Chương 1

Yên Thảo đặt vali xuống trước cổng một ngôi nhà sang trọng và cổ kính . Nàng nhìn kỹ lại một lần nữa số nhà . Cái tấm biển màu xanh tuy đã tróc sơn một vài chỗ nhưng con số 118 vẫn rõ rành rạnh . Vậy là mình đã tìm đúng đến địa chỉ cần tìm. Tuy vậy, cô gái vẫn thấy ngần ngại đối với mình đến, nó giàu sang tráng lệ so với sự tưởng tượng của ba mẹ nàng và của nàng .

Thảo bấm chuông . Những tiếng “reng” vang lên một cách khô khan, nhát gừng và rụt rè như tâm trạng nàng hiện giờ .

Vẫn không có động tĩnh gì cả . Thảo lại bấm chuông . Cô gái gần như tuyệt vọng . Cả một buổi đi đường mệt mỏi, Yên Thảo thèm được tấm táp và ngả lưng trên giường biết bao !

Giữa lúc ấy, một tiếng nói từ phía sau nàng vang lên:

− Cô bé tìm ai thế ?

Thảo quay lại, đứng trước mặt nàng là một thanh niên trạc ba mươi, to lớn vạm vỡ như một cầu thủ bóng đá . Chiếc áo sơ mi sậm màu cho vào chiếc quần Jean bạc đang ôm siết bộ ngực nở nang . Thảo kéo chiếc nón rộng vành ra phía sau một chút như để nhìn rõ hơn . Nàng hỏi:

− Tôi muốn tìm bà chủ ngôi nhà này . Ánh mắt chàng trai lướt qua Yên Thảo từ đầu đến chân:

− Cô là gì với bà ấy ?

Thảo gập gừng:

− Tôi là… cháu … cháu ở xa đến .

Chàng trai có vẻ ngạc nhiên:

− Cháu à ? Tôi đâu có nghe bà ấy bảo là có cháu gái ?

− Vâng – Yên Thảo thành thật nói – Tôi không phải là cháu ruột . Bà Quí là người quen của ba mẹ tôi .

Chàng trai nhìn chiếc vali cùng với chiếc giỏ căng phồng trên tay Thảo ái ngại hỏi tiếp :

− Cô đến đây để trọ học à ?

Thảo lắc đầu:

− Không, tôi đi làm .

Chàng trai chăm chú nhìn Thảo như muốn xác định một cách chắc chắn hơn .

− Đã đi làm rồi ư ? Thế cô đi làm ở nghành gì ?

− Tôi làm ở nghành y .

Chàng trai ồ lên một cách thích thú .

− Ba mẹ cô đã gởi cô ở trọ ngôi nhà này ?

− Vâng, nhưng có lẽ một thời gian thôi . Nếu như nơi tôi công tác có chỗ ăn ở tốt, tôi sẽ chuyển sang đó để không phải làm phiền người khác .

Chàng trai gật gù tỏ vẻ thong cảm . Lát sau như nhớ ra điều gì, anh lại hỏi:

− Cô Quí đã biết cô rồi chứ ?

− Dạ chưa, tôi bijét bà qua lời kể của ba mẹ thôi .

Anh thanh niên kêu lên:

− Như vậy làm sao bà Quí có thể tin cô là con gái của người bạn ?

Yên Thảo chợt ngẩng người ra một giây như thừa nhận sự ngớ ngẩn của mình . Nhưng sau đó, cô liền nhớ ran gay .

− Suýt tí nữa tôi quên, ba tôi có viết cho tôi mấy chữ và cả tấm ảnh bà đã chụp với mẹ tôi nữa .

Chàng trai vẫn ái ngại nhìn Thảo :

− Bao nhiêu đó cũng chưa đủ làm bằng chứng. Nhưng thôi, cô đưa tôi xem nào !

Yên Thảo ngoan ngoãn móc từ trong ngăn kéo chiếc giỏ xách ra một miếng giấy xếp tư và tấm ảnh . Quả thật lúc này, nếu không gặp người thanh niên trước mặt cô không biết phải trình bày hoàn cảnh này với ai .

Xem xong, chàng trai trả lại thư và ảnh cho Thảo rồi chậm rãi móc chìa khóa tra vào ổ trước cái nhìn ngạc nhiên của Thảo .

Cửa cổng mở, người thanh niên tự nhiên xách chiếc vali của Yên Thảo bà bảo:

− Ta vào thôi !

Thảo kêu giật lại:

− Ý, anh gì đó ơi, tôi không vào đâu, lỡ có bề gì …

Như hiểu được sự lo ngại của Thảo, chàng trai cười trấn an:

− Không sao ! Tôi đã được biết là cô sẽ đến đây trong tuần này .

Thảo vẫn chưa hết phân vân:

− Nhưng anh là ai ?

Vẻ hoài nghi trong mắt Thảo làm chàng trai không vui . Anh nhìn cô một thoáng rồi cau mày nói:

− Cô vào đi, bằng không, tôi đổi ý thì cô sẽ đợi đến trưa đó nhé .

Thảo mím môi, sự mệt mỏi rã rời sau chuyến đi đã góp phần làm cơn quạu mau đến . Nàng ngồi phịch xuống chiếc giỏ xách của mình, quay mặt ra đường như giận dỗi với ánh nắng gay gắt .

Anh thanh niên bỏ vali xuống và bước ra nhìn Thảo một cách lạ lung như thể nàng là quái vật từ trên trời rơi xuốn g.

− Trời đất ơi, cô làm gì vậy, vào đi chứ, tôi đâu có thời gian để mà đùa .

Mắt Thảo vẫn lơ đãng nhìn ra con đường trước mặt mình :

− Kệ anh chứ, việc đó ăn nhầm gì tới tôi . Tôi không thể tuân lời một người mà tôi chưa biết rõ là ai .

Chàng trai ngẩn người nhìn nàng rồi than vãn:

− Không thể hiểu nổi, trong đời trời đất này chưa thấy ai quái dị như cô .

Thảo vòng tay ôm gối :

− Kệ tôi, tôi quái dị như vậy đấy .

Thảo mãi nhìn vu vơ nên không thấy nụ cười của chàng trai . Đến khi chàng ngồi xuống bên cạnh, nàng mới trông thấy . Dù sao nụ cười này vẫn làm khuôn mặt chàng gần gũi và khả ái hơn . Chàng nói khẽ như sợ ai đó có thể biết điều bí mật của mình:

− Thôi được rồi, tôi là Vũ Hoài Nguyên, cháu ruột của bà Vũ Như Quí . Báo cáo như vậy được chưa nhỉ ?

Yên Thảo đứng vậy và tỏ vẻ hài long :

− Như thế phải được hơn không .

hn hứ một tiếng rồi bước nhanh vào nhà bỏ Thảo một khoảng xa .

Mặc dù chẳng tỏ ra săn đón cũng chẳng cởi mở với cô, Nguyên cũng làm khá tốt vai trò của người chủ nhà . Anh mở cửa phòng và trong lúc Yên Thảo đi tắm, Nguyên đã xếp đặt đâu vào đó chu tất .

Thảo vuốt vuốt cho mấy giọt nước ở đuôi tóc rơi xuống hết rồi vào phòng . Bộ đồ trắng có điểm những cánh hoa màu vàng làm cho nàng tươi mát và sinh động hẳn so với lúc mới vào . Lúc nãy đứng trước gương . Thảo đã thấy hài lòng với mình . Nguyên đang đóng những cây đinh cuối cùng trên móc áo để ép sát chúng vào tường . Nghe tiếng động, chàng quay lại nhìn . Trái với sự chờ đợi của Thảo, Nguyên tỏ ra chẳng chú ý gì đến cô, chàng vẫn tiếp tục làm công việc của mình, miệng huýt sáo một bản nhạc vui tai .

Quả là một người chẳng biết ga lăng tí nào . Nghĩ vậy nhưng thật ra, Thảo chẳng lấy gì làm phiền cả, nàng bước lại gần chỗ Nguyên:

− Anh Nguyên yêu đời quá ta, vừa làm vừa trình diễn văn nghệ nữa chứ .

Nguyên cười không quay lại:

− Ừ, lúc nào cũng ... thấy yêu .

Thảo ngồi xuống cạnh đó đưa mắt nhìn quanh . Phải nói rằng cô Quí có một ngôi nhà tuyệt vời . Từ cửa sổ căn phòng dành cho mình . Yêu Thảo có thể nhì thấy những cây bàng lá rất to ngoài vườn . Xa hơn tí nữa, gần như một rừng trạng Nguyên đang làm cháy đỏ một góc trời bởi những chiếc lá đỏ ối của nó .

− Hôm nay cô Quí đi đâu hở anh ?

− Cô ấy đi ăn đám cưới .

Thảo im lặng một lát rồi thăm dò .

− Anh cũng ở đây à ?

Nguyên đáp mà chẳng nhìn cô, anh ngắm nghía lại lần cuối công trình của mình:

− Thỉnh thoảng thôi .

Thấy nguyền có vẻ không thích trò chuyện nhiều, Yên Thảo cũng im lặng . Lát sau, Nguyên dặn dò sau khi gom búa, cưa, đinh ... ra ngoài :

− Cô cứ ở đây nghỉ, khoảng hai ba giờ gì đó cô Quí sẽ về .

Thảo dáo dác nhìn quanh .

− Ủa bộ anh bỏ tôi ở đây một mình sao ?

Nguyên trừng mắt . Thật là lắm chuyện, chàng định nói một câu gì đó nhưng khi chợt nhìn thấy đôi mắt tròn xoe trong sáng đang lo lắng nhìn mình, Nguyên cảm thấy nỗi bực dọc lắng xuống .

− Tôi chỉ đi quanh đây thôi - Nguyên cười và nói thêm - Nhà này không có ông kẹ đâu.

Nguyên nhắc đến ông kẹ chỉ làm tăng thêm nỗi sợ trong lòng Thảo . Ở gia đình nàng, không ai lạ gì tánh sợ ma của nàng . Sợ một cách vô lý nhưng vẫn sợ .

− Nhưng ... anh Nguyên nè - Thảo tìm ra một cách để giữ Nguyên lại . Dù sao tôi cũng là khách xa mới đến, tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ không yên lòng nếu để tôi một mình ở đây .

Nguyên nhìn Yên Thảo, ánh mắt cô bé đã cho chàng biết nàng nói thật lòng . Nguyên gật đầu:

− Được rồi, phòng của tôi ở cạnh cô đấy . Phía bên trái, có gì cô cứ gọi . Tôi sẽ ở đây cho đến lúc dì Hai về .

− Dì Hai nào ?

Nguyên giải thích:

− Người giúp việc cho chúng tôi đó mà .

− Dì ấy đi đâu ?

− Đi chợ .

Yên Thảo đứng lên:

− Rất cám ơn anh .

Đã ra đến cửa, Nguyên quay đầu lại hỏi:

− Vì cái gì ?

− Vì mọi thứ anh đã làm cho tôi .

− Hứ !

Người gì lãng xẹt . Yên Thảo nghĩ thầm, người ta cám ơn mà cũng chẳng hài lòng . Tuy vậy, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều vì hai mí mắt đã nặng trĩu . Giấc ngủ mau đến sau chặng đường xa mệt mỏi nàng vừa trải qua .