Chương 1

Chương 1: CUỘC GẶP GỠ TAI HỌA

Mưa nhẹ nhàng rơi trên làng quê nhỏ bé, tiếng gió lùa lay động cả không gian tĩnh mịt. Ừ nhỉ! Hè rồi còn gì? Mưa hè năm nào mà chẳng có. Thế nhưng sau mỗi năm thì con người lại có một sự thay đổi khác lạ và đối với Tâm cũng thế. Hè năm nay đánh dấu một bước ngoặc lớn trong đời cô.

Thời gian trôi qua nhanh thật, thoắt cái đã 8 năm rồi càng nghĩ Tâm càng cảm thấy buồn buồn. Chắc cũng như Tâm, giờ đây có rất nhiều người đang hồi hợp chờ kết quả thi đại học. Ngưỡng cửa đại học không phải là quá xa vời nhưng nó là cả một mơ ước của những đứa học sinh như Tâm. Bởi đơn giản một điều là Tâm học không tốt cho lắm. Trong kì thi vừa rồi, Tâm đã rất cố gắng để không bị bỏ lại phía sau nhưng kết quả thì không như Tâm mong đợi, bởi Tâm không phải là một cô bé may mắn.

Ba mẹ Tâm mất khi cô mới lên 10 tuổi trong một vụ tai nạn giao thông, trớ trêu thay, hôm đó lại là sinh nhật của cô. Đối với Tâm đó là một cái sinh nhật thấm đầy nước mắt, có lẽ vì thế mà từ đó cô trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô trở nên lạnh lùng, vô cảm và không còn tin vào bất cứ thứ gì. Đúng! Cô đúng là như thế, như chính cái tên mà cha mẹ cô đã đặt: Huỳnh Thị Băng Tâm. Dù nhà cô có giàu thì sao chứ, tiền không thể đem lại cho con người ta hạnh phúc trong sự cô đơn và băng giá.

Ngược lại với cô, chị cô, Huỳnh Bích Tuyền, lại thay đổi theo hướng hoàn toàn tích cực, Tuyền trở nên chính chắn và biết suy nghĩ nhiều hơn. Vốn dĩ học đã giỏi giờ lại càng cố gắng nhiều hơn, bởi thế chẳng lạ gì khi Tuyền trở thành thủ khoa của đại học Sư Phạm. Với khuôn mặt dễ thương và hoạt bát,Tuyền nhanh chóng trở thành tiêu điểm của trường. Còn Tâm phỉa ngậm ngùi rời xa chốn Sài Gòn hoa lệ về quê sống với bà ngoại. Có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất với Tâm bấy giờ.

Tám năm trôi qua thật nhanh, nghĩ lại những kỉ niệm xưa mà Tâm lại rơi nước mắt khi nào không biết. Hôm nay, chị Tuyền phải trực ở trường nên Tâm phải ở nhà một mình. Ngồi nhìn lên bàn thờ của ngoại và ba mẹ, Tâm thấy mình thật có lỗi bởi cô sẽ không thể nào đậu nổi đại học với cái bài thi kém cỏi ấy chứ đừng nói gì đến chuyện thủ khoa như chị Tuyền. Chỉ vì cô mà chị Tuyền phải bỏ đi cơ hội được ở lại trường giảng dạy mà về nơi thôn quê hẻo lánh này làm một giáo viên dạy cấp ba, trong khi cô lại học hành chẳng đâu ra đâu thế này. Phải chi lúc đầu cô nghe chị Tuyền cố gắng học thì giờ kết quả đã không như vậy. Tự nhiên Tâm thấy nhớ mẹ vô cùng, Tâm ao ước được gặp lại mẹ một lần, dù chỉ là trong mơ thôi mà cũng không được. Phải chi giờ này mẹ còn sống thì những ngày mưa thế nào cô đâu phải cô đơn…

Từ lúc mẹ cha mất đến giờ, Băng Tâm đã trở nên lạnh lùng, vô cảm. Cô bé ngây thơ, hoạt bát ngày nào giờ đây đã trở nên ít nói hơn rất nhiều. Nhìn cô cũng khá xinh với khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen láy và rất có hồn nhưng lại mang nhiều tâm sự. Trong trường, cô cũng thuộc hàng hoa khôi, lại học khá nên cô được khá nhiều chàng để ý làm quen. Nhưng có lẽ trái tim cô đã quá đau đớn nên vẫn chưa dám tiếp nhận tình yêu của bất kì ai. Có thể cô sợ khi đặt quá nhiều niềm tin vào người khác thì cuối cùng chỉ nhận lấy thương tâm, như lúc cha mẹ cô ra đi mãi mãi… Và rồi một ngày nọ, cái ngày như đánh dấu sự thay đổi rõ rệt của cô gái mang cái tên vô tình. Đó là một ngày mưa cũng như hôm nay vậy, chỉ khác mỗi chỗ nó chỉ là một cơn mưa thoáng qua giữa mùa nắng gắt chứ không phải là một cơn mưa hè da diết. Hôm ấy cô đến trường với bộ dạng thảm thương. Nước mưa làm cho tà áo dài trắng trang nhã dính sát vào da thịt, để lộ những đường nét trên cơ thể trông thật khó coi. Thế mà cả lũ con trai cứ thể đổ xô ra nhìn với những tràng cười thú vị khiến cô cảm thấy khó chịu và xấu hổ vô cùng. Khuôn mặt trắng hồng lạ càng nhanh chóng chuyển sang đỏ gấc. Đang lúc hoảng loạn không biết phài làm sao để thoát khỏi lũ con trai đáng ghét kia thì cô nghe thấy một giọng nói thật ngang tàn nhưng lại mang một chút trầm ấm của một cậu con trai:

- Cười đủ chưa? Bộ rãnh lắm sao mà xúm lại một đứa con gái làm mất mặt nam nhi thế hả?

Trong lúc cô đang ngẫn người ra nhìn những gì bất ngờ mới xảy ra thì có một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên vai cô một cái áo khoác da rất ấm làm cô giật cả mình. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Băng Tâm đã nghe thấy một câu nói dịu dàng:

- Khoát vào đi kẻo lạnh.

Nghĩ cũng thất bại thật, học trong trường đã lâu rồi mà tới giờ nó mới biết ở đây lại có một anh chàng ga lăng đến vậy. Khuôn mặt cậu rất thanh tú, đôi mắt như xoáy vào tâm can người khác khiến ai nhìn vào cũng phải choáng ngợp. “Chắc trong trường này có rất nhiều cô nàng phải mất ăn, mất ngủ vì ánh mắt và khuôn mặt đẹp chết người kia!”. Co nghĩ thầm rồi thấy hình như mình cũng hơi xao động trước cậu ta. Nhưng với vẻ lạnh lùng, cứng cõi vốn có, cô vẫn đẩy tay cậu ra và nói:

- Thôi! Cảm ơn! Tui không muốn mắc nợ ai hết

- Tình lại đi cô! Chẳng qua tui thấy chướng mắt quá nên mới làm vậy thôi tiều thư à!

Nói rồi cậu biến đâu mất tiêu, bỏ lại sau lưng là nỗi nhục nhã ê chề của cô. Dù sao cô cũng là hoa khôi của trường, từ đó tới giờ có ai dám nói nặng với cô vậy đâu… Khoát chiếc áo của cậu suốt giờ học mà cô tức đến không tả bằng lời được. Cô ghét cái cảm giác lúc sáng, cái cơn mưa đáng ghét đó đã đẩy một con bé kiêu căng, lạnh lùng như cô vào hoàn cảnh nhục nhã như vậy. Cuối cùng, không thể chịu nổi ấm ức, cô vội chạy đi tìm Hoàng – cái anh chàng đeo đuổi cô bấy lâu nay nhưng cô có thèm để ý gì đâu. Có lẽ vì vậy mà hôm nay khi thấy cô đến tìm thấy Hoàng vui rối rít. Nhưng anh có ngờ đâu cô đến tìm anh là để nhờ anh tìm thông tin về cái tên cao ngạo, đáng ghét hồi sáng. Mà nghĩ cũng lạ, khi hỏi đến cậu ta thì cả anh chàng dân chơi lớp 12a9 cũng phải e dè làm cô bất ngờ quá đô.

- Hóa ra là Tâm muốn hỏi về Sơn chứ có thèm để ý gì tới Hoàng đâu! Làm mừng hụt nữa rồi!

- Thôi, đừng giỡn nữa! Tui đâu có rãnh đâu mà để ý đến hắn! Ừ mà hắn tên Sơn hả?

- Ừ! Sơn là đân quậy chứ chẳng vừa đâu. Ăn chơi thứ gì mà không có nó. Hoàng cũng có chơi chung. Nó học 12a7, tính tình thì cọc cằn nhưng được cái là chịu chơi và ga lăng. Với lại cái gốc nó cũng lớn.

- Là sao? Tâm hỏng hiểu? – cô hào hứng.

- Thì gia đình nó toàn là công an không hà. Nó thì tối ngày ăn chơi, quậy quạn làm cha mẹ nó tức gần chết. Nhưng cũng may nó là con một, thông minh, học cũng tốt, nhà lại giàu nên nó thích gì là làm nấy à. Mà sao Tâm quan tâm nó nhiều vậy? Nói không để ý mà sao cứ hỏi hoài. Cái này không giống tính cách của hoa khôi à. Đừng nói với Hoàng là Tâm thích nó nghen?

- Tào lao quá đi, nghĩ sao mà tui lại đi thích một kẻ dám sĩ nhục mình trước mặt bao nhiêu người như thế. Tui đâu có khùng đâu à. Hoàng nói vậy tui giận Hoàng luôn à!

Nói rồi cô quay đi làm mặt giận nhưng thật chất là để giấu đi sự bối rối . Cô cũng không biết tại sao nhưng ngay từ lúc nhìn thấy cái tên cao ngạo đó cô như bị “say nắng” giữa trời mưa. Chẳng lẽ cô đã yêu sao? Thế là cô cứ mãi suy nghĩ mà đâu hay có một người đang rối rít xin lỗi và mong cô tha thứ. Hỡi ơi! Tình yêu là gì mà có thể khiến con người ta trở nên ngốc nghếch đến vậy?