Chương 1

Nguồn: huyenthunv.com

Trước điện Hàm Chương có một gốc liễu, từ rất lâu đã ở chỗ này, chẳng qua một hai năm gần đây nó mọc có chút kỳ quái, cành cây đều sắp đâm vào cửa sổ điện Hàm Chương.

Phó Trạm đẩy cửa sổ điện Hàm Chương ra, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cành cây xanh nhạt, hắn nâng tay chạm nhẹ vào lá cây kia, vừa lúc có một trận gió thổi qua, cành liễu kia nhẹ nhàng lay động, đại thái giám Hạ Hòe An cúi người đi tới, nói: “Bệ hạ, thái y bắt mạch bình an đã tới.”

“Ừ, cho bọn họ vào đi.”

Thái ý đến bắt mạch bình an đều là thái ý tốt nhất ở thái y viện, còn nơm nớp lo sợ, bệnh này của hoàng thượng cũng thật kỳ lạ, bắt đầu từ ba tháng trước, không hề có dấu hiệu, không có nguyên do, sau đó lại không muốn ăn, tinh thần sa sút, mệt mỏi hay gặp ác mộng. Nhìn hoàng thượng cơm nước không ăn từ từ gầy yếu, làm đại thái giám, Hạ Hòe An sốt ruột đến mức mấy ngày nay đều không nuốt nổi cơm.

Phó Trạm ngồi ở trên tháp mềm, Hạ Hòe An liền mang ba thái y vào, “Bệ hạ, đều đến đủ.”

“Ừ.”

Được hoàng thượng cho phép, ba thái y tự mình run rẩy tiến lên, người phía trước bắt mạch cho hoàng đế. Sau đó lại run rẩy quỳ xuống, “Thân thể bệ hạ suy yếu, nhưng mà nguyên nhân gây bệnh, vi thần…. vi thần lại chuẩn đoán không ra.”

Sắc mặt Hạ Hòe An có chút trầm, tự mình liếc mắt nhìn mặt rồng, ừ, quả nhiên là thiên tử trẻ tuổi, trầm ổn!

Vẻ mặt Phó Trạm khó dò, kỳ thật trong lòng hắn đang chê cười Hạ Hòe An, bệnh này của hắn, bệnh căn sợ là chỉ có mình mới biết.

Nhìn một vòng thái y đang quỳ bên chân, ánh mắt Phó Trạm dừng lại trên một thân ảnh xa lạ cuối cùng, “Đó là ai?”

Nghe được câu hỏi của hoàng thượng, Hạ Hòe Anh nhìn qua, thoáng tự hỏi một chút, khom người nói: “Bệ hạ, đó là thái y mới của thái y viện, gọi là Liễu Tô.”

Liễu Tô nắm chặt tay áo quỳ gối ở cuối cùng, ban đầu hắn nghĩ hôm nay đến là chỉ cho đủ quân số, không nghĩ tới hoàng thượng lại chú ý tới hắn, hắn hơi sửng sốt, vội vàng vén vạt áo tiến lên quỳ gồi bên chân Phó Trạm, “Vi thần Liễu Tô khấu kiến bệ hạ.”

Phó Trạm nhìn cái cổ lộ ra của Liễu Tô lộ, ánh mắt có chút cảm xúc không rõ, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Ngẩng đầu lên.”

Liễu Tô khẩn trương mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt cả tay áo, nhếch môi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của Phó Trạm, không dám nhìn thẳng mặt rồng. Thế nhưng tay hoàng thượng cũng thật đẹp, ngón tay thon dài, móng tay cắt sửa khá đẹp, còn có màu hồng nhạt thản nhiên.

Lúc Liễu Tô nhìn tay Phó Trạm, Phó Trạm đang đánh giá Liễu Tô. Mặt mày tiểu thái y này tinh tế, bên má trái còn có một vết chu sa nho nhỏ, chân mày hạ xuống, nhìn qua so với một thái y đầy người toàn mùi thảo dược không giống nhau.

“Vào thái y viện bao lâu?”

Thanh âm Phó Trạm không lớn, lại khiến Liễu Tô sợ giật mình. Viện chính phía sau giật nhẹ y bào của hắn, Liễu Tô lúc này mới kéo hồn trở về, trả lời: “Hồi bệ hạ, vi thần nửa tháng trước thì tiến vào thái y viện.”

“Hả? Nửa tháng trước, mấy lần trước bắt mạch cho trẫm, sao lại không thấy ngươi?”

Liễu Tô quỳ trên mặt đất cứng rắn, đầu gối rất là đau, còn muốn biểu hiện cung kính, tiểu hoàng đế làm sao lại không giống như trước kia, đã kêu người quỳ, cũng không cho người đứng lên!

Trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, nhưng không còn cách nào, hiện tại hắn là người, là thái y, không trả lời sẽ bị chém đầu.

“Vi thần vừa mới tiến vào thái y viện, đi theo lão sư học quy củ, cho nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt rồng.”

Phó Trạm nhếch mày, “Tuổi không lớn, miệng lại rất ngọt.”

“……” ngón tay dấu ở trong ống tay áo của Liễu Tô giật giật, “Tạ ơn bệ hạ.”

Phó Trạm cảm thấy mình có thể ăn uống, người này thật thú vị.

“Ngươi bắt mạch cho trẫm xem, nhóm người bọn họ đã coi cho trẫm ba tháng, một chút manh mối cũng không nhìn ra, nhưng lại lãng phí rất nhiều thảo dược.”

Đầu nhóm thái y sắp chôn vào ngực, lời này của hoàng thượng thực khiến cho người ta xấu hổ!

Liễu Tô cung kính bắt mạch cho Phó Trạm, bắt xong tay trái lại chuyển sang tay phải, cuối cùng đưa ra kết luận, “Mấu chốt ở trong lòng bệ hạ.”

“…..” Bên trong yên lặng như tờ.

Bệnh của hoàng thượng tới ào ạt, thái y trong thái y viện nhiều như vậy cũng không nhìn ra nguyên nhân gì, bệnh tình của hoàng thượng là không muốn cơm nước, dẫn đến thân thể bị suy nhược, vừa nhìn như là ngủ không tốt, ai cũng không thể đưa ra kết luận là hoàng thượng bị bệnh gì, có người cũng cho rằng hoàng thượng ưu tư thành bệnh, nhưng hiện giờ thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, tất cả đều thực bình thường, rốt cuộc hoàng thượng là buồn rầu về chuyện gì? Cũng không ai nói ra được, người trong thái y viện không phải nói lưu lại ba phần thì là nói lố ba phần, vì muốn chừa cho mình một con đường sống, sao lại giống Liễu Tô nói toẹt ra như thế.

Một lúc sau Phó Trạm mới lên tiếng, “Được, hôm này cho Liễu Tô ở lại điện Hàm Chương, cho đến khi trẫm khỏi hẳn mới thôi.”

Liễu Tô sửng sốt, ngay cả viện chính cũng hơi sửng sốt, thế nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nói: “Liễu Tô, còn không tạ ơn.”

“Vâng.” Liễu Tô cúi đầu, cũng không đi đến trước mặt Phó Trạm, trực tiếp ở một bên quỳ xuống tạ ơn, “Vi thần tạ ơn hoàng thượng long ân.”

Phó Trạm vừa lòng, “Hạ Hòe An, ở thiên điện của điện Hàm Chương sắp xếp cho Liễu thái y một chỗ ở, cách chỗ trẫm ở gần chút, để tùy lúc có thể chẩn bệnh cho trẫm.”

Hoàng thượng phải ngủ trưa, chưa nói mấy câu thái y liền lui xuống.

Cho đến chạng vạng Liễu Tô vẫn thực mờ mịt, hắn sao lại lờ mờ mà tiến vào điện Hàm Chương?

Đang định mở cửa sổ ra cho đầu óc tỉnh táo, cửa phòng liền bị gõ vang, “Liễu thái ý, nô tài là Tiểu Hải ở điện Hàm Chương, Hạ công công phái nô tài đến hầu hạ Liễu thái y, nô tài có thể đi vào không?”

Thu hồi tay ở trên cửa sổ, Liễu Tô sửa sang lại y quan, nói: “Vào đi.”

Tiểu Hải là tiểu thái giám mười ba mười bốn tuổi, sạch sẽ trắng trẻo, vẫn cúi đầu, không dám nhìn Liễu Tô.

Liễu Tô có chút tò mò nhìn Tiểu Hải, phát hiện hắn động cũng không động, liền không có gì thú vị bĩu môi, “Có chuyện gì sao?”

Tiểu Hải nghe thấy thanh âm trong sáng mềm nhẹ, thầm nghĩ quả nhiên là thái y được thu nhận đặc biệt, cách nói chuyện quả nhiên không giống nhau.

“Nô tài đến hỏi Liễu thái y đêm nay muốn ăn cái gì, nô tài đi ngự thiện phòng truyền cơm.”

Ăn cái gì? Đây là một vấn đề rất khó. Trước đây Liễu Tô đều là ẩm phong uống lộ, bộ rễ tìm được mạch nước ngầm liền hấp thu, nhưng thật ra cũng không ăn cái gì, vào thái y viện sư phó ăn cái gì thì hắn ăn cái đó, từ trước đến này cũng không chọn lựa, nếu hỏi ăn cái gì, hắn nghĩ không ra.

Tiểu Hải chờ nửa ngày cũng không nhận được đáp án, trộm giương mắt nhìn Liễu Tô, liền nhìn thấy Liễu thái y chống cằm tròng mắt chuyển chuyển, bộ dáng buồn rầu.

Có cái gì mà buồn rầu, đồ ăn ở ngự thiện phòng mỹ vị, món ăn vừa quý vừa lạ, đều giống nhau, Liễu thái y có cái gì phải chọn.

Nhưng mà Liễu Tô vẫn chọn, không chỉ có chọn, còn chọn một món ăn tương đối khiến người ta kinh ngạc.

« Ta chọn một đĩa khoai tây sợi chua cay cùng một chén cơm tẻ. »

Tiểu Hải sửng sốt, đồ ăn của ngự thiện phòng có thể làm gan rồng tủy phượng, còn món khoai tây sợi chua cay đơn giản này, từ trước đến này không có nghe vị quý nhân nào dùng qua, Tiểu Hải nhớ rõ trước đây trong nhà nghèo khó, không có thịt, thường ăn nhất là khoai tây, luộc, hấp, xào, cũng có thể làm rất đa dạng, nhưng đa dạng cũng có lúc giống nhau, ở trong cung lại không giống như vậy, hắn có chút không biết món khoai tây sợi chua cay mà Liễu thái y nói có hay không.

Thấy hắn còn chưa rời đi, Liễu Tô nháy mắt mấy cái, “Sao vậy? Ngự thiện phòng không làm sao? Vậy đổi món khác cũng được, ta không kén chọn.”

Sao có thể!

“Nô tài đi ngay, Liễu thái y chờ một chút.”

Tiểu Hải đáp lễ rồi hấp tấp đi ra ngoài, Liễu Tô không có việc gì làm, đơn giản đi ra ngoài dạo.

Cây liễu trước điện Hàm Chương lay động theo gió, cảm ứng được Liễu Tô đến, đong đưa càng hăng say.

Mắt Liễu Tô sáng lên, hắn đã lâu không thấy bản thể của mình, từ lúc có linh thức, hắn chưa từng rời đi bản thể lâu như vậy.

Vội vàng đi qua đem tay đặt trên thân cây, lúc này Liễu Tô mới mỉm cười, khi cười răng nanh ở bên miệng hiện ra, “Bộ dạng thật không tồi.” Trước kia không biết bản thể của mình xinh đẹp như vậy.

Trong lòng hắn đều là cây liễu, lại quên nơi này là điện Hàm Chương, cho tới khi đỉnh đầu vang lên âm thanh quen thuộc.

“Trẫm cũng thấy bộ dạng không tồi.”

“……” Liễu Tô cứng ngắc ngẩng đầu, từ từ nói: “Hoàng thượng.”

Phó Trạm hơi hơi nhếch mày, đối với sự lớn mật của hắn cũng không nói gì, “Ngươi sao lại ở đây? lúc này nên dùng bữa tối, không phải sao?”

“Tiểu Hải đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn, lát nữa sẽ ăn.”

“Muốn ăn cùng trẫm hay không?”

Liễu Tô tự hỏi cùng hoàng thượng ăn tối có được không, sau đó kiên quyết lắc đầu, “Hoàng thượng không cần, ta tự mình ăn là được rồi.”

Bị cự tuyệt Phó Trạm cũng không có gì không vừa lòng, thậm chí hai người còn cách một cái cửa sổ đứng nói chuyện.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?”

“Khoai tây sợi chua cay.” Vẫn muốn ăn món này, nhưng từ khi rời khỏi bản thể cũng chưa được ăn qua.

Phó Trạm có chút giật mình, “Vì sao lại ăn món này? Đồ ăn ở ngự thiện phòng có nhiều món ngon đến vậy.”

Liễu Tô không rõ Phó Trạm hỏi làm gì, thành thật trả lời, “Chỉ là muốn ăn.”

Phó Trạm nhún vai, “Được rồi, vậy ngươi trở về đi, có lẽ là ngự thư phòng đã đưa đồ ăn tới rồi.”

“Vâng, ta đi về trước.”

Ánh mắt Phó Trạm cười cong cong, “ về đi.”

Hạ Hòe An ở bên trong nghe những lời này mặt đã tái mét, cái gì thế này, một người to gan lớn mật như thế mà vẫn còn sống, nhìn bệ hạ thích thú như vậy, ước chừng từ khi sinh ra cho tới nay chưa từng gặp qua người như vậy, tạm thời làm cho bệ hạ vui vẻ, chờ cho tới lúc tinh thần bệ hạ phục hồi, đầu tiểu thái y này sẽ rơi xuống đất.

Thế nhưng tâm tình Phó Trạm có vẻ không tồi, trong ba tháng không hề thèm ăn cái gì, hôm nay cuối cùng cũng ăn. Tuy rằng không ăn nhiều, nhưng Hạ Hòe An thật sự kích động thiếu chút nữa đi khua chiêng gõ trống tuyên dương khắp trong cung, hoàng thượng rốt cục ăn cơm!

Hoàng đế bệ hạ phá lệ ăn một chén cơm, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đáng ăn mừng, chuyện này không bao lâu liền truyền khắp cả cung, nhóm phi tử hầu như đều dập đầu thắp hương, đến ngay cả thái hậu luôn luôn không hỏi thế sự cũng phái người lại đây hỏi hoàng thượng, có thể thấy được bệnh của hoàng thượng có bao nhiêu người quan tâm.

Một đêm này, Phó Trạm ngủ rất tốt, không trằn trọc giống như trước kia, vừa nhắm mắt liền bừng tỉnh, cung nữ gác đêm ở gian ngoài hầu như muốn khóc, hoàng thượng rốt cục có thể ngủ yên ổn, đầu các nàng coi như được bảo vệ.

Sáng sớm ngày tiếp theo, tinh thần Phó Trạm rất tốt đi vào triều, Hạ Hòe An rốt cục cũng mỉm cười.