Chương 001-005          
Chương 1“Bốp bốp!”“Van ông, van ông đừng đánh!”“Tao nuôi mày làm cái gì? Một tháng đưa tao chỉ nhiêu đây tiền, đủ tao uống mấy chai rượu đây? Hả? Con nhỏ kia đâu?”“Tuyết Mạn hôm nay tốt nghiệp đại học, nó tốt nghiệp đi làm sẽ có tiền, ông đừng ép nó, van ông, ông đừng uống rượu nữa được không?”“Mày dám quản tao?” Bốp!Khu chung cư cũ nát truyền đến tiếng khóc lóc van xin của người phụ nữ, tiếng chửi thô bạo của người đàn ông, cũng có tiếng đánh đập!Lăng Tuyết Mạn ngừng xe đạp dưới lầu, trên lầu mỗi tiếng phụ nữ kêu đau đớn thảm thiết, giống một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng nàng, máu toàn thân dâng lên, đây là lần thứ mấy rồi? Nàng từ lúc mười tuổi đi theo mẹ cùng cha ghẻ sống chung, hàng tháng ít nhất một lần, so với bản tin thời sự mỗi ngày còn đúng giờ hơn!Tích góp nỗi hận của mười hai năm, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, quăng xe đạp, nhanh chóng chạy lên lầu!“Dừng tay!”Cửa bị đá văng, tiếng gầm giận dữ khiến người đàn ông đang nắm chặt tóc người phụ nữ quay đầu, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng say rượu, bộ râu cặn bã, hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn đang đứng ở cửa, một giây sau đã rống lên, “Con chết tiệt kia! Dám trừng tao? Không muốn sống phải không?”Một cỗ dũng khí vọt lên, Lăng Tuyết Mạn vọt tới trước mặt, kéo tay người đàn ông đang nắm chặt tóc người phụ nữ ra, hai mắt đỏ lên, gào thét, “Buông mẹ tôi ra! Nhanh lên!”“Đồ chết tiệt!” Người đàn ông nổi giận, tay buông lỏng ra, vung một cái tát vào mặt Lăng Tuyết Mạn!Lăng Tuyết Mạn bị đánh té vào góc giường, đầu đụng vào cột giường, gã đánh ngã nàng, ngay sau đó bắt đầu đấm đá mẹ nàng túi bụi!Tay, chân, cái chổi, hễ trong tay có thể lấy đến cái gì thì cái đó là vũ khí đánh người!“Mẹ!”Lăng Tuyết Mạn thét lên, người phụ nữ co rúc ở trên đất, vừa khóc vừa kêu, “Tuyết Mạn, con đừng trở lại, đi! Đi! Đi đến nhà bạn bè ở tạm đi!”“Mẹ!”Lăng Tuyết Mạn hét to, xông lên xiết chặt lưng cùng cánh tay của hắn, hắn phát hỏa, xoay người, đem toàn bộ tức giận dồn lên Lăng Tuyết Mạn, “Bốp bốp!”“Đừng đánh Tuyết Mạn! Đừng đánh! Ông muốn đánh thì đánh tôi, đừng đánh con tôi!” Người phụ nữ giống như điên bò trên mặt đất, kéo người đàn ông!Người đàn ông nảy sinh ác độc, nắm lấy cổ người phụ nữ, đập đầu bà vào tường, Lăng Tuyết Mạn giờ phút này hận đến cực hạn, một thanh âm không ngừng thúc giục đầu óc, nàng muốn kẻ này chết!“Mẹ!”Mất đi lý trí nàng lại kêu to một tiếng, xông vào phòng bếp cầm lấy dao, hướng thẳng ngực người đàn ông đâm mạnh xuống!“A! A! A – “Điên cuồng, nàng liên tục một đao lại một dao, thẳng đến người đàn ông hét thảm một tiếng, buông lỏng tay đang bóp cổ người phụ nữ ra, ngã xuống trong vũng máu………………“Tuyên án: bị cáo Lăng Tuyết Mạn phạm tội cố ý giết người, phán xử tù có thời hạn mười lăm năm!”Chánh án tuyên đọc thiệt nhiều, đầu óc Lăng Tuyết Mạn chỉ ghi nhớ một câu này, mắt nhắm lại thật sâu, ít nhất không phải tử hình…Còng tay, một thân tù phục, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, cô gái chậm rãi đi đến xe cảnh sát, nhưng mà, trong khoảnh khắc hai vị cảnh sát áp nàng ngồi vào xe, bất thình lình, từ bầu trời đánh xuống một luồng ánh sáng, đánh vào trên người Lăng Tuyết Mạn, đầu Lăng Tuyết Mạn đau muốn nứt, chỉ còn kịp “A -” một tiếng, ngất đi…Chương 2Minh quốc Thái Tông hoàng đế năm thứ ba mươi lăm, tháng bảy.Ánh rạng đông dâng lên từ phía chân trời, Phủ Ngự Sử trên đường Chu Tước ở kinh thành đang vui sướng, bận rộn!Tơ lụa đỏ thẫm treo trên xà nhà, nha hoàn hạ nhân đều mang sắc mặt vui mừng, đi đi lại lại, tràn đầy tiếng nói tiếng cười.Nhưng mà, trong khuê phòng Nhị tiểu thư ở phủ Ngự Sử, lại đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai!“Các người là ai? Đây là nơi nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?” sau khi Lăng Tuyết Mạn tỉnh lại, mở to mắt, nhìn các nữ nhân vây quanh ở bên giường, lắp bắp hỏi!Không! Xác thực mà nói, là những nữ nhân ăn mặc trang điểm theo kiểu cổ đại!Khi nói chuyện, đầu óc đánh giá chung quanh, ghế dựa khắc hoa, phòng gỗ, bình phong, màn che… Ối giời ôi!Trước mặt Lăng Tuyết Mạn bỗng tối sầm, lại hôn mê!“Nhị tiểu thư?”“Tuyết Mạn?”Tiếng la lo lắng vang lên, một giọng nói phụ nữ hơn ba mươi tuổi vang lên nức nở, “Lão gia? Lão gia? Nhanh tìm đại phu, Tuyết Mạn lại hôn mê!”Nam nhân trung niên đứng sau tấm bình phong nhăn mày lại, phân phó gia đinh ngoài cửa: “Đi tìm đại phu đến!”“Khụ khụ!”Yết hầu Lăng Tuyết Mạn như bị chặn lại, nàng khó chịu ho khan, lại tỉnh lại, mắt mở to, nhìn trước mặt vẫn là đám người vừa rồi, đầu óc choáng váng!“Tỉnh! Tỉnh! Tuyết Mạn đã tỉnh lại!” Nữ nhân vừa rồi vui mừng kêu lên.Nam nhân trung niên được xưng là lão gia nghe được tiếng vang, bước nhanh đến, các nữ nhân nhường đường, nam nhân đứng ở cạnh giường, trên mặt nhìn không ra là vui hay giận, chỉ thản nhiên nói, “Tuyết Mạn, con hôm nay phải lên kiệu hoa, mặc kệ con giả bộ bất tỉnh hay là cụng đầu thật, tóm lại vì Lăng gia, con không có lựa chọn khác. Trừ khi con muốn nhìn toàn bộ ba mươi tám người của Lăng gia chôn cùng con!”Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, ngón tay chỉ bản thân mình, giật mình hỏi: “Ông nói Tuyết Mạn là tôi sao? Lăng gia? Ông… Ông là ai? Kiệu hoa gì?”Nghe vậy, các nữ nhân trong phòng đều biến sắc mặt, khiếp sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, mà nam nhân trung niên tên Lăng Bắc Nguyên cũng cau chặt mày, con ngươi lợi hại cẩn thận quan sát Lăng Tuyết Mạn vài lần, mới chậm rãi nói: “Tuyết Mạn, cha biết con ngày thường có chút thông minh, nhưng là vô dụng, cũng sắp đến giờ lành, kiệu hoa Tứ Vương phủ sắp đến, con chuẩn bị một chút đi!”Lăng Bắc Nguyên nói xong, xoay người đi ra.Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt một chút, một ý nghĩ đột nhiên nhảy lên trong óc, nàng vội vươn tay, nói: “Các người ai cắn tôi một cái với, tôi muốn nhìn xem có phải tôi đang nằm mơ hay không!”“Tuyết Mạn, con đừng náo loạn, con giả bộ ngốc, cha con sẽ tức giận, nương… nương chỉ có thể nói, đây là số mệnh của con a!” Nữ nhân hơn ba mươi tuổi tên Phương Ngọc Lan khóc sụt sùi, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nói: “Tuyết Mạn, con cùng Tứ Vương Gia hợp số, đám cưới xung hỉ chắc có thể làm cho Tứ Vương Gia bệnh khỏi đi? Nói như thế nào con gả đi là Tứ Vương phi, là con dâu hoàng gia, cuộc sống sau này cũng vinh hoa phú quý!”“Tuyết Mạn, làm con dâu Hoàng Thượng là phúc khí to lớn nhiều thiếu nữ trông đợi, con đừng không biết điều, nhanh xuống giường rửa mặt chải đầu trang điểm đổi đồ cưới đi!” Nói chuyện là đại phu nhân của Lăng Bắc Nguyên, lời nói mang theo chút ác ý, nói xong, xoi mói hừ lạnh một tiếng, xốc màn đi ra ngoài.Lăng Tuyết Mạn nghe ngẩn người một chút, không ai cắn nàng, nàng tự cắn mu bàn tay một cái, “-”đau tan lòng nát dạ!Đau, nàng không phải đang nằm mơ!Nàng vốn hẳn là ở ngục giam hoặc bệnh viện, đột nhiên đến nơi cổ đại này, để cho nàng nghĩ đến bốn chữ – xuyên qua thời không!Vấn đề là, nàng phải lập gia đình sao?Tứ Vương Gia? Xung hỉ?Lăng Tuyết Mạn lặp lại mấy lần hai chữ ‘xung hỉ’ này, hận không thể lập tức ngất đi, giời ơi, vậy không phải nói nàng phải gả cho nam nhân là con ma ốm, hơn nữa còn lập tức có thể ngủm sao?Chương 3“Nhị phu nhân, kiệu hoa Tứ Vương phủ đến, lão gia giục ngài nhanh mang Nhị tiểu thư ra đại sảnh!”Nha hoàn vội vội vàng vàng tiến vào, gương mặt vui mừng.“Ừ, đã biết.”Phương Ngọc Lan trả lời một tiếng, vội cầm lấy khăn voan trùm đầu cho Lăng Tuyết Mạn vẫn đang dại ra giống con rối gỗ, nói: “Tuyết Mạn, đi thôi!”Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, dở lên một góc khăn voan tha thiết hỏi: “Ngài là mẹ con phải không? Trước tiên cho con hỏi, Tứ Vương gia này nếu bệnh chết, con có thể trở về phải không?”“Gì? Tuyết Mạn không thể nói bậy!” Phương Ngọc Lan sợ muốn che miệng Lăng Tuyết Mạn, nhưng vì môi Lăng Tuyết Mạn vừa thoa son, liền rút tay về, hạ giọng: “Con nguyền rủa Tứ Vương gia chết, là muốn Hoàng Thượng đem cả nhà chúng ta tịch thu tài sản rồi giết chết sao? Tuyết Mạn, lập gia đình cho tốt, Hoàng Thượng luôn luôn cưng chiều Tứ Vương gia, con làm quả phi cũng sẽ không chịu tiệt thòi gì, con nghe lời của nương được không?”“Nương à, con…”Lăng Tuyết Mạn còn muốn nói nữa, khăn voan đã che lại, hơn nữa Phương Ngọc Lan cùng một nha hoàn cơ hồ là vác nàng đi ra ngoài!Vào đại sảnh, Lăng Bắc Nguyên tươi cười, đang cùng quản gia của Tứ Vương phủ trò chuyện với nhau, thấy bọn họ tiến vào, dặn dò vài câu, liền bảo đưa Lăng Tuyết Mạn lên kiệu hoa!“Haiz! Cha a, con, con không phải…”Lăng Tuyết Mạn bị người lại kéo lên, nàng muốn nói nàng không phải Nhị tiểu thư của bon họ, nhưng Lăng Bắc Nguyên ngắt lời nàng, “Đem nhị tiểu thư ‘đưa’ lên kiệu hoa!”Đây là đưa sao? Đây là áp giải lên kiệu hoa mới đúng.Lăng Tuyết Mạn bực muốn chết, nàng căn bản không có cơ hội nói chuyện, liền bị nhét vào cỗ kiệu xa hoa mười sáu người khiêng!Ngay sau đó, một tiếng “Khởi kiệu -”, đội ngũ đón dâu xuất phát, tiếng chiêng trống nhạc mừng vang lớn, làm Lăng Tuyết Mạn ngồi không yên.Buồn bực lẩm bẩm, lau trán, Lăng Tuyết Mạn không tin lại nhéo đùi mình, vẫn là đau!“Quản gia!”Một tiếng kêu gấp, một người thị vệ chạy tới, sắc mặt ngưng trọng bi thương nói: “Vương gia mất!”“Cái gì?”Quản gia kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiện đà ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống ngay tại chỗ, khóc kêu: “Vương gia – “Kiệu hạ xuống đất, toàn bộ đội ngũ đón dâu quỳ xuống, bi thương nỉ non dập đầu.“Cái gì? Vương gia ma ốm kia thật sự chờ không kịp bái đường liền ngủm?” Lăng Tuyết Mạn dựng thẳng lỗ tai, nghe được tin này, cả trái tim kích động sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng cười to ba tiếng, xốc mành kiệu lên, nỗ lực áp chế hưng phấn, ra vẻ bi thương nói: “Người chết không thể sống lại, mọi người nén bi thương a! Ta cùng Vương gia vô duyên kiếp này, nếu Vương gia đã gì kia, ta liền về Lăng gia, bye bye!”Lăng Tuyết Mạn nói xong, trộm cười muốn lách người xuống kiệu, ai ngờ, thị vệ vừa đến truyền tin lại ngăn nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Trước khi Tứ Vương gia mất có để lại di mệnh, hôn lễ tiếp tục, Tứ Vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tứ Vương gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”“Cái gì?” Miệng Lăng Tuyết Mạn há to như trứng gà!Quản gia phản ứng kịp, vội đứng lên, hô: ”Khởi kiệu!”Kết quả, Lăng Tuyết Mạn lại bị bà mối nhét vào kiệu hoa, nàng tức vỗ ngực liên tục, nghiến răng nghiến lợi, “Tứ Vương gia! Ngươi thật là một Vương gia đáng chết!”Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn còn giữ lý trí không có phát ra lời trách mắng, miễn cho bị người bên ngoài đánh hội đồng!Chương 4Đội ngũ đón dâu bởi biến cố bất thình lình này mà lâm vào yên lặng, đình chỉ tất cả vang nháo, đám người đều bi thương cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.Kiệu hoa dừng trước cổng lớn của Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn bị người ta đỡ ra khỏi kiệu, dẫn vào đại sảnh.Bị khăn voan che, Lăng Tuyết Mạn nhìn không thấy cái gì, trong lòng buồn bực! Nam nhân thối đáng chết này, bản thân mình chết thì chết đi, sắp chết còn muốn hại nàng, thủ tiết cả đời cho hắn? Nằm mơ đi!Trong đại sảnh, tơ lụa chưa dọn đi, chữ ‘hỷ’ đỏ thẫm vẫn treo cao như cũ, ở vị trí chủ vị có một vị nam nhân tuổi trên năm mươi, cùng một phu nhân đoan trang thanh lịch, vị phu nhân bi thương rơi lệ, nam nhân đau kịch liệt rủ mắt, ánh mắt thất thần.Phía dưới, hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan trang nghiêm đứng hai bên, người người đều mang vẻ trầm trọng, nhìn không có một chút sắc thái vui sướng.Lăng Tuyết Mạn bị đưa đến, một nam tử tuấn nhã chừng ba mươi tuổi bi thống tiều tụy, hai tay cầm linh vị đương kim Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.“Hoàng Thượng, giờ lành đến!” Thái giám tổng quản Lý công công chừng hơn bốn mươi tuổi, xoay người nhỏ giọng nhắc nhở nam nhân ngồi ở chủ vị đang hoảng hốt tinh thần.Hoàng đế Mạc Ngự Minh tan rã con ngươi, khàn khàn nói: “Bắt đầu đi!”“Vâng!”Vân vương, huynh đệ khác mẹ của đương kim Hoàng Thượng, tiến lên một bước, cúi lạy Hoàng đế Mạc Ngự Minh cùng Hoàng hậu , sau đó xoay người hướng về phía mọi người trong đại sảnh, hô lớn: “Giờ lành đã đến, bái đường thành hôn!”Lăng Tuyết Mạn bất giác run lên, tim đập liên hồi! Nàng thật sự kết hôn sao với quỷ sao? A… A…, người chồng quỷ?Nhưng mà không đợi nàng nghĩ nhiều, Vân vương liền hô: “Cúi đầu bái thiên địa – “Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn ôm linh vị bái trời đất, nhưng tân nương Lăng Tuyết Mạn còn đang thừ người!Không khí nhất thời cứng đờ, Mạc Kỳ Diễn cảm thấy căng thẳng, vội vàng dùng cánh tay khều Lăng Tuyết Mạn một cái, cũng ho nhẹ một tiếng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, cắn môi, khẩn cấp bái, tim đập ‘thình thình’ không ngừng, nàng sao lại thất thần? Phía trên là Hoàng đế a!Mạc Ngự Minh hơi nhíu mày, không nói gì.Vân vương liền tiếp tục hô: “Nhị bái cao đường – ““Phu thê giao bái – “Lễ xong, bởi vì che khăn voan, nãy giờ Lăng Tuyết Mạn bị đưa tới đưa lui đến đầu óc choáng váng, không khỏi nhẹ thở ra một hơi.Mạc Kỳ Diễn giật mình, ôm linh vị lui trở lại bên người Hoàng đế Mạc Ngự Minh, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, hai tay nâng linh vị quá đỉnh đầu, tiếng nói mang theo một chút nghẹn ngào, “Tứ Hoàng đệ, Nhị ca chúc mừng đệ đại hôn!”“Chúc mừng Tứ Vương gia đại hôn!”Trong sảnh mọi người toàn bộ hành lễ, cùng hô lớn.Lăng Tuyết Mạn chấn động, tâm tình phức tạp cực kỳ.Mạc Ngự Minh mắt gắt gao nhắm lại, tuổi trung niên lại đưa tang con trai thứ hai, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông trời đang trừng phạt ông sao? Thật lâu sau, mở mắt, nhẹ thở nói: “Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu Tứ Vương gia ba ngày, sau đó cùng hạ táng!”“Cái gì?”Lăng Tuyết Mạn thốt ra, khiếp sợ mở to mắt, nhấc khăn voan lên, hoảng loạn nói: “Ông muốn tôi, một người sống, chôn cùng sao?”Lời ấy vừa nói ra, lập tức kinh ngạc mọi người trong sảnh!Ai cũng không ngờ, tân nương tử lại dám chất vấn đương kim Hoàng Thượng!Chương 5Mạc Ngự Minh giật mình, ánh mắt sắc bén giống mũi tên bắn về phía Lăng Tuyết Mạn, trong giọng nói chứa tức giận, “Tứ Vương phi, khăn voan hiện tại có thể vén lên à? Tứ Vương gia bệnh chết, tâm trẫm đau quá mức, không đành lòng để nó ra đi một mình, ngươi đã gả cho Tứ Vương gia, cùng nó hợp táng chính là phúc phận của ngươi!”Phúc phận?Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt, nếu trong tay có dao, nàng lại đâm chết thêm một người! Lão già đáng chết, sao ông không cùng con ông đi chết đi!Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn cắn răng bước một bước, nhưng một bàn tay to kịp thời giữ nàng lại, chuyển mắt nhìn, là Nhị Vương gia vừa mới ôm linh vị Mạc Kỳ Hàn cùng nàng bái đường.Vừa rồi bọn họ nhìn không tới bộ dáng đối phương, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn không khỏi ngây người!Dáng người cao lớn, cẩm y đỏ sậm, tóc đen như mực, dùng một ngọc trâm cài tóc buộc lên, một đôi mắt thâm thúy khảm ở trên một khuôn mặt tuấn dật hoàn mĩ, mày kiếm hơi xếch lên, lông mi đậm mà thon dài, môi mỏng, quanh thân tản ra một cỗ tôn quý tao nhã.Mạc Kỳ Diễn cũng thất thần, nữ tử trước mặt là mỹ nhân, mi mục như họa, dung nhan kiều diễm, lông mi dài dài tạo thành độ cong dụ hoặc, làn da mịn nhẵn như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm ướt át, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là cặp mắt trong như thủy tinh thoáng hiện là cao ngạo cùng khinh thường!Trong đại sảnh tĩnh lặng không tiếng động, ánh mắt khiếp sợ đảo quanh Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn.“Diễn nhi! Con làm cái gì?”Hoàng đế Mạc Ngự Minh uy nghiêm quát, con ngươi đen tối ánh lên một tia sắc bén phức tạp.Một tiếng này, làm tỉnh Mạc Kỳ Diễn, cũng làm Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn.Mạc Kỳ Diễn khẽ nhấp môi, cung kính chắp tay, trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu!”Mạc Ngự Minh không thay đổi sắc mặt, chỉ hơi nhướng mày: “Nói!”“Bẩm phụ hoàng, lúc Tứ Hoàng đệ lâm chung, từng di mệnh cho Tứ Vương phi thủ tiết cả đời cho đến chết, có thể thấy được Tứ đệ không muốn Tứ Vương phi hiện tại chôn cùng, mà là thuận theo tự nhiên, đến khi sinh mệnh Tứ Vương phi kết thúc. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng thỏa mãn tâm nguyện của Tứ Hoàng đệ, tích phúc cho Tứ Hoàng đệ!” Mạc Kỳ Diễn bình tĩnh nói.Lời vừa nói ra, Lăng Tuyết Mạn giống bắt được phao cứu mạng, cảm động đến rơi nước mắt nhìn Mạc Kỳ Diễn, cảm nhận được ánh mắt Mạc Ngự Minh quét tới, thân mình Lăng Tuyết Mạn lại chấn động, vội quỳ xuống khẩn thiết nói: “Hoàng Thượng, tâm nguyện Tứ Vương gia thỉnh ngài thành toàn, Tuyết Mạn có thể thề, nhất định thủ tiết cho Vương gia, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”Trong sảnh lại lâm vào tĩnh lặng, Mạc Ngự Minh trầm mặc, không người nào dám phát ra một chút động tĩnh.Lăng Tuyết Mạn bất an , trái tim nhảy loạn, sống chết của nàng, chỉ do một ý niệm của ông lão kia nắm giữ a!Đợi thật lâu, hai chân Lăng Tuyết Mạn run lên, tâm dần dần lạnh đi, mắt nồng đậm bi ai.Không đợi cho phép, Lăng Tuyết Mạn đột ngột đứng lên, nhìn thẳng Mạc Ngự Minh, lạnh nhạt mở miệng, “Tâm của Hoàng Thượng, trời đất chứng giám! Tuyết Mạn cũng cảm động, nhưng Tuyết Mạn đã cùng Tứ Vương gia bái đường, là vương phi của ngài ấy, sống chết do ngài ấy quyết định, Tứ Vương gia không muốn Tuyết Mạn chôn cùng, Hoàng Thượng lại cố ý làm như thế, Tuyết Mạn chỉ sợ Vương gia dưới cửu tuyền khó có thể an nghĩ!”