Chương 1

Chân đung đưa xích đu, miệng nhai nhóp nhép một thứ gì múc ra từ chiếc hũ thủy tinh trong vắt, hình như là... me ngào đường . Cứ vậy, cô nhỏ "tấn công" liên tục, liên tục.

Tùng muốn cười quá, nhưng không dám cười, sợ làm kinh động những giây phút thưởng thức của cô nhỏ . Nhưng nếu chờ cho cô nhỏ ăn hết me ngào đường đựng trong chiếc hũ thủy tinh kia thì chắc có lẽ Tùng phải trễ giờ mất, đành gọi vậy.

- Cô bé ơi ! Làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút đi.

Giật mình, việc đầu tiên là cô nhỏ vớ lấy chiếc nắp đậy hũ me ngào lại . Đúng là một cô bé có "tâm hồn ăn uống" thật . Nhìn ra cổng, thấy Tùng, cô có vẻ không vừa ý lắm :

- Ông hỏi thăm gì vậy ?

- Có thằng Vinh ở nhà không ? Làm ơn cho tôi gặp . Tôi có chuyện cần nói với nó, cô bé ơi.

Cô nhỏ ôm chiếc hũ vào ngực, mặt nghênh nghênh như một chú chim sâu vừa nhìn thấy con sâu to núp dưới lá, chực mỗ cho một cái :

- Sao ông gọi anh Hai tôi bằng thằng ?

Ái cha ! Chưa trả lời đã vội bắt lỗi . Ai biết tên Vinh có một đứa em gái khó tính như vậy đâu nào . Nếu biết, Tùng phải ráng gọi hắn bằng một tiếng "anh" cho yên chuyện.

Tùng nói:

- Tại tôi là bạn học của nó mấy năm, bằng tuổi nhau, gọi gì chẳng được.

- Bằng tuổi thì bằng tuổi . Biết đâu ông nhỏ ngày, nhỏ tháng hơn anh Hai tôi thì sao ?

- Thôi, được rồi . Để mai mốt tôi gọi nó bằng... "anh Hai" luôn.

Hình như cô nhỏ hiểu ẩn ý câu nói của Tùng, lập tức trả đũa :

- Anh Hai tôi không có ở nhà.

Sau đó, ôm chiếc hũ và quyển sách, cô nho ngoe nguẩy bỏ đi . Tùng hoảng quá . Cũng tại mình chọc tức cô nhỏ, nên tự xỉ vả mình :

"Lớn đầu mà còn dại . Nói chuyện đàng hoàng với cô nhỏ có phải được việc không chứ . Tự dưng đi trêu cho cô nhỏ giận . Đúng là thần khẩu hại xác phàm".

Cô nhỏ bỏ đi không ngoái lại . Tùng cuống quýt gọi theo :

- Ê ! Cô bé ! Cô bé ! Đừng có giận mà . Tôi đùa thôi . Vinh nó hẹn, tôi mới đến . Làm ơn gọi giùm tôi một tiếng với ?

- Tôi nói anh Hai tôi đi vắng là đi vắng . Ai thèm gạt ông.

- Nhưng Vinh hẹn tôi chắc lắm . Sao lại đi vắng ?

- Tôi đâu có biết.

Tùng chỉ còn một cách là đứng vịn cách cổng sắt... nhìn vào trong sân . Nhà Vinh có sân rộng thật đấy . Trong sân nhà Vinh trồng đủ thứ hoa, có một giàn hoàng lan đang nở đỏ chi chít mát rượi . Dưới giàn là chiếc xích đu lúc nãy cô nhỏ ngồi ăn me . Buổi chưa êm ắng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, không bốc lên chút bụi nào . Chỉ thấy nắng trong veo trên các khóm lá trong vườn . Khu nhà này yên tĩnh thật . Phần đông là nhà biệt lập, có vườn và tường rào ngăn cách nhau . Sẽ đúng ý ba mẹ của anh lắm đây . Ở thành phố, có một khuôn viên riêng biệt để sống độc lập, có sân vườn để trồng hoa, nuôi cá cảnh thì còn gì bằng.

Trưa nay, Vinh hẹn anh đến để hắn giới thiệu giùm cho anh một ngôi nhà . Vậy mà giờ này anh lại bị cô nhỏ cho đứng phơi nắng ngoài cổng, nên anh đành phải dắt xe sanh tránh nắng nhờ ở cổng bên kia . Bên kia, cổng nhà người ta có giàn hoa giấy sặc sỡ, mát rượi . Tùng cố đứng đây chờ xem Vinh có tình cờ đi ra cổng không, nếu cô nhỏ nói gạt anh . Và xem Vinh có tình cờ đi về hay không, nếu cô nhỏ không gạt anh.

Tùng dựng xe xong, loay hoay nhìn tới nhìn lui giàn hoa giấy . Chợt anh giật mình vì chiếc bảng "Nhà bán" gắn trên trụ cổng . Chắc có lẽ Vinh muốn giới thiệu cho anh mua ngôi nhà này . Nếu vậy thì anh có thể trở thành láng giềng với hắn . Trở thành láng giềng với Vinh chẳng hề gì, chỉ sợ cô em gái hay gây sự của hắn . Mỗi lần muốn sang gặp hắn, nhất định anh sẽ bị cô nhóc làm khó làm dễ cho xem.

Tùng lơ mơ nghĩ đến cô em gái của Vinh . Chắc cũng là trẻ con thôi, nhìn mặt đoán chừng mới học lớp mười hai.

- Ê, Tùng ! Đến sao không gọi tao ?

Vinh gõ beng beng cánh cổng sắt gợi sự chú ý Tùng . Anh giật mình nhìn sang, mừng như... má đi chợ về vậy.

Thở phào một cái, anh thấy nhẹ cả người :

- Làm sao tao gọi mày được mà gọi ?

Vinh trợn mắt :

- Sao lại không ? Tao ngủ trưa có một chút . Em tao nó không ngủ . Trưa nào nó cũng ôm một hũ... ra học bài ngoài này . Tao dặn nó canh mày rồi mà Tùng.

- Làm như tao là ăn trộm vậy.

- "Canh" là canh mày đến để đón mày, đâu ai bảo nó canh vụ kia chứ.

- Vụ kia là vụ gì ?

- Ăn trộm.

- Thảo nào em gái mày nói chuyện giống mày kinh khủng.

- Nó làm gì mày vậy ?

- Tao vừa gọi đã bị bỏ ngoài cổng, đi ngoe nguẩy một nước vào nhà.

- Kỳ vậy Tùng ? Em tao đâu có...

Vinh lấy hai ngón tay trỏ xoáy xoáy vào màng tang . Có nghĩa là hắn bảo "chạm mạch" . Tùng cười, không dám khai ra chuyện lúc nãy anh chọc giận cô . Vinh nói :

- Con nhỏ này hôm nay kỳ rồi nghe . Tùng ! Mày có nhát ma hay trêu chọc hoặc hù dọa em gái tao không vậy ?

- Tao lớn như vậy mà đi trêu chọc.

(Mất một tờ 2 trang )

- Ngốc ơi ! Châu Chấu là con nhỏ lúc nãy đó.

- Em gái mày ?

- Ừ.

- Tên gì kỳ vậy ?

- Châu Chấu . Có gì gọi là kỳ đâu ?

- Châu Chấu là tên của một giống như... cào cào ?

- Ừ . nhưng con châu chấu màu xanh, đầu nhọn và phá phách hơn.

- Là em gái mày ?

Tùng hỏi, vẻ ngớ ngẩn . Vinh phá lên cười :

- Ừ . Còn ai vào đây nữa ?

- Hay nhỉ ?

- Ừ . Hay lắm . Hay nên mới đứng ngoài cổng hứng nắng hết nửa giờ đồng hồ.

Vinh không nói về em gái hắn nữa . Hắn xoay qua chuyện mua nhà :

- Mày xem nhà rồi phải không ?

- Xem hồi nào ?

- Thì hồi mày phơi nắng.

- Bộ... mày định giới thiệu tao mua nhà bên chạnh hả ?

- Ừ . Đẹp hơn nhà tao . Có sân, có vường, có hoa kiểng và hồ cá, hòn non bộ sẵn . Họ hứa tặng luôn mấy thứ đó cho người mua nhà, Tùng ơi.

- Có thể xem nột thất không ?

- Được . Tao sẽ dẫn mày sang.

- Họ còn ngủ trưa, Vinh ạ.

- Không sao . Tiếp khách coi nhà hai mươi bốn trên hai mươi bốn mà.

- Vậy để tao về.

- Sao vậy ? Đổi ý, không mua nhà nữa hả ?

- Không phải.

- Chứ là sao ?

- Để mười hai giờ khuya, tao đến xem nhà.

- Đồ quỷ ! Đến ăn trộm hay quyến rũ con gái người ta vậy ? Nhà đó có một đứa con gái chưa chồng đẹp lắm đấy . Liệu hồn !

Đôi bạn chập tay vào nhau, cười lớn . Tùng nói :

- Cũng may tao đi có một mình . Nếu lúc nãy chở ba má tao đi nữa, dám họ ngỡ ta đi coi mắt con gái họ lắm.

- Nói chơi, coi chừng mày làm thật thì khổ.

- Làm thật gì ?

- Họ bán nhà, nhưng nhờ vả người mua giúp cho một việc.

- Việc gì vậy ?

- Cho cô con gái út ở nhờ lại ít tháng, sau đó bảo lãnh cổ sang Mỹ.

- Ủa ! So không đi chung một lượt ?

- Cô gái út đi phỏng vấn, nói năng hơi lộn xộn nên bị gạt khỏi danh sách bảo lãnh.

- Tội nghiệp ghê há.

- Đừng có đem lòng tội nghiệp . Tội nghiệp thành tội thương là mày đeo rờ-mọt suốt đời đấy.

Tùng cười . Hai anh em nhà này ăn nói nghịch ngợm như nhau . Anh hỏi :

- Mày chưa nói cho tao nghe điều kiện sau khi họ bán nhà ?

(Mất một tờ 2 trang nữa... hic hic hic )

nghênh mặt, cũng giống một con châu chấu đang nghênh khi ta đụng tay vào nó.

- Anh đi đâu ?

- Sang nhà Quế Phương.

- Chi vậy ?

- Dẫn thằng này đi xem mắt vợ.

Tùng đứng im, mặc Vinh nói . Anh cười cười, nhìn Châu Chấu.

Cô nhỏ trợn mắt :

- Coi mắt vợ gì mà đi một mình như đi siêu thị vậy ?

- Đời hiện đại rồi . Châu Chấu ! Ra đóng cổng đi nha.

Châu Chấu nhương nhướng mắt :

- Đi đi rồi hối hận.

- Mặc nó đi, Châu Chấu . Nhiệm vụ của em là đóng cổng thôi.

- Em có nói gì ổng đâu . Em nói anh đó . Đi đi.

Vinh bảo Tùng :

- Kệ nó . Tao với mày sang coi nhà . Nói chuyện với con nhóc này, một chút tao lỗ thêm . Nó hay vòi vĩnh lắm mày ạ.

Tùng cười . Có em gái kể cũng vui . Dù cô em gái của m`inh có nghịch ngợm hay vòi vĩnh, vẫn đỡ hơn là chỉ có một mình.

Họ ra cổng, sang nhà Quế Phương . Tùng đi từ cổng vào nhà, sẵn dịp ngắm hoa kiểng, hồ cá, hòn non bộ luôn . Quả là đẹp thật . Chẳng biết họ hậu hĩ tặng hay là tính vào tiền bán nhà đây nữa ?

Tiếp họ là ông chủ nhà, ba của Quế Phương . Ông trạc năm mươi lăm tuổi, trông trẻ, trí thức và khỏe mạnh . Sau khi chào vinh và Tùng rồi mời họ ngồi, ông Long gọi vào trong :

- Đem nước mời khách uống, Quế Phương ơi.

Tiếng gọi "kỳ diệu" của ông bố khiến trái tim hai tên con trai náo nức . Tùng chưa biết mặt Quế Phương, náo nức đã đành . Còn cái gã Vinh là chòm xóm láng giềng lâu năm, vậy mà cũng nghe trái tim nhảy tưng tưng như quả bóng da nhảy trên sân cỏ . Vinh nói dối thôi . Thật ra, Vinh rất thích Quế Phương . Chỉ hiềm một nỗi là ngày xưa hắn hay ăn hiếp Quế Phương nên lớn lên, cô có "ấn tượng xấu" về hắn . Còn Vinh, trong bụng muốn gieo tình cảm, ngoài mặt thì ngại nên cứ lạnh tanh như chẳng hề để ý gì đến người ta . Vậy mà có kẻ bắt mạch được trái tim Vinh đang mang "bệnh" gì, do vậy mới sinh ra cớ sự cho hai gã chiều nay.

Quế Phương bưng ra một cái khay nhỏ, trên đặt ba ly nước . Không hểu sao cô biết có hai người khách vậy ? Từ lúc hai gã vào nhà đến lúc ông bố bảo đem nước, đâu có thấy mặt Quế Phương.

Tùng nhìn Quế Phương . Anh thấy cô cũng xinh xinh, nhưng gương mặt cô đầy góc cạnh khiến Tùng không có cảm tình . Anh cảm thấy dửng dưng với nét đẹp của Quế Phương . Còn Vinh, hắn ngồi không yên, y như mông có nhọt vậy . Hắn cứ trở qua, trở lại, tay chân thừa thãi, sửa tới sửa lui trên đùi.

Quế Phương nhoẻn miệng cười với Tùng . Cô chỉ liếc liếc Vinh, ánh mắt hướng về Tùng một lần nữa mới chịu lui gót.

Bằng bàn chuyện cái nhà . Gia chủ dẫn khách đi xem từ cửa cái đến sàn nước, nhà vệ sinh, các căn phòng dưới đất, trên lầu . Quả là ngôi nhà làm cho Tùng vừa ý . Sau đó, họ ngồi lại thỏa thuận điều kiện mua bán . Giá cả thì chờ ông Long họp gia đình xem xét theo sự trả giá của Tùng, hẹn trả lời trong thời hạn ba ngày.

Chủ tiễn khách, tiễn ra thềm rồi lại tiễn ra tận cỗng . Khách đi trước, chủ đi sau . Nhưng cứ Vinh nhìn lại là thấy ông Long nhìn mình, cười cười khó hiểu . Nụ cười của ông lạ thật.

Họ ra cổng . Lúc này, ông Long đã trở vào nhà . Hai gã còn đứng trước cổng ngắm giàn hao vạn huệ lầu dày đặc những hoa với sắc màu rực rỡ . Tùng nói :

- Chắc là ba má tao thích cảnh này lắm . Trong nó an nhàn quá.

Gió đưa đám hoa rơi lả tả trên vai họ . Một cánh hoa nằm lại trên vai Vinh . Tùng đưa tay gỡ lấy . Anh chợt la lên :

- Ê . Vinh ! Mày làm cái trò gì vậy ?

- Tao làm gì đâu ?

- Xem nè.

Tùng gỡ một mảnh giấy có keo dính vào tay anh . Vinh nói :

- Gì dính vào lưng áo tao vậy ?

- Mày đọc đi sẽ rõ.

Vinh bóc lấy mảnh giấy . Hắn đọc rồi la lên :

- Trời đất ! Chết tao rồi . Hèn chi lúc nãy chú Long cứ nhìn tao cười cười hoài mà tao không biết ổng cười gì.

- Tao đoán ra tác giả rồi.

- Mày không cần nói . Đúng là con nhóc đáng gờm . Mày tin tao chưa ? Tao đã bảo nó nghịch phá nư một con cào cào mà.

Tùng lắc đầu, cười . Mảnh giấy đó có tác hại lớn lắm . Nó làm cho ông Long hiểu lầm Vinh, bởi tuy có hai chữ, nhưng rất tai quái : Sơn Tinh.

Vinh cằn nhằn:

- Sao lúc nãy mày không nói cho tao hay ?

Tùng cười :

- Ai thấy hồi nào đâu mà nói ?

- Hay là mày dán nó vào lưng tao ?

- Chữ viết này làm sao của tao hả Vinh ?

- Ừ . Tức quá, tao nói cho đỡ tức vậy mà . Tao phải làm sao để chú Long đừng hiểu lầm đây Tùng ?

- Chỉ còn một cách là làm cho họ hiểu đúng nghĩa hai chữ đó thôi.

- Là sao ?

- Là thực hiện lời "chỉ giáo" của Châu Chấu.

- Đừng có toa rập với nó hại tao . Hết con Châu Chấu phá phách, giờ tới mày.

Vinh chợt nhìn qua vai áo Tùng . Hắn xoay anh một cái suýt chút nữa ngã vào hàng rào.

- Mày có khác gì tao đâu Tùng . Xem nè.

Vinh gỡ một cái muốn rách áo Tùng . Mảnh "tối hậu thư" y chang như của Vinh . Tùng la lên :

- Thủy Tinh . Trời ạ ! Hồi nào hay vậy ?

- Nó có phép Tề Thiên mày ạ.

Vinh nói, trái tim đập mạnh, đầu óc dầy đặc hình ảnh của Quế Phương . Cô em tặng cho hắn hai chữ "Sơn Tinh" chắc là mong cho hắn "đạt thành sở nguyện" đây mà . Nhưng muốn như vậy đâu có dễ . Lúc nãy, Quế Phương chẳng ném cho Vinh "tín hiệu xanh" nào, mà cô chỉ chú ý đến Tùng . Tệ hại hơn nữa, tên Tùng đẹp trai lại đồng ý sau khi mua nhà sẽ để cho Quế Phương trọ tiếp đến bao giờ Quế Phương ra đi thì thôi . Chẳng biết Tùng có cảm thấy trái tim nó đập mạnh khi nhìn thấy Quế Phương như Vinh không ? Nếu có, Vinh phải làm sao đây ?

Nhìn vẻ mặt của Vinh, nhớ nét mặt tinh nghịch của Châu Chấu lúc cô nhỏ bảo Vinh "đi đi rồi hối hận", Tùng lắc đầu, cười . Mai này phải làm láng giềng của Châu Chấu thì sao đây.

Quế Phương rơi nước mắt suốt trên đường từ sân bay về nhà . Ôi ! Cô đã lẻ loi như con chim non cô độc giữa bầu trời rộng lớn . Cô biết trước cái ngày này từ lâu rồi . Nhưng sao bây giờ đối diện với nó, cô mới thật sự cảm thấy hoảng hốt . Hai mươi mấy năm quen được ba mẹ cưng chiều, giờ đột nhiên bơ vơ, hỏi sao Quế Phương không khóc cho được chứ ?

Mở khóa cổng, vào nhà, ngôi nhà kỷ niệm cô sống từ thuở nhỏ, vẫn cho cô về với nó . Nhưng bây giờ Quế Phương không còn được sống trong trạng thái của một người chủ nữa . Cô chỉ là một người khách được người ta thương tình cho ở trọ thôi . Ngày mai, họ sẽ cho người đến dọn dẹp vệ sinh và trang trí lại . Tuần tới, họ sẽ có mặt trong ngôi nhà này . Thế là Quế Phương chỉ có thể thu mình trong góc phòng cũ của cô, đi ra đi vào phải giữ ý tứ . Trước khi lên đường, ba mẹ đã căn dặn Quế Phương đủ điều: nào là đi đứng nhẹ nhàng, đi thưa về trình, xài nước tiết kệm, xài điện tiết kiệm, đừng có cắt hoa vào chưng trong phòng riêng nữa . Hoa kiểng đã tặng cho chủ mới . Mình tự tiện, họ phiền lòng . Ăn cơm ngoài tiệm . Mua xà bông riêng mà sử dụng . Ôi thôi ! Rất nhiều điều khiến cho Quế Phương thấy mình như sắp phải đối đầu với một cuộc sống đầy khắc nghiệt . Gieo mình xuống chiếc ghế đá đặt bên hồ cá, dưới gốc sứ đỏ đầy hoa đang rơi lả tả trong gió, Quế Phương khóc, khó như gì.

Ngăn cách giữa nhà Quế Phương và nhà Vinh là một hàng rào, bên dưới là bức tường, bên trên chăng kẽm gai . Thế mà chẳng biết dây leo ở đâu cứ thi nhau bám chằng chịt . Toàn là hoa dại, hoa đậu ma xanh, hoa bìm bìm tím, hoa ti gôn đỏ . Thường ngày Quế Phương hay ra đây ngồi đọc sách . Nơi cuối vườn, bên giậu rào đầy hoa dại phủ kín này, ba có đặt cho Quế Phương một cái bàn đá, hai cái băng đá đối diện nhau, một chiếc bình cắm hoa . Gần đấy, ba đ(.t sẵn một lu nước nhỏ để mỗi khi tưới cây, ba cho nước đầy lu . Quế Phương dùng thay nước cắm hoa, hoặc rửa tay chân khi cô vừa đọc sách vừa ăn một thứ gì đó . Ba cưng con gái vô cùng . Lúc nào chiếc bình sứ trên bàn đá ngoài vườn cũng đầy hoa tươi, khi hồng, khi cúc, khi thược dược...

Mấy hôm nay buồn quá, Quế Phương đâu có ra sau nữa . Chắc là bình hoa của cô đã héo trong cái nắng tháng hai này rồi quá.

Quế Phương đứng lên . Cô đi dọc theo hàng rào . Lạ thật ! Trên mặt chiếc bàn đá, hoa đầy bình, thật tươi như có ai đó mới vừa chưng chúng vào vậy . Trong bình độc một nhánh hồng đỏ, chung quanh là những cành lưu ly thảo . Ý nghĩa rất dễ thương, giống như người cắm hoa cố ý bày tở nỗi yêu thương quyến luyến với Quế Phương . Nếu không với Quế Phương thì còn với ai nữa chứ ? Ôi ! Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại là "anh ấy" sao ? Nếu là anh ấy thì Quế Phương phải làm sao đây ? Ng` ta bảo tình yêu thường nảy sinh từ một tiếng sét ái tình . Chẳng lẽ mới nhìn thấy Quế Phương lần đầu, "anh ấy" đã yêu cô và... tỏ tình với cô bằng những đóa hoa cắm trong chiếc bình này ? Sáng nay, ảnh có đến không nhỉ ? Quế Phương nghĩ đến anh chàng đẹp trai mới mua nhà, trái tim chợt nghe nôn nao, xao xuyến...

Tiến con Milu sủa vang ngoài cổng, Quế Phương còn một "kẻ thân thích" này đây . Milu là con chó lai berger hai tuổi . Con chó cao lớn và oai vệ, không cần xích lại, vì nó rất khôn và biết vâng lời chủ tuyệt đối . Ba mẹ Quế Phương cũng quý nó lắm . Hai người dặn Quế Phương quan tâm đến Milu và tập cho nó quen với người chủ mới, để lúc Quế Phương ra đi, Milu có chỗ nương thân.

Quế Phương đi trở ra cổng, trái tim cô giật thót một cái . Chính là anh chàng mua nhà . Không biết sao tự dưng tù lúc nhìn bình hoa lạ ngoài vườn đến giờ, Quế Phương cứ liên miên nghĩ tới anh chàng và bâng khuâng xao xuyến hoài như vậy ?

Cố giữ vẻ tự nhiên, Quế Phương chào Tùng :

- Anh Tùng mới đến ?

- À ! Cô Quế Phương đi làm về rồi đó hả ?

- Da, anh Tùng vào nhà.

Tùng dắt xe vào sân . Anh dựng ở đó, bảo Quế Phương :

- Hai bác đi rồi hả cô Phương ?

Quế Phương làm ra vẻ bẽn lẽn, cô gật đầu :

- Dạ, ba mẹ em lên máy bay lúc tám giờ sáng . Ba mẹ em gởi lời kính chúc hai bác với anh Tùng ở lại mạnh giỏi, may mắn trong công việc làm ăn.

- Ồ ! Cám ơn nhiều lắm . Tối nay, cô ở nhà một mình có sợ không ?

Tùng thật tình cảm thấy tội nghiệp Quế Phương nên hỏi thăm vậy thôi . Nhưng cô gái hiểu xa hơn ý chàng trai . Cô e lệ gật đầu :

- Dạ, sợ thì không sợ . Nhưng em buồn lắm . Vắng ba mẹ, đêm nay em chỉ có nước khóc thôi.

- Sao không gọi vài cô bạn đến trò chuyện cho vui ?

- Dạ, thôi . Làm như vậy kỳ lắm.

- Sao lại kỳ ?

- Bây giờ là nhà của anh rồi, em đâu dám tự tiện.

- Vậy thì cô Quế Phương chịu đựng có nổi không ? Hết tuần này ba mẹ tôi mới dọn đến . Ngôi nhà thenh thang quá, tôi sợ cô không dám ngủ.

- Dạ...

- Cô Quế Phương có cần ai đó cho có bạn không ?

Quế Phương đỏ lựng cả mặt . Tùng bạo đến nỗi dám đề nghị với cô chuyện anh đến đây cho có bạn với cô sao ? Quế Phương không dám nhìn Tùng, trái tim cô như nhảy lung tung trong ngực . Đích thị là Tùng thích cô rồi . Ngày đầu, nhìn dáng vẻ phong độ và gương mặt điển trai cùng với phong cách nửa trí thức, nửa tài tử của Tùng, Quế Phương không sao nén được sự rung cảm khi nghĩ về anh . Bây giờ thì thật rồi . Nhưng Quế Phương đâu có ngờ anh lại bạo dạn trong tình yêu đến như vậy . Nếu lúc nãy không phải Tùng mà là người khác hỏi cô, cô đã lên tiếng phản đối . Nhưng là lời anh hỏi, cô cảm thấy mềm lòng.

- Dạ...

- Cô nói thật tình đi . Tôi giúp cho.

Quế Phương nghĩ : Nếu cô nói cần, lập tức đêm nay Tùng sẽ bảo anh đến với cô . Và điều gì sẽ xảy ra giữa cô và anh chàng đẹp trai này, cô cũng không biết nữa, chỉ thấy nửa hồi hộp, nửa rung cảm thôi . Thấy Quế Phương ấp a ấp úng, Tùng nói :

- Cô đừng ngại gì cả . Tính tôi hay nói thẳng vấn đề vậy mà . Giúp ai được gì trong khả năng là tôi giúp ngay.

Trời ạ ! Nói chuyện yêu đương, tỏ tình mà Tùng nói nghe cứng ngắc như có một nguyên tắc quy định vậy . Nhưng dù sao giọng nói đàn ông âm ấm nồng nồng của anh, vẻ đẹp trai của anh cũng đang làm cho Quế Phương run rẩy cả người vì cảm xúc . Cô không dám nhìn anh, cứ nhìn tới nhìn lui khóm hoa hồng trước mặt :

- Dạ...

- Sao cô dạ hoài vậy ?

- Em... em đâu có dám phiền tới anh.

- Có gì mà phiền.

- Dạ, nếu anh có thể...

Tùng cười . Khi cười, một bên má của anh có đồng tiền lún sâu trông duyên ơi là duyên . Tùng nói :

- Chắc là không phiền.

Quế Phương ấp úng :

- Ư... vậy thì anh cứ đến đi . Mình có thể nhìn trăng và ngắm hoa . Anh sẽ...

Quế Phương định nói : "Anh sẽ ngủ ở phòng của ba em . Phòng của ba em còn đầy đủ chăn, nệm... " . Tùng trợn mắt nhìn Quế Phương . Cắt lời cô, anh nói :

- Tối nay, tôi có việc ở công ty rồi.

Quế Phương không hiểu gì cả . Cô tròn mắt nhìn lại anh . Tùng biết Quế Phương hiểu lầm quá nặng rồi . Anh cười lớn :

- Tối nay tôi có việc . Tôi sẽ giúp cô ngay bây giờ nè.

Quế Phương nhìn Tùng, bối rối :

- Bây giờ thì...

Tùng cười đến nhe hai hàm răng trắng đều vì nhịn cười không được :

- Để tôi sang nhà thằng Vinh.

Quế Phương càng không hiểu nổi Tùng muốn nói gì :

- Anh Tùng định...

- Tôi đi tìm Châu Chấu.

- Tìm Châu... Chấu ? Châu Chấu là Hồng Châu đó hả ?

- Châu Chấu là Hồng Châu ?

Tùng hỏi lại Quế Phương . Tên của Châu Chấu đẹp ghê đi chứ . Vậy mà cái tay Vinh chết tiệt nỡ bóp méo cô nhỏ từ "viên hồng ngọc" thành ra một... "con Châu Chấu" . Trời ạ !

Quế Phương nhìn Tùng :

- Sao lại đi tìm Hồng Châu ?

- Thì nhờ cổ qua ngủ với Quế Phương chứ chi.

Quế Phương vỡ lẽ . Cô càng đỏ mặt thêm . Vậy mà cô cứ nghĩ Tùng là một gã con trai đa tình, đa tình đến nỗi vừa gặp cô đã vội tìm dịp tán tỉnh cô . Quế Phương cảm thấy mừng một chút, lại thất vọng một chút . Mừng vì Tùng không như cô nghĩ, thất vọng vì... Tùng không nghĩ như cô.

Nhìn Tùng đi ra cổng, Quế Phương muốn ngăn anh lại . Tại sao mới quen, anh đã thích nhờ vả Hồng Châu quá vậy ? Hồng Châu vô tư và có cá tính nghịch ngợm, chứ không phải trầm lặng, nhạy cảm như Quế Phương . Nếu Tùng thân với Hồng Châu, Tùng sẽ nhận ra nét trẻ trung của Châu và nét già dặn nơi cô . Sửa tính theo Hồng Châu thì Quế Phương đâu thể làm được . Quế Phương chẳng muốn Tùng thân thiện với Hồng Châu chút nào cả . Lạ thật . Tùng đâu là gì của Quế Phương, nhưng ít ra anh cũng không được thân với Hồng Châu hơn Quế Phương

- Anh Tùng !

Tùng quay lại :

- Có chuyện gì vậy cô Quế Phương ?

- Anh không cần nhờ Châu Chấu sang đây.

- Sao lạ vậy ? Lúc nãy cô nói ngủ một mình, cô sẽ buồn và khóc suốt đêm mà . Không có ai bên cạnh, tôi e đêm nay cô héo sầu vì buồn đó . Đừng làm bộ anh hùng rơm cô ơi . Sợ thì nói sợ đại đi, để tôi giúp cho . Nhà của Châu Chấu thân với nhà cô lắm thì ngại gì.

- Em đã bảo không sợ là không sợ.

- Tùy ý cô nha . Ban đêm, con người ta sẽ đổi khác đi . Bây giờ, cô chưa một mình đối diện với bóng đêm, cô chưa thấy sợ . Nhưng đêm đến, cô sẽ không còn là cô bây giờ nữa . Cô báo hại tôi đêm nay không yên vì nghĩ cô phải khổ sở một mình trong ngôi nhà thênh thang thế này và khóc lóc đấy.

Quế Phương nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực . Anh chàng đẹp trai này vừa nói gì thế ? Có phải anh chàng bảo mình không yêy tâm vì lo lắng cho cô ? Nếu Tùng không thích cô, sao anh lại để ý quan tâm tới cô như vậy chứ ?

Quế Phương bẽn lẽn :

- Anh Tùng đừng lo . Em quen với ngôi nhà này rồi . Vả lại, đây là nơi em sống thuở nhỏ . Em yêu ngôi nhà này . Em sẽ không sợ gì đây . Cám ơn anh đã có lòng lo cho em nghe Tùng.

Trời đất ! Tùng kêu thầm . Sao Quế Phương gọi mình bằng một tiếng "Tùng" thân thiện vậy kìa ? Cô ta nghĩ gì về mình vậy ?

- tôi lo cho cô và lo...

Không biết diễn tả thế nào cho Quế Phương hiểu anh chỉ lo cho Quế Phương cũng như lo cho một người bình thường cần sự giúp đỡ của anh, chẳng hạn như bạn bè vậy . Nói không được, anh giơ hai bàn tay ra trước mặt rồi so vai . Nhưng Quế Phương đâu có nhìn Tùng, cô đang mắc cỡ nhìn xuống đất, miệng lí nhí :

- Từ sáng tới giờ, anh Tùng có đến đây không ?

- Có chứ . Lúc tám giờ sáng, tôi có dẫn thợ đến, chỉ cho họ mấy chỗ cần phải sửa sang lại.

- Anh có ra sau vườn không ?

Tùng vô tư gật đầu :

- Có . Tôi ra xem mấy cây mận có trái chín chưa . Bác trai có đầu óc hay đấy . Ngôi nhà này lý tưởng quá . Nơi nào cũng cho ta cảm giác thư thái . Chưa chi tôi đã yêu nơi này rồi đó nha cô Phương.

Quế Phương nhói tim . Đúng là Tùng đã chọn hoa cắm vào bình hoa riêng của cô . Không là anh thì là ai vào đây nữa . Anh chẳng vừa nói bóng gió rằng anh yêu đất, yêu người rồi đó sao ? Nếu một người con trai nói với người con gái rằng anh ta yêu nơi cô gái đã từng sống, đã từng có bao kỷ niệm thân thương, tất nhiên anh ta phải có ẩn ý nói với cô gái rằng anh ta yêu cô ấy.

Quế Phương nhìn Tùng . Tùng nhìn Quế Phương, cười cười . Tùng có đôi mắt sẵn đẹp, sẵn thu hút và nụ cười với một má lúm đồng tiền rất duyên . Cho nên cử chỉ bình thường của anh cũng làm cho cô nàng có tình có ý sẵn hiểu lầm, mắc cỡ . Quế Phương chu môi, nũng nịu :

- Em ra sau vườn xem mận có chín không nha ?

Nói xong, Quế Phương quay lưng bỏ chạy . Tùng vô tư :

- Tôi xem rồi . Chẳng có trái nào chín đâu . Cô đi chi cho tốn công vậy ?

Nhưng Quế Phương vẫn chạy đi, bỏ Tùng đứng một mình lơ ngơ giữa sân . Anh đi vòng vòng ngắm hoa một lúc rồi lấy xe ra về, quên mất Quế Phương, nhưng trong đầu còn ám ảnh vì cứ nghĩ đến... một con châu chấu hóa ra một viên hồng ngọc đột nhiên biến thành con châu chấu, nhảy loi choi, loi choi...

Vinh ngồi chống tay dưới cằm . Trưa nay, hắn ngủ không được, lại ngồi chống tay sầu đời nhìn qua khu vường bên kia, nhìn không chớp mắt, đến nỗi Hồng Châu đứng kề bên cũng không hề hay biết.

Hồng Chấu lấy bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt Vinh . Vinh vả vào tay em, la lên :

- Mi làm gì kỳ vậy Châu Chấu ?

- Xem ông sống hay chết.

- Mắt tao mở thao tháo . Bộ mi không thấy sao, con nhóc ?

- Thấy thì em thấy rồi đó . Nhưng anh mở mắt cũng như nhắm mắt . Em thấy hình như tâm trí anh mãi để tận đâu đâu, đâu đâu xa lắm, xa cỡ khoảng... khu vườn nhà chú Long.

- Mi nói vậy là có ý gì ?

- Anh biết rồi, hỏi cơ cầu em chi nữa ?

- Tao có con mắt thì phải nhìn chỗ này chỗ kia chứ . Bởi khu vườn trước mặt tao là của chú Long, chứ đâu phải tao đi tìm để nhìn nó.

- Lúc trước, anh nhìn sang bên ấy với ánh mắt sáng rỡ như đèn pha xe hơi . Còn bây giờ anh nhìn nó với ánh mắt thất thần, mất hồn, mơ huyền... mờ . Hỏi sao em không tò mò cho được ? Anh Hai ! Buồn gì nói Út nghe đi, xem Út có giúp gì được cho anh Hai không ?

- Cha ! Hôm nay mi có ý đồ gì mà tử tế với tao quá vậy ?

- Anh em như tay với chân, cần gì phải có ý đồ . Anh đừng nghi ngờ lòng tốt của Út Châu nha.

Vinh nhìn Hồng Châu . Con nhóc có thể giúp gì được cho Vinh ? Xem ra Vinh không nên giấu Hồng Châu, bởi có lẽ Hồng Châu...

(Mất 2 tờ... thiếu 4 trang )

Vinh gãi đầu, lỡ nói thì nói luôn :

- Mi bảo mi biết tỏng trong bụng tao rồi còn hỏi chi nữa ?

Nói xong, Vinh thở ra.

- Có cần em giúp gì không ?

Vinh rầu rầu :

- Mi làm gì được chứ ? Quế Phương đâu có biết tao yêu cổ . Bây giờ đợi cho thằng Tùng lọt vào mắt xanh của cổ, xem như chấm hết . Còn gì nữa ?

Châu đứng thẳng người, chống hai tay lên hông:

- OK . Em sẽ giúp anh đánh bại ông Tùng, chiếm lại cảm tình của Quế Phương . Mình bàn kế hoạch đi.

- Tao muốn bắt đầu tỏ cho Quế Phương biết bên cạnh nhà có một người yêu cổ, để ý tới cổ bằng cách mỗi ngày gởi tặng cổ một bó hoa.

- Lãng mạn ghê đi há . Tặng hoa . Nhà bên đó hoa thiếu gì mà phải tặng nữa . Bàn cách khác đi ông ơi . Thí dụ Ông tặng Quế Phương cóc, ổi, me ngâm, khô bò, xí muội... thông qua Út Châu này, Châu tình nguyện làm liên lạc viên cho.

- Ngốc quá, Châu Chấu ơi . Yêu, ai tặng mấy thứ tào lao ấy . Hoa bên ấy đầy sân thật, nhưng có ai đem tặng cho Quế Phương đâu . Chỉ cần có ai đó đem hoa tặng cho cổ, cổ sẽ cảm động lập tức . Chẳng hạn như anh Hai của mi . Nhưng tao kẹt một chuyện nên không thể công khai tặng hoa cho cổ được.

- Chuyện gì ?

- Hôm trước, anh lỡ nói với thằng Tùng là anh ghét Quế Phương từ nhỏ . Còn bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Quế Phương, anh hình dung ra ngay một con nhỏ mũi dãi tùm lum . Chẳng lẽ bây giờ anh lại đi tặng hoa cho Quế Phương.

- Tưởng chuyện gì . Đó là chuyện nhỏ . Để Hồng Châu này lo cho . Nhớ mai mốt đừng tuyên bố bậy bạ nữa nha.

- Bây giờ em giúp anh một chuyện há ? Sang cắm vào bình hoa ngoài vườn của Quế Phương một đoá hồng đỏ, mấy nhánh lưu ly thảo.

- Ngay bây giờ ?

- Ừ, ngay bây giờ . Nếu anh không tỏ ý với Quế Phương, anh sợ cổ không hiểu được anh đang nghĩ tới cổ.

- Tại sao anh không nói cho Quế Phương biết lúc anh với cổ còn chơi chung, để chi đến bây giờ rồi khó nói ?

- Là lúc nào ?

- Lúc cổ còn là một con nhỏ mũi dãi tùm lum đó.

- Thôi, đừng chọc anh nữa, Châu Chấu ơi . Anh lo muốn nẫu ruột rồi đây nè.

- Được rồi, được rồi . Em đi ngay . Có cần viết thiệp để vào giữa bó hoa không ?

- Không cần . Nhìn thấy hoa, cổ biết là hoa của nhà mình ngay mà.

- Bên vườn chú Long cũng có hồng với lưu ly thảo . Tặng thứ khác đi, chẳng hạn như bông bụt . Nhà Quế Phương đâu có.

- Đừng có hại anh của mi chứ Châu Chấu.

- Sao em thấy không chắc cú rằng Quế Phương biết thủ phạm chính là anh.

- Sao mi dùng chữ thủ phạm ?

- Lén lén lút lút phải gọi là thủ phạm mới đúng.

- Châu Chấu ơi ! Thông cảm cho anh của mi đi . Anh cũng muốn tình cảm giữa anh với cổ danh chính ngộn thuận lắm, nhưng bây giờ gấp lắm rồi . Chẳng lẽ anh sang nói thẳng với Quế Phương là anh yêu cổ ? Cho nên trước tiên phải âm thầm gây cho cổ một sự ngạc nhiên . Từ sự ngạc nhiên đó, cổ sẽ mơ tưởng tới kẻ tặng hoa . Khi phát hiện kẻ tặng hoa cho cổ chính là anh, Quế Phương sẽ cảm động . Lúc đó anh của mi cứ ung dung mà tỏ tình với cổ.

Châu la lên:

- Oa ! Không ngờ nha . Anh đã đặt sẵn kế hoạch rồi.

- Đi đi Châu Chấu . Quế Phương gần về rồi đó . Cổ có thói quen ra sau vườn rửa mặt và ngôi thư giãn nơi chiếc bàn đá . Thấy bình hoa lạ, cổ sẽ ngạc nhiên và nghĩ tới người tặng hoa.

- Bộ có lần trước rồi hả ?

- Tất nhiên . Anh đã cấm vào bình hoa của Quế Phương một bông hồng đỏ với ba cành lưu ly thảo rồi . Quế Phương có vẻ cảm động lắm.

- Vậy nhờ em chi vậy ? Sao không làm tiếp đi ?

- Anh ngại làm kiểu đó nữa lắm.

- Hôm trước anh làm sao ?

- Trèo tường.

- Sao không trèo cổng cho đàng hoàng hơn ?

- Mi là con gái, trèo tường trèo cổng gì cũng không bị thiên hạ dị nghị . Còn anh là đàn ông, lại lớn rồi, nhỡ Quế Phương bắt gặp thì kỳ lắm.

Vinh dụ khị Châu . Cô nhỏ nhiệt tình nói :

- Ok . Em đi ngay đây.

- Nhớ bí mật giùm anh nha Châu Chấu . Đừng có để cho tên Tùng biết . Hắn cười, anh quê lắm.

Châu Chấu cầm nhánh hồng với mấy nhánh lưu ly thảo đi ra cổng . May quá, cổng không khóa . Cô nhỏ đẩy cổng ung dung bước vào . Nhà này chưa có chủ mà, rả một vòng xem có ai trong vườn không.

Khu vườn từ khi chú Long ra đi trông xơ xác lạ . Có lẽ chẳng ai tưới nước cho chúng . Chủ mới lại chưa dọn đến . Tội nghiệp thật !

Men theo hàng rào . Châu đi ra sau vườn, bó hoa giấu sau lưng, chưa vội "thi hành nhiệm vụ" do anh Vinh giao phó . Châu "nghía" mấy cây mận xem có quả nào chín không . Cô nhỏ ngước mặt, nghiêng đầu bên này, nghiêng đầu bên kia, lúng liếng như một chú chim sâu . Châu có biết đâu khi mình đang tìm mận chín, có một kẻ im lặng quan sát Châu . Vì con Milu theo sát bên chân nên Châu không hay người đó đến sau lưng cô . Con chó quen Châu, chỉ mừng chứ không sủa . Còn người đó cũng đã quen với con chó, cả tuần nay anh ta đến có đem theo thức ăn cho nó nên đương nhiên...

(mất hai tờ... 4 trang )

... nhìn mặt thấy cũng giống giống... thì bắt chước vậy thôi . Ai biết cô không phải tên Châu Chấu ?

- Ông đừng có làm bộ nha . Mặt người ta vầy mà giống cào cào châu chấu à ?

Tùng cười thầm :

"Còn gì nữa mà không giống ? Đôi môi dẩu ra nhọn hoắt và gương mặt nghênh nghênh chẳng khác nào một con châu chấu . Vậy mà người ta nói thì cự nự "

- Không giống thì không giống . Châu làm gì phản đối dữ vậy ? Vinh nó gọi tên Châu suốt ngày là Châu Chấu, còn gì nữa.

- Tôi không cự mà nhéo . Ông muốn chọn thứ nào ?

- Tùy ý Châu đi . Sao cũng được . Bây giờ tôi hỏi Châu nè . Mắc chứng gì tự dưng đưng hoa sang nhà tôi chi vậy ?

- Không thể nói cho ông biết . Chuyện riêng của tôi.

- Không nói, tất nhiên là sang đây với ý đồ... ăn trộm hoa của tôi.

- Ông nhìn qua sân nhà tôi xem, thiếu gì loại hoa này mà cần hái trộm của ông ?

- Nhưng nếu Châu không nói lý do, tôi nhất định bảo Châu hái trộm đấy.

- Ông đúng là kỳ đà . Gặp ông xui thật . Xem như hôm nay tôi gặp xui đi.

Vậy là nhiệm vụ không hoàn thành, mất cơ hội vòi vĩnh anh Vinh đủ thứ . Làm sao Châu dám ung dung cắm bó hoa của Vinh vào bình cho Quế Phương ngắm chứ . Nếu để cho Tùng biết, sẽ bểchuyện . Quế Phương giận, Vinh khổ thêm.

- Tôi về đây.

Châu quay lưng đi ra cổng . Tùng cố ý khích Châu để Châu ở lại :

- Muốn về, cô bé phải trả bó hoa đó lại cho tôi . Mai mốt tôi tặng, cô bé hãy đem về.

Châu đỏ mặt . Anh ta nói vậy là có ý gì chứ ? Một cành hoa hồng đỏ, ba nhánh lưu ly thảo mà anh ta đòi tặng Châu . Quái thật !

Châu quay lại, dúi mấy cành hoa vào tay Tùng :

- Trả cho ông nè . Ai cần ông tặng . Làm như nhà người ta không có vậy . Dễ ghét !

- Nói chơi cho vui, Châu giận hả ?

- Sao không giỏi gọi tui là Châu Chấu đi ?

Châu vùng vằng . Châu đúng là ăn nói mâu thuẫn . Ng` ta gọi bằng Châu Chấu thì bắt lỗi . Ng` ta gọi bằng Châu đàng hoàng thì lại bảo sao không gọi là Châu Chấu . Khó hiểu !

Tùng nhìn Châu, nheo mắt trêu :

- Châu Chấu thì Châu Chấu.

Châu lại chu môi :

- Ai cho ông gọi tui là Châu Chấu ?

Ai cha ! Đúng là một cô bé rắc rối.

Chây chạy ra cổng, bỏ Tùng đứng ngẩn ngơ với bó hoa trên tay . Tùng cảm thấy như trái tim có một cảm xúc gì đó là lạ... Châu Chấu dễ thương ghê đi chứ . Châu Chấu như một con nhím con đầy gai nhọn khó gần, không ngoan chút nào . Nhưng Châu Chấu đã làm cho trái tim Tùng dậy lên một cảm xúc dễ thương . Tùng cười một mình.

Nhìn thấy trên mặt bàn đá có một cái bình hoa, Tùng lấy thay nước, cắm bó hoa vào, ngắm nghía . Xinh thật đó chứ . Nếu có thể đọc ý nghĩa của nó, anh sẽ đọc như thế này : "Yêu anh . Xinh đừng quên em ."

Tùng ngồi xuống, chống cằm nhìn bình hoa, miệng lẩm bẩm ngược lại :

- Yêu em . Xin đừng quên anh . Hay lắm.

Chợt anh giật mình, ngẩng lên, bắt gặp Quế Phương đang nhìn mình . Ánh mắt Quế Phương là lạ :

- Anh Tùng !

Quế Phương gọi, giọng nũng nịu.

Tùng hỏi :

- Cô về lúc nào vậy ?

- Em về lúc anh cắm hoa.

- Cô nghe tôi nói gì không vậy ?

- Dạ... nghe.

- Lặp lại tôi xem.

Làm như thầy giáo khảo bài học sinh vậy . Vậy mà Quế Phương cứ đỏ mặt, ấp úng.

- Dạ... anh nói...

- Nói sao ?

- Thôi, em không nói đâu . Quế Phương hiểu anh Tùng muốn nói gì mà.

- Là tôi đọc ý nghĩa của bình hoa này thôi.

- Dạ, Quế Phương hiểu ý anh mà Tùng.

Ai cha ! Lại "Tùng" này "Tùng" nọ . Khổ thật !

Quế Phương ấp úng một lúc, hỏi :

- Hoa của anh Tùng tự tay cắm phải không ?

- Cô thấy rồi, sao còn hỏi ?

- Dạ, em muốn nghe anh nói . Anh Tùng ! Bình hoa này rất đẹp, ý nghĩa của nó rất dễ thương . Quế Phương... cám ơn anh Tùng nha.

- Sao lại cám ơn tôi ?

- Quế Phương hiểu ý anh Tùng mà.

Nữa . Lại "Quế Phương hiểu ý anh Tùng " . Tùng kêu thầm :

"Cô ơi ! Cô hiểu lầm ý tôi rồi . Tôi chẳng dám cắm hoa vì cô đâu, mà là vì một cô nhóc khác . Nếu bó hoa này không phải của Châu Chấu, tôi đã bỏ mặc cho nó héo queo rồi ."

- Anh Tùng khéo chọn hoa ghê đi.

- Có gì đâu . Cắt cắt rồi cắm cắm đại vào bình vậy mà.

- Nhưng... Quế Phương thấy rất đẹp, rất có ý nghĩa . Nhất là vì anh Tùng đã cắm nó cho Quế Phương... Quế Phương...

Tùng nói :

- Có gi `mà cô lo dữ vậy ? Cắt một vài nhánh hoa, đổ nước đầy lọ, cắm vào . Công việc rất đơn giản mà ai cũng làm được . Chẳng có ý nghĩa gì to tát, sâu xa lắm đâu, chỉ là "chuyện nhỏ" thôi, giống như tôi nhặt một cái lá mận khô dướt đất vậy.

Tùng nói xong, cúi xuống lượm một cái lá mận khô, tung lên như muốn minh họa cho rõ câu mình vừa nói với Quế Phương . Vậy mà Quế Phương vẫn nói :

- Nhưng Quế Phương biết...

- Thôi, tôi về nha . Chiều rồi . Cả buổi chiều hôm nay, tôi mất thì giờ vào căn nhà này . Cũng may, nó sắp sửa song xong . Quế Phương thấy thế nào ?

- Dạ, đẹp hơn.

- Cô có tiếc ngôi nhà với dáng vẻ cũ của nó không ?

- Dạ . Không . Anh Tùng nói thích gì là Quế Phương cũng thích giống như anh Tùng hà.

Ai cha ! Tùng nhìn ra cổng . Về cho nhanh đi Tùng ơi ! Ở lại nói tới nói lui càng sinh thêm chuyện bất lợi đó . Quế Phương hiểu lầm quá nặng rồi . Chung quy cũng tại Châu Chấu cả . Châu Chấu vô tình hại Quế Phương hiểu lầm Tùng . Hôm nào có dịp phải thanh minh với Quế Phương mới được.

Tùng đi ra sân, lấy xe rồi dắt thẳng ra cổng . Anh đâu có nhìn lại mà thấy Quế Phương ngồi bên bình hoa, say sưa ngắm, còn lấy tay vuốt vuốt chúng rồi kề mũi hôn nữa.