Chương 1
Khuôn viên câu lạc bộ Văn Hóa- Thông tin đầy ắp người là người, Hà Tử nhấp nhỏm trên h àng ghế thứ năm, đếm từ hang ghế danh dự. Chương trình văn nghệ từ thiện gây quỹ cho trường cứu trợ nạn nhân bão lụt miền Trung sắp kết thúc bằng vở kịch : Phi cao đẳng bất thành phu phụ.Chàng ca sĩ kiêm kịch sĩ Đinh Lăng thủ diễn vai Tuấn, anh sinh viên nghèo bị hai mẹ con Loan chê bỏ, đã cho tên giúp việc của mình đóng vai bác sĩ. Kết quả là mẹ Loan mang con gái mình gả cho tên bác sĩ “ dỏm”. Hà Xuyên, chị em cô cậu của Hà Tử đóng vai Loan khá xuất sắc.Nếu có ai nhìn mặt Hà Tử bây giờ, chắc không nén được cười , mắt thì đang mở to hết cỡ, mồm há ra cười toe , lúc lại mím chặt như tội nghiệp chàng sinh viên nghèo. Hình ảnh đẹp của Đinh Lăng chiếm cảm tình của rất nhiều khan thính giả và luôn cả Hà Tử, tâm hồn của cô gái thơ ngây thoáng xao xuyến.Màn buông xuống, ban nhạc tấu khúc chia tay. Hà Tử bàng hoàng như vừa qua cơn mê, đứng dậy hòa vào rừng người ra về. Nhưng cô bé lại đi ngược về hướng hậu trường, len lỏi đi vào.- Chị Hà Xuyên.Hà Tử chạy thật nhanh về phía Hà Xuyên, đang đứng trước tủ hóa trang tẩy son phấn trên mặt mình. Hà Xuyên quay lại nhận ra cô em họ, mỉm cười:- Hay không Hà Tử?- Hay quá, em không ngờ chị diễn kịch hay quá, thích ghê.- Chị đâu phải tài tử chuyên nghiệp, cứ lo gần chết. May nhờ anh Đinh Lăng, chỉ dẫn cho chị.Hà Xuyên chỉ vào Đinh Lăng đang ngồi bên cạnh và gọi:- Anh Đinh Lăng, đay là Hà Tử, em gái của Hà Xuyên.Đinh Lăng dừng tay quay lại chào Hà Tử. Trong một phút gắn ngủi, đôi song mắt giao nhau, Hà Tử phát hiện là Tuấn trong vở kịch lúc nãy. Cô sung sướng hân hoan chào Đinh LĂng:- Anh là Đinh Lăng? Em có xem kịch vài lần trên truyền hình.- Vậy hả, chắc là anh khác hơn bên ngoài lắm phải không Hà Tử?Hà Tử liến thoắng:- Không đâu, anh rất đẹp và dễ thương là đằng khác.Lời nói tự nhiên, không màu mè của Hà Tử làm Đinh Lăng và Hà Xuyên bật cười, Hà Xuyên bẹo má em:- Ôi, con bé này nó lôi cả ruột ra mà nói.Hà Tử ngây thơ cãi lại:- Không đâu, em chỉ lặp lại lời của các bạn em mà thôi.Đinh Lăng cười tươi:- Cám ơn Hà Tử và các bạn đã khen anh.Quay sang Hà Xuyên, Đinh Lăng hỏi:- Hà Xuyên xong chưa, chúng mình về đi?Tiếng chúng mình êm dịu của Đinh Lăng làm Hà Xuyên sung sướng, cô nở nụ cười tươi như hoa đáp :- Em đã xong. Nào mình về Hà Tử!Hà Tử ngoan ngoãn đi bên cạnh Hà Xuyên, cô dành xách túi xch cho cô chị họ của mình, Hà Xuyên hãnh diện sánh vai Đinh Lăng trước biết bao cặp mắt ngưỡng mộ đang dồn về anh. Đi bên cạnh Đinh Lăng, Hà Xuyên cũng rực rỡ , xinh đẹp trông họ rất xứng, chỉ riêng Hà Tử, cô bé như lạc long trong bộ đầm trắng, mái tóc hình trái đào hai bên.Nhưng chính vẻ đẹp nguyên thủy e ấp của cô lại bắt mắt Đinh Lăng, tim anh thoáng xao xuyến, hình như bao nhiêu năm nay anh đang đợi chờ hình ảnh bong dáng này. Hà Tử hiện đến như một thiên thần , long anh ngây ngất xao động. Cô bé ngây thơ quá, anh muốn được nhìn cô mãi. Để kéo dài phút gặp gỡ, Đinh Lăng đề nghị:- Anh nghe đói bụng, mời em và Hà Tử ăn mìn, rồi hãy về.- Dạ, tùy anh.- Cả hai tiến vào bãi giữ xe , Hà Tử đứng bên ngoài chờ đợi. Thoáng chốc, Hà Xuyên và Đinh Lăng dắt hai chiếc hon đa dame ra, Đinh Lăng bảo:- - Để anh chở Hà Tử cho, em chạy xe một mình đi Hà Xuyên.Hà Xuyên vui vẻ gật đầu bảo:- Em sang xe anh Đinh Lăng đi Hà Tử.Hà Tử rụt rè ngồi ghé lên yên xe của Đinh Lăng. Có nằm mơ, Hà Tử cũng không bao giờ ngờ là đang ngồi phía sau xe và cùng tiếp cận chàng ca sĩ mình vốn có cảm tình.Đinh Lăng nổ máy xe, giọng anh pha chút đùa nghịch.- Ngồi xích vào và vịn cho chặt nghen Hà Tử. Anh không nhặt lên đâu nếu lỡ bé rơi xuống đường.- Dạ.Hà Tử đỏ mặt ngồi nhích vào hơn một chút, Hà Xuyên la:- Em ngồi xích vào trong coi Hà Tử.Đinh Lăng nói nhỏ:- Vịn cho chặt đó bé.- Dạ anh chạy đi.Cả ba ghé vào một quán mì, Đinh LĂng gọi ba tô mì vịt và ba chai nước ngọt.Mãi bây giờ, Hà Tử mới có dịp quan sát Đinh Lăng kĩ hơn. Trên khuôn mặt thật trr, quyến rũ là mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, đôi mắt to đen long lanh, song mũi cao đẹp như con gái. Đinh Lăng vụt ngẩng mặt lên, bắt gặp Hà Tử đang quan sát mình, anh hơi nheo mắt lại với cô, tia nhìn nghịch ngợm dịu dàng. Hà Tử mắc cỡ, mặt đỏ gấc, cô lúng túng cúi xuống tô mì của mình đang còn nguyên. Hà Xuyên giục:- Ăn đi H à T ử!Đ êm đ ã v ề khuya, đ ư ờng th ưa th ớt xe. Đinh Lăng đưa hai chị em về tận nhà. Hà Xuyên đứng lại chia tay Đinh Lăng, Hà Tử cúi đầu đi nhanh lại cổng, ấn mạnh tay lên chuông.Bỗng dưng một nỗi buồn dâng lên trong Hà Tử khi cô thấy hình như Hà Xuyên đang bịn rịn Đinh Lăng, Hà Tử không dám nhìn lại họ, cô giả vờ như đang sốt ruột chở mở cửa. Tiếng Đinh Lăng vang lên ấm áp:- Anh về nha Hà Tử,Hà Tử quay lại. Trong bong đêm lung linh mờ ảo, Đinh Lăng đang đứng thật gần Hà Xuyên, nhưng Hà Tử vẫn thấy làm xao xuyến long. Hà Tử cúi đầu dạ một tiếng nhỏ.Cổng vừa mở, Hà Tử lách nhanh vào, cô cũng vừa kịp thấy Đinh Lăng mở máy xe. Hà Tử chạy rầm rập lên cầu thang mặc cho vú Hai suỵt suỵt :- Ba mẹ đang ngủ Hà Tử.Cô vâxn không nghe, có một tình cảm không tên lạ lung đang len vào trái tim nhỏ bé thơ ngây của Hà Tử. Cô khép mắt lại, hình ảnh Đinh Lăng bỗng sáng ngời.Hà Xuyên trọ học nhà Hà Tử. Đêm nay Hà Tử qua phòng Hà Xuyên. Dù đã thật khuya, Hà Xuyên vẫn ngồi học bài.- Chị chưa ngủ sao chị Hà Xuyên?- Chị cũng đang định đi ngủ đây chứ, còn em chưa chịu ngủ à?- Em không buồn ngủ.Hà Xuyên vứt tập lên bàn nằm lăn ra giường, vỗ vỗ tay lên nệm:- Đến đây nằm với chị đi.Chuyện tầm phào một lúc, Hà Tử vờ như thản nhiên hỏi:- Chị Hà Xuyên ơi, làm sao hôm đó chị được trường chọn đóng kịch vậy?- À, đó là nhờ anh Đinh Lăng, anh ấy và chị quen nhau ở câu lạc bộ sinh viên. Đinh Lăng chơi than với anh Trường trưởng ban văn nghệ của trường chị.- - Chị diễn hay ghê!- Nhờ anh Đinh Lăng chỉ dạy chứ chị có biết đóng kịch bao giờ đâu.Đôi mắt Hà Xuyên mơ màng:- Chị thích anh Đinh Lăng vì tư cách hào phóng, ăn nói hòa nhã và đặc biệt là … anh rất ga lăng!Hà Xuyên mỉm cười tiếp:- Ga lăng thì con gái chúng mình ai cũng thích phải không Hà Tử?Hà Tử nhìn vào khuôn mặt Hà Xuyên, muốn tìm một cái gì ở đó. Cô bạo gan hỏi một câu và gần như nín thở chờ câu trả lời: - Vậy … anh Đinh Lăng có thích chị không?Hà Xuyên bật dậy cười dòn tay béo má Hà Tử:- Nhỏ này hỏi mắc mướu thật, anh Đinh Lăng hay đưa đón chị chứ ngoài ra có nói gì đâu mà biết hả bé?- Chị đẹp mà … coi chừng anh Đinh Lăng sẽ thích chị.- Em nhìn thấy điều gì hả Hà Tử?- Em … em không biết!Hà Xuyên ôm ngang người Hà Tử vuốt lên khuôn ngực bé nhỏ trêu:- Cô em gái của tôi, hình như em đã lớn.Hà Tử thẹn thùng úp mặt xuống gối. Hình ảnh Đinh Lăng lai hiện lên rõ nét với đôi mắt dịu dàng làm say đắm lòng.Trống tan trường điểm từ lâu, học sinh ra về gần hết, chỉ còn lại Hà Tử và Bảo Mai lục tục phía sau. Nắng chiều băng lăng soi yếu ớt, Bảo Mai kêu lên:- Chết cha rồi …Hà Tử cắt ngang dí dỏm:- Tao biết ba mày chết từ lâu rồi nhỏ.Bảo Mai kéo tay vào vai bạn:- Nhỏ này, tao muốn nói là tan học người ta về hết trơn, tao vềmuộn không khéo bà má tao cho ăn bánh tét.- Bánh tét ngon hơn cơm.Bảo Mai trợn mắt:- Mày thì chắc chưa ăn đâu hử?- Chớ sao, nhưng mà coi bộ tướng mày sắp đi “chống lầy” được mà cũng sợ ăn bánh tét nữa hả?- Mẹ tao khó không như mẹ mày đâu, tao cũng vái hôm nào bà già mày cho mày ăn bánh tét một bữa.Hà Tử bĩu môi:- Còn lâu, chờ đi nhỏ,- Chưa bao giờ nhỏ bị mẹ đánh hả? Sướng há, con một mê ly thật.Hai cô bé cười lên chân bước mau lên một khoảng sân trường đầy xác lá. Bảo Mai ấn cặp vào tay Hà Tử:- Đứng đay đi tao lấy x echo.Bảo Mai đẩy chiếc mini ra, Hà Tử ra lệnh:- Mi chở tao.Chiếc xe lăn nhanh ra cổng.- Hà Tử!Hà Tử run lên, Đinh Lăng đang ngồi trên chiếc xe của mình nhảy vội xuống chạy lại đón đầu xe, Bảo Mai thắng phanh lại hỏi:- Ai vậy Hà Tử?Đinh Lăng gật đầu chào Bảo Mai, trong lúc cô bé trợn tròn mắt vì hình ảnh quen thuộc của Đinh Lăng đang đập vào mắt cô. Đinh Lăng mỉm cười với Hà Tử:- Hà Tử, anh đi đón em.Hà Tử bối rối nhìn sang Bảo Mai, cô bé biết ý lém lỉnh: - Bảo Mai mượn xe Hà Tử về trước nha.Không đợi Hà Tử ưng thuận, Bảo Mai chào Đinh Lăng , đạp xe đi.Còn lại một mình, trước mặt Đinh Lăng, Hà Tử e thẹn chớp mắt ấp úng:- Anh đi đâu anh Đinh Lăng, giờ này chắc chị Hà Xuyên đang ở nhà.Giọng ĐinhLăng rõ rang ấm áp:- Anh đi tìm em thôi Hà Tử, anh mời em đi uống nước với anh được không?- Dạ.Hà Tử bỗng cảm thấy mình như sợi tơ mong manh yếu đuối, mọi phản ứng hình như vô hiệu trước Đinh Lăng. Cô để mặc cho Đinh L ăng n ắm b àn tay nh ỏ bé của mình dắt qua đường và lên xe đưa cô đi.Đinh Lăng chọn một quán café nhỏ, ấm cúng và thưa khách, anh nắm tay Hà Tử đi vào trong, kéo ghế cho cô ngồi.Hà Tử khép nép ngồi cạnh Đinh Lăng, trông cô bé rụt rè đến tội. Đinh Lăng khuyấy đều ly cam vắt cho cô:- Hãy xem anh bình thường đi Hà Tử, có gì đâu, hình như em sợ anh?Hà Tử lúng túng thanh minh:- Không ... không phải như vậy .. em run ... vì chưa bao giờ em đi như thế này.Lời thú nhận thật thà của Hà Tử làm Đinh Lăng nao lòng. Anh dịu dàng đặt ly nước vào tay Hà Tử:- Em dễ thương lắm, uống nước đi em.Hà Tử nâng ly cam vắt hớp một ngụm nhỏ, mắt Đinh Lăng vẫn không rời cô, tiếng anh thật khẽ:- Sau đêm gặp em .. anh bâng khuâng mãi và luôn nghĩ tới em.Hà Tử như choáng ngợp vì lời tỏ tình khéo léo. Đầu óc cô bồng bềnh đặc sánh và hình như mê muội sa vào một cõi mênh mông. Cô cúi mặt hai má đỏ bừng lí nhí:- Em cũng vậy, anh Đinh Lăng.Hà Tử vụt bưng lấy miệng, sực tỉnh. Trời đất ơi, Hà Tử mi vừa nói gì vậy. Lời nói đã bộc phát lúc không kềm chế được lòng, Hà Tử cuống quýt lắc đầu lia lịa:- Em ... em nói bậy rồi anh Đinh Lăng.Đinh Lăng như vừa uống xong ly rượu mạnh, ngây ngất say. Anh chụp lấy bàn tay Hà Tử đang bưng lấy miệng, siết mạnh tha thiết.- Em nói thật tiếng nói của lòng mình thì sao lại nói bậy hả em, cám ơn em đã tỏ thật lòng mình.Anh nhìn cô say đắm, Hà Tử như cô thỏ ngọc ngoan hiền trước mặt anh tinh khiết, thánh thiện như một thiên thần. Đinh Lăng nôn nao trước một tình cảm mới lạ, anh hiểu mình đã yêu cô bé, như lần đầu tiên biết yêu.- Hà Tử .. anh yêu em.Lời tỏ tình thật dễ thương và nồng nàn, Hà Tử e ấp ngẩng len nhìn Đinh Lăng. Tình yêu đến sau lần gặp gỡ thứ hai, đầy mật ngọt Đinh Lăng thèm được đặt nụ hôn lên đôi môi hồng đang quyến rũ gọi mời. Anh bồi hồi nâng tay cô đặt lên môi mình. Bàn tay Hà Tử đang run khẽ, đôi mắt ngọc thỏ trong vắt mở to nhìn Đinh Lăng. Anh choáng ngợp trong hơi thở nồng nàn thấm đẫm hạnh phúc. Anh thì thầm:- Hình như thấy em là định mệnh đã buộc ràng vào đời anh ngay từ lần đầu gặp gỡ. Anh sợ anh, một anh chàng nghệ sĩ lãng tử sẽ làm vỡ chén ngọc quý trong bình pha lê ... Hà Tử ... Hà Tử ... anh yêu em.Đinh Lăng gọi khẽ tên cô, môi anh ngọt mềm lướt nhẹ lên bàn tay Hà Tử. Và cô bé Hà Tử mười sáu , chiều nay trong màu áo trắng học trò trinh nguyên, đang xôn xao, e ấp với một tình yêu vừa mở ngõ.