Chương 1

Sau chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam. Tại sân bay có 1 cô gái mặc váy trắng, giày trắng, nón trắng và 2 hàng vệ sĩ mặc vec đen xuất hiện làm náo loạn cả sân bay Nội Bài. Nó rảo mắt nhìn xung quoanh 1 lượt rồi thấy ba nó, nó phụng phịu lại gần.

-Ba à, sao ba lại gọi nhiều người đến vậy con tự bảo vệ được mình mà- nó nũng nịu trông cực dễ thương

-Con bé này, ba không yên tâm con mới khỏe lại mà. Ngoan nào ba đưa con về nhà, mẹ con đang đợi con đó- ba nó nói

-Dạ- nó dụi đầu vào vòm ngực ấm áp của ba nó

Trước cổng nhà nó ( nói là nhà chứ không khác gì cung điện cả), tất cả người làm quản gia, tất nhiên có cả mẹ nó và Tuyết Mai đều ra đón ba con nó. Mắt nó ươn ướt chạy ra khỏi chiếc BMW

-Mọi người, con về rồi đây- nó ôm chầm lấy mẹ

-Con gái ngoan, mẹ nhớ con quá giờ con lớn quá rồi mẹ xin lỗi 2 năm qua không qua thăm con được- mẹ nó không kìm được nước mắt. Nghẹn ngào nhìn đứa con bé bỏng.

-Không sao đâu mẹ con lớn rồi mà tự lo ình được, con cũng khỏe lại rồi mà- nó cười nhẹ như nắng ban mai tràn đầy sức sống.

Nhìn thấy nó cười ai cũng thoáng ngạc nhiên, đương nhiên ai cũng biết nó rất đẹp đặc biệt là khi cười nhưng kể từ “ngày định mệnh” đó nụ cười đó đã không ai còn được nhìn thấy. Ai ai cũng cảm thấy vui vì nó đã trở về chính nó sau 2 năm xa cách

-VŨ-THẢO-NHI- tiếng nhỏ Tuyết Mai làm ai cũng phải giật mình kể cả nó -Sao giờ mới chịu về hả, mày có biết tao nhớ mày lắm không- TM cũng sắp khóc may mà nó ngăn lại được.

-Tao cũng nhớ mày lắm- đến ôm nhỏ

-Thôi vào nhà được rồi đấy, cả nhà muốn ở ngoài đường mà khóc tiếp hả- ba nó bất lực nhìn cả nhà làm ai nấy bật cười(chỉ ở nhà ba nó mới thế chứ bên ngoài ba nó cực kì nghiêm túc). Nó xoa bụng rồi tiếp lời

-Đúng rồi, vào nhà dùng bữa thôi mọi người- nó cười tinh nghịch

Bữa tối diễn ra vui vẻ trong tiếng cười và lời hỏi thăm của mọi người giành cho nó.

10h tối đang uống trà cùng ba mẹ, Tuyết Mai xin phép cả nhà kéo Thảo Nhi lên phòng với lí do đi đường cũng mệt nó muốn nghỉ sớm. Ba mẹ nó gật đầu đồng ý

*Trên phòng:

Hai đứa nằm trên giường nhìn ra cửa sổ ngắm sao, gió thổi nhẹ nhàng làm tóc nó bay bay. Im lặng một lúc Jan(tên TM) lên tiếng

-mày ổn chứ?

Nó không nói gì, nhìn Jan tỏ ý không hiểu.

-chuyện…à thôi không có gì đâu, ngủ thôi- Jan cười

(đừng thắc mắc tại sao Jan lại ngủ ở nhà Nhi vì trước đây khi nó ở nhà Jan luôn ở đây mà, với lại ba mẹ 2 bên chơi thân với nhau nên chuyện 2 đứa lên nhà nhau ngủ là chuyện bình thường)

Hai người nằm trên giường theo đuổi 2 suy nghĩ riêng rồi cũng ngủ thiếp đi, gương mặt nó vẫn phảng phất một nỗi buồn