Ngày xưa, có một quan làm ở bộ hình, tính tình thì cũng khá nhưng xử án thì hết sức gắt gao. Vợ Ông quan trái lại rất hiền từ, phúc hậu. Thường ngày thấy chồng đi làm về lại thấy đem theo những gói vàng, bà vợ nghi là chồng làm việc ám muội, tra khảo người ta mà lấy của, mới có nhiều vàng như thế. Bà liền tìm cách để dò thử chồng. Một hôm, bà sai đứa con hầu bưng một dĩa có mười miếng chả để vào mâm cơm. Lúc hai vợ chồng ngồi ăn bà liền nói: "Mười ba miếng chả đây làm sao lại còn có mười miếng? Ai ăn vào đây ông thử tra xem". Ông quan tưởng là đứa con hầu ăn vụng thật, mới đem tra hỏi. Bị đánh đau quá, con hầu chịu không nổi nhận liều rằng: "Con trót dại ăn vụng mất ba miếng, xin quan lớn thương mà tha cho". Bấy giờ bà vợ mới bảo chồng rằng: "Như vậy thảo nào ông hàng ngày luôn có vàng đem về nhà! Người ta ai cũng da thịt như nhau, cứ bị đánh đau là phải xưng xằng. Mà xưng xằng thì lại phải lấy của mà chuộc tội. Tôi lấy con hầu ra để thử xem thì quả như thế, chứ nó có ăn vụng đâu. Thế mới biết là thiên hạ đã phải oan nhiều lắm, từ nay trở đi ông đừng nên làm điều bất nhân để mà lấy của phi nghĩa nữa, chỉ thêm chồng chất tội lỗi, tiếng ác không bao giờ rửa sạch". Ông quan bộ hình nghe vợ nói thế đâm nghĩ ngợi, hối hận từ xưa tới nay toàn làm những việc thất đức cả, liền cáo quan từ chức. Còn bao nhiêu của cải hai vợ chồng đem bố thí cho kẻ nghèo khó, rồi đưa nhau đi tu để chuộc lại những tội lỗi xưa.