Chương 1

Huyền cho tôi hay là theo lịch trình sinh hoạt đã phổ biến của cơ quan thì chiều thứ sáu cuối tháng 10, Huyền sẽ phải tham dự có tính cách bắt buộc một buổi họp vào lúc 4 giờ, gồm mấy giới chức có thẩm quyền trong Ban Quản Trị và Điều Hành cao ốc, cùng vài cấp chỉ huy và tất cả nhân viên ca đêm lẫn ca ngày của công ty đang trách nhiệm phần cung ứng dịch vụ cho cao ốc.

Theo như tin tức mà Huyền dò hỏi trước, thì buổi họp mặt được tổ chức để Ban Giám Đốc công ty tuyên dương thành tích làm việc của những nhân viên xuất sắc trong mười hai tháng vừa qua, trao bằng tưởng lệ, tiền khen thưởng, và tuyên bố một đợt tăng lương mới...

Buổi họp mặt, vì đó, theo lời Huyền, đang gây nơi mọi người - những công nhân đang làm việc ở đây như Huyền - một sự chờ đợi, náo nức...

Nhà Huyền ở vùng Pleasanton, và hằng ngày Huyền đã phải vừa lái xe, vừa đi xe Bart đến chỗ làm, mỗi bận đi, về, mất hơn một tiếng đồng hồ. Vì vậy, Huyền quyết định, sau khi ra sở lúc hai giờ rưỡi chiều, Huyền sẽ ở lại sở chờ cho đến bốn giờ để tham dự buổi họp. Với hai tiếng đồng hồ rỗi rãi sau giờ tan việc, Huyền đề nghị tôi đến thăm Huyền để Huyền có cơ hội dẫn dắt tôi thăm thú quang cảnh nơi Huyền làm việc từ ba năm naỵ Huyền cẩn thận ghi cho tôi địa chỉ khu cao ốc, chỗ làm của Huyền, và khu công viên bên ngoài cao ốc, nơi mà Huyền sẽ chờ đón tôi.

Nhìn cách thức được ghi ra trên giấy để hướng dẫn tôi đến chỗ làm của Huyền , tôi không nhịn được cười. Chỗ Huyền làm ở ngay trung tâm thành phố Oakland; chỉ cần có cái đia. chỉ là chẳng mấy khó khăn để tìm thấy, vả chăng chỗ ấy là nơi mà tôi đã có dịp đến đôi lần trước đây. Đó là khu cao ốc Liên Bang với phần chính gồm hai khối nhà đồ sộ, kiên cố, mỗi khối với mười bảy tầng lầu sừng sững, được bắt đầu xây dựng đâu từ cuối thập niên tám mươi và đưa vào xử dụng hồi năm một chín chín ba.

Đứng trên bao lơn tầng lầu năm của tòa cao ốc hướng Nam là có thể, theo tầm nhìn từ gần đến xa của mắt, nhìn thấy xe cộ đang như một dòng nước chuyển động, nối đuôi nhau chạy ngược xuôi trên hai chiều đi về của xa lộ 880; nhìn thấy khung cảnh bao la của Vùng Vịnh, ở đó hải cảnh Oakland với những dàn cần cẩu cố định trông như những con ngựa sắt khổng lồ in dáng lên nền trời, những con tàu đồ sộ đến và đi chầm chậm nhưng liên tục; nhìn thấy

cầy Bay Bridge; và nhìn thấy cả thành phố San Francisco với mọi kiến trúc khi ẩn khi hiện trong sương mù, vào thời gian này...

Khu cao ốc Liên Bang được bố trí với ba khối nhà ở ba mặt Tây, Nam, và Bắc. Riêng mặt Đông là tiền diện với một công viên vừa phải, cân xứng, phiá trước. Bao quanh khu này, bên kia mấy con đường tiếp giáp là những cao ốc khác, kể cả cái cao ốc Tiểu Bang sừng sững hai mươi ba tầng lầu, và Tòa Nhà Thị chính với chóp đỉnh trông như một lầu

chuông cao vút lên nền trời... Vì vậy, vào khu vực này, luôn luôn có cảm tưởng lạc vào một vùng lộng gió. Thực ra, gần như toàn bộ khu trung tâm "đao-thao Oakland" cách khu cao ốc này chừng năm khu phố luôn luôn được gió chiếu cố đến.

Rời thành phố Hayward dịu mát với chiếc sơ mi ngắn tay để khi đến mua sắm ở thị tứ Oakland sẽ có một chút ân hận là đã không đem theo áo khoác để giữ cho người được ấm vì... gió. Gió từ Thái Bình Dương thổi vào Vùng Vịnh, rồi từ vùng Vịnh thổi vào đất liền, bỗng như bị giữ lại trong những khoảng trống giữa những quần cư cao ốc, mà một trong những khoảng trống khá lớn của khu vực này là khu công viên trước mặt tiền của tòa Cao ốc Liên Bang, nên trở thành một khu vực... đầy gió xuôi ngược thường xuyên. Gió lồng lộng, gió vi vút, gió đổi chiều từng chặp từng lúc đang cả trong mùa hè nóng bức chứ đừng nói gì ở vào thời điểm tháng mười, với mùa thu đang tới và mùa đông thấp thoáng phiá sau

không xa...

Tôi đến gặp Huyền sớm hơn giờ hẹn khoảng ba mươi phút, vừa do ở thói quen cho bất cứ một cuộc hẹn nào, vừa do ý thích muốn nhàn du trong chốc lát ở cái đoạn phố rất ngắn được gọi là "xi-vít xen-tơ" ấy.

Nhờ đến sớm, đi nhẩn nhơ một vòng quanh khu vực tôi thấy ra được nơi này nay đã mọc lên hàng chục quán ăn, quán giải khát, điều mà lần trước đi ngang qua đây cách đây hơn một

năm, tôi không nhận ra. Hàng quán nào bên trong cũng như ngoài hiên, đều đông đảo người ăn trưa. Khách ăn trưa, hầu hết là công tư chức và nhân viên các văn phòng hãng xưởng có trụ sở gần quanh khu vực, ngồi cả trên bệ đá, bậc thềm của những bồn hoa rải rác khắp nơi. Trời nóng nhưng gió nhẹ, lúc đó. Lúc đó, có nghĩa là suốt cả buổi chiều gió vẫn chỉ hiền lành như heo may mùa thu, mà cũng có thể là chỉ trong chốc lát, gió thổi mạnh hơn, lồng lộng từng lúc,

đủ để trút xuống mặt đất hàng loạt lá chỉ mới chớm vàng mà với thời tiết êm ắng bình thường, thì còn lâu mới đến đô... rời cành.

Tôi kiếm ra được một chỗ ngồi sát tường kính trong tiệm cà phê Starbuck, ở đó nhìn bao quát được cả khu công viên bên kia đường Clay, trước mặt tòa cao ốc Liên Bang Oakland. Không khí toa? ra từ hệ thống máy lạnh, mát dịu. Xe cộ ngược xuôi hai chiều trên đường, nhưng tôi không nghe tiếng động cơ ồn ào, mà chỉ nhìn thất mọi sinh hoạt diễn

ra trước mắt như trong một phim điện ảnh... không có âm thanh. Tôi nhắp một chút cà phê ngát hương thơm nồng nàn, nhẩn nha nhìn lên chiếc đồng hồ trên vách phiá bên trong quầy tra?

tiền. Đã một giờ bốn mươi. Tôi nghĩ đến năm mươi phút còn lại trong ca làm việc hôm nay của Huyền. Trong mấy cô em, con hai người dì ruột của tôi, tôi thương Huyền hơn hết. Chẳng phải vì hồi ở trung học, do ở kết quả thi nhập học, tôi và Huyền được ngồi chung một lớp ở cùng trường. Cũng chẳng phải sau tháng tư năm bảy lăm, tôi và chồng Huyền cùng bị đưa đẩy vào chung một trại giam ở miền Bắc, ở đó, anh chàng rất tâm đắc với tôi trong cách thức giữ vững tinh thần trong hoàn cảnh thất thế sa cơ... Tôi thương Huyền, thật sự là vì Huyền trầm mặc, biết yêu qúi văn chương nghệ thuật, biết sống đơn giản, không đua đòi phù phiếm, nhất là có một tấm lòng khoan dung đối với những cuộc đời hèn mọn, thấp kém...