Mở đầu

Tàn kịch trên đỉnh núi

Đêm khuya, mặt bể lóng lánh những ánh phản chiếu của các vì sao trên nền trời trông đẹp vô cùng.

Lúc ấy trên đỉnh núi cạnh bờ bể, bỗng có hai tiếng than thở vang lên. Sau tiếng thở than đó lại có tiếng rên rỉ.

Ai lại than thở và rên rỉ giữa sườn núi chơ vơ này?

Đó là một người mặt gầy gò, râu cằm đã hoa râm, dính đầy máu. Nữa người ngâm dưới nước, nửa người nằm tựa trên một hòn đá. Vẻ mặt đau khổ và mệt mỏi đang há hốc để nuốt lấy không khí. Hình như y vừa lặn dưới nước lên thì phải. Nghỉ ngơi giây lát y lại tuột xuống nước và bơi tới một bãi cát ở phía xa khơi. Nhưng bãi cát xa quá, phải tốn công hơn hai tiếng đồng hồ mới bơi đến bãi gần sườn núi cao chót vót.

Y cố gắng lắm mới bò lên được trên bãi. Quá mệt mỏi y nằm mọp xuống bãi cát thở hổn hển, sau mấy phút y gượng dậy ngồi xếp bằng tròn để điều hơi vận sức. Có lẽ vì bị thương quá nặng, nội tặng đã bị chấn động, nên vừa vận khí y đã hộc ra ngay mấy bụm máu tươi.

Y lẩm bẩm nói mấy lời rồi thở dài, gương mặt y vẫn lạnh lùng.

Nhưng chỉ thoáng cái, hai mắt của y tia ra hia luồng sáng phẫn nộ.

Y đứng lên, người lảo đảo, thất thểu leo lên sườn núi ở trước mặt.

Sườn núi dốc và rất trơn, y leo mãi mới lên được. Hai bên mép lại rỉ ra khá nhiều máu tươi, nhưng y vẫn không chịu ngừng cứ tiếp tục cố leo lên được trên đỉnh núi mới thôi.

Không ngờ trên đỉnh núi lại có một bãi đất bằng rộng mấy chục trượng, một mặt hướng ra biển, một mặt tựa vào sườn núi ở phía sau, trên mặt bãi đất lại có mấy hàng cây thông cổ thụ cao chọc trời, trông như một tấm bình phong.

Người đó lên tới bãi đất bằng và bò tới gốc cây thông ngồi nghỉ ngơi chốc lát. Đoạn y lảo đảo đi sau vào vùng cây um tùm.

Bây giờ là mùa hè. Trên bãi đất trống, ở giữa rừng có nhiều kỳ hoa dị thảo. Nhưng lạ thay, giữa không khí trong lành và tươi mát ấy, giữa muôn hao đua nở mà người nọ không ngửi thấy một tí hoa thơm nào cả, trái lại chỉ ngửi thấy mùi máu tanh xông lên.

Trên nền trời, đám mây đen vừa bay qua, mặt trăng lưỡi liềm chiếu xuống bãi đất ánh sáng le lói khiến người nọ trông thấy rõ hết cả cảnh vật quanh mình. Không biết ai lại tàn nhẫn chà đạp nát những luống hoa xinh đẹp như thế và lại có người nằm phục trên hoa như ngủ say. Y lẩm bẩm:

-Ủa? Không phải ngủ, hình như người này đã chết, ý có nhiều...

Y thấy người chết nhiều như vậy, mà không kinh hoảng chút nào trái lại còn đến gần đếm:

-Một, hai, ba... bốn, năm, sáu, bảy!

Tất cả mười cái xác nằm trên những luống hoa.

Dưới ánh sáng trăng trông mặt người đó càng nhợt nhạt và thảm không thêm, y loạng choạng bước qua những cái xác đó, đi thẳng về phía sườn núi, vừa đi vừa cười ha hả như điên loạn.

Tiếng cười của y kiến ai nghe cũng phải rùng mình kinh hoảng. Tiếng cười của y mường tượng như tiếng ma kêu quỷ khóc.

Y cười được một hồi thì thổ ra một đống máu tươi. Nhưng có lẽ y không coi sự sống chết ra gì thì phải, và đang lẩm bẩm hình như muốn thổ lộ tâm sự của mình cho những người chết nghe:

-Hừ, các người là quân khốn khiếp. Các người dám đến Quan Nhật Nhai (sườn núi xem mặt trời mọc) nầy quấy nhiễu, các ngươi không biết tự lượng, mới bỏ xác như vầy. Bây giờ các ngươi đã chết rồi, các ngươi đã biết ta. Cô Độc Khách không phải nhân vật dễ bắt nạt chứ?

Y dẵm lên bụng một hòa thượng to béo và hậm hực đá cái xác đó một cái. Xác ấy không nhúc nhích chút nào vẫn nằm yên, trái lại suýt tí nữa thì y đã trượt chân té ngã, tiếp theo đó y lẩm bẩm mắng chửi.

-Hòa thượng chó chết này, ngươi chả là giám viện của Thiếu Lâm là gì? Tại sao ngươi tầm thường đến thế, sư huynh mi là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, y tự biết địch không nổi một chưởng của Cô Độc Khách, nên y chỉ đứng đằng xa hò reo trợ oai thôi, còn để cho các ngươi, lũ chó chết các ngươi đến đây nạp mạng. Các ngươi tự vấn thân, chứ không còn vu cho ai được nữa, bầy giờ các ngươi yên tâm rồi chứ?... ta đã yên tâm... chưa??

Y tự hỏi lại như vậy, rồi lẩm bẩm:

-Không, lòng ta không bao giờ yên hết. Ta phải giết sạch những kẻ đã âm mưu đến đây sát hại ta. Nơi đây chí có mười bảy người, nhưng không có ai là chủ mưu cả. Hừ sẽ có một ngày, ta bước chân tới cửa nhà những tên chủ mưu rồi ta sẽ đánh chết chúng cho mà xem ta còn muốn... đồ đệ ngoan ngoãn của ta trả thù cho ta...

Vừa nói vừa loạng choạng đi đến gần vách núi, dưới vách ấy trước kia có một căn nhà lá nho nhỏ. Bây giờ đã cháy rụi rồi và chỉ còn là đống tro tàn thôi. Y đi vòng qua đống tro tàn đó, tới vách núi thò tay vào một cái lỗ thật nhỏ, bên ngoài ngụy trang kéo léo không ai có thể thấy được? Y lấy ra một cái hộp sắc hình đài cặp dưới nách, rồi lại loạng choạng quay người đi luôn.

Trăng ở trên nền trời đã lặn xuống: Trên đỉnh núi đột nhiên trời tối âm u. Góc trời bên phía đông sáng dần. Mặt trời dần dần nhô lên. Lúc bấy giờ, trên mặt biển cạnh sườn núi xuất hiện một chiếc thuyền buồm nho nhỏ đang lướt sóng tiến thẳng ra khơi. Chiếc thuyền ấy càng đi càng xa, sau cùng chỉ còn là một cái chấm đen nhỏ.

Người ta không còn trông thấy ông già bị thương nặng xuất hiện trên đỉnh núi nọ nữa. Nhưng khi mặt trời đã mọc lên cao, trên đỉnh núi ấy lại xuất hiện một bọn người khác. Bọn người này đa số là thanh niên tuổi ngoài hai mươi. Trong số các thanh niên đó, đạo sĩ có, hòa thượng có, người thường cũng có. Người nào người nấy đều võ trang, lưng đeo kiếm.

Họ leo lên trên đỉnh núi với vẻ thản nhiên riêng chỉ có vài người ứa nước mắt thôi. Họ lẳng lặng đi tới các luống hoa nhận xác chết. Một số nhìn xuống sườn núi, ngó xuống phía vực sâu rồi mới quay lại dùng chiếu gói những xác chết lại vác lên vai rồi lẳng lặng đi xuống núi.

Một đêm kỳ lạ và kinh khủng đó đã qua rồi. Nhưng sự tích của đêm ấy đã được bọng thanh niên đến nhặt xác truyền bá đi khắp nơi.

Thế là trên giang hồ ai ai cũng đều hay tin: “Sát tinh Độc Cô Khách, người mà các tay cao thủ võ lâm đều sợ hãi đã bị bảy đại chưởng môn liên hiệp, tổ chức một đại quân chính nghĩa diệt trừ.”

Nhưng sự thật. Cô Độc Khách đã hùng cứ võ lâm ngót hai mươi năm có thật bị bọn người của bẩy đại môn phái giết chết không? Sát tinh Cô Độc Khách có thật là kẻ tàn sát vô nhân đạo đáng để cho “đội quân chính nghĩa” của bẩy đại môn phái liên hiệp diệt trừ không?

Những câu hỏi đó quả thật khó trả lời cho đúng vì trong võ lâm rất ít người biết rõ chuyện.

Nhưng rồi tất cả những bí mật ấy dần dần được tiết lộ dưới ánh mặt trời.