Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, nhứt định đi tìm cho gặp Ngài mới nghe. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như hình dạng trong Kinh đã diễn tả. "Thân Phật sắc vàng, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng." Một hôm tại một sườn non, chàng trai tình cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, cốt cách siêu phàm, mừng quá, chàng khẩn khoản: - Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ Ở đâu không? Xin chỉ dùm cho con với. Ông lão mĩm cười: - Ồ! Chỗ nào mà không có Phật? Trên quãng đường vừa qua, chã lẽ con không gặp được Ngài ư? - Thưa cụ, trên đường đi con đã từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đã mô tả về Phật cả. Ông cụ cười ha hả: - Chú mày ngốc nghếch thật, chú không biết rằng cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó dân Ấn Độ đã đốt thành tro và chia nhau xây tháp thờ cúng cả rồi ư? - Thưa, thế thì Phật chết rồi sao? - Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu như chúng sanh vậy. Con có còn muốn gặp Ngài nữa không? - Thưa, dù bất cứ với hình dáng nào, nếu đích thật là Ngài thì con vẫn vô cùng khát ngưỡng. - Vậy thì, để ta mách nước cho con nhé... Con hãy quay về. Trên đường về nếu con gặp người nào nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái thì người đó chính là một hóa thân Phật. Hãy thừa sự và cúng dường vị Phật ấy như trong kinh đã dạy. Chàng trai hối hả quay về. Suốt quãng đường dài, chàng không gặp Đức Phật nào mà hình dạng như cụ già diễn tả. Chán nản, chàng đi luôn về nhà. Trời đã khuya, bà mẹ còn chong đèn ngồi đợi con. Nghe tiếng gọi cửa bà mừng quá, quờ quạng tìm đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa. Chàng trai thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, mang lộn chiếc guốc trái qua chân mặt, guốc mặt sang chân trái. Chàng ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào: "Ôi Đức Phật yêu quí của con." Lời BànEm thân mến! Trong kinh Phật có dạy: gặp thời không có Phật thì hai vị đáng tôn thờ là cha và mẹ của mình. Phải cung kính và thờ phụng hai vị Phật này như tôn thờ Đức Phật Thích Ca và Di Lặc vậy. Đó là lời dạy cho hàng Phật tử tại gia. Riêng chúng ta hàng xuất gia, đã lìa bỏ cha mẹ của xác thân này, để thừa sự cúng dường tất cả chúng sanh và những cha mẹ trong vô lượng kiếp của mình. Ngày xưa, trong hàng môn đồ của đại sư Trí Khải, một danh tăng đời Đường, có một vị sư nhớ nhung cha mẹ, bèn bày tỏ cùng Ngài. Đại sư dạy: "Là người xuất gia, ông chớ nên vì cha mẹ một đời mà xao lãng bổn phận đối với cha mẹ nhiều đời, là tất cả chúng sanh đó vậy." Câu chuyện anh chàng đi tìm Phật trên đây do người Trung Hoa đặt ra để nhắc nhở về chữ Hiếu, bổn phận làm con. Nhưng qua câu chuyện này, em có thấy rõ chỗ oái oăm của nó là chúng ta bôn ba tìm Phật khắp nơi trong khi Ngài ở kề cận bên mình mà chẳng hay. Có lẽ vì thế mà khi sư Huệ Hải hỏi Mã Tổ về Phật, Mã Tổ đáp: "Hệt như kẻ cưỡi trâu, đi tìm trâu." Em có thấy như thế không?Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt