Chương 1 - Nữ phản diện trong tiểu thuyết

Đã khi nào, bạn tự đặt mình vào vai trò một kẻ phản diện?

Và, chính trong một tiểu thuyết tình yêu?

Như thế này, ngày nảy ngày nay, câu chuyện của chúng ta bắt đầu vào một ngày nắng ấm đầy chất tiểu thuyết, có những nhân vật đẹp như tiểu thuyết bước vào những tình tiết hệt như tiểu thuyết…

Một tiểu thuyết… khó- thuyết- phục đến từng tiểu tiết.

Nguyễn Ái, nhân vật phản diện của câu chuyện này, sẽ đưa các bạn vào một tiểu thuyết hệt như vậy đó.

* * *

“Nguyễn Ái.”

“Nguyễn Ái!”

“NGUYỄN ÁI!!!”

Mặt bàn đột nhiên rung lên làm nước trong ly văng ra tung tóe. Ngọc An chau mày dữ dội. Mai Loan suýt nữa đã đánh rớt thỏi son.

Riêng nhân vật mang tên Nguyễn Ái vẫn cứ đứng thẫn ra giữa sảnh.

“Lại nữa à?” Mai Loan sửa vai rồi tiếp tục quay sang gương trang điểm với thỏi son đỏ chói, giọng ra chiều chán chường. “Tội anh Minh quá, lần này chẳng được đến ba ngày.”

“Mày còn nói? Tao đau lòng lắm mới nhường thằng Minh cho nó, vậy mà mày xem nó kìa!” mặt Ngọc An bắt đầu đỏ lên gay gắt, mắt đầy phẫn uất khi hướng về cô bạn thân của mình.

Chẳng thèm rời mắt khỏi tấm gương nhỏ dựng trên bàn, Mai Loan bập môi. “Lôi thôi quá, mày vốn biết Văn Minh cũng mê nó lâu rồi. Mày vốn đâu có cơ hội mà nhiều chuyện.”

“Cái gì chứ? Ý mày là sao?” Ngọc An tức tối quay qua hét lớn, Mai Loan giật cả mình, khiến đường son bị lệch đi một đoạn. “Ý mày bảo tao không đẹp bằng nó?”

“Chịu thôi. Ai bảo mẹ mày không đẹp bằng mẹ nó. Ba mày không đẹp bằng ba nó. Sinh ra mày dĩ nhiên xấu hơn nó. Thế mà cũng bực tức. Rõ chán.”

“Loan, mày—”

Rút vội khăn giấy lau đi chỗ son lem, Mai Loan thản thiên cắt ngang lời của nhỏ bạn, mắt vẫn không một giây rời gương. “Tao không biết mày giận cái khỉ gì. Mày vốn biết tính con Ái nó thế. Sớm muộn gì Đoàn Văn Minh chả bị ‘đá’. Tội gì phải tức tối thay ‘chàng’?”

“Vì mày chưa bao giờ bị nó giật bồ mới thế!” Ngọc An vẫn không hề giảm thanh âm, kèm theo là một tràng cuồng ngôn vô cùng ‘màu sắc’. Cả căng- tin giờ đây đã dồn mắt vào bàn họ.

“Vì tao không ngu như mày, lúc nào cũng ‘nghía’ các chàng đẹp mã. Mày biết con Ái mê trai đẹp đến cỡ nào mà…”

“Nói đến mới khiến tao tò mò,” Ngọc An hạ giọng, đầu quay lại hướng Nguyễn Ái. “Lần này đã sững ra hơn một phút rồi đấy.”

“Tò mò thì lại xem nó nhìn ai đi,” Mai Loan bập môi vào nhau ra tiếng, “để sau đó mà chuẩn bị cho chiến lược ‘cưa cẩm’ của nó nữa.”

Chẳng cần đợi nhỏ bạn hối thêm, sự tò mò thường ngày của Ngọc An đã chiến thắng cơn giận bất thường. Cô đứng dậy bước nhanh về phía một Nguyễn Ái vẫn còn sững ra như pho tượng giữa căng–tin đông đúc.

“ÔI TRỜI ĐẤT ƠI!”

Mai Loan khẽ chau mày, tay giữ vững tấm gương trên bàn, trong khi tay còn lại nắm chặt cây chải mascara. Sự trở lại chóng vánh của Ngọc An lại khiến mặt bàn rung lên bần bật.

“Lần này chúng ta ‘tiêu’ rồi!”

“Từ từ đã, để tao chải nốt bên mắt phải đã,” giọng Mai Loan có phần bất nhẫn.

“NGƯỜI CON ÁI CHẤM LÀ VÕ CHÍNH LUẬN!”

Cây chải mắt rớt xuống sàn, đôi mắt Mai Loan mở to, lần đầu tiên trong ngày cô ngước lên nhìn chằm chằm vào bạn mình, sự kinh hãi lộ rõ trong mắt.

“VÕ…VÕ CHÍNH LUẬN???”

Cả hai trân trối nhìn đối phương, rồi không hẹn mà cùng nhau quay sang phía Nguyễn Ái – lúc bấy giờ đã thu được hoàn toàn sự chú ý của mọi người.

Như ngọn lửa bị thổi tắt, cả gian phòng đột nhiên tĩnh lặng. Rồi như quả bom bị kích hoạt – bùng lên tiếng bàn tán xôn xao.

Khi Nguyễn Ái bước thẳng về phía đệ nhất mỹ nam của trường tư thục cao cấp Việt Duệ.

“Chết toi rồi!” Ngọc An lầm bầm, đoạn quay sang hét vào tai Mai Loan. “Cũng tại mày hết! Cả tháng trời ở yên không sao! Ai mượn đòi vào căng–tin ngay giờ có mặt Võ Chính Luận chứ?!”

“Lỗi của tao chắc? Là vì con Ái tự nhiên hứng lên đòi ra. Làm sao tao quản được?” Mai Loan cằn nhằn, lúc bấy giờ đã nép sát người sau cột cùng Ngọc An lén nhìn về cảnh tượng động trời.

Là động trời. Đúng vậy.

Võ Chính Luận, ‘Hoàng–tử Ác–ma’ của cả khoa Kinh Tế. Đẹp trai đến não lòng, tàn nhẫn đến vô vọng. Bản thân được vọng trọng còn hơn cả hiệu trưởng của trường, gia đình liệt vào hàng đế vương một cõi, mặc dù là cõi gì thì người ta vẫn e dè khi bất giác nhắc đến. Xung quanh Hoàng tử luôn toát ra sự ngạo nghễ bất cần đời, nhưng lại phảng phất sức thống trị ghê gớm, khiến người người chỉ muốn thần phục dưới chân.

Đấy, chẳng phải đã nói rất tiểu thuyết hay sao? Con người này hoàn hảo như một bài toán nhân nhiều đơn vị, càng nhìn vào càng thấy điểm mạnh ngùn ngụt chất chồng, vì thế dễ gây ra cho kẻ tiếp xúc các ấn tượng hoang đường nêu trên.

Haiz… Đâu phải mà ngẫu nhiên người ta thường nói: “Hoang đường như tiểu thuyết”?

Vậy mà, tiểu thuyết này lại có thể đánh bật tiểu thuyết kia, khi một con người cao ngạo như thế, lạnh lùng như thế, một năm trước đã làm chấn động toàn trường.

Khi bất ngờ có bạn gái.

Và hệt như câu chuyện tình lãng mạn thường thấy trên truyền hình, bạn gái của chàng Devil Prince này lại là một cô gái bình thường đến đáng sợ. Dương Hoàng Yến Nhi là một cô bé năm đầu mặt mũi dễ coi, nhưng lại khó được xem là xinh đẹp xuất sắc. Nếu kể đến hàng ‘xuất chúng’ thì phải nói đến ‘chị cả’ của Việt Duệ Trần Ánh Minh, hay bạn gái của Casanova khoa Kinh Tế Hà Ngọc Nghi, và ngay cả ‘ngôi sao mới lên’ của sinh viên năm đầu: Nguyễn Ái.

Nhưng không, hệt như tiểu thuyết; chàng ác ma làm say lòng biết bao cô gái vì vẻ ngoài lãng tử, bất cần đời, lại chọn một người con gái bình thường, tính tình nhu mì, yếu đuối – hoàn toàn trái ngược với mình – làm bạn gái.

Mọi người đều nói đây là tình yêu kinh điển. Là sét đánh. Và sẽ khắc cốt ghi tâm đến suốt đời.

Vì một người con trai như vậy, lại đi yêu một cô gái như vậy. Chuyện vốn chỉ xảy ra trong phim thần tượng, tiểu thuyết hay truyện tranh. Và nó đã khiến nhiều đứa con gái trong trường càng lún sâu vào những mơ tưởng huyễn hoặc, được tạo ra vì xem quá nhiều phim Hàn Quốc: rằng Lọ Lem có một ngày sẽ tìm thấy Hoàng Tử.

Vì thế, Yến Nhi và Chính Luận được xem là một đôi trời ban, dù cơ bản Yến Nhi không thể xứng với chàng ác ma này. Nhưng nào có đáng quan tâm? Sự khác biệt chỉ càng chứng tỏ sức mạnh tình yêu không biên giới giữa họ.

Bọn sinh viên học sinh, đặc biệt là phái nữ, thần tượng cặp đôi này.

Vì sao ư? Hãy ngắm cái cách Chính Luận ân cần đút trái cây cho Yến Nhi kìa! Thật là khiến bọn con gái tan chảy! Cảnh tượng lọt thẳng ra từ một quyển truyện tranh Nhật Bản!

Nhân vật nam chính tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùng, cử chỉ cứng nhắc, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự nồng ấm hy hữu khi nhìn vào nhân vật nữ – một cô gái ngây thơ mỏng manh, nhìn vào là muốn bảo vệ. Là cái cách anh ân cần chăm sóc cô: tình yêu không phải đã quá hiển nhiên sao?

Ấy vậy mà khung cảnh thần tiên ấy sắp bị phá hủy. Sớm hay muộn, họ đã biết ngày này rồi cũng sẽ đến, và cũng trông mong nó: Sự xuất hiện của nhân vật nữ phản diện.

Một nữ phản diện muôn phần xinh đẹp, có gia thế, có tiền bạc.

Sự xuất hiện của Nguyễn Ái.

“Nguyễn Ái!”

Ngọc An thét lên, muốn chặn con bé cứng cổ lại. Nhưng lại bị Mai Loan ngăn cản. “Vội làm gì? Có phim hay để xem rồi. Xem ra con bé Yến Nhi mỏng manh đó kỳ này thê thảm.”

“Mày khùng hả?! Cái con nhóc đó thì nói làm gì? Vấn đề là Võ Chính Luận kìa! Mày không nhớ chuyện gì đã xảy ra lần cuối cùng Yến Nhi bị hiếp đáp sao?”

Mai Loan gật gật, hơi rùng mình. Làm sao cô quên được cảnh tượng gần một năm trước, khi một vài đứa con gái năm hai bị đàn em của Devil Prince nhận đầu vào toilet, lôi xệch ra sảnh đường bắt xin lỗi Yến Nhi vì đã lỡ lầm ‘đụng chạm’ cô ấy. Yến Nhi lúc đó trông mỏng manh như pha lê, mắt toát lên nỗi sợ cùng – Mai Loan ngầm để ý – sự hả hê thầm kín.

Nhưng phải nói đến là Chính Luận. Hắn không giận dữ, cũng chẳng giễu cợt, hắn chỉ bình thản ngồi đó, bàn tay chậm rãi vuốt tóc bạn gái, dõi đôi mắt nâu nhạt về phía các nạn nhân đang bị hành hạ với sự lãnh đạm đến rùng mình.

Nguyễn Ái có thể tóm trọn bất kỳ đứa con trai nào. Nhưng chỉ có Võ thiếu gia đó là không được.

À, nhưng đã quá trễ. Vì nếu cô và Ngọc An có thể cản được sự quyết tâm của Nguyễn Ái, thì heo nái không những biết leo cây, đến bay còn có thể!

“Hi!”

Thiếu nữ xinh đẹp hất nhẹ mái tóc xoăn dài nâu nhạt được uốn lượn tinh tế ra sau, duyên dáng ngồi xuống đối diện cặp nam nữ đang tâm sự, miệng ngoác một nụ cười còn tươi hơn hoa nở ban mai. Những tên đàn em vây quanh há hốc mồm kinh ngạc, không rõ là sững sờ vì sự gan góc động trời của cô gái này hay vì vẻ đẹp trong sáng đến rung động của cô ta.

“Hi, em là Nguyễn Ái, năm một, khoa Thời Trang. Chào anh! Anh tên là gì?”

Người con gái tóc ngắn ngước nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt với sự ngỡ ngàng trần trụi. Ngoài Hà Ngọc Nghi ra, cô quả thật chưa từng trông thấy cô bé nào dễ thương như thế. Nếu cô bé không ăn vận hàng hiệu ngất trời, đôi giày cao gót đỏ chóe cạ cạ vào sàn nghe nhột cả tai, hoa tai kim cương lấp lánh lóa cả mắt, thì vẻ thuần khiết trên gương mặt thiên thần kia đã khiến Yến Nhi nghĩ rằng cô ta mới chính là nhân vật chính trong câu chuyện này.

Nhưng không, là vì cái cách cô ta nhìn Võ Chính Luận của cô: say mê, chiếm hữu. Cô gái tên Nguyễn Ái này là một nữ phản diện, Yến Nhi dám chắc.

Và không chỉ mỗi mình cô nghĩ thế.

“Em là Nguyễn Ái, anh tên gì?”

Yến Nhi sực tỉnh, thoát khỏi sự mê hoặc của nụ cười quá sức dễ thương, lo lắng nhìn sang vị thần bảo vệ của mình. Cô thở phào nhẹ nhỏm khi nhận ra đôi mắt Võ Chính Luận vẫn dán vào cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng chân mày khẽ nhếch lên một chút. Song vẫn không hề đáp lời chào hỏi hay quay sang nhìn Nguyễn Ái.

Yến Nhi hít mạnh vào, quay sang nở một nụ cười bẽn lẽn, vẻ mặt chứa đầy sự khoan dung gượng gạo. “Xin lỗi em, anh Luận có vẻ không được khỏe nên mới không…À, anh ấy tên là Võ Chính Luận.”

Một nụ cười rạng ngời trên môi Nguyễn Ái. Cô nói bằng giọng hân hoan nhất.

“Anh Võ Chính Luận, tên em là Nguyễn Ái. Em rất thích anh. Chúng ta yêu nhau nhé!”

Cằm của Yến Nhi dường như muốn rớt chạm đất. Nhiều tiếng hít vào trỗi lên xung quanh. Sự xôn xao của cả gian phòng bỗng như điện bị nghẽn mạch: Tắt ngấm.

“Cô…cô nói gì?” Yến Nhi, sau một hồi lặng thinh, run rẩy hỏi nhỏ.

“Chúng ta yêu nhau nhé, anh Chính Luận!”

Nguyễn Ái lặp lại, đáy mắt phất lên một sự tự tin khó tả vẫn hướng thẳng về chàng hoàng tử, hoàn toàn không có Yến Nhi trong mắt.

“Cô…!” một trong những tên đàn em hậm hực lên tiếng. “Cô đúng là gan cùng mình! Có chị hai ở đây mà dám nói năng bừa bãi! Đại ca, để em lôi con bé này đi chỗ khác!”

Nói rồi, hắn xông đến nắm lấy tay Nguyễn Ái dùng dằn lôi đi. Ngọc An vùng lên toan xông đến bảo vệ cô bé, nhưng đã bị Mai Loan kéo lại.

“Đừng…đừng mà anh Tuấn…” Yến Nhi yếu ớt nói, môi gượng cười. “Đừng làm đau em ấy…em ấy…chỉ là thích anh Luận quá thôi.”

Nguyễn Ái vùng ra khỏi tay của Thanh Tuấn, môi dẫu lên đầy khó chịu. “Đụng vào tôi thì cả nhà anh có mà đi cạp đất. Tôi là người nằm dưới quyền bảo hộ của ngài Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao!”

“Đích thị là giọng lưỡi của một nhân vật phản diện,” Dân chúng rì rầm.

“Con ranh này!” Thanh Tuấn gầm lên, “Mày—mày đúng là thứ nhà giàu kênh kiệu! Chỉ biết cậy nhờ quyền lực cha mẹ! Không biết xấu hổ!”

Nguyễn Ái chau mày rồi quay sang Thanh Tuấn, sự chân thành bộc lộ trong từng lời nói. “Xấu hổ cái gì? Sự thật là nếu anh đụng vào tôi thì sẽ có chuyện mà. Tôi nói trước để anh biết mà lường thôi.”

“Hả? Con—”

“Thà tôi nói trước để anh biết đường mà tránh. Còn đỡ hơn nông nỗi gây ra chuyện, đến lúc đó ông chủ tịch sẽ ‘làm cỏ’ cả nhà anh. Anh thấy tôi như thế có gì phải xấu hổ?”

Thanh Tuấn cứng miệng.

Một tiếng cười hào sảng vang lên làm vỡ tan sự căng thẳng, mọi người đều quay sang trố mắt nhìn ‘phó tướng’ Nguyễn Đỗ Văn Thành, mái tóc nhuộm đỏ của anh rung lên từng đợt vì sức tấn công của tràng cười.

“Xem ra bạn anh hiểu ra vấn đề nhanh hơn anh đấy,” Nguyễn Ái đắc thắng hết nhìn Văn Thành, rồi lại nhìn một Thanh Tuấn đang ngơ ngác không rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Lầm, lầm rồi, tiểu thư. Tôi chỉ là…” ho sặc, Văn Thành ngước lên nhìn Nguyễn Ái với sự khôi hài ấm áp “…chỉ là chưa bao giờ thấy một người đã ngang ngạnh khoe khoang. Rồi còn biện hộ cho sự khoe khoang đó của mình một cách bình thản nữa chứ! Đúng là con nhà giàu có óc não vận hành thú vị thật! Haha…”

“Óc não người nghèo như các anh mới thú vị,” Nguyễn Ái tỉnh bơ đáp, mắt nhìn thẳng vào Văn Thành không một chút xấu hổ. “Tôi nói ra sẽ giảm đi cả phiền phức cho anh ta và tôi. Anh ta không cần phải vào vào tù vì cơn giận của ngài bộ trưởng, tôi cũng không cần phải chịu nghe người ta nói là ỷ giàu hãm hại người khác. Anh ta yên ổn. Tôi yên ổn. Nói ra gia thế cứ nhất thiết là khoe khoang sao?”

Văn Thành nín cười, song đôi mắt vẫn dấy lên một hứng thú bí ẩn dõi vào Nguyễn Ái.

“Anh đừng nhìn tôi như con khờ huênh hoang thế. Chính sự nhạy cảm của người nghèo các người mới cứ cho rằng người giàu là lũ khoe khoang. Tôi đơn thuần chỉ muốn yên ổn trò chuyện với anh Chính Luận. Điều này có gì sai?”

“E hèm,” Văn Thành tằng hắng, giọng điệu vẫn bỡn cợt, tuy sự ngạc nhiên rõ ràng hiện hữu trong mắt. “Nhưng cô em phải thấy chứ, anh Chính Luận nhà ta đã có bạn gái rồi.”

“Đúng vậy! Chị hai đang ngồi kế bên như vậy! Mà cô lại dám mở miệng tuyên bố bậy bạ! Lại ra vẻ chẳng nhìn thấy chị hai, như thế không phải là xem thường chúng tôi sao?”

Nguyễn Ái thở dài, đoạn chớp mắt rồi quay sang đáp lời Thanh Tuấn.

“Tôi mệt anh quá. Có mù cũng thấy được tôi thích anh Chính Luận. Vậy dĩ nhiên là không thích bạn gái anh ấy rồi. Đã không thích thì nhìn và nói chuyện làm gì? Làm dáng làm điệu à?”

Cả đám người không biết từ lúc nào đã nín thở để lắng nghe cuộc hội thoại. Tất cả đều trố mắt nhìn Nguyễn Ái, không rõ nữ phản diện này lại từ hành tinh nào rơi xuống.

“Hay tôi nên quay qua bắt chuyện thân thiện thế này: ‘Chị ơi, chị quen biết anh Chính Luận như thế nào? Vì sau này em sẽ là người cướp anh ấy đi như thế đó.’”

Tiếng khay rơi trên nền đất từ xa vọng lại. Có vẻ như ai đó đã quá sửng sốt.

Thế là cảnh tượng hy hữu đã khép lại với nhiều cái nhìn kinh hoàng, vẻ mặt thẫn ra của Yến Nhi, khuôn mặt đỏ gắt của Thanh Tuấn, sự ngạc nhiên pha lẫn thán phục của Văn Thành.

Và nụ cười nhếch mép của Võ Chính Luận.

Thật đúng là một nữ phản diện lạ đời!