Chương 1: Nguồn gốc

Quyển 1: Lưỡng tiểu vô sai nghi (Hai trẻ vô tư)

“Ca ca” Theo thanh âm ngọt ngào nhu thuận nhìn lại, tam hoàng tử mặc hoa phục — Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài lần thứ brong ngày, nhận mệnh giang hai tay, đón được Hiên Viên Cẩm Thiên đang vội vàng chạy tới. Liếc nhìn cung nữ thái giám đang thở hồng hộc chạy theo, dù chỉ là cái liếc nhìn bình thản, nhưng lại khiến những người vốn đang lo lắng, sợ tiểu hoàng tử té ngã toát đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu tử kia vươn móng vuốt nhỏ đầy bùn, như hiến vật quý mà giơ đến trước mặt ca ca, nheo lại đôi mắt xinh đẹp thần thần bí bí nói: “Ca ca, huynh đoán đoán xem đệ tìm được cái gì?”

Hiên Viên Cẩm Mặc có chút gại nhìn nắm tay nhỏ xíu kia, lại nhớ tới ngày hôm qua Hiên Viên Cẩm Thiên tìm được thằn lằn, hôm trước thì là sâu lông, hôm kia... Không khỏi đẩy Hiên Viên Cẩm Thiên trong ngực ra xa một chút: “Nè Thiên nhi, đệ tự chơi đi, ca ca còn phải đến thư viện gấp.” Vì thế, chuẩn bị chạy trốn, lại phát hiện Hiên Viên Cẩm Thiên dùng tay kia gắt gao nắm lấy tay áo ca ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra nét mặt hệt như chú chó con bị bỏ rơi, nắm tay nhỏ bé vẫn giơ lên giữa không trung.

Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn và Hiên Viên Cẩm Thiên đều là do Hoàng hậu sinh ra, địa vị trong cung tất nhiên là không thấp, nhưng bởi vì bọn họ là con trai trưởng, khó tránh khỏi bị người ghen ghét. Mà mấy việc đó cũng thôi đi, tình thân chốn Hoàng gia vốn đã luôn bạc bẽo lạnh lùng, nhưng từ sau khi Hoàng hậu lợi dụng Hiên Viên Cẩm Thiên hại chết Thục phi, tuy rằng không có chứng cớ chứng minh là Hoàng hậu làm, nhưng vẫn có vài cung nữ, tiểu thái giám không dám chơi đùa cùng Hiên Viên Cẩm Thiên nữa, chỉ biết sợ hãi rụè hầu hạ. Mà Hiên Viên Cẩm Thiên mới năm tuổi còn chưa đủ tuổi để đọc sách, chỉ có thể một mình ngồi xổm trong hoa viên bới giun, bắt sâu.

Vươn tay lau đi vết bùn dính trên mắt Hiên Viên Cẩm Thiên, hắn giống như tráng sĩ cắt cổ tay nói: “Vậy, đó là thứ gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn một giây trước còn vô cùng đáng thương lập tức trở nên xán lạn như ánh mặt trời, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể không thừa nhận, đệ đệ cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như hào quang tỏa rừ ánh mặt trời khiến người đui mù. Bàn tay nhỏ bé lấm tấm bùn đất chậm rãi mở ra, một vật nho nhỏ hình tròn xuất hiện. May quá, không phải sâu, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm cảm thấy may mắn.

“Ca ca, đây là cái gì?” Hai mắt Hiên Viên Cẩm Thiên vụt sáng hỏi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được trở mặt xem thường: “Thiên nhi, đệ không biết là cái gì mà còn bắt ta đoán.”

“Bởi vì Thiên nhi không biết cho nên chắc chắn ca ca cũng không biết đó.” Hiên Viên Cẩm Thiên vui vẻ nói.

Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy rất vô lực, vị đau xót trong lòng cũng chậm rãi tan đi, ít nhất Hiên Viên Cẩm Thiên còn nhỏ, còn chưa biết cái gì là cô đơn, Hiên Viên Cẩm Mặc an ủi bản thân như vậy, không biết chính hắn cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi. Trong tay Hiên Viên Cẩm Thiên hẳn là một chiếc nhẫn, nhưng vì dính bùn nên không thấy rõ lắm.

“Điện hạ, trễ rồi.” Tiểu thái giám bên người Hiên Viên Cẩm Mặc nhắc nhở, phải biếằng nhóm lão sư Tô Mộ Triết của Hoàng tử đều là những người nghiêm khác. Hiên Viên Cẩm Mặc sờ sờ cái đầu nhỏ của Hiên Viên Cẩm Thiên: “Thiên nhi đi rửa nó đi, chờ ca ca về rồi mới xem được không?”

Hiên Viên Cẩm Thiên nhu thuận gật gật đầu, nhìn ca ca xoay người rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng ca ca nữa. Tô lão nhân kihật đáng ghét, mỗi ngày đều đều cướp ca ca của hắn, phải làm thế nào mới tốt đây? Hiên Viên Cẩm Thiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đúng rồi, đến hỏi mẫu hậu.

Khôn Ninh cung, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan ngồi trên nhuyễn tháp chậm rãi phẩm trà, nhưng những người đứng trong phòng lại không được thoải mái như thế, bắt đầu từ khi Lệ phi bước vào điện Loan Phượng, Hoàng hậu hoàn toàn không hề nhìn đến nàng, trừ lúc hành lễ có đáp một tiếng, thì hoàng hậu chưừng nói với nàng một câu.

Nhìn Lệ phi như đúng lý hợp tình đến tranh công, giờ lại bị mình nhìn đến có chút chột dạ, Hoàng hậu thật sự là lười quan tâm đến loại nữ nhân ngốc đến không thể ngốc hơn này. Chuyện của Thục phi sớm đã chấm dứt, bởi vì không thể tra rõ cho nên Hoàng Thượng cũng không truy cứu thêm nữa, nhưng mấy ngày gần đây nữ nhân ngu xuẩn này lại châm ngòi thổi gió chỉa mũi nhọn về phía Nghi tần đang được sủng ái, còn tưởng rằng mình đã làm được chuyện một mũi tên bắn hai con nhạn, vừa đả kích Nghi tần lại vừa lấy được lòng Hoàng hậu.

“Mẫu hậu” Thanh âm ngọt ngào nhu thuận từ ngoài cửruyền đến, khuôn mặt lạnh nhạt của Thượng Quan Nhan rốt cuộc hiện lên nụ cười, Lệ phi cảm thấy mình đã được cứu rồi, phải biếằng, ở trong Hoàng cung này người không thể đắc tội nhất chính là Thượng Quan Nhan, tuy rằng còn không biết mình làm sai chỗ nào. Vì thế ánh mắt nàng càng trở nên dịu dàng nhìn vào cái tượng đất nhỏ đang chạy vào trong. Khoan khoan, tượng đất nhỏ!

“Cẩm Thiên, sao lại chạy về đây?” Hoàng hậu dịu dàng hỏi, cũng không thèm để ý đến tình trạng bùn dính đầy người củiểu tử kia.

Đáng yêu gãi gãi đầu, quay lại thì thấy Lệ phi đang đứng ở một bên, “Lệ phi nương nương khỏe”

Một câu này khiến trong lòng Lệ phi như xuân hoa nở rộ, phải biếằng bình thường Hoàng tử vốn không cần hành lễ với phi tần, mà Hiên Viên Cẩm Thiên chào hỏi như vậy vừa không làm mất thân phận lại vừa cho Lệ phi mặt mũi, vì thế Lệ phi vui vẻ ngồi xuống: “Điện hạ đi chơi ở đâu, sao lại về sớm như vậy?”

Hiên Viên Cẩm Thiên chờ chính là giờ khắc này, thần thần bí bí kề sát bên tai Lệ phi: “Tìm được đồ chơi hay lắm.” Thuận tiện ấn lên y phục mới của Lệ phi một dấu móng vuốt, sau đó mới chìa bàn tay nhỏ bé đến trước mặt Lệ phi. Lệ phi cũng bị gợi lên chút hiếu kỳ, nhìn nắm tay của Hiên Viên Cẩm Thiên. Nắm tay mở ra, sau đó, “A” Lệ phi sợ tới mức nhảy dựng lên.

“Làm sao vậy?” Hiên Viên Cẩm Thiên vẻ mặt vô tội nhìn con nhện horong tay, “Nó không có độc đâu, thấy đẹp nên mang về đây.” Lệ phi nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên khí định thần nhàn, cảm thấy mình quá nhút nhát, hừ, sao có thể để một tiểu hài tử xem thường, vì thế Lệ phi ra vẻ trấn định: “A ta cũng thấy nó đẹp lắm.”

“Thật vậy sao?” Hiên Viên Cẩm Thiên vui vẻ đặt con nhện vào tay Lệ phi, nhìn sắc mặt Lệ phi thoáng cái trắng bệch, tỏ ra không nỡ, “Vậy, nếu nương nương thích, thì cho nương nương đó.” Nói xong còn rất không nỡ mà nhìn con nhện trong tay Lệ phi.

“Cái này ta...” Đang muốn từ chối, lại nghe Hoàng hậu mở miệng: “Lệ phi ngươi đi về trước đi, có việc ngày mai nói sau.”

“... Vâng.” Lệ phi không dám phản kháng cáo lui.

Hiên Viên Cẩm Thiên vui vẻ chạy đến bên nhuyễn tháp, Hoàng hậêu thương lấy tay khăn lau đi vết bùn trên mặt Hiên Viên Cẩm Thiên, “Sao lại trêu chọc Lệ phi?”

“Bởi vì mẫu hậu không vui.” Hiên Viên Cẩm Thiên còn thật thà nói.

Thượng Quan Nhan hiểu ý mỉm cười, nhìn hết toàn bộ Hoàng cung, không, toàn bộ thiên hạ, chỉ có đứa nhỏ này là hiểu lòng nàng nhất. “Cẩm Thiên biết vì sao mẫu hậu tức giận không?”

“Lệ phi làm chuyện ngu xuẩn.” Hiên Viên Cẩm Thiên rất khẳng định nói.

Hoàng hậu tán thưởng vỗ vỗ đầu Hiên Viên Cẩm Thiên, “Vậy, Cẩm Thiên nói xem, mẫu hậu nên làm cái gì bây giờ?”

Hiên Viên Cẩm Thiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Nếu ngại nàng vướng víu thì loại trừ đi.”

Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia sáng, mà nhóm nô tài ở một bên nhịn không được vì lời củiểu hoàng tử mà run rẩy, tuổi còn nhỏ thế này... “Nhưng, Lệ phi vẫn là người của chúng ta.” Hoàng hậu giống như khó xử, nói.

“Đã làm sai chuyện thì phải tự mình gánh vác, câu này không phải do mẫu hậu nói sao?” Hiên Viên Cẩm Thiên đáng yêu chớp mắt mấy cái.

“Đúng vậy!” Hoàng hậu vui vẻ mỉm cười. Tổng quản thái giám Đức Phúc bên người Hoàng hậu không khỏi thầm thân, nương nương a, ngài như vậy sẽ dạy hư tiểu điện hạ.

“Đúng rồi, mẫu hậu.” Thấy Hoàng hậu vui vẻ, Hiên Viên Cẩm Thiên lập tức nhắc tới tính toán của mình, “Cẩm Thiên muốn đến thư viện.”

“Đến thư viện?” Thượng Quan Nhan nhíu mi, nàng cũng không cho rằng Hiên Viên Cẩm Thiên là vì muốn đọc sách, “Vì sao?”

“Bởi vì, Cẩm Thiên muốn bảo vệ ca ca!” Tiểu tử kia ưỡn ngực, nói rất có khí thế.

Thượng Quan Nhan cười nhưng không nói, năng lực Hiên Viên Cẩm Mặc Thượng Quan Nhan hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không bị người khác khi dễ, tiểu tử kia cũng không phải người thật thà. Hiên Viên Cẩm Thiên thấy Thượng Quan Nhan không tin, không chút chột dạ mà còn càng thêm đúng lý hợp tình: “Tô lão nhân kia luôn bắt ca ca đến sớm về trễ, còn có nhiều khóa học như vậy, Cẩm Thiên muốn đến dạy dỗ ông ta, không, là nói chuyện đàng hoàng với ông ta.”

Thượng Quan Nhan lắc lắc đầu: “Việc này không thể gấp, chúng ta không thể phá hỏng quy củ, Cẩm Thiên còn mấy tháng nữa là được sáu tuổi, nhịn thêm chút đi. Phụ hoàng con đã cho con quá nhiều đặc quyền, không thể xin thêm nữa, hiểu chưa?”

“Dạ, Cẩm Thiên biếồi.” Hiên Viên Cẩm Thiên không cam lòng gật gật đầu, sau đó nghịch ngợm làm cái mặt quỷ rồi bỏ chạy. Cho dù Hiên Viên Cẩm Thiên có thông minh tới đâu, thì cũng chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi, vì thế lại chạy tìm chổ khác để chơi.

Ban đêm, ánh trăng treo trên cây ngô đồng, ánh sáng thanh lãnh xuyên qua cửa sổ, chiếu vào người tiểu hài tử còn đang đọc sách trước bàn, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khi nghiêm túc của Hiên Viên Cẩm Mặc, các cung nữ đều nhịn không được thầm hô to thật đáng yêu a, liếc nhìn các cung nữ đang mang vẻ mặt si ngốc, ánh mắt lạnh băng khiến các cung nữ thoáng chốc tỉnh táo lại, giờ đây mới ý thức được vị điện hạ này có biết bao nhiêu tôn quý, không thể mạo phạm.

Không hề để ý tới các nàng, đảo mắt nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên đang ngồi trên tấm thảm thật dày nghiên cứu chiếc nhẫn nhặt được lúc ban ngày, ánh mắt lạnh băng nháy mắt bị ôn nhu thay thế, đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Hiên Viên Cẩm Thiên, Hiên Viên Cẩm Thiên thuận thế dựa lên người ca ciếp tục nghiên cứu. Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò nhìn chiếc nhẫn trong tay đệ đệ, thứ đó được tạo thành từ đá Hỏa Vân, trên đó có khắc hoa văn tinh mỹ và một sợi Phượng linh (sợi lông dài nhiều màu trên đỉnh đầu Phượng hoàng), rất đẹp, nhưng đó không phải đồ vật trong Hoàng cung! Bởi vì trong cung ngoại trừ Hoàng hậu, không ai có thể sử dụng những thứ có hình dáng Phượng hoàng, mà Hiên Viên Cẩm Mặc có thể khẳng định chiếc nhẫn này không phải của Hoàng hậu, vậy, đây rốt cuộc là thế nào?