Chương 1
Tào Ngọc Thành có hai hài tử, là bảo bối trong lòng hắn. Tuy rằng con cả Tào Hiểu Thụy không phải con ruột mà là do vợ sau khi tái giá đưa vào nhà. Năm đó, mẹ của Tào Ngọc Thành phi thường phản đối đứa con dâu này vào cửa. Vợ so với hắn lớn hơn chín tuổi, lại là phụ nữ đã li hôn còn có con nhỏ, bà không thích có con dâu như vậy. Con trai mình lớn lên tài năng tuấn tú, tuổi trẻ khí thịnh, muốn tìm dạng phụ nữ đàng hoàng nào mà không được, sao phải đi chọn người phụ nữ đã qua một đời chồng lại lớn tuổi như vậy?Nhưng Tào Ngọc Thành không để ý mẹ phản đối, lặng lẽ cùng vợ đi đăng kí kết hôn, bắt đầu sinh hoạt một nhà ba người. Đối với người vừa ra xã hội như Tào Ngọc Thành mà nói, hắn không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ gì, thậm chí cũng không cảm thấy một hài tử sáu, bảy tuổi đối với sinh hoạt của mình tạo thêm bao nhiêu áp lực. Ngược lại, hắn phi thường cảm tạ vợ đã cho hắn một nhi tử nhu thuận hiểu chuyện lại nghe lời như vậy. Tào Hiểu Thụy khi tới nhà hắn so với bọn trẻ cùng trang lứa hiểu chuyện hơn rất nhiều. Lúc cha mẹ không có nhà y sẽ làm hết việc nhà, dọn dẹp, nấu ăn, giặt quần áo không gì không biết làm, thành tích học tập cũng đứng đầu lớp, hết thảy đều làm Tào Ngọc Thành vô cùng tự hào. Có đứa con mà bậc cha mẹ nào cũng ao ước, hắn lúc nào cũng chỉ sợ đối với con chưa đủ tốt, Tào Ngọc Thành đối với sinh hoạt khi đó cực kì hài lòng. Sau khi kết hôn, vợ lại sinh thêm cho hắn một đứa con trai nữa, một nhà Tào Ngọc Thành đều chìm trong vui sướng, nghĩ đến nhân sinh khoái lạc nhất cũng chỉ có đến thế mà thôi, hắn dùng cuộc sống hạnh phúc chứng minh cho mẹ hắn lúc trước cứ luôn phản đối cuộc hôn nhân này rằng lựa chọn của mình có bao nhiêu chính xác. Đáng tiếc không ai có thể nhân sinh đắc ý cả đời. Vừa qua sinh nhật của con út Tào Hiểu Kì, vợ hắn trong một lần đi du lịch cùng công ty gặp phải đá lở, một xe đầy người cũng chỉ có bốn người còn sống. Vụ việc lúc ấy phi thường oanh động,báo chí truyền thông đều đưa tin rầm rộ. Tên của vợ Tào Ngọc Thành nằm trong danh sách nạn nhân tử nạn, người có tâm vừa thấy đều có thể phát hiện. Những người quen biết đều khuyên hắn nén bi thương nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời an ủi ngoài miệng. Một nam nhân mới hơn ba mươi tuổi, lại có hai đứa con trai, tuy con cả đã mười sáu tuổi có thể nhờ vả chút đỉnh nhưng lại không phải con ruột, mẹ đẻ vừa chết, còn cùng nhau chung sống không khỏi có chút xấu hổ. Mà con út mới đang học cấp hai, một ông bố đơn thân tự mình nuôi con cũng có nhiều khó khăn cùng mệt mỏi. Người lo lắng nhất là mẹ của Tào Ngọc Thành. Tang sự của vợ mới qua ba tháng, mẹ đã bắt đầu sắp xếp cho hắn đi xem mặt, hai vợ chồng già hoàn toàn có thể giúp chăm sóc cháu nhưng trong nhà cũng không thể không có nữ chủ nhân. Con trai mình tuổi còn trẻ như vậy, hai vợ chồng bà cùng thương lượng sự tình, Tào Hiểu Thụy dù sao cũng không phải con ruột, không bằng đưa y về cho bà ngoại, không lí nào con trai của bọn họ lại phải đi nuôi con của người khác. Cứ như vậy, Tào Ngọc Thành chỉ có một đứa con, tìm vợ kế cũng dễ dàng hơn một ít. Mẹ Tào Ngọc Thành nói chuyện này với hắn, hắn vừa nghe được trong đầu liền oanh một cái muốn nổ tung, trong đầu đều là lo lắng nhỡ không may Tào Hiểu Thụy nghe được những lời mẹ mình nói. Bộ dáng gương mặt thanh tú sạch sẽ tràn đầy nước mắt làm trong lòng hắn đau xót như bị xát muối, không hề nghĩ ngợi liền đánh gãy ý tứ của mẹ. “Mẹ, nếu mẹ còn coi con là con, chuyện này từ nay về sau đừng nói nữa. Tiểu Nhã đã mất, con trai của cô ấy cũng là con của con, con cho dù sau này không kết hôn cũng sẽ không bỏ rơi nó.” “Ai, đứa nhỏ ngốc này, con cũng không phải là chưa có con trai ruột, sao còn cố chấp với đứa bé đó?” Mẹ Tào Ngọc Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng bà biết con trai mình một khi đã quyết tâm làm gì thì có mười con ngựa cũng không kéo lại được, chỉ có thể đối với cha Tào Ngọc Thành lải nhải, bó tay với đứa con ương ngạnh này. Kỳ thật Tào Ngọc Thành cũng không biết chính mình đang cố chấp cái gì. Có thể là hắn vẫn nghĩ đến mình cùng hài tử kia coi như có duyên phận, tuy rằng đời này không thể làm thân sinh phụ tử nhưng hắn cũng rất thương đứa con lớn này, bởi vì Tào Hiểu Thụy đứa nhỏ này quá nhạy cảm. Hắn nhớ rõ khi mình cùng Tiểu Nhã sắp kết hôn, Tiểu Nhã bảo y gọi mình là baba. Tào Hiểu Thụy lần đầu nhìn thấy mình có chút sợ hãi, một đứa nhỏ đã muốn mười tuổi lại trốn đằng sau nắm chặt váy mẹ nhưng cũng không dám phản kháng, cổ họng phát ra một tiếng baba nhỏ như muỗi kêu. Thiên tính làm cha của Tào Ngọc Thành vào lúc ấy như được thức tỉnh toàn bộ, hận không thể ôm hài tử kia vào trong lòng hôn mấy cái, nói cho y biết ta sau này chính là baba của con, nếu ai dám khi dễ con baba sẽ đem kẻ đó đánh cho răng rơi đầy đất. Tào Ngọc Thành biết, cha ruột của y là một tên nát rượu, mỗi lần uống rượu về nhà liền đánh vợ đánh con, cho nên Tào Hiểu Thụy đối với những nam nhân cao lớn đều có bản năng e ngại. Mà Tào Ngọc Thành lại là một cái thùng rỗng, đừng nói bạo lực gia đình, đối với vợ con ngay cả một ngón tay cũng sẽ không bao giờ động. Bởi vì hộ khẩu của Tào Hiểu Thụy là ở nhà mẹ vợ cho nên trường học cách nhà Tào Ngọc Thành có chút xa, tự mình đi xe tới phải mất hơn nửa tiếng. Tào Ngọc Thành vừa thấy đứa nhỏ nhà mình thân hình tiêm gầy không có bao nhiêu lượng thịt, đeo một cái cặp sách gần mười cân ngày ngày đến lớp, sao có thể được a? Thế là hắn phụ trách đạp xe đưa đón con đi học, bất chấp mưa gió. Tào Hiểu Thụy lần đầu tiên ngồi yên sau xe đạp của cha dượng, có chút sợ hãi không dám động vào hắn, hắn đem đôi tay mảnh khảnh của nhi tử ôm lên thắt lưng mình nói: “Bảo bối, ôm chặt vào, baba dù có bị ngã cũng sẽ không làm con ngã.” Hắn không biết là một đường Tào Hiểu Thụy ôm chặt hắn không phải bởi vì sợ, mà là vì lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn thuộc về baba. Sau khi có thêm Tào Hiểu Kì, Tào Ngọc Thành đối Tào Hiểu Thụy càng thêm quan tâm. Hắn nghĩ đứa nhỏ này trước kia đã chịu khổ quá nhiều, tâm tư sẽ mẫn cảm hơn người thường, có thể hay không sẽ lo sợ mình khi có con chung với vợ sẽ ghét bỏ nó? Con lớn ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, chính mình nếu vì có con đẻ rồi liền xem nhẹ nó thì đúng là quá xấu xa. Thời điểm một nhà bốn người cùng ăn cơm, Tào Ngọc Thành đũa đầu tiên khẳng định là gắp thức ăn cho Tào Hiểu Thụy, liền đến cả vợ cũng không có đãi ngộ này. Tan tầm đi mua cho các con hai cái bánh ngọt, khẳng định là cho Tào Hiểu Thụy chọn trước, đứa con út kia lại giống hệt mình, khỏe mạnh kháu khỉnh, cái gì cũng ăn, mặc kệ bánh ngọt là dâu tây hay chocolate. Có đôi khi Tào Ngọc Thành cảm giác mình như thể đem Tào Hiểu Thụy xem như con gái nhỏ mà nuôi dưỡng. Hắn cũng không biết mình vì sao lại để ý hỉ nộ ái ố của hài tử này như vậy, vợ hắn có đôi khi nói đùa, Tào Ngọc Thành đối với con cả còn tốt hơn con út, người ngoài khẳng định không nhìn ra hai người không phải thân sinh phụ tử. Kỳ thật sao lại nhìn không ra, Tào Hiểu Thụy lớn lên trắng trắng gầy gầy, nhã nhặn thanh tú, rất giống mẹ nó. Chính mình cẩu thả, chỉ có thể sinh ra một hổ nhi tử như Tào Hiểu Kì nha.