Phần dẫn

Gửi tặng người tình tương lai của em,

Chào anh, khi anh đọc được lá thư này, không biết sẽ nở nụ cười như thế nào nhỉ?

Có lẽ là ngọt ngào, có lẽ là buồn thương, hoặc thôi thì là trong veo rung động lòng người? Không biết em lúc đó, có phải cũng e thẹn giấu mình lại như bây giờ, chỉ sợ trái tim sẽ bị anh trộm mất.

Phần dẫn

Từ khi khai sinh ra tiểu thuyết xuyên không, thời điểm và không gian này… hình như cô đã xuyên không thật rồi.

Cách – mí mắt trái bị vạch ra, một luồng sáng rọi vào.

“Đồng tử co lại bình thường.”

Cách – mí mắt phải lại bị vạch ra, đèn pin sáng đến nỗi cô thấy mọi thứ trước mắt đều trắng toát.

“Mắt phải bình thường.”

“Hạ Thiên Thụ, thu dọn đồ đạc của cô, ra viện.” Giọng lạnh lùng và cứng nhắc, đập vào sàn phòng bệnh ngoại khoa, vang vọng. Người đeo cặp kính không gọng, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh lùng rất ngầu – chính là nữ bác sĩ điều trị chính của cô – đã ném lại cho cô một câu cứng nhắc thế đấy rồi cầm bút lên, viết chữ rồng bay phượng múa kết thúc vào bệnh án của cô.

Hạ Thiên Thụ co người trên giường bệnh, hai tay yếu ớt túm chặt drap trải giường trắng trông không khác gì một con thỏ bị thương. “Bác sĩ, tôi không muốn ra viện, tôi chưa hồi phục hoàn toàn mà.”

“Ồ, thế hả? Vậy cô đau ở đâu? Khó chịu ở chỗ nào? Xuất huyết trong ở đâu?” Nữ bác sĩ lạnh lùng, “Y tá trưởng, đưa cô ấy đi tập vật lý trị liệu, cầm theo bảy chai muối sinh lý để truyền.”

Soạt…

Hạ Thiên Thụ suýt thì ngã xuống đất.

Bảy chai muối sinh lý, tưởng cô là heo con chờ chết hay sao mà trước khi mổ còn phải bơm nước vào chứ.

Bạn Thiên Thụ run rẩy túm drap trải giường. “Không phải đau về sinh lý, mà là về tâm lý…”

“Tâm lý?” Ánh mắt lạnh lẽo phóng ra dưới cặp kính của nữ bác sĩ. “Y tá trưởng, đưa cô ấy đến trung tâm trị liệu tâm lý, một trăm tệ một giờ.”

Một trăm tệ một giờ?!

Hạ Thiên Thụ sém chút hét lên, vì bản tính keo kiệt mà suýt nữa cô đã túm lấy tay áo nữ bác sĩ liều mạng rồi. Cũng may có cơ hội kéo áo blouse của cô ta lại, bạn Thiên Thụ thì thầm vẻ bí ẩn, “Thực ra, tôi… đã xuyên không đấy!”

Bác sĩ vẫn tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao sát phạt cô từ trên xuống dưới. “Linh hồn xuyên không hay thể xác xuyên không?”

Choáng, nữ bác sĩ này cũng đỉnh quá đi! Chẳng lẽ ở đây ngày nào cũng tiếp nhận bệnh nhân xuyên không?

Hạ Thiên Thụ đau khổ cắn môi cắn răng. “Tôi cũng đang suy nghĩ đây.”

Nữ bác sĩ nhìn cô đang chống cằm, khẽ cười. “Cô họ Hạ, tên Thiên Thụ phải không?”

Thiên Thụ gật đầu. “Vâng.”

Hình như từ lúc cô quấn tã không còn tè dầm nữa thì luôn được gọi bằng cái tên này.

Nữ bác sĩ lạnh lùng lấy ra một cái gương con từ sau lưng. “Đây là cơ thịt của cô đúng chứ?”

Toát mồ hôi, cơ thịt á?

Bác sĩ nói chuyện đều trần trụi thế sao?

Trong gương phản chiếu một gương mặt tròn như quả táo, đỏ hồng, không có gì thay đổi ngoài việc có thêm chút nếp nhăn.

Thiên Thụ sờ má mình. “Hình như tôi già đi thì phải.”

Nữ bác sĩ lạnh lùng quẳng gương ra sau. “Linh hồn xuyên không.”

Kết luận xong, lại cầm bút lên khua khoắng trong bệnh án của cô, Bệnh nhân linh hồn xuyên không.

Hạ Thiên Thụ liếc thấy, suýt thì toát mồ hôi lạnh, xem ra bệnh nhân xuyên không trong bệnh viện này cũng nhiều quá, đến cả tên bệnh như thế cũng ghi vào cho được.

“Được, xong rồi, ra viện.” Nữ bác sĩ ném bệnh án cho cô, vẫn kết luận lạnh tanh như vậy.

Bạn Thiên Thụ càng run bắn lên. “Chẳng lẽ tôi không cần điều trị tiếp sao? Bác sĩ, tôi không muốn biến thành hai mươi tám tuổi đâu, tôi rõ ràng mới hai mươi tư, tháng sau mới hai mươi lăm tuổi mà.”

Đúng thế, cô xuyên không rồi, bệnh linh hồn xuyên không.

Nhưng linh hồn xuyên không như người ta thì đều xuyên về cổ đại, làm vương hầu binh tướng gì đó, cùng lắm thì đầu thai về hồi bé, với trí tuệ hiện thời sống lại thêm lần nữa, không chừng còn có thể níu kéo người thầm yêu lúc nhỏ. Còn cô sau khi tỉnh dậy chỉ thấy gương mặt đỏ y như quả táo, nhưng thực tế lúc nào cũng bị người ta cười đùa là đít khỉ, nếp nhăn còn tăng thêm mấy phần thế này?

Chẳng lẽ cô xuyên không thật rồi?

Hoảng loạn túm lấy điện thoại di động, đồng hồ, máy tính, tivi, từ điển điện tử và thêm PSP, cô kinh hoàng nhận ra đúng là mình xuyên không thật rồi.

Hôm qua cô vẫn là một cô gái hai mươi tư tuổi xinh đẹp như hoa, sao mới nhắm mắt “soạt” một cái đã vọt hơn ba tuổi, từ cuối hai tư biến thành hai mươi tám rồi?

Mẹ ơi, cô xuyên không thật rồi, hơn nữa không phải biến thành phi tử hoàng hậu khuynh thế khuynh thành được vương gia hoàng đế tranh giành nhau tới toác đầu chảy máu, cũng không phải một con búp bê tuyệt sắc tài mạo song toàn, cho dù vẫn nằm trong bụng mẹ cũng đã được yêu tới mức chết đi sống lại, cô bi thảm nhận ra cô đã xuyên không, nhưng xuyên không vào chính bản thân mình, nói chính xác là chính cô ba năm sau.

Tháng sau mới là tuổi hai mươi lăm xinh đẹp như hoa, trong chớp mắt đã biến thành một đóa hoa héo hai mươi tám tuổi.

“Haizzz…”

Bạn có nghe thấy tiếng thở dài vang vọng đất trời của bạn Hạ Thiên Thụ sau khi chắc chắn rằng mình đã xuyên không không? Đó mới gọi là bi trời thảm đất, cho dù người bị bệnh thiểu năng đi ngang qua cũng phải rơi nước mắt xót thương.

Bình thường thời gian toàn đẩy người ta lọt về quá khứ, thế mà mi lại đẩy ta lên tương lai, chẳng lẽ đang trừng phạt ta bình thường không đủ thành khẩn ư?

Chuyện quái quỷ gì thế này?

“Bác sĩ, tôi yêu cầu được điều trị thêm vài ngày.” Thiên Thụ giơ tay.

“Được.” Vẻ mặt của nữ bác sĩ vẫn lạnh lẽo. “Kéo dài điều trị sẽ tăng phí giường nằm, phí điều trị, phí thuốc men. Y tá trưởng, làm hóa đơn một ngày một ngàn tệ cho cô ấy.”

Bạn Thiên Thụ nhảy phắt xuống giường, hì hà hì hục thu dọn đồ đạc, không đợi bác sĩ phụ trách kiểm tra phòng xong đã “vèo” một tiếng, chạy vút ra cổng bệnh viện.

Y tá trưởng đứng cạnh bác sĩ điều trị chính, cười đến nỗi híp cả mắt. “Bác sĩ Viên, cô cũng ác với cô ấy quá đấy.”

“Đối với kiểu người xuyên không này phải ra tay ác một chút mới có tác dụng.” Cặp mắt kính của nữ bác sĩ lóe lên lãnh đạm. “Xuyên thì cũng xuyên rồi, chẳng lẽ còn muốn dựa dẫm kẻ khác hay sao?”

Hạ Thiên Thụ ôm túi đứng trước cổng bệnh viện, ngọn gió lạnh lẽo thổi đến khiến cô cứ run cầm cập.

Không phải cô muốn nằm lỳ trong bệnh viện, chỉ là không biết phải đối mặt với chuyện thoắt cái đã biến thành hai mươi tám tuổi thế nào mà thôi. Cô nhớ rõ lúc vừa mở mắt, cửa phòng bệnh kêu “lạch cạch” một tiếng, có bóng dáng cao to bỏ đi mà cô chỉ nhìn thấy trong tích tắc, lúc đó cô y tá Liêm tung tăng vào phòng, cười híp mắt với cô nói, “Ái chà, chồng cô đẹp trai quá.”

Chồng?!

Hạ Thiên Thụ không kịp bơm máu lên não, trong giây lát tí nữa thì ngất xỉu chết rồi.

Người ta thì xuyên không thành quý phi hoàng hậu, mà cô thì xuyên tới ba năm sau đã đủ khiến cô muốn nôn ra máu chết đi sống lại rồi, kết quả bây giờ còn tuyên bố cô có chồng nữa?! Bà nó chứ, đừng nói xuyên không rồi thì bá quan văn võ đều yêu tôi, cho dù có tình nhân để tán tỉnh nhau cũng không thể, cô chỉ cần làm thế thôi thì chẳng phải đã trở thành kẻ lăng nhăng rồi hay sao?

Cô quá đau buồn, bị xuyên không kiểu này thà có mất một trăm tệ còn hơn, cô chỉ còn một tháng nữa là hai mươi lăm tuổi, còn chưa yêu đương gì mà lại xuyên không tới đây, ngay cả cơ hội yêu ai cũng không có, thế mà đã bị tuyên bố là phụ nữ đã có chồng? Vận mệnh này đúng là tồi tệ quá thể.

Nhưng cũng may anh chồng đẹp trai kia chưa kịp nhìn đã mất tăm mất dạng kia cũng một đi không trở lại, cô ở bệnh viện lăn lộn gần một tuần, cuối cùng bị người ta đuổi đi. Không phải cô không muốn ra viện để hằng ngày hít mùi thuốc sát trùng, thực sự là cô không biết phải đối diện với quãng thời gian và không gian xa lạ, thân phận xa lạ, gia đình xa lạ và người đàn ông xa lạ này thế nào mà thôi.

Hạ Thiên Thụ – đã kết hôn thật rồi?

Khi Hạ Thiên Thụ đứng trước cổng bệnh viện, run lẩy bẩy trong gió lạnh và ngẫm nghĩ xem rốt cuộc cô phải sống ở đâu, hay là cứ ngồi tàu hỏa về quê ăn bám mẹ, bỗng không biết từ đâu một cô nàng “bảnh trai”, khoác một cái áo cánh dơi Bohemian to đùng, lao bổ về phía cô như một con dơi, “Thiên Thụ! Bảo bối tâm can của tớ!”

Thiên Thụ giật bắn mình, suýt nữa thì ngồi bệt xuống quầy bán hoa quả, bánh chiên ngay trước cổng bệnh viện.

Trái tim bé nhỏ của cô vốn đã sợ hãi khủng khiếp, đương nhiên mông cũng không chịu nổi nhiệt độ tấm vỉ sắt nóng hừng hực để chiên bánh.

Cũng may, khi cô ta ôm chầm lấy cô, Thiên Thụ mới phản ứng kịp. “Đồng… Tiểu Vi?”

“Ô, tốt quá! Bảo bối yêu quý vẫn còn nhớ mềnh!” Đồng Tiểu Vi toàn thân toát ra khí chất nghệ sĩ ôm chặt cô, kích động giống hệt một con heo con cuống quýt đòi sữa uống. “Sao, ở bệnh viện có quen không? Tớ nghe nói cậu không muốn ra viện à?”

Thiên Thụ vạch đen đầy mặt, cái mùi thuốc sát trùng kinh dị đó ai mà quen được. Nhưng đột nhiên thấy gương mặt của bạn thân, cô cảm khái muôn phần.

Bạn Đồng Tiểu Vi xem ra không thay đổi gì nhiều, vẫn ăn mặc rách rưới, vẫn rất “nổi bật”, lại thêm áo khoác dài sọc kia, cứ như mới từ châu Phi về vậy.

Nhưng Thiên Thụ thích phong cách đó.

Tiểu Vi vẫn ăn mặc thế này, rõ ràng cho dù cô đã xuyên không ba năm thì tình bạn của họ vẫn không có gì thay đổi.

“Được rồi, cậu ra viện thì tốt, chúng ta đi thôi.” Đồng Tiểu Vi đón lấy túi xách của cô, đưa tay ngoắc taxi.

Thiên Thụ bất giác hỏi, “Về chung cư của chúng ta sao?”

Đồng Tiểu Vi trợn mắt như gặp ma, đồng tử sắp to ra bằng khuyên tai của cô nàng. “Đồng chí à, cậu giỡn chơi hả? Cậu lấy chồng gần ba năm rồi, còn chung cư của chúng ta cái gì? Phải nói là phòng tân hôn của cậu và chồng cậu mới đúng.”

Đùng…

Thiên Thụ vừa nghe câu nói đó, lập tức cảm thấy máu dâng cao, suýt thì quay lưng bỏ chạy vào bệnh viện ngay tức khắc.

Ông chồng từ trên trời rơi xuống đúng là căn bệnh trầm kha của cô, hễ ai nhắc tới là đảm bảo cô sẽ lên máu, đầu choáng mắt hoa, thiếu điều nôn mửa nữa thôi.

Cũng may Đồng Tiểu Vi thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì vỗ vai cô tỏ vẻ thương hại. “Đừng căng thẳng, tớ biết cậu vừa thoát khỏi vụ tai nạn xe, không hiểu gì về tình trạng hiện nay. Chúng ta tạm thời không về nhà cậu, hôm nay sếp biết cậu ra viện, bảo tớ đến đón cậu về công ty trước, sếp nói có việc cần bàn với cậu.”

Phù…

Thiên Thụ thở phào nhẹ nhõm.

May quá may quá, không về nhà ngay, bỏ mặc một mình cô đối diện với “ông xã” xa lạ. Trong cái công ty gì đó, có bao nhiêu nhân viên, chắc tình hình sẽ tốt hơn nhiều chứ?

Tiểu Vi ngoắc taxi, Thiên Thụ vừa chui vào xe vừa hỏi, “Tiểu Vi cậu nhảy việc rồi hả? Tớ nhớ chúng ta trươc kia làm chung ở tòa soạn báo ‘Phụ nữ online’ mà?”

Tiểu Vi chui vào trong, sau khi báo địa chỉ với tài xế thì cười híp mắt quay sang, “Đâu có, tớ vẫn làm ở tòa soạn. Nhưng công ty của chồng cậu ấy mà, cũng có quan hệ với tòa soạn của chúng ta. Đừng hỏi nữa, cứ về đó trước đã.”

Taxi “vèo” một cái phóng thẳng ra con đường lớn, nhanh chóng đến công ty mà Tiểu Vi nói.

Khi Hạ Thiên Thụ đứng trong thang máy lên tầng ba mươi tám, mặt cô vẫn đầy vạch đen.

Cô đã túm được một anh chồng lắm tiền như thế từ bao giờ, lại có cả một công ty cao ngất thế này? Mèo mù vớ cá rán chăng? Hay là cô đang nằm mơ? Không lẽ ông trời nghe thấy tiếng gào thét từ đáy lòng cô nên bắt cô xuyên không rồi mà vẫn chưa hết xui xẻo thế này?

Thiên Thụ vẫn mù mờ thì thang máy đã mở toang.

Đồng Tiểu Vi lôi thẳng cô đến cửa có chữ “Tổng giám đốc” to tướng.

Cửa chưa gõ mà đã mở.

Ủa, chẳng lẽ tổng giám đốc đại nhân tan sở rồi?

Bạn Thiên Thụ tò mò thò đầu nhìn vào trong, lúc này đã chạng vạng, trong ánh hoàng hôn, ráng chiều ngoài cửa sổ nhuộm vàng óng văn phòng. Cô vừa thò đầu vào nhìn một cái…

“Hạ, Thiên, Thụ…”

Bỗng từ trong văn phòng vẳng đến một tiếng nói vô cùng rõ ràng, vô cùng xúc động, vô cùng quyến rũ, đẹp và huyền ảo như âm trầm nhất của cây đàn cello vậy.

Thiên Thụ giật bắn người, hóa ra vẫn có người trong phòng?

Cô chớp mắt, kinh ngạc nhìn văn phòng hình bán nguyệt, trước ô cửa kính to chạm đất, có một cái ghế xoay bằng da đang từ từ quay lại.

Tịch dương, rạng ngời như một thỏi vàng lấp lánh.

Chiếu lên gương mặt người đàn ông đó, càng tỏa ra một thứ ánh sáng óng ánh rực rỡ muôn phần.

Kiểu xuất hiện này vừa chấn động vừa mang lại hiệu quả thị giác vô cùng kinh ngạc. Gương mặt nhìn nghiêng anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày rậm và hơi nhướng lên khi nhìn cô, lộ ra đôi mắt đen và sắc như một thanh kiếm bén nhọn!

Anh ngồi sau bàn làm việc, khoác lên ánh vàng lấp lánh.

Òa òa òa, đây là đàn ông sao? Là người sao? Là cái gì đó sao?

Kinh động tới độ Hạ Thiên Thụ miệng khô lưỡi đắng, trái tim bé nhỏ đập bùm bụp, ngón tay run rẩy, đôi môi khô ran, và đầu óc thì trống rỗng, chỉ còn lại mấy chữ lớn đang xoay vòng vòng trong đầu – người đàn ông này, chính là ông xã – của cô – trong truyền thuyết.

Cô không dám nhìn anh, sao lại đẹp trai đến mức đó?! Đẹp trai vượt xa sức tưởng tượng của cô! Nếu anh giống ông tổng biên tập đầu hói bụng phệ hệt con ếch xanh thì cô còn dám đối mặt, nhưng bây giờ, đúng là bóp trúng điểm yếu nhất, mềm nhất, nhạy cảm nhất trong tim cô rồi, hại cô sắp nhũn cả ra đến mất mặt luôn đây.

Mà anh lại còn khẽ nhếch đôi môi mỏng lên.

Thiên Thụ vừa nghĩ đến chuyện từ đôi môi ấy làm sao thốt ra tên cô một cách rõ ràng, thì cô đã rã rời chân tay rồi.

Nhưng anh lại chậm rãi mở miệng, đó lại là câu nói suýt thì đánh văng Thiên Thụ ra ngoài. “Đến đây ký tên, chúng ta ly hôn.”