón gió phiêu đãng.

Cửa sổ khách sạn phía sau, mặt hướng trời xanh biển rộng, cùng phía trước phòng mở ra là hàng cây hoa trắng như tuyết, Hàn Chấn Thanh ngồi ở phía sau bàn gỗ, mở ra máy tính cá nhân, quần áo thể thao màu đen, quanh người bởi vì tập võ mà luyện ra khí lực cường kiện. Anh v­ừa uống bia, vừa gõ pass đăng nhập vào email cá nhân.

Ngày mười bày tháng mười, sinh nhật của anh, vào ngày này cũng còn có người nhớ chúc phúc cho anh. Cô ấy là một  người bạn chưa từng gặp mặt trên mạng, gọi là Bạch Hạc. Quen biết ba năm, thông qua network, tình cảm của hai người  càng lúc càng mập mờ.

. . . . . . . . . . . .

Ba năm trước đây, trong một lần hành động tập kích bao vây bọn trộm đạo, bọn họ thông qua tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế mà quen biết, anh phụ trách giúp thành viên các nước truy tìm cổ vật, còn cô là chuyên gia chất nổ. Trong lần thi hành nhiệm vụ đó, thông qua mạng lưới, Bạch Hạc chính xác tính ra phân lượng thuốc nổ, cũng vẽ ra sơ đồ chỉ dẫn bố trí thuốc nổ, hiệp trợ Hàn Chấn Thanh bắt tội phạm.

Cấp dưới của Hàn Chấn Thanh dựa theo chỉ dẫn Bạch Hạc vẽ, bố trí thuốc nổ, thành công phá hủy cửa vào của bọn tội phạm, nhưng cũng không làm tổn hại tòa nhà trung tâm nơi đặt cổ vật, điều này cần năng lực tính toán chất nổ cực kỳ chính xác. Trong khoảnh khắc thuốc nổ bộc phát, Hàn Chấn Thanh mắt thấy chung quanh tòa nhà bởi vô số kíp thuốc nổ mà sụp xuống.

Vì tránh né đất đá, anh cùng với thuộc hạ mang kính đen, tiếng ầm ầm chấn động màng nhĩ, khi khói bụi tan đi, anh run rẩy trông thấy gạch đá chồng chất thành đống, nhưng gian phòng đặt cổ vật lại hoàn chỉnh đứng vững, không sứt mẻ gì. Những phần tử phạm pháp trong lúc phát nổ đã mất mạng, cả tòa nhà sụp đổ, nhưng đồ vật anh muốn thì hoàn hảo giữ được.

Thật khó mà tin được! Các đồng nghiệp tham dự nhiệm vụ lần này, đều bị trận nổ lớn hoàn mỹ này làm cho xúc động nói không ra lời.

Hàn Chấn Thanh tháo kính đen, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, đáy lòng tràn đầy một loại cảm thụ tinh tế. Bỗng dưng, máy vi tính trong tay anh phát ra tín hiệu, cúi đầu xem xét, trên màn hình tinh thể lỏng, Bạch Hạc từ đầu bên kia gửi đến một tin nhắn–

“Tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Rất thành công.” Hàn Chấn Thanh trả lời.

“Tạm biệt.” Bạch Hạc còn gửi kèm một cái biểu tượng mỉm cười.

“Chờ một chút –” Cho đến tận hôm nay, Hàn Chấn Thanh vẫn không rõ, khi đó Bạch Hạc đang ở rất xa, tại sao anh lại có loại xúc động muốn giữ cô lại?

Anh không phải người dễ xúc động, cũng chưa từng xen lẫn tình cảm cá nhân vào công việc, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ, khoảnh khắc ý thức được cô sắp rời mạng, trong lòng anh căng thẳng, liền luống cuống gõ mấy chữ giữ cô lại, đó là một ý niệm vô thức trong đầu, anh thậm chí còn không biết nên nói gì với cô.

“Còn có việc?” Bạch Hạc gửi tới tin nhắn.

Anh sửng sốt vài giây, mới trả lời: “Từ nay về sau, làm thế nào liên lạc với cô?”

“Anh cũng biết mà, muốn tìm tôi hợp tác, có thể thông qua người đại diện Jeter.”

“Tôi không chỉ muốn hợp tác.”

Ngày đó, Hàn Chấn Thanh cảm giác mình tám phần là trúng tà rồi, hay là do thời tiết quá nóng? Nhìn ID Bạch Hạc, đầu óc anh trở nên mê muội, cảm xúc trào dâng, liên tiếp không khống chế được, thậm chí cảm thấy được lúc đó anh không còn là chính mình nữa.

Hàn Chấn Thanh chân chính sẽ không cùng một cô gái xa lạ nói nhảm; Hàn Chấn Thanh chân chính luôn tỉnh táo, nghiêm túc; Hàn Chấn Thanh chân chính tuyệt đối sẽ không nói “Một chút” hay bất cứ chữ gì mập mờ, càng sẽ không vì Bạch Hạc sau khi thấy tin nhắn của anh trầm mặc ba phút mà tâm loạn như ma, còn nổi lên một nỗi sợ hãi.

Thật là kỳ quái!

Anh không sợ cuộc sống truy bắt tội phạm vào sinh ra tử, không sợ vì nhiệm vụ đi vào nơi hoang dã, thậm chí là khu vực dịch bệnh lan tràn, vậy mà anh lại đang sợ bị một cô gái cự tuyệt, một cô gái chưa từng gặp mặt.

Khi tính nhẫn nại của anh đã sắp dùng hết, chuẩn bị phát điên lên thì trên màn hình yên lặng hồi lâu, rốt cục truyền đến hồi đáp của Bạch Hạc — “Hàn tiên sinh, tôi cho anh email cá nhân, làm ơn giữ bí mật nhé.”

So với kinh nghiệm trải qua vụ nổ lớn vừa rồi, chuyện này càng làm cho tim anh đập nhanh hơn, giờ phút này trong lòng anh đột nhiên vui mừng như điên.

. . . . . . . . . . . . . . .

Từ đó đến nay đã ba năm, bọn họ thường lui tới khắp nơi trên thế giới, tuy nhiên lại không có ai đề cập tới muốn gặp mặt nhau, nhưng thông qua Computer, tình cảm, sự quan tâm đối người kia càng ngày càng mãnh liệt.

Mầm tình nhỏ bé chậm rãi lan tràn, hoành hành trong thế giới mạng. Bọn họ cùng chơi game, viếng thăm mấy websites đặc sắc, cùng nhau thảo luận chuyện phát sinh trên thế giới này, tin tức các quốc gia, nhưng đồng thời lại e sợ nói đến tình cảm đang nảy sinh giữa hai người.

Bọn họ sẽ ở trong đêm khuya cùng nhau nghe radio, khi âm nhạc phát ra, bọn họ đều tưởng như đối phương đang an vị ở bên cạnh mình.

Hàn Chấn Thanh lập một dẫn thất (^^! tớ search mãi mà không biết là cái gì nữa, có lẽ là một dạng nhà ảo), gọi là Bạch Hạc, từ đó về sau bọn họ thường tại dẫn thất gặp mặt, mặc dù là không gian ảo, nhưng tâm ý vì đối phương là rất chân thật.

Mong muốn gặp Bạch Hạc của Hàn Chấn Thanh càng ngày càng mãnh liệt, anh mơ thấy Bạch Hạc, trong mộng cô hình dáng mơ hồ, làm cho anh tỉnh lại càng uể oải.

Bởi vì quan hệ công việc, Hàn Chấn Thanh chỗ ở bất định, rất khó kết giao với đối tượng cố định, sau mấy lần kinh nghiệm tình cảm ngắn ngủi, anh không còn hứng thú, lựa chọn cuộc sống độc thân. Có khi đêm khuya, sự cô đơn lại đột nhiên ập đến, nhưng anh luôn mượn vận động để quên đi cảm giác trống rổng.

Sau khi Bạch Hạc xuất hiện, phương thức trốn tránh sự cô đơn trong dĩ vãng không còn tác dụng, tịch mịch như một đám lửa nhỏ, mỗi khi anh tưởng tượng đến hình dáng Bạch Hạc, ngọn lửa nhỏ sẽ đột ngột bùng lên, thiêu đốt đau đớn trong ngực.

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Anh lại ra ngoài làm nhiệm vụ, phải đáp máy bay rồi ngồi xe lửa, bắt đầu cảm thấy đường dài vô tận, cảm thấy vô nghĩa, chán ghét công việc. Lần đầu tiên, anh suy nghĩ tới rời khỏi tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế, không muốn tiếp tục nữa. Anh muốn yên ổn, nhưng mà Bạch Hạc vẫn còn đang bay lượn nơi xa xôi; anh muốn thổ lộ, nhưng Bạch Hạc lại chưa bao giờ biểu lộ ra mong đợi đối với anh.

Nếu như anh thẳng thắn nói ra tâm ý của mình với cô, cô sẽ làm thế nào?

Hàn Chấn Thanh trầm tư, anh làm cách nào mở miệng nói cho Bạch Hạc biết tình cảm của anh đối với cô đây?

Kiểm tra hòm thư, quả nhiên thấy có lời chúc sinh nhật Bạch Hạc gửi tới.

Hàn Chấn Thanh mở thư –

Sinh nhật vui vẻ!

Tài liệu đính kèm hiện ra trên màn hình màu trắng, giai điệu chúc mừng sinh nhật vang lên, một đường cong màu đỏ trước hết mô phỏng tên người gửi hiện lên trên đồ án, tiếp đó đường cong lượn lờ trên màn hình của anh, vẽ ra một cái bánh sinh nhật, nhờ công nghệ cao hỗ trợ, đốt lên mấy ngọn nến. Hàn Chấn Thanh chạm đến ngọn lửa, màn hình liền xuất hiện một địa chỉ Internet, phía trên ghi chú rõ mời anh tám giờ tối nay đăng nhập.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn hơn bốn giờ. Anh cởi áo, rời ghế ngồi, tháo xuống thanh đao võ sĩ treo trên tường, định thừa dịp này luyện đao pháp, làm nguội đi nỗi phiền não bởi nghĩ về cô mà đang tràn đầy trong lòng.

Thân trên của anh, hai tay nắm lưỡi đao, nín thở ngưng thần, đôi mắt vốn tràn đầy ôn nhu, thoáng cái trở nên lạnh lẽo. Chân dài khẽ lấy đà, bước chân di chuyển, lưỡi dao sắc bén phá không, ánh đao chớp lóa, tiếng ma sát giữa không khí cùng mặt đao làm cho người nghe phải sợ hãi. Anh một giọt mồ hôi cũng chưa có chảy, khí tức trầm ổn, động tác gọn gàng, nhưng đao thế hung mãnh, trong nháy mắt khiến sự yên lặng trở thành tràn đầy sát khí.

Ngoài cửa sổ đột nhiên thổi vào một cơn gió mát, nhẹ lướt qua da, lay chuyển lọn tóc. Anh đột nhiên dừng lại động tác, đôi mắt u ám, ngắm nhìn đóa hoa trắng bị gió thổi vào, rơi xuống mặt bàn. Dùng mũi đao khẽ nhấc cánh hoa lên, đóa hoa trắng mềm mại bất lực nằm trên mặt đao.

Hàn Chấn Thanh bắt lấy đóa hoa, đặt trong lòng bàn tay, dùng ngón cái ma sát cánh hoa mềm mịn, bỗng dưng thấy trong lòng ấm áp, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu. Anh cười khổ. Có phải khi đã yêu ai, thì không nơi nào là không thấy bóng dáng người đó? Ngay cả một đóa hoa nhỏ, cũng hại anh phân tâm, nghĩ đến cô.

Buổi tối tám giờ, Hàn Chấn Thanh truy nhập địa chỉ Internet.

Cùng lúc đó, tại khu ổ chuột phía tây nước Mỹ, trong một tòa nhà lớn đã cũ hỏng, bốn phía căng dây phong tỏa, cảnh sát đang giải tán dân chúng, vì công ty điện ảnh chuẩn bị quay cảnh vụ nổ.

Tổ hiệu ứng đặc biệt đã chuẩn bị thỏa đáng, nhóm cháy nổ dựa theo chỉ thị của cố vấn, đã chôn thuốc nổ xong, thư ký trường quay đang đếm ngược thời gian, mọi người nín thở chờ đợi.

Mười, chín, tám. . . . . .

Tòa nhà đối diện, trong một căn hộ cũ kỹ, một đôi bàn tay nhỏ bé nhấc camera lên nhắm hướng tòa nhà bên kia, dây cáp kết nối tới máy vi tính trên mặt bàn.

Năm, bốn, ba, hai, một –

Ầm! Tòa nhà phát nổ, cả một cao ốc trong nháy mắt hóa thành tro tàn, phân lượng thuốc nổ vô cùng chính xác, không hề ảnh hướng đến bên cạnh. Cô gái buông camera ra, khom người gõ mấy chữ trên máy vi tính –

“Hàn Chấn Thanh, sinh nhật vui vẻ. Có thích sự ngạc nhiên này không?”

Một giây sau, Hàn Chấn Thanh trả lời: “Bạch Hạc, anh đang hướng lên trời cầu nguyện.”

“Cầu nguyện cái gì?”

“Cầu nguyện anh vĩnh viễn không có chọc giận em.”

“Uhm, sợ em cho anh nổ banh xác hả?”

“Phải, em có thể thần không biết, quỷ không hay làm ra vụ nổ lớn, ai biết chọc giận em sẽ có cái kết cục gì.” Anh nói đùa.

“Anh có một thân võ công mà, còn sợ cái gì? Em nghĩ anh rất quen với mấy trường hợp bạo lực kiểu này chứ.”

“Anh biết rõ sự vĩ đại của công nghệ cao mà, công phu quyền cước địch không nổi một quả bom.” Anh chọc cho Bạch Hạc ha ha cười, làm cho cô thực kiêu ngạo.

“Có lẽ anh sẽ có hứng thú biết cái này — hiện tại đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ siêu nhỏ tới cấp nanomet rồi, uy lực so với thuốc nổ bình thường còn cao hơn mấy lần, một quả rơi xuống đất, có thể hình thành hố bom đường kính hơn trăm thước, hoặc làm một con tàu hàng vạn tấn nổ thành từng mảnh nhỏ. . . . . .” Bạch Hạc gõ ra tin tức.

Anh cố ý yên lặng trong chốc lát, rồi trả lời: “Hiện tại anh càng sợ em hơn.”

“Nghe nói tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, có thể thông qua network cùng vệ tinh định vị, phá hủy mạng lưới của người dùng đầu bên kia, em đối với nghiên cứu về phương diện này cảm thấy rất hứng thú.” Cô dương dương đắc ý.

“Ừ. . . . . . Em có muốn thử xem mình đối với nấu nướng hoặc cắm hoa có sinh ra hứng thú hay không?”

“Em sẽ suy nghĩ về đề nghị của anh.” Cô cười ha ha, bị anh chọc cho thật vui vẻ.

“Em đang ở đâu?”

“Miền tây nước Mỹ.”

“Anh muốn yêu cầu một món quà sinh nhật.”

“A? Là cái gì?”

“Anh muốn biết hình dáng của em. . . . . .” Anh không thích ngay cả ở trong mộng, hình dáng của cô cũng đều mơ hồ.

Tại thời điểm vấn đề xuất hiện, cô giống như bị kinh sợ, bỗng dưng đóng Computer, rút nguồn điện, thu thập đường dẫn, ôm Computer cùng túi xách trên lưng xoay người rời đi, tất cả động tác tốn không đến ba phút.

Căn phòng trống không yên tĩnh giống như chưa từng có người tới. Cửa sổ đổ nát, gió nóng ngột ngạt thổi vào, khói bụi bởi vì nổ mạnh vẫn chưa tan hết, trong không khí tràn ngập mùi khói, mà người con gái bày ra tất cả đã lặng yên rời đi.

Đầu bên kia, Hàn Chấn Thanh đối diện với màn hình computer đột nhiên bị ngắt, suy nghĩ chợt hỗn loạn, hối tiếc thỉnh cầu đường đột của chính mình.

Có phải anh đã làm Bạch Hạc kinh sợ hay không? Cô ấy sẽ bay đi mất sao?

. . . . . . . . . . .

Newyork, trong tầng mười hai một cao ốc, nữ chủ nhân là một kiến trúc sư gốc Hoa, Chu Phương Ngải. Phương Ngải là động vật theo phái thời thượng, rất tích cực tham gia các trường hợp xã giao.

Không phải nói khoa trương, người muốn theo đuổi cô, ba xe tải cũng chở không hết, muốn hẹn hò cùng cô phải xếp hàng lấy số chờ cho nữ vương gọi đến tên, cô tùy tiện đứng chỗ nào, đàn ông liền hướng nơi đó xông đến. Thật sự không có khoa trương, cô chẳng qua là đẹp đến trình độ khiến người người oán thán, đương nhiên oán hận cô toàn là phụ nữ.

Tướng mạo của cô có thể sánh với minh tinh điện ảnh Quan Chi Lâm, dáng người còn hơn Lưu Gia Linh, tài hoa ba ngày ba đêm nói không hết. Chỉ cần cô đồng ý, người muốn mời cô đi đóng phim sẽ chen chúc chật cửa nhà. Cô quả thực là báu vật hoàn mỹ mà ông trời phái tới để phá hủy tự tin của nhũng đồng loại phái nữ khác.

Chu Phương Ngải giao thiệp rộng rãi, nhưng chân chính tâm giao, chỉ có chuyên gia thuốc nổ nhỏ hơn cô hai tuổi Đinh Thư Dực.

Đinh Thư Dực là một thiên tài toán học hiếm thấy, tốt nghiệp trường quân sự của Mỹ. Hai người bởi vì hợp tác trong một hạng mục trùng kiến công trình mà quen biết. Một người thì yêu thích tính cách trầm mặc hướng nội của người kia, một người thì hâm mộ người kia luôn nhiệt tình không gò bó, vì thế mà ăn ý với nhau, tình như chị em. Phương Ngải mua nhà, khi trang trí còn đặc biệt thiết kế một gian phòng cho Thư Dực khi nghỉ ngơi đến ở.

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ lập loè những chấm sáng nhỏ, trong phòng đèn trùm thủy tinh phát ra ánh sáng rực rỡ. Trên chiếc giường màu trắng, Phương Ngải thân phủ áo ngủ gợi cảm mỏng manh, đang cúi đầu sơn móng chân.

Bên cạnh là Thư Dực mặc nguyên bộ đồ ngủ cotton đang nằm sấp, lười nhác đọc tạp chí, thỉnh thoảng cùng Phương Ngải trò chuyện mấy câu. Không giống với Phương Ngải dáng người lả lướt hấp dẫn, Đinh Thư Dực, hai mươi lăm tuổi, rất gầy, khuôn mặt lại nhỏ, dáng người giống như học sinh còn phát dục hoàn toàn.

Năm đó Thư Dực được cử tới trường quân đội nghiên cứu kỹ thuật phá nổ, vóc dáng vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn thường bị bạn học cười nhạo. Cô trầm mặc ít nói, không biết phản kháng, sinh viên ngoại quốc tác phong lại mạnh mẽ, thấy cô dễ bắt nạt, đùa giỡn càng lúc càng nghiêm trọng.

Bọn họ thường nói cô nào là phẳng lì, nói cô là nam giả nữ. Có lần trong hoạt động ngoại khóa ở vườn bách thú thành phố, bạn học trông thấy con khỉ, thậm chí còn lấy con khỉ làm danh hiệu đặt cho Đinh Thư Dực. Người nói đùa thì vui thích nhất thời, nhưng người bị giễu cợt thì lưu lại vết thương cả đời.

Cho nên mặc dù Đinh Thư Dực sớm đã không còn gầy trơ xương như lúc đi học, dung mạo cũng lột xác trở nên thanh tú lịch sự tao nhã. Nếu như cô tình nguyện bỏ đi thành kiến, xem xét chính mình một lần nữa, cô sẽ phát hiện bản thân ngày nay đã trở thành một mỹ nhân có khí chất thanh thoát, sớm đã thoát khỏi bóng ma vịt con xấu xí rồi.

Chính là cô vẫn một mực canh cánh trong lòng. Đột nhiên, như nghĩ tới cái gì, cô giữ lấy mặt Phương Ngải đánh giá.

“Phương Ngải, chị đẹp thật đó.” Cô tự đáy lòng tán thưởng. Nếu cô cũng như Phương Ngải có đôi mắt lớn như vậy, dáng người đầy đặn, gợi cảm, oa ~~ chỗ đó quá lớn. (Chỗ nào? Chỗ nào? ~^^~)

Phương Ngải liếc nhìn cô. “Chuyện này cần em nói sao? Nói cho em biết, nếu chị đồng ý ra mặt, Jennifer Lopez gì đó cũng phải về hưu luôn!” (đụng chạm J.Lo của mình nhá ~_~)

“Ha!” Đinh Thư Dực nở nụ cười, xoay người nằm ngửa, tay gối sau đầu. “Ai, thực hâm mộ chị, không biết trở nên xinh đẹp có cảm giác như thế nào. . . . . .”

“Đồ vô dụng!” Phương Ngải vỗ đầu cô. “Em cũng không tệ mà, chị đã nói em bao nhiêu lần rồi, em đối với chính mình đừng quá nghiêm khắc.” Có lẽ Đinh Thư Dực còn chưa đủ đẹp, nhưng cô có ngũ quan tinh tế đặc sắc. “Này, em cùng Hàn Chấn Thanh kia thế nào rồi?” Phương Ngải nháy mắt tò mò hỏi: “Cùng anh ta vượt mấy cấp rồi? Nắm tay? Hôn? Hay vui tới bến rồi?”

Vui tới bến? Thư Dực khanh khách cười.

Phương Ngải kinh hô: “Trời ạ, hai người vượt hết cấp rồi sao?”

“Không.” Ngón tay Thư Dực làm thành hình tròn.

“A? Nắm tay? Nắm tay cũng không có?” Phương Ngải nhớ Thư Dực nói người đàn ông này rất thích cô bé.

Thư Dực lắc đầu, cười ngây ngô.

“Đến nắm tay cũng không có? Không phải đã thư từ qua lại rất nhiều năm sao?” Mấy năm qua, Phương Ngải từ trong miệng Đinh Thư Dực nghe được rất nhiều chuyện về Hàn Chấn Thanh. “Ê, đã ba năm rồi, đừng nói cho chị biết, hai người đến gặp cũng chưa gặp qua nha.”

“Đúng vậy, rất hay đúng không?” Thư Dực ngồi ở mép giường, lắc lư chân.

“Hay cái đầu em, có lầm hay không? Anh ta không có hẹn gặp mặt em sao? Chờ chút –” Phương Ngải nheo mắt lại. “Đừng nói với chị, anh ta ngay cả tên thật của em cũng không biết.”

“Đúng là không biết.” Thư Dực ngửa đầu cười.

Choáng váng ~~ “Làm cái gì vậy? Thư từ qua lại ba năm mà người này chỉ biết tên giả của em, Bạch Hạc?”

“Phải, a ~~” Thư Dực duỗi người ngáp một cái.

“Tại sao em –” Phương Ngải chợt dừng lời, như đoán ra Thư Dực đang do dự cái gì. “Này, hai người có thể trên network tâm sự ba năm, anh ta nhất định rất thích em, gặp mặt đi, kết giao thử xem . . . . . .”

“Em không muốn cùng anh ấy gặp mặt! Chị biết anh ấy trông như thế nào không?” Thư Dực chu miệng nói, lập tức nhảy xuống giường, từ trong ví da rút ra ảnh chụp đưa cho Phương Ngải. “Đó đó! Hàn Chấn Thanh, ảnh này là từ tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế lấy được đó.”

“Chị xem xem!” Phương Ngải đoạt lấy ảnh chụp. “Chà, rất đẹp trai!” Mắt sáng rỡ nhìn ảnh chụp, Phương Ngải liền bất giác thở gấp.

Trong ảnh là người đàn ông chăm chú nhìn vào ống kính, ánh mắt mạnh mẽ như muốn đem ống kính tiêu hủy. Hình thể cao gầy rắn chắc, mặc âu phục màu đen, tay nhét trong túi, tư thế hiên ngang đứng thẳng, toàn thân phát ra khí chất xâm lược, cuồng dã lại không thiếu vẻ ưu nhã.

Ngũ quan của anh nghiêm nghị anh tuấn, đường nét sâu sắc, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, cằm có chút râu, làm cho anh có thêm một chút mị lực dã tính nguyên thủy. Khí tức dương cương nồng đậm, làm ảnh chụp trong nháy mắt sống động, khiến Phương Ngải nhìn không dời mắt, quên cả nói chuyện.

“Rất tuấn tú đó.”

Nhìn bạn thân nhìn đến thất thần, Thư Dực nở nụ cười.

“Trời ạ, ánh mắt của anh ta có thể khiến phụ nữ tự động cởi áo nới dây lưng! Anh ta nhìn rất giống võ sĩ cổ đại, người đàn ông này rất đặc biệt. . . . . .”

“Ừ. Anh ấy có tập qua nhẫn thuật, còn có đao thuật nữa.”

“Chị hiểu rồi, anh ta đẹp trai như vậy, nên em không dám gặp, có đúng không?” Xem ra tâm lý tự ti của Thư Dực lại đang quấy phá .

“Anh ấy xuất sắc như vậy, em cùng anh ta làm bạn trên mạng là tốt rồi.” Đàn ông đẹp trai như vậy đối bộ dáng của bạn gái nhất định rất kén chọn, vạn nhất cho anh biết hình dạng của cô, tất cả đều kết thúc.

“Nói cái lời ngốc nghếch gì vậy, em không phải cũng nói anh ta rất thích em sao?” Phương Ngải kích động nói: “Xin em đó, có người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn không cùng người mình thích chạm mặt chứ? Anh ta sẽ muốn biết rõ tướng mạo của em a?”

“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước sinh nhật anh ấy, đã nói với em muốn ảnh chụp.”

“Thấy chưa, thấy chưa, hơn ba năm, cũng nên muốn ảnh chụp rồi. Em có cho không?”

“Em bị dọa, căng thẳng quá liền logout mất, nhưng mà. . . . . .” Thư Dực thở sâu, chậm rãi nói: “Tối hôm qua em gửi ảnh chụp cho anh ấy rồi, sợ nếu không cho . . . . anh ấy từ nay về sau không để ý tới em nữa.”

“Đúng!” Phương Ngải giơ ngón tay cái lên. “Phải có lòng tin với chính mình, em kỳ thật bộ dáng không tệ a.”

“Ừ, anh ấy nhìn xong, nói em rất đẹp.” Thư Dực thẹn thùng nở nụ cười.

Phương Ngải vỗ tay kêu lên: “Quá tuyệt vời!”

Thư Dực trượt xuống giường, hướng cửa đi ra, vừa đi vừa nói. “Bởi vì em cho anh ấy xem ảnh của chị.”

“Cái gì!!” Phương Ngải đuổi theo túm lấy Thư Dực.

“Lỡ như hai người chạm mặt thì sao? Em nói dối một lần, tương lai sẽ phải không ngừng che lấp nó. Thư Dực, em không muốn cùng anh ta kết giao sao? Nếu như anh ta phát hiện em lấy ảnh giả lừa mình. . . . . .” Phương Ngải túm lấy làm Thư Dực phát đau mà dừng lại, cô không ngại ảnh chụp của mình bị đem ra dùng, cô chỉ tức Thư Dực không nên đối người mình ngưỡng mộ nói dối.

Đinh Thư Dực cũng biết mình không đúng, nhưng lúc ấy cô hư vinh nghĩ muốn cho Hàn Chấn Thanh một cái ấn tượng tốt, nên mới xúc động . . . . . .

Ai, cô sợ Hàn Chấn Thanh thất vọng!

Cô hành tung bất định, từ khách sạn này tới khách sạn khác, đã quen sống phiêu bạt, ngẫu nhiên cùng Hàn Chấn Thanh trên mạng gặp gỡ, trò chuyện trong chốc lát, tâm sự đôi chút, làm cho cô có cảm giác về nhà, sinh ra thói quen ỷ lại vào anh, nên rất sợ mất đi mối quan hệ này.

Thư Dực tự an ủi mình, thế này là đủ rồi, không cần gặp mặt. Liên lạc như vậy, cô sẽ không thấy khẩn trương, sẽ không quan trọng chuyện được mất, càng không nhiễu loạn cuộc sống của mình.

Ảnh chụp thật hay giả không phải trọng điểm, quan trọng là anh sẽ tiếp tục quan tâm tới cô.

Xem qua ảnh chụp sau, Hàn Chấn Thanh vẫn duy trì quan hệ như cũ với cô.

Đêm nay, anh ở Nam Phi, cô ở Hongkhôngng. Bọn họ hẹn thời gian cùng lúc đăng nhập Bạch Hạc dẫn thất.

Thư Dực hỏi: “Anh thích bộ dáng của em không?”

“Nói thực ra, không giống với anh tưởng tượng.”

“Ở trong tưởng tượng của anh, em là như thế nào?”

Màn hình yên lặng trong chốc lát, mới hiện lên tin nhắn của Hàn Chấn Thanh –”Anh không biết nên hình dung như thế nào, tóm lại không giống với anh tưởng tượng.”

Đinh Thư Dực do dự không biết có nên nói cho anh biết chân tướng hay không, nhưng lời nói kế tiếp của anh . . . khiến cô chấn động.

“Bạch Hạc, anh không muốn cùng với em dông dài như vậy nữa.”

Có ý tứ gì? Thư Dực cứng đờ, sống lưng một hồi lạnh lẽo.

“Anh muốn an định lại.”

An định? Thư Dực khiếp sợ. “Anh muốn kết hôn sao?” Với ai? Anh không phải không có bạn gái sao?

“Đúng vậy, em cảm thấy như thế nào?”

Nước mắt chợt thấm ướt bàn phím, Thư Dực gõ xuống từng chữ: “Vậy được rồi, em chúc phúc anh.”

Rõ ràng an tọa trong phòng khách sạn, nhưng trong nháy mắt tin nhắn của anh gửi tới làm Thư Dực toàn thân lạnh lẽo, tựa như bị ném ở cánh đồng vô tận.

Hàn Chấn Thanh hồi đáp: “Cám ơn.”

Sau đó mỗi người đều im lặng, Thư Dực lòng nóng như lửa đốt, không nắm bắt được tâm tình của anh, hiện tượng này từ trước chưa từng từng có, quá khứ bọn họ rất là ăn ý .

Cô sẽ mất đi anh sao? Ngay tại đêm nay sao?

Thư Dực cố lấy dũng khí, hỏi: “Sau khi kết hôn, anh còn có thể login không?”

Hàn Chấn Thanh trầm mặc.

Thư Dực thực lo âu, lại hỏi: “Bà xã của anh liệu có cấm chúng ta tiếp tục liên lạc?  Bạch Hạc dẫn thất thì sao? Muốn phá bỏ sao? Vậy em, chúng ta. . . . . .”

Tít một tiếng, Hàn Chấn Thanh rời mạng, trong nháy mắt dẫn thất chỉ còn Bạch Hạc.

Trời ạ! Cô biểu hiện thất thường, làm anh chán ghét sao? Thư Dực che mặt, nước mắt trào ra.

Thư Dực đối diện Computer khóc, cô từng cho rằng network không có gì làm không được, làm cho bọn họ dù xa cách  nhau thiên nhai, nhưng hai trái tim lại rất gần, hiện tại mới cảm giác được, cái mạng lưới không dây này thực rất xa xôi! Cô nhìn không thấy biểu lộ của anh, anh vội vàng rời mạng là vì cái gì? Cô nói sai chuyện gì sao? Cô chọc anh giận sao? Cô đem giao tình của bọn họ làm như quá nghiêm trọng sao? Tình cảm mập mờ giữa hai người mấy năm nay chỉ là ảo giác của cô thôi sao?

Nhất định là như vậy, bằng không anh làm sao có thể cùng người khác kết hôn? Thư Dực cảm giác mình náo loạn thật đáng buồn cười, thảm nhất chính là anh rời mạng khiến cô thực xấu hổ.

Đang lúc Thư Dực phỏng đoán tâm tình của anh, cũng sắp nổi điên lên thì tít một tiếng, Hàn Chấn Thanh lại đăng nhập vào dẫn thất.

“Thật có lỗi, nơi này có điện từ quấy nhiễu, vừa mới bị ngắt đường dẫn.”

Thì ra là thế! Thư Dực vừa nhẹ nhàng thở ra, tê liệt dựa vào cái ghế, Hàn Chấn Thanh lại đột nhiên làm cô kinh hãi.

“Trả lời vấn đề mới rồi của em, một khi kết hôn, anh sẽ không trở lại dẫn thất.”

Máu trong nháy mắt như đông lại, cô oán giận gõ vào bàn phím: “Em hiểu. Em cũng sẽ không gửi tin nhắn cho anh nữa, anh đi kết hôn, sống cuộc sống yên ổn của anh đi. . . . . .”

Cơn tức giận khó lòng đè nén tràn ngập trong câu chữ. Cô chán ghét loại tâm tình lo được lo mất này, đầu óc càng hỗn loạn.

“Còn có cái gì muốn nói không? Em muốn logout.” Cô muốn rời đi, muốn trốn đi đâu đó mà thét lên.

Anh gõ một cái biểu tượng mỉm cười. “Anh sẽ mở quán rượu ở Đài Loan.”

“A ~~ rất tốt! Hai vợ chồng cùng một chỗ đánh chén, chúc mừng.” Anh đã có kế hoạch cùng phương hướng mới, làm cô có loại cảm giác bị vứt bỏ.

Anh tiếp gửi tin nhắn tới: “Quán rượu Bạch Hạc. Anh đã đặt cái tên rất hay rồi, thích không?”

Cô chợt ngây ngốc, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Anh thẳng thắn đem tâm ý truyền tới: “Mấy năm nay, anh cảm giác được chúng ta thích đối phương, có đúng không?”

Thư Dực kích động gõ bàn phím: “Đúng vậy.”

“Tốt lắm, anh sẽ định cư ở Đài Bắc, em có phải cũng nên suy nghĩ xem có muốn đến hay không? Tới gặp anh, để anh chăm sóc em, chuyện này có lẽ có chút điên cuồng, chúng ta thậm chí chưa từng ngồi xuống mặt đối mặt, nhưng anh cảm thấy em chính là người anh đang đợi. Nếu như chúng ta ở chung vui vẻ, em có đống ý kết hôn với anh không?”

Quán rượu Bạch Hạc? Đúng vậy, anh nhớ rõ cô thích uống rượu! Cô bắt đầu nước mắt vòng quanh.

“Nói cho anh biết, em thích nhất rượu gì?”

Cô thở sâu, trả lời: “Around the ­world!” (Around the ­world: tên một loại cocktail)

“Được, vậy quán của anh không bán Around the ­world.”

“Vì sao?” Cô không hiểu.

“Around the ­world chỉ dùng để chiêu đãi em. Bạch Hạc, anh chờ em, thời điểm khai trương, mặc kệ em đang ở đâu, nhất định phải đến.”

Lòng tràn đầy ấm áp dễ chịu, Thư Dực gõ một cái biểu tượng cười đến chảy nước mắt, cho anh một cái dấu hiệu trái tim.

Anh đáp lễ cô một cành hoa hồng.

. . . . . . . . . . . .

Sân bay, Đinh Thư Dực cùng Chu Phương Ngải sóng vai ngồi ở phòng chờ, bên tai là thanh âm từ loa phát thanh sân bay, tiếng bước chân lữ khách vội vàng qua, tiếng bánh xe va li lăn trên sàn nhà, tiếng hai người phụ nữ thân thiện chia xẻ tâm sự –

“Cho nên em muốn đi Đài Loan gặp anh ta?”

“Đúng, nhưng em còn đang suy nghĩ. . . . . .” Vạn nhất anh không thích bộ dạng của cô? Dù sao lúc trước dùng ảnh chụp của Phương Ngải, khiến cô sinh ra do dự. “Hay là đừng đi nữa?”

“Này, em lại đang lảm nhảm cái gì vậy? Người ta đã nói muốn chăm sóc em rồi.”

“Có phải là bởi vì ảnh chụp hay không? Chị xinh đẹp như vậy, cho nên. . . . . .”

“Chết tiệt! Chị thật muốn bóp chết em!” Phương Ngải nhịn không được nói tục.

“Em cũng muốn bóp chết chính mình, làm sao bây giờ? Chị cũng không phải không biết sự kiện kia.”

“Chị van em, chuyện đã lâu như vậy rồi, em vẫn còn giữ trong lòng?”

“Em là ghi nhớ bài học.” Thư Dực cau mày nói.

Jean Paul là học trưởng trực hệ của cô lúc còn đi học, thành tích nổi trội xuất sắc, còn là đội trưởng đội bóng rổ. Cô ái mộ anh ta thật lâu, anh đối với cô cũng rất tốt. Thư Dực cho là anh ta cũng thích mình, ngày nào đó rốt cục lấy hết dũng khí, viết thư thổ lộ, thế nhưng hôm sau thư tình lại được học sinh trong trường truyền tay nhau.

Jean Paul cùng bạn học của Thư Dực nói, anh ta làm sao có thể thích Đinh Thư Dực? Người anh ta thích là một vị học tỷ xinh đẹp khác.

A, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng. Sau lần đó, cô thề với chính mình, sau này cho dù có gặp gỡ người trong lòng, cũng tuyệt đối không để cho mình rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.

“Tên Jean đó hại em mất mặt muốn chết!” Thư Dực vò đầu bứt tóc. “Đừng quên còn có chuyện ảnh chụp, em đã lừa Hàn Chấn Thanh.”

“So what” (chả phải dịch các t/y nhỉ) Phương Ngải khẩu khí kích động khiến người bên ngoài chú ý. “Em tới Đài Bắc nói với anh ta thực xin lỗi, nói cho anh ta biết em mới là Bạch Hạc!”

“Sau đó thì sao? Phát hiện chân tướng anh ấy có cao hứng không? Hay là thất vọng? Hay là tức giận? Em đoán phần nhiều là thất vọng.” Cô ra vẻ thoải mái mà cười, sờ lên mặt Phương Ngải nói: “Xinh đẹp như chị vậy, chị sẽ không hiểu đâu.”

“OK, em không gặp anh ta, nhưng nếu như anh ta một mực chờ em thì sao? Em nhẫn tâm sao?”

Thư Dực cắn môi, trong lòng giãy dụa.

Phương Ngải cổ vũ: “Đi thôi, đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, đi tranh thủ hạnh phúc của em, dũng cảm lên, Đinh Thư Dực. Cùng lắm nếu thất bại thì đến khóc với chị, chị cùng em uống rượu!”

Thư Dực bỗng nhiên đứng lên. “Được! Em . . . em. . .em đi gặp anh ấy!” Còn chưa có gặp người, cô đã khẩn trương đến mức cà lăm.

Phương Ngải bật cười, đùa dai vỗ mông cô, chát một tiếng, Thư Dực sợ tới mức kinh hô.

“Đi thôi, bảo bối!” Phương Ngải ha ha cười. “Cam đoan em sẽ không hối hận.”