Chương 1:Thái Tử Phi Phát Bệnh

Nàng tên là Bạch Thiên Bối, nhị tiểu thư của Bạch gia, ngoài có đại tỷ là Bạch Khả Khả thì nàng đây vẫn còn 3 muội muội và 1 đệ đệ nữa. Trong đó có tứ tiểu thư Bạch Phùng Phương có lẽ là người sung sướng và hạnh phúc nhất, vì nàng ta chính là thái tử phi, nữ nhân được thái tử sủng ái vô cùng và cũng chính là hoàng hậu tương lai của Dương Quốc rộng lớn. Nhưng thật không may cho nàng ta khi nàng ta bỗng mắc bệnh phải nằm 1 chỗ, thân là tỷ tỷ, nàng làm sao có thể thấy chết mà không cứu, liền vội vàng xuất phủ, 1 mạch muốn vào cung giúp đỡ, thật kì diệu là sau đó 1 tuần, Phùng Phương đã tỉnh lại

"Nàng ấy sẽ không sao chứ?" - thái tử lo lắng nhìn nàng mong chờ 1 câu trả lời

"Thái tử xin ngài yên tâm, sẽ không sao cả" - nàng mỉm cười nhìn muội muội

"Đa tạ người" - thái tử mỉm cười, trong lòng đã bớt lo hơn

"Không cần đâu, ta dù sao cũng là tỷ tỷ của Phùng Phương mà" - nàng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu muội của mình

"A, phu quân, không phải chàng còn việc phải làm sao? Cứ để thần thiếp và nhị tỷ ở đây là được rồi" - Phùng Phương lo lắng hỏi

"Được rồi, ta đi lo chuyện lập ngôi đây" - chàng mỉm cười, bỏ ra ngoài

"Lập ngôi?" - nàng nhìn muội muội của mình, trong lòng không khỏi tò mò, muốn biết đầu đuôi sự việc là gì?

"À, là do hoàng thượng bây giờ đã sức yếu muốn nghỉ ngơi nên đang chuẩn bị giao ngôi lại cho thái tử đó mà"

"Thì ra là thế sao, chúc mừng muội, sắp làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ rồi"

"Um, mà.. Muội có chuyện muốn hỏi tỷ" - nàng ta ấp úng hỏi nàng

"Có chuyện gì thì muội cứ nói đi, ta nghe đây"

"Muội.. Muội.. Thật sự sẽ mau chóng hết bệnh sao?" - nàng ta có chút e dè hỏi

"Muội thật sự không tin vào tài năng y thuật của ta?" - nàng khẽ nhíu mày

"Um.. Không.. Không phải như vậy"

"Thế thì muội chỉ cần lo dưỡng bệnh là được rồi"

"Đa tạ tỷ"

"Không cần, thật ra đại tỷ và mọi người ở nhà cũng vô cùng lo lắng cho muội"

"Thôi thì tỷ cứ về nghỉ ngơi trước đi, muội sẽ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt"

"Cũng được, ta đi trước, dù sao cũng phải để cho muội có không gian yên tĩnh mà nghỉ ngơi, thôi thì ta đây đi trước" - nàng nhanh chóng ra ngoài, trên tay vẫn còn cầm quyển sách y thuật mà chăm chú quên cả nhìn đường mà va phải 1 người nào đó..

*còn tiếp*