Chương 1
…:::Bước Chân Đầu Tiên:::…Rồi gió cuốn em về đâuRồi nắng đưa em về đâu“Bộp!”- Thằng kia! Sao mày đụng vào tao? Không có mắt à? Hay là mắt của mày bị quạ tha rồi hả? Nhìn xem! Bổn thiếu gia là ai? Hả? Hả?? Hả???Một gã thanh niên ăn mặc sành điệu bị một chàng trai có gương mặt hiền lành vô tình va phải. Hắn rú ầm lên, mặt hằm hằm đầy sát khí. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày đã khủng khiếp thì nay lại càng đáng sợ hơn lúc hắn nhìn chằm chằm vào mặt chàng trai kia mà không hề chớp. Hàng lông mày hắn chau lại một cách đầy đay nghiến.Sự tức giận của hắn ngày càng lên cao đến đỉnh điểm khi chàng trai kia chỉ vẻn vẹn một câu:- Tôi xin lỗi! – Chàng trai khẽ nói. Anh cũng biết rằng anh đã đụng chạm phải một tên không phải dạng vừa.Thực ra thì ai mà chẳng biết cái gã đấy chứ! Hắn là Khắc Long - con trai độc nhất của một ông quan chức nhà giàu, “nhờ vậy” mà hắn ra sức ngông nghênh, hống hách, coi trời bằng vung.- Mày tưởng xin lỗi là được chắc? Tao muốn mày phải bồi thường! Bả vai của tao bị mày đụng vào muốn gãy xương rồi đây này! Bây giờ mày muốn thế nào hả? - Vừa nói, Khắc Long vừa giơ giơ nắm đấm hòng đe dọa nhưng chàng trai kia vẫn bình tĩnh đáp:- Tôi xin lỗi!Bỗng… Một cô gái mặc bộ áo dài trắng nữ sinh, gương mặt không mấy xinh đẹp chạy đến hớt ha hớt hải. Chẳng ai biết sẽ có chuyện gì kinh khủng xảy ra sau đó nếu như không có sự có mặt của cô gái kia.- Hiếu Thiên đã bảo là xin lỗi rồi cơ mà! – Cô gắt lên nhưng lại bằng giọng khoan nhường, có lẽ là do cô sợ Khắc Long nhưng cũng không muốn để cho chàng trai kia chịu thiệt thòi chăng?- Oh! Lại có cô em nào đây? Bênh vực cho cậu ta à? Cũng ghê gớm nhỉ? – Nói rồi Khắc Long nâng cằm cô lên sau đó dùng bàn tay rắn chắc vặn lấy nó. Cô đau đớn, kêu lên ư ử.- Cậu làm gì đấy? Bỏ cô ấy ra! – Chàng trai có tên Hiếu Thiên bước lại, đẩy mạnh bàn tay thép của Khắc Long ra nhưng chỉ là vô ích.Đôi mắt Khắc Long không ghì lại căng thẳng nữa mà từ từ giãn ra, hắn cười khẩy:- Đôi mắt không to, mũi cũng không cao, môi cũng chẳng tươi tắn. Cô không hề đẹp. Nhưng xem ra thì còn… tự nhiên hơn lũ mặt son da phấn ở trường nhỉ? Trang điểm vào chắc cũng không tệ đâu!Hắn nói rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô gái, sau đó không quên nheo mắt đa tình:- Bye cô em nhé! Môi cưng cũng mềm đấy!Sau lời nói là một tràng cười hả hê của Khắc Long và cái ngoảnh mặt đầy lạnh băng như thường ngày, hắn đi tiếp với dáng vẻ bất cần đời.- Đứng lại!!! – Hiếu Thiên hét lên, hắn định đuổi theo “tính sổ” nhưng cô gái kịp ngăn lại, cô hiểu đụng chạm vào Khắc Long chẳng khác nào bứt râu cọp, nếu chịu nhún nhường một tí thì sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra dù trong lòng cô cũng đang tức giận lắm. Hắn nghĩ hắn là ai mà có thể tự do thích hôn ai thì hôn chứ? Hắn ta đúng là đồ biến thái sở khanh! Cô quyết định nén sự tức giận sang một bên mà nhẹ nhàng cầm lấy tay Hiếu Thiên, nói:- Thôi! Bỏ qua cho hắn đi anh! Hắn đã không tính đến chuyện lúc nãy là may rồi!Nghe giọng nói ấm áp của cô, anh cảm thấy lòng mình như được xoa dịu sau vụ việc vừa rồi. Anh dịu dàng quay sang phía cô, hỏi trìu mến:- Em không sao chứ, Minh Trúc?- Không! – Cô lắc đầu - Em không sao cả! Bây giờ chúng ta về đi anh!Nói rồi Minh Trúc vội kéo cậu đi, nhẹ mỉm cười. Anh cũng cười đáp lại nhưng bất giác trong anh lại dâng lên một cảm giác lo lắng lạ thường, anh có linh cảm anh sắp đánh mất một điều gì đó… rất quan trọng.Minh Trúc ở chung xóm trọ với Hiếu Thiên. Cô học lớp 10a7 còn anh học lớp 12a3. Tuy không phải là anh em ruột thịt nhưng hai người họ rất thương yêu và biết đùm bọc lẫn nhau.Minh Trúc chăm chỉ, dịu dàng, giản dị và cũng rất đáng yêu. Gia đình cô không khá giả, nếu không nói là khó khăn. Bố cô mất sớm, cô chỉ có mỗi mình mẹ là điểm tựa. Mẹ sống ở quê còn cô thì lên thành phố để phát triển nghiệp học. Cô đi làm thêm ở một quán café gần trường học, nhờ vậy mà mỗi tháng cô đều tự nuôi lấy bản thân mà không cần mẹ trợ giúp về tiền bạc.Hầu như người ở khu trọ này đều chẳng mấy ai giàu có, vì vậy nên họ cũng thông cảm và thân thiết với nhau hơn. Hiếu Thiên cũng vậy, hoàn cảnh nhà anh cũng chẳng khá hơn hoàn cảnh nhà Minh Trúc là bao. Anh thuộc tuýp người thư sinh, giống như vẻ bề ngoài, anh học khá nên đồng thời là gia sư cho Minh Trúc cũng như là những người khác ở cùng khu trọ. Mỗi lần có bài tập gì khó, họ lại đến tìm anh.Minh Trúc không phải là người xinh đẹp nhưng Hiếu Thiên luôn thấy cô là người xinh nhất. Minh Trúc nấu ăn cũng không quá ngon nhưng mỗi lần cô là đầu bếp, anh đều ăn rất nhiều. Tình cảm của anh dành cho cô quả thật không hề nhỏ bé. Anh rất quý cô, quý hơn cả một người em gái.o- 0- oTối hôm đó ở phòng của Minh Trúc.- Nè! Minh Trúc, Đan Quỳnh! – Cả ba đứa đang ngồi học thì Nhật Hạnh vội quay sang nói - Tớ kể cho này! Khi chiều ấy, đi làm thêm gặp mấy đứa lớp mình. Tụi nó đồn là khi sáng bắt gặp gã đầu gấu Khắc Long hôn một con bé xấu xí nào đó!Đan Quỳnh lúc này mới lờ đi cuốn sách trên tay, cô đẩy nhẹ gọng kính rồi hỏi tỏ vẻ khá ngạc nhiên:- Khắc Long? Có nhầm với ai không vậy? Tưởng hắn ta chỉ thích mấy đứa con gái xinh đẹp thôi cơ mà!- Thế mới lạ chứ! Chẳng biết đứa nào mà tốt số thế! – Nhật Hạnh nói rồi chống cằm ngước mặt ra ngoài cửa sổ để ngắm sao. Cô nàng bắt đầu mơ mộng những viễn cảnh tươi đẹp với cái gã đẹp mã Khắc Long.- Hắn ta có gì hay ho chứ? Xui xẻo cho đứa nào bị hắn ta hôn! – Minh Trúc nói rồi bực bội bước ra ngoài hiên.Cô hiểu cái nhân vật “may mắn” mà Nhật Hạnh nói chính là cô. Trúc chẳng thấy mình may mắn một chút nào hết, ngược lại, cô cảm thấy khó chịu và bực bội lắm. Cô chỉ còn biết khẽ chắp tay lên cầu nguyện, hi vọng lúc đó không ai kịp để ý đến cô là ai, cô không muốn bị người ta xỉa xói và đồn thổi linh tinh.Bỗng! Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Minh Trúc.- Ớ… ơ… - Cô ấp a ấp úng, trong bóng đêm nên cô không nhìn ra đó là ai. Định thần một hồi thì cô mới thốt lên - Trời đất! Anh Hiếu Thiên! Anh làm em giật hết cả mình!- Không học bài mà ra đây ngồi là sao? – Hiếu Thiên nói rồi bước lại ngồi sát bên cô.- À… Em ra ngồi thư giãn một lát rồi lại vào học ngay ý mà! – Cô gãi đầu, sau đó ngồi khép nép lại một chút.Ngập ngừng một lát, Hiếu Thiên nói:- Chuyện khi sáng… cho anh xin lỗi nha! Vì anh mà để em chịu thiệt thòi!- Không! Không sao đâu! – Minh Trúc xua tay nói. Cô cảm thấy hơi khó chịu chứ kì thực không dám suy nghĩ hay trách móc anh về điều đó cả.Ngồi thêm một lát nữa, Minh Trúc chào anh rồi lại bước vào phòng học bài. Được nói chuyện với cô một lát khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh thích được lắng nghe giọng nói của cô, thích được ngắm nụ cười của cô. Có lẽ, anh thích tất cả mọi thứ thuộc về cô.o- 0- oMinh Trúc.Sáng hôm sau, thời tiết bên ngoài vẫn se se lạnh ở 26 độ của những ngày đầu xuân. Ở đằng đông Mặt trời mới bắt đầu hửng lên. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chợt thấy lòng mình bình yên lạ. Thi thoảng, từng đợt gió rít qua khiến tôi cảm thấy hơi lạnh nhưng mỗi lần quay sang bên phải mình, tôi luôn nhìn thấy Hiếu Thiên mỉm cười với tôi nên lòng lại thấy ấm áp hơn nhiều. Anh luôn cho người bên cạnh một cảm giác ấm áp, gần gũi và thoải mái như vậy đấy. Phải chăng anh là ông Mặt trời thứ hai?Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện vui vẻ với nhau nên con đường đến trường như ngắn lại bớt mấy phần, mới đó mà tôi và anh đã có mặt ở trường học rồi.Bụng tôi bỗng kêu lên ùng ục một cách vô duyên. Đáng lẽ tôi ăn sáng ở nhà nhưng tối qua mãi mà không ngủ được nên dậy trễ và không kịp ăn sáng.Trong khi tôi thì ngượng muốn chín cả mặt vì cái bụng đáng ghét thì Hiếu Thiên chỉ mỉm cười, anh không nói gì mà chạy ra trước cổng trường mua cho tôi ổ bánh mì kẹp thịt. Anh đúng thật là tốt, luôn biết quan tâm người khác một cách tâm lí làm sao!Tôi ngại ngùng đón lấy ổ bánh mì. Lí nhí cảm ơn anh sau đó chào tạm biệt anh và bước về lớp như thường lệ. Vừa đi tôi vừa ngấu nghiến ăn. Vị thơm của lát chả quyện với vị cay cay của tương ớt, chua chua của dưa giá muối và lát dưa leo thanh mát, chút hăng của cọng hành tạo nên hương vị thật đặc biệt. Bây giờ tôi mới biết là bánh mì kẹp thịt bà Đông bán trước cổng trường ngon như thế đấy! Bởi vì thay cho 5 ngàn ăn bánh mì sáng, tôi ăn mì gói 2 ngàn để tiết kiệm thêm một khoản tiền nhỏ, được chừng nào hay chừng ấy. Qủa thật bánh mì đối với tôi cũng là một thứ vô cùng xa xỉ.Chợt, ổ bánh mì nóng giòn của tôi rơi xuống đất. Thì ra có một gã đáng ghét nào đấy đã làm cho nó tuột khỏi tay tôi và chao đảo rơi. Tôi tiếc rẻ ổ bánh mì, trong bụng đang giận lắm, tôi ngước mặt lên:- Này! Ổ bánh… Khắc… Khắc… - Tôi lại nhẹ giọng hơn khi phát hiện đó là Khắc Long - Tại sao anh làm rơi ổ bánh mì của tôi? – Tôi vùng vằng nói, không che dấu sự tức tối của mình nhưng ánh mắt tôi vẫn thế, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vì đôi mắt hắn thực sự rất đáng sợ.Khắc Long thở dài, hắn lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu:- Chỉ là ổ bánh mì thôi cơ mà? Làm gì mà quan trọng thế? Anh muốn chiều nay cưng đi ăn kem với anh! Nói nhanh kẻo anh đổi ý!- Anh đ..i..ê... – Tôi định bảo hắn “đ iên” nhưng lát sau lại rút lại từ đó vẫn vì… không muốn gặp rắc rối - À không! Anh bị làm sao à? Tại sao tôi phải đi cùng anh?- Bởi vì… nếu cưng không đi cùng anh thì cái vụ thằng cha hôm qua anh sẽ không để yên đâu! Anh bảo đàn em điều tra rồi, cưng ở xóm trọ sau trường học chứ gì? Chiều nay anh trực tiếp tới đón cưng!Tôi thật sự không hiểu cái con người này… sao mà vô duyên thế! Tôi là cái gì của hắn ta mà hắn ta lại gọi tôi là “cưng” cơ chứ? Tôi bắt đầu nhận thức được, hình như… hắn thích tôi.- Thế nhé! – Hắn bỗng nói, nhờ vậy mà dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi mới kịp dừng lại. Tôi trừng mắt:- Tôi sẽ phải đi ăn kem với anh sao?Khắc Long gật đầu, sau đó nhếch mép cười một cách đầy quyến rũ.- Tôi không đi được chứ?- Cô phải đi! – Hắn gằn lên từng chữ và cầm lấy tay tôi, siết mạnh. Lần này tôi chẳng dám rên la gì, chỉ gằm mặt rồi nói:- Ở đâu? Nói cho tôi địa điểm. Tôi sẽ đến, anh không cần đến chỗ tôi. Nhưng nên nhớ rằng, tôi đến là vì Hiếu Thiên, không vì mục đích gì khác. Anh hiểu chưa?Tôi không muốn Khắc Long đến khu trọ vì đến đó thì mọi người sẽ biết, đặc biệt là Hiếu Thiên. Chắc chắn nếu biết tôi vì anh mà đi chơi với Khắc Long thì anh sẽ tức giận và dằn vặt bản thân mình lắm.Khắc Long dùng tay hất hất mái tóc đen được cắt tỉa sành điệu sang một bên, hắn ngước lên trời sau đó xỏ tay vào túi:- Nhà hàng kem Ý, cưng biết chứ?- Ở cạnh nhà sách Nam Đàn?- Đúng rồi đó! Cưng tới thì nói với họ là khách của cậu Long. Thế là được!Nói rồi hắn lại đi một cách ngông nghênh, không quên bỏ lại sặc mùi nước hoa. Tôi trề môi nghĩ thầm: “ Con trai gì mà điệu chảy nước!”Rì rầm… Rì rầm…Trời đất! Lúc này đây tôi mới phát hiện ra rằng xung quanh mình biết bao nhiêu là người đang bu kín quanh tôi. Tôi biết là vì nãy giờ tôi nói chuyện với Khắc Long nên đã gây ra một sự chú ý không hề nhỏ. Mặt tôi bắt đầu đỏ ửng lên vì tôi không quen nhận quá nhiều “sự quan tâm” như thế này. Tôi tặc lưỡi quay sang mọi người nói bằng giọng ái ngại:- Khắc… Khắc Long… Hắn ta… hắn ta đòi nợ tôi ấy mà… Là đòi nợ đó! Không phải! Không phải như mọi người nghĩ đâu!Vừa dứt câu, tôi liền chạy vù vào lớp bằng tốc độ của tên lửa. Vừa chạy tôi vừa khấn trời khấn đất cho bọn họ tin lời tôi. Chứ không tôi gặp nguy hiểm là cái chắc.Tôi tức Khắc Long lắm, tại sao hắn lại bắt ép tôi làm theo ý của hắn chứ? Nếu không vì Hiếu Thiên thì còn lâu tôi mới đồng ý. Mà tức nhất là ổ bánh mì thân yêu của tôi. Tôi mới ăn chưa được đến một nửa cơ mà… Tiếc quá đi!