Quyển 1 - Chương 1

Luồng khí lạnh buốt xông vào, gió từ khe hỡ của cửa sổ thổi vù vù vào lạnh chết người.

Một tiếng “Phựt ―”, đèn điện trong phòng tắt ngúm, lò sưởi trong phòng cũng theo đó ngừng hoạt động.

Mất đi nơi pháa nguồn ấm duy nhất, Vị Phồn đang cuộn chăn nằm ngủ trên cái giường trong căn phòng cho thuê lại càng vội vàng kéo chăn bông lại trùm kín hết người.

“Lạnh chết người...” Vị Phồn vừa ngủ vừa oán trách.

Luồng khí lạnh chết tiệt gì đó, một tuần qua, trời lạnh đến ngay cả không khí cũng muốn đóng băng, mà mình lại thuê một căn phòng vừa cũ vừa nát, cửa sổ không ngừng có gió lùa vào, ngủ ở đây so với ngủ dưới gầm cầu vượt căn bản không có gì khác nhau. Bà chủ cho thuê nhà kihật sự không có lương tâm, phòng ở rách nát như vậy còn đòi cậu một tháng năm ngàn đồng, thật sự thật sự quá cao.

Nếu cứ như vậy bị đông lạnh thành cây kem thì việc ngày mai cậu được xuất hiện trên mặt báo cũng không phải điều gì bất ngờ. Có lẽ tờ báo sẽ đăng cậu chung với những người bị chết cóng khác nữa, một bên là cây kem dưới cầu vượt, một bên là cây kem trong phòng.

Không gian tối đen, cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra. Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà, tiếng lộp cộp lộp cộp vang vọng, mùi nước hoa nồng nặc từ từ thoảng ra khắp nơi, khiến người ta nhịn không được hắt xì liên tiếp mấy cái.

Vị Phồn không cần mở mắt cũng biết là ai. Vào lúc này người sẽ đến ổ chó của cậu, còn mang giày cao gót, xức loại nước hoa hàng hiệu này, chỉ có một người.

Công tác đèn điện chỗ cửa bị bấm vài cái, giọng nói ngọt ngào mang theo biếng nhác mà giàu từ tính vang lên.

“Sao thế này, lại bị cắt điện, không phải chị đã dặn em phải nhớ kỹ đóng tiền điện đúng hạn sao?” Ny Ny vòng quanh quan sát căn phòng tối đen, nương theo ánh sáng đèn đường từ cửa sổ chiếu vào, lúc này mới miễn cưỡng giúp cô có thể thấy được cảnh tượng trong phòng.

“Không có tiền.” Vị Phồn bị đánh thức trả lời gọn lỏn.

Ny Ny thở dài. “Nhà chỉ có bốn bức tường” là câu gần như chính xác nhất để hình dung được nơi này, căn phòng lạnh lẽo, chỉ có một cái lò sửa hỏng một cái bàn sách cũ kỹ, quần áo quăng một đống lộn xộn ở góc phòng, mà em trai cô thì đang cuộn chăn bông, ngay cả người chị này đến cũng không thèm đứng dậy đi ra chào hỏi tiếp đãi một chút.

“Nếu em cứ tiếp tục không quan tâm việc ăn uống ngày ba bữa của bản thân, chỉ sợ có một ngày chị đây không đến thăm em, em chết đi chị cũng chẳng biết.” Ny Ny đưay đẩy đẩy thằng em nằm không nhúc nhích trên giường.

“Tôi không có chị gái, mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một anh trai thôi.” Vị Phồn khẽ nhúc nhích ở trong chăn.

“Muốn chết!” Ny Ny ngồi xổm xuống, mặt mang mỉm cười, nhéo hai má củhằng em trai rồi dùng sức kéo qua hai bên.

“Ai ui, rất đau đó!” Vị Phồn giật tay của Ny Ny ra.

“Chị nói với em mấy trăm lần rồi không được gọi anh, phải gọi chị là chị, em sao lại nói không biết nghe lời vậy hả!”

Vị Phồn mở mắa nhìn một chút người ‘phụ nữ’ ăn mặc thời thượng trước mắt, mang vớ lưới khoác bộ đồ đang mốt nhất hiện nay. Đây là anh trai của cậu — vào một ngày nào đó từ công ty trở về, đột nhiên nói mặc kệ họ hàng gì đó, muốn bản thân được tự do, yêu thích hórang, mặc đồ hórang, còn lấy tiền vài năm làm việc đi mở quán bar gay, thay đổi đổi cái tên nam tính do cha mẹ đặt thành nữ tính hóa ‘Ny Ny’.

“Em đã đói đến nỗi không còn sức lực, chỉ cần cho em ăn, đừng nói kêu là chị, kêu là mẹ cũng còn được.” Vị Phồn mệt mỏi nắm úp sấp trên chiếu, muốn chết không muốn sống nói.

“Chị mang bữối tới cho em đây này.” Ny Ny cầm túi nilông vừa đặt xuống chân lên, lôi rô mì phèo thằng em cô thích nhất.

“Wow!” Vị Phồn lập tức bò dậy nhận lấy tô mì, không ngừng hoan hô. Thời khắc mở cái nắp đậy đó ra ngửi được mùi, mắt cậu sáng lên, long lanh ươn ướt.

“Em biết chị tốt nhất mà, chị là phèo của em, chị là mì của em, thiên sứ của em, ánh sáng của em, biết em đói bụng đến cứu vớt em, chị là chị gái tuyệt vời nhất xinh đẹp nhất trên thế giới này.” Vị Phồn lấy muỗng sì sụp ngốn lấy ngốn để, mồm miệng nói không rõ.

“Bảo em nghiêm túc đi tìm một chỗ làm việc cũng không nghe, luôn bắt người khác bận tâm.” Ny Ny vừức giận vừa buồn cười, lại nghiêm mặt nói: “Chị nghĩ rằng, em cứ tiếp tục thế này không được đâu.”

“Chị chỉ cần hai ngày tiếp tế em một tô mì, em sẽ không chết được đâu.” Vị Phồn phớt lờ nói.

“Hai ngày tiếp tế em một tô mì? Em có bằng lòng chịu đói chị cũng không nỡ.”

“Vậy chị mỗi ngày quan tâm đem đến ba bữa cơm đi!!”

“Em đấy, câu như vậy mà cũng dám nói ra à.” Ny Ny chọc chọc đầu thằng em.

Vị Phồn quăng cho Ny Ny một nụ cười ngớ ngẩn.

Nhìn em trai tươi cười, Ny Ny đột nhiên cảm thấy rất luyến tiếc.

“Dạo này vẽ tranh sao rồi?” Ny Ny hỏi.

Thằng em của cô vốn là họa sĩ vẽ tranh, nhiều năm trước còn rất nổi tiếng trong giới họa sĩ, chỉ dựa vào một hộp bút chì màu và một hộp phấn màu đã chiếm được tình cảm của người lớn lẫn trẻ nhỏ.

Nhưng mà sau vài lần yêu đương thất bại, lúc thì chứng kiến đối phương lừa dối, lúc thì bị người yêu gạt hết tiền nhuận bút chạy mất, cậu chịu nhiều đả kích nên bây giờ không vẽ tranh được nữa, đáng lẽ cuộc sống ổn định suông sẻ cũng vì gặp biến cố này mà biến thành bộ dạng ngày hôm nay.

“Cũng vậy thôi.” Vị Phồn nói cứ như không có gì quan trọng.

“Em đã lâu cũng không có tí linh cảm nào, chị thấy cũng đừng tiếp tục công việc vẽ tranh này làm gì.” Ny Ny nói: “Chị không có rãnh mà mỗi ngày đều đến thăm em, cũng rất lo em vì vậy sẽ chết đói, cho nên đã thay em tìm một công việc, hay là em cứ dành chút tâm trí của bản thân cho một công việc khác trước đã, còn việc vẽ tranh thì để khi khác hãy nói!”

“Bây giờ khó tìm việc lắm, hơn nữa ngoại trừ việc vẽ tranh ra em cũng chưừng có kinh nghiệm làm việc gì khác, làm sao có người chịu thuê em?” Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ny Ny, trên khóe miệng vẫn còn dính một ít nước miếng chưa kịp nuốt vào.

Ny Ny lấy trong túi xách ra một tờ giấy, nhét vào tay Vị Phồn.

Ny Ny nói: “Trên đó có ghi địa chỉ, em trực tiếp tới đó là được rồi. Yên tâm đi, đó là bạn trung học của chị, nhân cách cũng được, lại còn bao ăn ở đầy đủ, em đến đó làm việc chị cũng thấy yên tâm. Chỉ là sẽ vất vả một chút, cả ngày hai mươi bốn giờ nếu kêu thì phải đi làm, nhưng mà lương một tháng hơn bảy vạn, trả lương như vậy đã rất hậu đãi rồi.”

“Hai mươi bốn giờ? Vậy thì rất mệồi. Có tiền bồi dưỡng không vậy?” Vị Phồn vừa ăn vừa hỏi. Thậa nếu so giữa việc sống một thân một mình trong căn phòng nhỏ nhàm chán này thì ra ngoài làm việc cũng tốt hơn. Ít nhất có cơm ngày ba bữa.

“Chắc là có, lúc tới đó em cứ hỏi kỹ lại đi.”

“Làm công việc gì?”

“Trông coi nhà cửa.”

“Trông coi nhà cửa? Cần làm những gì? Quét dọn, lau nhà, nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc trẻ con?” Vị Phồn gãi gãi đầu, không hiểu lắm.

“Bởi vì quản gia nhà người tuổi đã cao muốn nghỉ hưu, đúng lúc cậu ấy nói chị nghe, chị xin cậu ấy để vị trí đó lại cho em.” Ny Ny mỉm cười.

“Ra là làm quản gia?” Vị Phồn nhăn mày “Tìm người trẻ tuổi như em làm quản gia có được không đó? Em chả có tí kinh nghiệm nào?”

“Không có kinh nghiệm thì có thể vừa làm vừa học, người ta nói lão quản gia sẽ dạy em.” Ny Ny tiếp tục cười nói “Huống chi trước kia lúc em còn đi học, chuyện trong nhà cũng do em một tay xử lý, chị tin em có thể làm được.”

“Thì được...”

“Người đó rất tốt, nhất định sẽ chăm sóc em. Em sẽ không phải chịu chút thiệt thòi nào đâu, nhưng đừng có làm ba ngày rồi bỏ về. Chị nói với người ta em là người có trách nhiệm, có lòng cầu tiến, chịu khổ được, em đừng biến chị thành người khoe khoang nói khoác đó.”

“Em cũng không biết mình lại có ưu điểm đó nha.” Vị Phồn cười cười, đem lòng tốt của Ny Ny cùng phèo trên mặt tô mì nuốt hết vào bụng, ăn như vũ bão.

Kỳ thậời khỏi chỗ này cũng tốt, một mình rất cô đơn.

___________________________

Cầm địa chỉ do Ny Ny đưa, Vị Phồn đón xe tới nơi mình sắp làm việc.

Hôm nay khí trời vẫn còn rất lạnh, ánh sáng mặt trời lẩn khuất trong những áng mây dày, cậu xách hành lý chậm rãi đi men theo sườn đồi, dọc đường đi gió lạnh thổi từng cơn làm cậu đau cả đầu, nước mũi thì cứ chảy không ngừng.

Cậu cố gắng hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lạnh cóng lau chúng đi, cuối cùng khi cậu đi đến chân mỏi nhừ thì mới nhìn thấy một tòa biệt thự to lớn đứng sừng sững giữa sườn núi.

Trời thì mù mịt lạnh muốn chết, bầu không khí trên núi lại âm u, triền núi bốn phíhì sương mù dày đặc, hơn nữa còn có dây leo cùng rêu xanh rậm rạp trên nóc biệt thự, nhìn ra xung quanh trừ bỏ biệt thự này không còn một hộ gia đình nào khác, căn nhà cứ như vậy trở thành nơi độc lập tách khỏi thế gian, trong mắt của cậu, thật sự quỷ dị kinh khủng.

Vị Phồn rùng mình một cái.

Mất nhiều công sức mới tìm được cổng chính của căn nhà, đúng địa chỉ rồi, xác định đúng là nơi này, cậu nhét địa chỉ vào trong túi áo rồi ấn chuông cửa.

“Biệt thự, nhất định là kẻ có tiền.” Trong lúc chờ đợi người trong nhà trả lời, cậu thầm nghĩ: “Kẻ có tiền, hẳn là mỗi ngày đều có cơm ăn.”

“Ai đó?” Thanh âm một người đàn ông được khuếch đại qua chuông cửa.

Thanh âm này chầm chậm trầm thấp hơi khàn khàn, phối hợp với cảnh tượng rêu xanh trải rộng, Vị Phồn nghe xong da gà nhanh chóng nổi đầy người.

“Trần Vị Phồn, tới để phỏng vấn.” Vị Phồn nói.

Cổng chính đúc đồng theo phong cách cổ điển cót két mở ra, Vị Phồn tha hành lý, nhìn trái nhìn phải quan sát cảnh vật chung quanh tòa nhà rồi mới tiếp tục đi trên đường nhựiến về căn nhà phírước.

Phía sau cổng đồng là một con đường rộng rãi trên sườn dốc, men theo sườn dốc phải đi năm phút mới đến được nhà chính.

Cậu mới từ chân núi đi lên đây đã mệt gần chết, giờ còn phải tiếp tục đi nữa, mệt đến nỗi cái lưng không thể duỗi thẳng được, đành phải dùng tốc độ con rùha hành lý tiếp tục đi.

Hai bên sườn dốc trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối, nhánh cây trong vườn được cắt tỉa rất cẩn thận, giống như là được chuyên girông coi. Trên thảm cỏ có hệ thống tưới nước tự động phun vừa giống sương vừa giống mưa cứ như hơi nước mông lung, làm cho nơi này như được bao phủ bởi không khí ẩm ướt lạnh lẽo.

“Đúng là sân vườn của kẻ có tiền.” Vị Phồn nghĩ thầm trong bụng.

“Bíp ――”

Cậu chỉ lo nhìn xung quanh không cẩn thận làm thiếu chút nữa đã chụp ếch rồi, cúi đầu cậu mới phát hiện mình giẫm lên một con vịt bằng nhựa.

Cậu lại giẫm một phát nữa.

“Bíp ――”

Tính trẻ con của cậu nổi lên nên cười cười rồi đạp thêm mấy cái, làm cho con vịt kêu mấy tiếng, sau đó mới ngưng cười nhìn đến cánh cửa màu đồng đã mở sẵn chờ cậu, chậm rãi đi vào bên trong.

“Có ai trong nhà không?” Cậu lớn tiếng hỏi.

Nhưng không ai đáp lại cậu.

Trong lúc nhàm chán đứng ở cửa để chờ người đi ra, Vị Phồn bắt đầu đánh giá hoàn cảnh.

Bài trí trong phòng không có âm u như bên ngoài. Trong đại sảnh màu trắng có nền nhà bằng đá cẩm thạch hoa văn màu xám trang nhã cùng giấy dán tường màu trắng sữa, dường như xuan toàn bộ không khí u ám bên ngoài; Trên trần nhà treo một cái đèn nước Áo khổng lồ – đúng là hù chết người, ban ngày ban mặt mà cũng mở đèn, chiếu sáng lấp lánh; Sô pha màu đỏ sẫm đặt bên lò sưởi sát tường làm thành hình ㄇ, chất liệu của sô pha không biết là từ gỗ gì nhưng thoạt nhìn rất tao nhã; Lò sưởi theo kiểu châu Âu truyền thống có pháa ánh lửa, đốm lửuy nhỏ nhoi yếu ớt nhưng lại ấm áp, ngăn cấm hết thảy lạnh giá lại bên ngoài, giúp lòng người khoan khoái hơn nhiều.

Cậu thấy trong phòng đã bài trí thanh lịch lại xa hoa, cầm lòng không được há hốc mồm.

“Phòng khách của kẻ có tiền...” Gia đình của cậu rất nghèo, không, phải nói là cậu rất nghèo mới đúng, phòng khách này so với nơi ở của cậu tốt hơn mấy lần. Cậu đoán rằng, có lẽ ngay cả phòng tắm nơi này, cũng hơn căn phòng tồi tàn của cậu.

Tại hành lang nhỏ trong đại sảnh vang lên tiếng “Đương ――”, nghe có chút quen thuộc, nhưng Vị Phồn không xác định được tiếng vang đó là gì.

Có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tay đang đẩy bánh xe xuất hiện từ hành lang, chậm rãi đi về phía Vị Phồn, sau đó dừng cách cậu ba mét, lẳng lặng đánh giá Vị Phồn.

“Thiệu tiên sinh?” Vị Phồn hỏi.

Người trên xe lăn gật đầu.

Tên người này là “Thiệu Nhạc”, trước khi đến đây Ny Ny đã nói sơ qua về người này.

Thiệu Nhạc, bạn học chung thời trung học của Ny Ny, mấy năm trước bị tai nạn ngoài ý muốn đến nay vẫn chưa đứng dậy được.

Ny Ny còn nói, ở chung với người này rất tốt, bảo cậên tâm ở đây rồi từ từ tính.

Nhưng sau khi cậu mặt đối mặt với Thiệu Nhạc, phải suy nghĩ lại lời nói của Ny Ny.

“Cậu đến trễ.” Thiệu Nhạc giọng nói lạnh lùng phảng phất giống như không khí bên ngoài. “Chín giờ sáng có mặt, đã trễ hơn biếng.”

“Ách, bởi vì xe buýt chỉ dừng ở dưới chân núi, tôi vừa đi vừa hỏi, đã đi một đoạn đường rất dài...” Vị Phồn muốn nói bản thân cậu không phải là cố ý đến trễ, trên thực thế cậu có thể được xem là một người có ý thức thời gian, chỉ là không nghĩ tới nhà của Thiệu Nhạc lại hẻo lánh như vậy, hỏi đường tìm nhà hơn nửiếng.

“Cậu không cần giải thích với tôi, trễ chính là trễ. Lý do gì cũng vậy thôi.” Không đợi đối phương nói hết câu, Thiệu Nhạc đã mở miệng, không hề có ý nghe đối phương giải thích.

Tóc Thiệu Nhạc được chải rất gọn gàng, gương mặt vì ở trong nhà quá lâu mà có vẻ tái nhợt lộ rõ đối mắt sắc bén đến mức khiến người khác sợ hãi, hơn nữa hai hàng lông mày nhếch cao cao, cái mũi giống chim ưng cùng đôi môi mỏng hình thoi, điều này khiến cho mặt của anh nhìn thoáng qua có cảm giác tàn nhẫn lãnh khốc.

Vị Phồn cảm thấy nếu mình đang đi ngoài phố, anh ta nhìn thế nào cũng thấy giống đại ca xã hội đen dọa người.

Thiệu Nhạc nói: “Không giữ lời thì sẽ tạo ấn tượng ban đầu không tốt cho người khác.”

Vị Phồn nhăn mày, ngôn từ Thiệu Nhạc dùng mặc dù không nói rõ, nhưng ẩn ý đằng sau chính là lần đầu gặp mặt anh ta đã không thích mình.

“Đi làm việc đi!” Thiệu Nhạc nói xong, xe lăn chuyển bánh trở về hướng hành lang lúc nãy đi tới.

“Anh xác định muốn thuê tôi.” Vị Phồn cảm thấy Thiệu Nhạc hẳn là nhìn cậu không vừa mắt, cũng giống như cậu nhìn Thiệu Nhạc cũng rất không vừa mắt.

“Phải.” Thiệu Nhạc trả lời.

“Tôi phải làm việc gì?” Vị Phồn hỏi.

“Nhìn là thấy.”

“Nhìn là thấy? Nhìn là thấy cái gì?” Cái đáp án ba phải sao cũng được này thật đúng là làm cho Vị Phồn bất mãn. Cậu là người thích người khác nói thẳng, nếu đối phương nói quanh co, cậu thật vất vả mới hiểu được.

“Không phải nói trước là có quản gia dạy cho tôi những việc cần chú ý? Xin hỏi quản gia đâu?” Vị Phồn đi theo phía sau Thiệu Nhạc, cậu lại không quen thuộc nơi này, làm sao biết phải bắt đầu làm từ chỗ nào chứ trời.

“Bị cảnh sát bắt.” Thiệu Nhạc tiến vào trong thang máy.

“Bị cảnh sát bắt?” Có khi nào quản gia của đại ca xã hội đen này là kế toán chuyên môn làm sổ sách rửiền, cho nên mới bị cảnh sát bắt?

Vị Phồn trong đầu nhàm chán bắt đầu suy nghĩ vớ va vớ vẩn.

Cửhang máy đóng, Thiệu Nhạc không để ý tới Vị Phồn tiếp tục lên lầu. Lúc thang máy dừng ở tầng hai, tiếng “Ting ――” vang lên, Vị Phồn lúc này mới rõ hóa riếng động kia là tiếng chuông thang máy đóng mở.

“Đúng là dư tiền, trong nhà còn sắm thang máy.”

Bên trong thang máy bề mặt kim loại ánh lên lấp lánh cứ như tấm gương, cái nút cũng là cảm ứng. Vị Phồn lần đầu tiên thấy nhà có hai tầng lại gắn thang máy, nơi này đúng là xa hoa đến từng góc.

___________________________

Vị Phồn vẫn không biết bản thân phải làm những gì.

Ở trong phòng đi dạo, vì để có thể nhanh chóng bắt đầu công việc, cậu bắt đầu cẩn thận quan sát từ lầu một đi lên.

Ny Ny lừa cậu, gì mà nói sẽ có người hướng dẫn công việc cho cậu, còn nói Thiệu Nhạc là người rất dễ sống chung, thực tế hoàn toàn ngược lại.

Nhìn sơ sơ, chỉ riêng lầu một thì có đại sảnh, phòng khách nhỏ, phòng tiệc, nhà kho, phòng WC cho khách dùng.

Cậu thuận tay lấy một cây chổi lông gà trong nhà kho đông quơ quơ tây khua khua, từ đại sảnh nạm vàng cao cấp quay về thành cầu thang một đường quơ hướng lên lầu hai. Căn phòng lớn được dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ, những nơi quét qua một hạt bụi cũng không có, sàn nhà cũng tỏa sáng lập lòe, cả gian phòng không vương một hạt bụi.

Phòng của lầu hai còn muốn nhiều hơn, cậu một đường gõ cửa một đường thăm dò mãi đến một phòng cuối cùng, phát hiện đó là phòng sách.

Sàn nhà cũng là đá cẩm thạch cứ để vậy không có trải thảm, bốn vách tường xung quanh có ba vách đều là giá sách bằng gỗ đào, trên giá sách sắp đầy sách đủ kiểu đủ loại, còn Thiệu Nhạc thì đang ngồi bên cửa sở tràn đầy ánh nắng, lật xem cuốn sách bìa cứng rất nặng.

“Chuyện gì?” Phát giác có người gõ cửiến vào, Thiệu Nhạc đang xem sách đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng hỏi.

“Thiệu tiên sinh, xin hỏi nhà này tổng cộng có mấy người?” Vị Phồn mở miệng nói.

“Hai đứa nhỏ, quản gia, lái xe.” Thiệu Nhạc trả lời ngắn gọn.

“Thiệu tiên sinh, ngài nói chuyện đều ngắn gọn súc tích vậy sao?” Vị Phồn không nhịn được tò mò hỏi.

Lúc này, Thiệu Nhạc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu.

Vị Phồn xấu hổ cười hai tiếng. “Thật ngại, tôi biết tôi nói khá nhiều.”

Vô duyên tự làm mất mặt mình, Vị Phồn lập tức đóng cửa phòng sách lại. Biết Thiệu Nhạc rất không dễ sống chung, về sau cậu nếu không có gì, nên ít đến quấy rầy anh ta.

“Nói vậy quét nhà lau nhà nấu cơm giặt quần áo mình đều phải làm...” Ngay lúc đó Vị Phồn đoán rằng sự thật trong toàn bộ việc này, dễ nghe một chút là quản gia, nói trắng ra chính là loại người hầu nhiều chức năng tổng xử lý.

Cậu đi xuống dưới lầu, bởi vì không muốn lại chạy đến nhà kho, cho nên đơn giản vắt cây chổi lông gà ở lưng quần, xách hành lý hướng thẳng lên lầu.

Nhưng mới bước hai bước lên cầu thang tráng lệ, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn một lối đi nhỏ nơi khuất sau thang máy.

Chưừng đi thang máy cao cấp nha, không biết đi trong đó là cảm giác gì.

Khóe miệng Vị Phồn thoáng gợi lên mỉm cười. Nhìn qua có vẻ thú vị lắm đây, cậu nóng lòng muốn thử.

Nhưng mà cậu vẫn chưa nhúc nhích, trên đầu đột nhiên bộp một tiếng, đau đớn mãnh liệt.

Một miếng xếp hình lego màu vàng từ trên đỉnh đầu cậu rơi xuống sàn nhà tưng tưng trên đất lăn vài vòng, tiếng động đó cùng tiếng mới vừa rồi đập vào đầu cậu không khác nhau mấy.

Vị Phồn đau đến mắt đều nheo lại, cậu quay đầu hướng trên cầu thang nhìn, phát hiện có một bé trai đang ngồi tại khoảng giữa hai thanh của lan trên lầu can ló đầu ra ngoài.

Hai chân bé trai xuyên ra ngoài lan can lơ lửng nhẹ nhàng đung đưa, hai tay ôm lấy thanh lan can, một đôi mắt to trừng trừng cậu, cái miệng nhỏ nhắn mím đến sẫm màu, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà phùng đến đỏ bừng.

“Nhóc ném anh?” Vị Phồn hướng đứa bé kia rống lên.

Bé trai lại cầm lên cái xếp hình màu đỏ khác dùng sức ném về phía Vị Phồng, Vị Phồn chưa kịp tránh đi, lần này bị ném ngay giữrán.

“Đồ quỷ, nhóc đúng là thứ siêu cấp không lễ phép đó!” Tuy rằng Vị Phồn thích trẻ con, nhưng mà đối với trẻ con không gia giáo thì không có hảo cảm.

Cậu cũng mặc kệ đứa nhỏ này nếu đã ở trong nhà, hẳn cũng là ai đó của ông chủ Thiệu Nhạc, ném vali hành lý xuống, một bước dài chạy hướng đến cầu thang, ba bước chỉ còn hai bước nhanh chóng xông lên lầu hai.

Bé trai thấy Vị Phồn lửa giận hừng hực hướng mình chạy tới, sợ đến mức liên thanh thét chói tai, nhặt mấy miếng xếp hình còn lại trên sàn nhà ôm trước ngực, quay trái quay phải liều mạng muốn trốn đi khỏi hiện trường gây chuyện.

“Đồ quỷ chết tiệt!” Vị Phồn rống lên.

Đứa nhỏ nhỏ như vậy đâu thể chạy thoát khỏi người lớn thể lực khỏe vượt hơn mấy tuổi, Vị Phồn không tốn bao nhiêu sức đã bắt kịp cậu nhóc, liền tóm lấy áo của nó, xách đứa nhỏ kia lên khiến nó muốn chạy như thế nào cũng chạy không thoát.

“Nhóc tên gì?” Vị Phồn hỏi.

“Tiểu Hỉ!” Tiểu Hỉ không ngừng giãy dụa, xếp hình rơi rải rác trên đất.

“Tôi nói này Tiểu Hỉ tiên sinh, mẹ ngài không có dạy ngài không thể dùng những thứ cứng như vậy ném người khác sao? Nếu đầu củôi bị ngài ném ra cái lổ thủng thì phải làm sao bây giờ? Nếu hỏng mất thì phải làm sao bây giờ? Bên trong có gì đó chảy rhì phải làm sao bây giờ?” Vị Phồn giả bộ như hung thần ác sát, hung tợn hỏi.

“Oa a a ――” Tiểu Hỉ nhúc nhích thân thể nhỏ nhắn mập mập mềm mềm, thân thể giống như xích đu đưa qua đưa lại, âm thanh chói tai trong miệng không ngừng kêu gì đó.

“Nói, em xin lỗi.” Vị Phồn tâm địa cứng rắn không buông tay.

Cậu cảm thấy không thể vì nghĩ rằng trẻ con do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện mà không dạy dỗ khiển trách. Bởi vì trẻ con lúc còn nhỏ không dạy, khi lớn tuyệt đối sẽ không thể tự nhiên trở nên tốt, cho nên trách nhiệm của người lớn, chính là phải dạy cho chúng hiểu được cái gì đúng, cái gì sai.

“Cứu mạng ―― cứu mạng ――” Tiểu Hỉ lúc này đổi thành kêu cứu.

“Trong nhà này ngoại trừ tôi không còn ai cả, sẽ không ai đến cứu ngài đâu!” Vị Phồn xách Tiểu Hỉ lên cao thêm chút, để cho Tiểu Hỉ đối mặt với cậu. “Mau nói, em xin lỗi, nói xong tôi thả ngài ra.”

Đột nhiên bị chọi, không sai cậu thực sự rất giận, nhưng thậa cũng không có giận đến như vậy. Biểu tình hung ác trên mặt tất cả đều là giả vờ, đối xử với trẻ con hư hỏng, phải so với nó càng dữ càng ác mới được.

Tiểu Hỉ ngược lại nhào đến nắm tay thành quyền đấm vào mắt Vị Phồn, Vị Phồn không hề phòng bị ăn một cú này, đau xót kêu một tiếng, phản xạ buông tay đang nắm áo Tiểu Hỉ ra, khiến Tiểu Hỉ rơi bịch trên mặt đất.

Bởi vì lực va đập rất lớn, đau đớn khiến cho đứa nhỏ mới bốn tuổi này oa một tiếng bắt đầu gào khóc, tiếng khóc vang vọng đến từng góc nhà, ngay cả vách tường cũng có cảm giác hơi hơi chấn động.

Vị Phồn thầm nghĩ đan điền đứa nhỏ này sao lại có sức như vậy, khóc lên giống như sét đánh. Cậu thật sự vô phương trước nước mắt trẻ con, đang định ôm lấy cậu nhóc sờ sờ đầu, an ủi nó đừng khóc nữa, cửa phòng sách bất ngờ mở ra vào đúng ngay lúc này, phía sau cánh cửa, Thiệu Nhạc đẩy xe lăn đi ra.

Vị Phồn vừhấy Thiệu Nhạc hướng về phía này thì trực giác liền mách bảo cậu – không hay rồi. Cái gì khiến cho Tiểu Hỉ ngang ngược như vậy, mười phần là tính tình củrẻ con nhà có tiền, tám phần là con trai của Thiệu Nhạc.

Làm cho con trai của ông chủ khóc vậy khẳng định cậu sẽ phá kỉ lục, vừa mới đi làm một ngày đã bị đuổi về nhà của mình. Cậu vốn nghĩ dù thế nào đi nữa cố sống cố chết cũng phải cầm cự vượt qua bháng, như vậy dù có trở về cũng còn mặt mũi gặp Ny Ny, không nghĩ đến trời không thuận theo nguyện vọng của con người nha, ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện!

Xe lăn của Thiệu Nhạc từ từ đến gần, Tiểu Hỉ vừhấy Thiệu Nhạc đến đây, tiếng khóc càng lớn hơn, liền vừa nhảy vừa la hướng trên người Thiệu Nhạc trèo lên, vùi đầu trong lòng Thiệu Nhạc dụi mắt, nước mắt chảy mãi không ngừng.

“Chết...” Vị Phồn nhìn chằm chằm Thiệu Nhạc, nhìn biểu tình anh ta căng thẳng, lúc này thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, chắc chắn phải cuốn gói.

Ánh mắt sắc bén của Thiệu Nhạc phóng về hướng Vị Phồn, khuôn mặt hung ác hù chết người kia, càng ngày càng u ám, sắc mặt cũng càng ngày càng không xong.

Toàn thân Vị Phồn đều cứng ngắc. Ánh mắt Thiệu Nhạc tựa như đao sắc bén, chỉ hướng lại đây nhìn cậu, cậu đã cảm thấy bản thân như bị chém rất nhiều đao, nhanh chóng trọng thương ngã xuống đất.

Nhưng tiếp theo thảm kịch bị cuốn gói cũng không có phát sinh như tưởng tượng của Vị Phồn.

Sau khi Thiệu Nhạc trừng mắt nhìn cậu vài lần, đẩy xe lăn, mang theo Tiểu Hỉ đang dựa vào trước ngực anh từ từ chuyển hướng, trở lại trong thư phòng cuối hành lang.

Nhìn theo bóng dáng họ, Vị Phồn đúng thật thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu được cứu ―― sống lại rồi ――

Thân ảnh xa xa của Thiệu Nhạc hình như cúi đầu nói gì đó với Tiểu Hỉ ngồi trong lòng, tiếng khóc của Tiểu Hỉ từ từ nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở mà thôi.

Vị Phồn không khỏi nghĩ, thật đúng là thân tình ràng buộc người một nhà mới có. Rõ ràng là mặt khủng bố như vậy, đứa nhỏ lại không bị dọa, cậu thì không được, bị Thiệu Nhạc trừng một cái, cho dù lá gan có lớn thêm đi nữa, cũng không chống đỡ nỗi.

“Cái tên Ny Ny này... Nói gì mà anh ta là người dễ sống chung... Lừa người...” Vị Phồn rùng mình một cái, cảm thấy quản gia của nhà này, tuyệt đối không dễ làm.

___________________________

Quhời gian bữrưa hồi lâu, Vị Phồn cũng không dám đến hỏi Thiệu Nhạc muốn ăn gì.

Cậu lấy cây lau nhà chuyên dụng của người có tiền, mang theo một thùng nước từ đại sảnh lầu một chậm rãi đi hướng lầu hai.

Dù sao ông chủ nói nhìn thấy cái gì thì làm cái đó, vậy trước hết cậu làm phần sàn nhà nhìn thấy được đi!

Thẳng đến căn phòng cuối cùng của lầu hai, Vị Phồn nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó cố lấy dũng khí đi vào trong.

Trong phòng sách cũng không có người trả lời cậu, trên chiếc ghế nằm dài sâu bên trong là Tiểu Hỉ sau khi khóc mệt mỏi đang ngủ.

Chiếc áo thun nhỏ trên người Tiểu Hỉ kéo lên, lộ ra cái bụng trắng trắng tròn tròn, thời điểm nó ngủ ngón tay cái đặt trong miệng thỉnh thoảng mút hai cái, khuôn mặt trứng trắng ửng hồng, bụ bẫm bụ bẫm.

Nhìn kỹ, Vị Phồn thật cũng cảm thấy đứa nhỏ này bộ dạng rất đáng yêu.

Cậu cầm cây lau nhà đứng trước mặt Tiểu Hỉ, nhìn cậu nhóc lúc đang ngủ giống như thiên sứ, khó mà tưởng tượng mới nãy đứa nhỏ này còn lấy đồ chơi chọi cậu đau đến mắt cũng không mở nỗi.

Nằm bên cạnh Tiểu Hỉ chính là Thiệu Nhạc lúc ngủ vẻ mặt vẫn cứ hung ác. Mặt trời xuất hiện bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến mặt cậu, ánh sáng chói mắt khiến mí mắt cậu nóng rực mà nhanh nhíu chặt mày.

Xe lăn trống rỗng lẳng lặng đặt bên cạnh chủ nhân, điều này khiến Vị Phồn tò mò rốt cục Thiệu Nhạc làm sao để chuyển từ xe lăn qua ghế nằm. Chân của anh ta không thể cử động, chẳng lẽ chỉ trông cậy vào lực củay sao? Nếu như có thể chống đỡ được cơ thể nặng như vậy, vậy cánh tay kia của anh ta khẳng định phải dùng không ít sức lực.

Đi đến bên cửa sổ kéo lại màn sáo, Vị Phồn ở trong phòng sách nhẹ nhàng chậm rãi lau qua lau lại, lúc vắt nước càng cẩn thận hơn, sợ đánh thức ông chủ với con trai ông chủ.

Nào ngờ đợi cậu lau gần xong, lúc đi đến bên cạnh ghế nằm, vừa nhấc đầu lại thoáng thấy Thiệu Nhạc đang chăm chú nhìn cậu.

“Á!” Cậu bị dọa, cán lau nhà trong tay cầm không được, liền ngã xuống đất pháiếng vang.

Tiểu Hỉ bị tiếng động ồn ào, ngủ không yên thân thể tròn tròn nhúc nhích, pháiếng anh anh.

Thiệu Nhạc vỗ vỗ lưng Tiểu Hỉ, trấn an cậu nhóc tiếp tục ngủ.

Vị Phồn không biết Thiệu Nhạc đã nhìn cậu bao lâu rồi, cậu vẫn thực chuyên tâm làm việc, cũng không ồn lắm, Thiệu Nhạc là khi nào tỉnh cậu cũng không biết.

“Tôi sắp lau xong rồi.” Vị Phồn nói, tiếp đó cúi đầu cố gắng di chuyển cây lau nhà.

Vài giây sau cậu lại ngẩng đầu, phát hiện Thiệu Nhạc vẫn đang nhìn mình.

Làm ơn đi, nói cũng không nói, cứ như vậy hung ác trừng mắt cậu, nhìn cậu chỗ nào không vừa mắt nói thẳng ra đi không phải xong rồi sao, cho dù muốn cậu lập tức cút đi cũng được, im lặng không lên tiếng, có cần thiết như vậy không?

“Bằng không trễ một chút tôi quay lại cũng được, Thiệu tiên sinh ngài tiếp tục ngủ đi!” Vị Phồn không cách nào đỡ nỗi gương mặt có tính uy hiếp này cùng ánh mắt mười phần sát thương kia.

“Bề ngoài của cậu thật giống Kính Chi.”

Đột nhiên, vào lúc xoay người xách thùng nước đang định chuồn, sau lưng lại truyền đến tiếng nói của Thiệu Nhạc.

Kính Chi là tên trên chứng minh của Ny Ny. Cậu vốn có chút giật mình Thiệu Nhạc sao lại biết được tên thật của Ny Ny đã từ lâu rồi không còn dùng nữa, sau đó mới nhớ đến họ vốn là bạn cùng lớp thời trung học, biết cũng là chuyện đương nhiên.

“Bởi vì cùng một mẹ sinh ra!” Vị Phồn nhíu mày, không hiểu Thiệu Nhạc nói chuyện này để làm gì.

“Con mắt, cái mũi, cái miệng đều rất giống.” Thiệu Nhạc lại nói.

Vị Phồn cảm thấy ngữ khí của Thiệu Nhạc có chút quỷ dị cùng kỳ quái nói không nên lời, vì thế quay đầu lại đối anh mỉm cười có lệ, sau đó liền cầm lấy cây lau nhà cùng thùng nước khẩn trương rời khỏi phòng.

Cậu càng ngày càng cảm thấy bát cơm của công việc do Ny Ny giới thiệu phi thường khó nuốt.

___________________________

Buổi tối, cậu không biết người Thiệu gia muốn ăn gì, vì thế từ trong tủ lạnh lấy ra ít nguyên liệu, tùy tiện nấu vài thứ thường ăn trong nhà, ấn vào bộ đàm treo trên vách tường trong nhà bếp.

“Thiệu tiên sinh, tiểu Thiệu tiên sinh, có thể dùng bữa.”

Tối nay nấu chính là món ăn trẻ em kiểu Mỹ, có hambuger và khoai tây chiên, kỳ thật cậu chủ yếu là làm cho Tiểu Hỉ ăn.

Cậu không biết Tiểu Hỉ đến tột cùng nhìn cậu không vừa mắt chỗ nào, nhưng muốn làm việc ở đây, bị ông chủ nhỏ chán ghét có thể những ngày tới sẽ không dễ dàng mà sống. Nếu những món ăn trẻ em này có thể nhiều ít hối lộ Tiểu Hỉ một chút, để tương lai cậu với Tiểu Hỉ chung sống hòa bình, tương lai của cậu mới không đến nỗi quá lận đận, tiếp tục bị viên gạch ném trúng.

Sau khi Vị Phồn chuẩn bị xong bữa cơm, lấy cái hambuger, ở trên lầu hai tùy tiện chọn căn phòng khách trống để ở.

Sau khi ăn xong hambuger cậu vừa uống nước ngọt, vừa đem gia sản bên trong vali hành lý lấy rhu dọn sắp xếp.

Nhanh chóng mà quy tắc phân loại đồ dùng, học bàn trong phòng bị cậu nhét dụng cụ vẽ vào, cọ lớn cọ nhỏ được để riêng với màu vẽ, bản vẽ cũng vững vàng nằm xuống ngăn kéo.

Sau khi sắp xếp xong mấy thứ, cậu ngồi ở trên ghế chăm chú nhìn chúng nó trong chốc lát, mới khép ngăn kéo lại.

Rõ ràng đã không vẽ nữa, nhưng không biết vì sao cậu vẫn dọn toàn bộ gia sản này đến đây.

Tiếp theo sắp xếp xong quần áo, cất toàn bộ chúng nó vào trong tủ, nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, nhưng cậu đã mệt mỏi.

Trước đây lúc ở ổ chó bởi vì phải tiết kiệm tiền điện, cho nên mỗi ngày dậy rất sớm, buổi tối cũng ngủ sớm, thường là sau chín giờ đã nằm trong chăn bông, nhưng hôm nay bởi vì cả ngày lao động lại thêm chịu đủ kinh hãi, cũng mệt mỏi vô cùng.

Vị Phồn tắt đèn điện bò lên trên giường, không quen với giường mềm mại khiến cậu lật qua lật lại vài lần. Duỗi người nằm thành hình chữ đại tay không có gì đó để ôm, cảm giác có chút trống rỗng, cậu đem chăn bông cuốn cuốn lại, ôm vào trong lòng.

Nhắm mắt lại thở dài, không thể ôm ai đành phải ôm chăn bông, ôm tâm tình khổ sở như vậy, cậu buồn bực từ từ chìm vào mộng đẹp.

Nào biết lúc này bộ đàm trong phòng cậu truyền đến tiếng vang rè rè, sau hai tiếng ồn, đột nhiên vang lên tiếng của Thiệu Nhạc, giọng nói kia không hề có cảm tình gì, lạnh lùng nói:

“Cậu chỉ biết nấu hambuger với khoai tây chiên sao?”

Một câu này khiến cho Vị Phồn đã gần thiếp đi từ trên giường nhảy dựng lên, cậu dại ra nhìn nơi pháa âm thanh cạnh cửa, phát giác thì ra kia chính là lời của Thiệu Nhạc thông qua bộ đàm truyền đến, mà không phải bản thân Thiệu Nhạc có mặt, lúc này mới quay trở lại giường.

Vị Phồn miệng thì thào niệm vài câu: “Anh cũng không nói rõ muốn ăn gì, ai đoán được!”

Cậu thật sự rất mệt mỏi, cũng không muốn để ý đến ông chủ khó hiểu này, sau khi dính trên giường được vài giờ, liền đem hết thảy quăng lên chín tầng mây, hơi thở lại bình ổn vang lên.