Chương 1
Buổi sáng mùa thu trời Đà Lạt se lạnh, cổng trường đua ngựa hôm nay nhao nhao hấn lên vì có đoàn làm phim từ Sài Gòn ra quay vài cảnh. Cái cảnh quay hôm nay có sự tham gia của một số học sinh vừa thi đại học xong và các người mẫu, ca sĩ của thành phố Đà Lạt sương mù.Đặc biệt hơn nữa là sự có mặt của cây vợt vàng “Đông Nam Á'' Tuấn Hưng.Anh được mời đóng vai nam chính trong phim ''Nụ hồng ban maí'. Sự tham gia của vận động viên kiêm diễn viên Tuấn Hưng làm cho mọi người háo hức chờ đợi. Đặc biệt là các cô người mẫu, ca sĩ ở Đà Lạt, các cô rất nôn nao khi được mời tham gia cảnh quay này. Các cô đã đến từ rất sớm.Yến Nga nhìn đồng hồ rồi quay qua Thùy Liên và nói như rất nôn nao:– Giờ này sao anh ta chưa xuất hiện vậy hả Liên?Thùy Liên khẽ gật đầu:– Sao anh ta rề rà quá vậy? Người ta là ngôi sao mà, hay làm kiêu lắm.Yến Nga lắc đầu:– Mình nghĩ chắc anh ta bận việc gì đó nên đến trễ, không phải anh ta kiêu căng đâu.– Từ khách sạn qua đây để quay, có gì đâu mà bận công việc chứ.– Làm sao mà tụi mình biết được hết công việc của anh ta.Bích Lan xen vào:– Sao hai người quan tâm đến Tuấn Hưng quá vậy?Thùy Liên cau mày:– Hả! Mi nói ta quan tâm đến Tuấn Hưng à? Không có đâu, tại nhỏ Nga cứ hỏi tới hoài nên ta mới nói chứ bộ.– Coi bộ Yến Nga hâm mộ diễn viên này dữ à nha. - Bích Lan trêu chọc.Yến Nga nhỏ giọng:– Sắp được gặp ngôi sao nên mình hơi nôn nao một chút thôi mà.Bích Lan mỉm cưới rồi nói như thông báo:– Ta nói cho mi biết, hai tháng trước ta vào Sài Gòn và gặp được Tuấn Hưng rồi. Ta đến xem anh ta thi đấu.Cả hai đều nhíu mày nhìn Bích Lan. Yến Nga hỏi với vẻ ngạc nhiên:– Vậy hả?Thùy Kiên cũng lên tiếng:– Thật không đó? Mà anh ta đánh bóng bàn hay không vậy Lam?Bích Lan cao giọng:.– Sao hỏi thừa quá vậy. Mi quên anh ta là ''Cây vợt vàng Đông Nam á'' đấy à.Rồi ba người lắng yên, không ai nói gì thêm nữa. Họ nhìn đăm đăm về phía đường dẫn vào trướng đua như chờ đợi. Ngay cả Bích Lan, cô đã nhiều lần được gặp Tuần Hưng nhưng vần không giấu được sự nôn nao của mình.Một lúc sau, các trợ lý mang rất nhiều hoa hồng đến. Hình như đạo diễn thu mua tất cả số hoa hồng có ở chợ Đà Lạt để phân phát cho các diễn viên quần chúng.Vừa thi đại học xong, Mỹ Thu cũng cùng các bạn tham gia đóng vai quần chúng. Cô được đạo diễn phân vai cô gái Đà Lạt gánh hoa hồng đi bán vào buổi sáng.Mà Thu đang đứng bên các bạn thì đạo diễn Hoàng Trọng và các trợ lý bướu đến:– Lát nữa cô cố gắng diễn thật tất nha Mỹ Thu.Cô nói với giọng nhỏ nhẹ:– Dạ, cháu sẽ cố gắng diễn thật tốt.Ông mỉm cười nhìn Mỹ Thu:– Nói vậy chứ tôi thấy được khả năng của cô mà. Lần đầu tiên tham gia mà tôi thấy lúc diễn tập cô cũng thuần thục lắm đấy.Mỹ Thu khẽ lắc đầu và nói một cách khiêm tốn:– Chắc tại vai diễn của cháu đơn giản nên cháu mới diễn đễ như vậy.Dừng lại một chút rồi cô hỏi hỏi thêm:– Cháu tập diễn như vậy tốt không hả chú?– Cũng khá lắm! Hồi đó giờ cô có tham gia các chương trình văn nghệ của nhà trường không vậy hả?– Dạ có, chú ạ ...– Ông Hoàng Trọng mỉm cười, gật gù:Bởi vậy tôi mới nói cô diễn tập một cách thuần thục.Mỹ Thu xua tay rối rít:– Nhưng cháu tham gia ca hát và múa chứ không có đóng phim đâu chú à.– Tôi đâu có nói cô đã tham gia đóng phim rồi đâu. ý của tôi là nhờ tham gia các hoạt động văn nghệ khác mà cô diễn một cách mạnh dạn và tự nhiên hơn đấy mà.Mỹ Thu mỉm cười:– Dạ, cháu hiểu ý của chú rồi ạ.Chìa tay về phía gánh hoa, ông Hoàng Trọng nói một cách chậm rãi:– Gánh hoa tôi đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cô hãy giữ nó nha. Một chút nữa khi quay xong cảnh thứ nhất, chúng tôi sẽ đến hỗ trợ cho cô.Nhìn về phía gánh hoa có rết nhiều nụ hồng đang hê nở, trông thật dễ thương, tự nhiên Mỹ Thu cảm thấy thích thích chúng.Nhưng cô đã bắt đầu hơi hồi hộp vì chuẩn bị đến màn diễn cua mình. Mỹ Thu vẫn nhìn về phía gánh hơi và dạ khẽ một tiếng.Rồi ông Hoàng Trọng và các trợ lý không nói gì thêm. Họ đang bước về phía cổng trường đua. Nơi đó máy quay và các diễn viên khác đang chuẩn bị.Ánh nắng bắt đầu tỏa chiếu xua tan màn sương mỏng. Đạo diễn, diễn viên, camera ...đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đang chờ đợi nam diễn chính Tuấn Hưng không hiểu vì sao đến giờ này anh vẫn chưn đến?Ông Hoàng Trọng đi tới đi lui với vẻ rất sốt ruột. Ông quay qua nữ diễn viên chính Huyền Chinh và hỏi hơi gắt giọng:– Sao giờ này Tuấn Hưng vẫn chưa tới vậy hả?Hình như Huyền Chính không nhận ra vẻ nôn nóng của ông ta. Cô trả lời một cách điệu đàng:– Dạ, em cũng không biết nữa ạ.– Lúc sáng, từ khách sạn qua đây chỉ có cô và anh ta là đến sau nhất mà.– Em loay hoay chuẩn bị xong rồi qua phòng tìm ảnh thì ảnh đã đi trước rồi ạ.– Cháu! Làm ăn như thế này. Biết bao nhiêu người chỉ chờ có một mình anh ta.– Ông lắc đầu như vẻ hơi thất vọng.Huyền Chinh lại nhỏ giọng:– Hay để em gọi xem anh ta đang ở đâu.Hoàng Trọng khoát tay:– Thôi được rồi, cô để tôi gọi cho anh ta.– Cô chuẩn bị xong chưa hả?– Dạ rồi.– Vậy cử nghỉ ngơi cho khỏe đi để chút nữa diễn cho tốt.– Dạ, cám ơn anh Trọng.Ông hay hoay lấy máy ra, bấm ngay số điện thoại của Tuấn Hưng. Gọi đến lần thứ năm thứ sáu mà vẫn không liên lạc được.Ông đi tới.đi lui rồi quay trợ lý Nguyễn Thắng và nói một cách sốt ruột:– Hay chú Thắng đi tìm arth ta xem sao.Ông Thắng nhíu mày:– Tìm hả?– Ơ Ông Thắng hơi trừng máy và thốt lên:– Trời ơi! Anh ta đi đâu làm sao tôi biết được Bảo tôi tìm thì làm sao mà tìm cho được chứ.Thì chú cứ trở về khách sạn mà tìm anh ta.– Cô Huyền Chanh nói là anh ta đã khóa cửa và đi đâu rồi mà, trở về đó để làm gì?Ông Hoàng Trọng nói một cách khó chịu:– Thì chú cứ trở về bên đó biết đâu anh ta đã trở về thì sao. Nếu gặp anh ta trên đường về thì chú bảo tranh thủ nhanh lên.Ông Thắng yên lắng, rồi bước đi một cách miễn cưỡng. Đạo diễn Hoàng Trọng tỏ ra rất sốt ruột, ông tiếp tục gọi số di động của Tuấn Hưng mà vẫn không ltên lác được, điều đó càng làm cho ông thêm lo lắng.Tưởng đâu cảnh quay sẽ được dời lại, nhưng nhân vật mọi người đang chờ đợi cũng đã đến. Sự xuất hiện của Tuấn Hưng làm cho mọi người rất mừng và bất ngờ. Anh ngồi yên lưng chú ngựa bạch bờm nâu, trông thật mạnh mẽ.Sự căng thắng trên gương mặt ông đạo diễn Hoàng Trọng dần tan biến. Ông bước đến gần Tuấn Hưng và nói như trách móc:Mọi người chờ lâu lắm rồi đấy, chuẩn bị đề quay cho kịp.Tuấn Hưng nói như biết lối:– Vậy à! Mọi người chờ cháu lâu lắm rồi sao? Cháu đã chuẩn bị tất cả rồi nên đến trễ.Ông gằn giọng:– Vậy chúng ta có thể bắt đầu quay được rồi hả?Anh gật đầu, mỉm cười:– Dạ, bắt đầu được rồi đấy chú ạ.Tuấn Hưng vừa nói xong, các phóng viên báo chí lần lượt kéo đến chỗ anh và ông Hoàng trọng đang nói chuyện. Họ vây kín lấy hai người và đặt rất nhiều câu hỏi đối với anh.Hình như Tuấn Hưng cũng cảm thấy choáng ngợp và anh không tài nảo trả lời những câu hỏi ấy.Ông Hoảng Trọng đang nói một cách lịch sự:– Xin quý vị thông cảm. Chúng tôi bắt đầu quay ngay để không kịp thời gian.Một phóng viên lên tiếng:– Chúng tôi muốn phỏng vấn anh Tuấn Hưng một chút thôi. Đây là nghiệp vụ của chúng tôi mong ông thông cảm nha ...Tôi hiểu công việc của các anh. Nhưng chúng tôi còn quay nhiều cảnh lắm.– Chúng tôi chỉ đặt vài câu hỏi với anh ta thôi. Không mất nhiều thời gian đâu.Rồi người phóng viên đó quay qua Tuấn Hưng:– Anh Tuấn Hưng có thể dành cho chúng tôi vài phút được chứ hả?Anh nói một cách lấp lửng:– Mọi người đã chờ đợi tôi lâu quá rồi.Ông Đạo diễn Hoàng Trọng lại lên tiếng chậm rãi:– Đoàn chúng tôi còn ở lại Đà Lạt mà.Các anh có thể tiếp xúc với Tuấn Hưng sau, được không vậy hả? Chúng tôi gấp gáp lắm, mong các anh thông cảm nha.Rồi các phóng viên cũng miễn cưỡng bước đi. Những bước chuẩn bị cuối cùng cũng đã hoàn tất. Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên.Đạo diễn Hoàng Trọng nói lớn để phát lệnh:– Một ... haị.:ba ... diễn!Huyền Chinh đang ngồi sau Tuấn Hưng trên lưng con ngựa bạch lúc nãy:Cái kiểu điệu đàng quá mức của cô làm cho mọi người cảm thấy chướng mắt.Lúc nảo cô cũng có những cử chỉ tình tử đối với Tuấn Hưng.Hai người đóng cảnh cưỡi ngựa đi dạo trên dồi hoa hồng thật thơ mộng. Chỉ một lúc sau, con ngựa bạch của Tuấn Hưng đang cưỡi tự nhiên lại trở chứng.Nó quay đầu lại và chạy về phía các diễn viên quần chúng đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.Không khí yên lặng khi quay lúc nãy đã mất hắn. Mọi người gào thét rộ lên vì chứng kiến cảnh tượng thật đáng sợ. Chú ngựa lao không về phía Mỹ Thu, chân của nó vướng vào gánh hoa hồng. Tuấn Hưng té kềnh xuống vạt cỏ, Mỹ Thu cũng té ập theo anh vì cô đang gánh hoa trên vai.Mọi người vội chạy đến, ai nấy đều rất sợ hãi. Ông Hoàng Trọng nói lớn:– Xem họ có sao không vậy?Tuấn Hưng và Mỹ Thu va vào nhau, cơ thể con trai chạm vào người làm cô bối rối và mắc cỡ không thể tả. Cô gượng gạo đứng dậy.Anh cũng đứng bật dậy và hỏi rất quan tâm:– Cô có sao không hả?Mỹ Thu cất giọng dịu dàng:– Dạ, không sao ạ.– Nó cứ lao về phía cô. Tôi không thể nào cản lại được. Lúc nãy tim tôi muốn nhảy ra ngoài luốn đấy.Mỹ Thu vẫn yên lặng, cô loay hoay phủi những vết cát trên tay áo. Khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn còn xanh tái như người chưa hoàn hồn. Tuấn Hưng nhìn cô vả hỏi một cách đầy lo lặng:– Cô có sao không vậy hả? Mặt cô vẫn còn tái xanh kìa.Mỹ Thu nói nhỏ nhẹ:– Không sao đâu. Cám ơn vì anh đã quan tâm.Anh nói một cách thật lòng:– Cô làm tôi lo thật đấy.Mỹ Thu vịn tay lên ngực nhưcốtrấn tĩnh:– Nó cứ lao thẳng về phía em, làm em hoảng sợ vô cùng. Tự nhiên nó làm tim em như đứng chửng lại.Tuấn Hưng mỉm cười:– Vậy à! Tội nghiệp cho cô quá. Đừng khóc nhè nhé!Đang trong tâm trạng sợ hãi lại gặp cách trêu chọc của Tuấn Hưng, Mỹ Thu cảm thấy rất dị ứng với cách nói chuyện của anh. Rồi cô quyết định lắng yên không nói gì thêm nữa.Tuấn Hưng nhìn lên thì thấy mọi người đang đứng kế bên. Anh mỉm cười tỉnh bơ. Nụ cười dưới hàng rla đẹp như thu hồn bao em gái. Riêng Mỹ Thu hoàn toàn không có ấn tượng gì. Tự nhiên cô còn cảm thấy đi ứng với anh chàng đẹp trai này.Yến Nga bước đến chìa cuốn sổ trên tay ra rồi nói một cách õng ẹo:– Anh Tuấn Hưng có thể cho em xin chữ ký được không vậy hả?Anh mỉm cười và nhận lấy cuốn sổ trên tay cô, Được mả. Tôi ký vào đây nhé.– Dạ, em cảm ơn anh.Dừng lại một lúc rồi Yến Nga. lại hỏi thêm:– Lúc nãy té có sao không vậy anh Hưng?– Không sao. Xin cám ơn sự quan tâm của cô.Yến Nga nhìn anh rồi thắc mắc:– Sao con ngựa của anh tự nhiên lại nổi chứng vậy hả?Tuấn Hưng khoát tay và mỉm cười tỉnh bơ:– Nó không phải lả ngựa của tôi. Có lẽ vì lạ nên mới nổi chứng. Tôi chỉ mới tập cưỡi nó có vài ngày thôi hà.– Vậy à!Bỗng nhiên Thùy Liên xen vào:– Lúc nãy tim của tụi em muốn thoát ra ngoài luôn đó.Tuấn Hưng cười tinh quái:– Chắc sợ nó chạy đến trúng cô chứ gì?Thùy Liên xua tay rối rít:– Tụi em sợ nguy hiểm cho anh đó mà.Tuấn Hưng hơi nhíu mày:– Vậy hả!Yến Nga tiếp lời:– Lúc nãy thấy như vậy em lo cho anh lắm đó.– Cô có hiểu cô vừa nói gì không? Tôi được vinh hạnh như vậy sao?Bách Lan nói nhanh:– Nó hâm mộ anh lắm đó, anh Tuấn Hưng à.– Xin cảm ơn sự quan tâm của các cô.Yến Nga chợt cúi mặt vì ngượng. Cách nói của cô làm cho Tuấn Hưng đọc được suy nghĩ của mình. Cô chỉ biết lắng yên không nói gì được nữa.Bách Lan bước đến gần Tuấn Hưng và nói một cách hiển nhiên:– Lúc trước, em vào Sài Gòn có gặp anh Tuấn Hưng mấy lẩn rồi, anh có nhớ em không hả?Tuấn Hưng ấp úng:– Tôi ... tôi ...Thấy vẻ lừng khừng của anh, Bách Lan nôi thêm:– Lúc đó, em ngồi trên khán đài để xem anh thi đấu đó, nhớ không hả?Thùy Liên xen vào:– Ta chưa thấy ai vô duyên như mi cả.Anh ta lo thi đấu chứ còn nhìn lên khán dài hoài đâu. Vả lại, khán đài đâu phải chỉ có mình mi ngồi chứ.Anh mỉm cưới, lắc đầu:– Tôi không nhớ cho lắm.Bách Lan cười giả lả khi nhận ra mình đã nói hớ:– Chắc có lẽ Thùy Liên đã nói đúng.Thùy Liên nói nhanh:– Chứ còn gì nữa!Rồi cô quay qua Tuấn Hưng:– Em nói thúng không vậy, anh Hưng?Anh cười điềm nhiên:– Chắc có lẽ như vậy. Nhiều khán giả quá làm sao tôi nhớ được chứ.Cả hai cô đều mỉm cười. Riêng Yến Nga mặt vẫn còn lạnh tanh.Thùy Liên gọi khẽ:– Yến Nga!– Gì vậy?– Mi làm gì mà buồn chán kỳ lạ vậy hả?– Cô mỉm cười với mọi người và cố gắng nói vẻ bình tĩnh:– Đâu có gì ... đâu có gì đâu.– Thật không đó hả?– Thật mà.Bách Lan bước đến choàng lấy tay Tuấn Hưng:– Anh chụp chung vài tụi em vài tấm ảnh làm kỷ niệm nha.Anh xua tay rối rít:– Không được đâu! Tôi phải diễn lại cảnh lúc nãy để quay cho kịp mà.Yến Nga nói như nài nỉ:– Chỉ chụp vài tấm thôi, không mất thời gian nhiều đâu, anh Hưng à.– Các cô thông cảm, tôi phải diễn lại ngay bây giờ.Họ vẫn vây lấy Tuấn Hưng. Riêng Mỹ Thu chàng lẩn nào để mắt đến anh ta.Cô vẫn lay hoay nhặt lấy những cánh hồng rơi vung vãi vì tai nạn vừa rồi.Tuấn Hưng thật sự bị bất ngờ về thái độ thờ ơ của Mỹ Thu. Từ đó giờ anh luôn là mục tiêu của phái đẹp. Lần đầu tiên anh gặp một cô gái như Mỹ Thu, hình như cô chằng màng gì đến anh cả.Anh thoáng nhìn Mỹ Thu đang nhặt những nụ hồng trên các vạt cỏ. Đôi má cô ửng hồng. Những giọt mồ hôi đang lăn dài trên đôi má xinh đẹp. Rồi chanh Tuấn Hưng mới bị cuốn hút bởi sắc đẹp lạ thường của Mỹ Thu. Anh ngắm nhìn.say đắm và muốn chinh phục cho bằng được cô gái của thành phố sương mù này.Buổi trưa, cảnh quay các diễn viên quần chúng cũng đã hoàn tất. Hình như Mỹ Thu rất mệt mỏi vì phải diễn đi diễn lại. Cô ngồi xuống vạt cỏ, khuôn mặt thờ thẫn trông thật tội nghiệp.Tuấn Hưng bước đến ngồi xuống đối diện với cô và hỏi một cách ân cần:– Cô diễn mệt lắm hả?Cô nguýt Tuấn Hưng một cái:– Biết tôi mệt rồi anh còn phải hỏi chi vậy?Tuấn Hưng cưới nhạt:Thấy các cô diễn chưa quen, phải quay đi quay lại vất vả quá nên tôi đến hỏi thăm vậy mà.Mỹ Thu liếc anh ta một cái rồi nói một cách khó chịu:– Phải rồi, anh là diễn viên nổi tiếng, còn tụi tôi đâu có biết gì về đóng phim, làm sao mà diễn bằng anh được chứ.Tuấn Hưng xua tay rồi nói nghiêm nghị:– Cách nói của cô hóa ra tôi là kề quá cao ngạo chứ gì? Cô hiểu lầm rồi. Tôi không có ý so sánh như vậy đâu.– Chứ còn gì nữa!Anh nhìn Mỹ Thu và nói như nài nỉ:– Cô đừng gán ghép cho tôi những suy nghĩ kỳ quặc đó mà.Mỹ Thu nói nhanh:– Tôi không gán ghép cho ai hết. Tôi chỉ nói ra những gì mình biết thôi.– Thôi, bỏ chuyện đó đa nha.– Không bỏ cái gì hết!– Sao cô khó tính với tôi quá vậy hả?– Tôi thích như vậy đó, thì sao chứ!Tuấn Hưng cười nhạt:– Thôi, cô cho tôi xin lỗi vì câu nói vô tính đó của tôi nha!Cô hỏi một cách khó chịu:Nói rồi thì xin lổi là xong à? Bây giờ tôi nói nặng vài câu rồi xin lổi anh được không hả?– Nhưng cô đã hiểu lầm câu nói của tôi rồi. Tôi đâu có nặng lời hay xúc phạm gì đến cô đâu chứ.Biết mình đã nói hớ, Mỹ Thu miễn cưỡng ngồi yên lắng, dù cô còn muốn nói rất nhiều.Tuấn Hưng vẫn tỏ ra bình thản. Anh hoàn toàn không biểu lộ cữ chỉ nào tò ra bực dọc trước cách nói chuyện quá gay gắt của Mỹ Thu. Anh đưa chiếc khăn lạnh về phía cô và nói một cách ân cần:Cô đừng gay gắt với tôi như vậy nữa. Hãy lau mặt đi cho mau khỏe.Nhân được sự quan tâm thật sự của Tuấn Hưng, cô không còn nhìn anh một cách ác cảm như lúc nãy nữa. Nhận chiếc khăn tay của anh, cô cầm thấy kỳ kỳ và nói một cách dè dặt:– Cám ơn anh nha.– Không có chi đâu.Mỹ Thu nhìn anh rồi nói dịu giọng hơn:– Anh còn ở lại Đà Lạt đến chừng nào mời đi?Tuấn Hưng cũng trầm giọng một cách ấm áp hơn:– Tôi còn ở lại cùng đoàn quay vài cảnh nữa.– Sau đó anh cùng đoàn trở về Sài Gòn ngay à?Anh xua tay, mỉm cười:– Không đâu. Dĩ nhiên là tôi sẽ về sau.– Tôi muốn có thời gian nghỉ ngơi ở Đà Lạt.– Thành phố này đẹp lắm.Mỹ Thu tròn mắt nhìn anh và hỏi một cách tò mò:– Đây là lần đầu tiên anh đến Đà Lạt phải không vậy?– Tôi đến đây nhiều lần rồi, nhưng nhưng lần trước đến quay xong là theo đoàn về ngay.– Thật là tiếc cho anh quá.– Sao cô nói vậy hả?Mỹ Thu không đáp mà hỏi lại:– Anh không cảm thấy đến Đà Lạt mà không được đi đâu đó là thiệt thòi hay sao?Anh cười khẽ rồi điềm.nhiên:– Và lần này tơi đâu có chịu nhận thiệt thòi như vậy nữa.– Nhưng sao anh ở lại có một mình vậy?Anh mỉm cười rồi nói một cách thành thật:– Thời gian qua phải làm việc ltên tục nên cảm thấy quá tải. Tôi cần có thời gian thư giãn riêng của mình.– Nhưng đi một mình như vậy thì chán lắm, anh Hưng à.Anh nói với giọng giễu cợt:– Chứ tôi chỉ có một mình mà, thì phải đi mấy mình bây giờ hả?Mỹ Thu trề môi:– Anh làm như tôi là con nít vậy. Người nổi tiếng như anh có biết bao nhiêu người đẹp đeo đuổi chứ.– Cô không thấy tôi đi đâu cũng có một mình hay sao?– Chuyện của anh, tôi không thèm bìa đâu.– Tôi nói thật mà. Cô không tin hả?Dĩ nhiên là không rồi.– Tuất Hưng mỉm cưới như ''hết ý kiến'' trước cách nói chuyện ương ngạnh của cô.Cả hai cùng yên lắng và nhìn về phía những thảm cỏ xanh trưa cổng trường đua ngựa. Mọi người đang tất bật thu dọn để ra về. Chỉ riêng Tuấn Hưng, anh vẫn nán ngồi lại.Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào những vạt cỏ trông chúng như những tấm thám xanh biếc.Hai người vẫn ngồi đối điện nhau trên thảm cỏ. Dưới bóng cây thông cao vút, những con gió thoảng qua đã làm cho họ thấy dễ chịu hơn. Và những cảm giác mệt mỏi sau các cảnh quay vất vả cũng dần dần tan biến.Tuấn Hưng nhìn Mỹ Thu rồi hỏi, vẻ quan tâm:– Cô đã khỏe nhiều chưa vậy?Mỹ Thu nói nhỏ nhẹ:– Cám ơn anh, tôi đâ khỏe nhiều rồi.Trầm ngâm một lúc rồi anh hỏi một cách dè dặt:– Nhà Mỹ Thu ở gần đây không vậy hả?Cô tròn mắt nhìn anh như không giấu được sự ngạc nhiên của mình:– Dạ gần, gần đây thôi.Dừng lái một lúc rồi cô hỏi một cách rụt rè:– Ủa! Sao anh Hưng biết tên của em vậy?Anh đùa đùa giọng:– Anh còn biết Mỹ Thu là con gái của làng hoa, và vừa thi vào đại học.. Mỹ Thu không để ý gì đến cách xưng hô của Tuấn Hưng. Đôi má hồng hây hây như đỏ ứng thêm vì bất ngờ. Cô thật sự ngạc nhiên trước những gì Tuấn Hưng biết về mình.Mỹ Thu nhìn Tuấn Hưng rồi lại hỏi một cách dè dặt:– Sao anh Hưng biết nhiều về em quá vậy?Anh cười khẽ:– Biết như vậy mà nhiều gì chứ? Anh còn muốn biết nhiều hơn về Mỹ Thu nữa mà.– Sao anh lại có ý nghĩ như vậy?Anh nhìn Mỹ Thu rồi nghiêm giọng:– gần đầu gặp gỡ mâ Mỹ Thu cho anh nhiều bất ngờ, em đã để lại ấn tượng rất đặc biệt trong anh.Mỹ Thu quay sang hướng khác như trốn tránh cái nhìn say đám của anh. Cô thật sự ngạc nhiên trước cách nói chuyện rất thu hút của Tuấn Hưng. Rồi những cảm giác không thiện cảm ban đầu về Tuấn Hưng cũng không còn nữa. Cô quay lại nhìn anh, vẻ nũng nịu:– Em ghét ai có cách nói chuyện như vậy lắm.– Sao vậy hả?Cô nói như hăm dọa:– Anh còn hỏi! Anh mà nói như vậy nữa thì em không thèm nói chuyện với anh đâu.Tuấn Hưng xua tay rối rít:– Thôi thôi! Cho anh xin lối nha. Anh không nói nữa đâu.Cả hai người đều ngồi yên lặng không nói gì thêm nữa. Một lúc sau, Tuấn Hưng mới bắt sang chuyện khác:– Ủa! Mà em bừa thi đại học ngành gì vậy Mỹ Thu?Cô kẽ cười thật dịu dàng:– Anh cứ đoán thử xem, em thi ngành gì Tuấn Hưng nhíu mày một lúc như cố suy nghĩ rồi anh nói một câu lấp lửng:– Anh nghĩ chắc em thích lĩnh vực điện ảnh.– Sao anh lại nghĩ như vậy hả?Anh đùa đùa giọng:– Anh thấy em thích tham gia đóng phim này. Như vậy không phải là em thích ngành điện ảnh hay sao.Mỹ Thu khẽ lắc đầu:– Em thích lắm, nhưng em không có thi ngành đó đâu.– Vậy à!Cô dạ nhỏ một tiếng rồi lại yên lắng.Không giấu được sự tò mò của mình, anh lại hỏi gặng:– Em thi ngành gì vậy hả?Mỹ Thu nói một cách dè dặt:– Dạ, em thì vào Nhạc viện.Không giấu được sự ngạc nhiên của mình, anh tròn mắt nhìn Mỹ Thu:– Vậy hả!Rồi anh nói với giọng trêu chọc:– Vậy là nãy giờ anh trò chuyện với ca sĩ tương lại à?Mỹ Thu phụng phịu:– Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà. Sao anh trêu chọc em như vậy.Anh nói hư giải thích:– Anh đâu có trêu chọc em đâu. Nhưng anh tin em sẽ trở thành ca sĩ mà.Cô xua tay rồi khẽ lắc đầu:– Đâu phải ai học nhạc viện rồi cũng thành ca sĩ đâu. Em thích âm nhạc nên thi ngành này chứ còn ca hát thì em dở lắm.– Em có khiêm tốn quá không đấy?– Em nói thật đấy.– Anh không tin.– Sao anh lại không tin em chứ?– Tại vì ...Tuấn Hưng chưa nói dứt lời thì Huyền Chinh lao đến. Hình như cô biết hai người đã nói chuyện rất lâu. Không dằn nỗi cơn bực dọc của mình, cô nói một cách gắt gịong:– Nãy giờ anh ở đây hả? Sao không chuẩn bị về với đoàn?– Em sao lại hạch hỏi anh vậy?– Thì mọi người đang đợi anh về chứ sao?Rồi cô l1ếc nhìn qua Mỹ Thu:– Nãy giờ anh nói chuyện với cô gái này à?Tuấn Hưng cũng nhìn Mỹ Thu và nói một cách tế nhị:– Xin giới thiệu với Huyền Chinh, đây là Mỹ Thu. Nhà cô ấy cũng ở Đà Lạt.Lúc nãy cô ấy diễn vai cô gái gánh hoa đấy.Huyền Chinh nói nhanh:– Em biết rồi. Tại cảnh quay của cô ta mà phải diễn đi diễn lại cả chục lần chứ gì.Gương mặt trắng hồng của Mỹ Thu đã trở nên bừng dỏ. Cách nói của Huyền Chinh làm cho cô ngượng không thể tả.Rồi Mỹ Thu cố gắng nói vẻ bình tĩnh:– Em điền chưn quen, chị Huyền Chinh a.Tuấn Hưng cũng nhìn Huyền Chinh và hỏi một cách khó chịu:– Sao tự nhiên cô nói chuyện kỳ lạ vậy, Huyền Chinh?– Cô liếc Tuấn Hưng một cái rồi nói vẻ như rất bực dọc:– Em nói gì mà kỳ lạ chứ? Em thấy sao nói vậy, bộ không đúng sao?– Thôi, tôi xin cô. Tôi không dám nói chuyện với cô nữa. Cô cùng đoàn cứ về trước đà.– Sao anh không về chung hả?– Tôi muốn đến các điểm du lịch nghỉ ngơi cho thoải mái.Cô trừng mắt nhìn Tuấn Hưng:– Anh lại đi với cô ta à?Tuấn Hưng cau mày:– Đó 1à chuyện riêng của tôi đâu có liên quan gì đến cô. Tại sao cô lại có những câu nói kỳ quặc như vậy chứ?– Nhưng anh phải về cùng đoàn ngay.– Sao vậy?Đạo diễn Hoàng Trọng bảo anh trở về khách sạn gấp để chuẩn bị về Sài Gòn ngay.Tuấn Hưng nín lặng vì phải đón nhận một mệnh lệnh quá bất ngờ. Rồi anh cũng miễn cưỡng làm theo những gì Huyền Chinh nói. Anh nhìn Mỹ Thu và nở nụ cười gượng gạo:– Để anh đưa em về nha Mỹ Thu, Cô nói một cách dịu dàng:– Em cám ơn anh Hưng. Nhà em gần đây thôi. Em tự về được mà.– Lúc sáng em đến với ai vậy Mỹ Thu?– Dạ, em đi chung với mấy đứa bạn học.Anh nhìn dào dác rồi lại thắc mắc:– Bây giờ họ đâu hết rồi hả?– Tụi nó về trước rồi anh Hưng à.Anh nhíu mày nhìn Mỹ Thu rồi hỏi như rất quan tâm:– Bây giờ em về một mình có được không vậy?– Dạ, không sao đâu ạ.Dừng lại một lúc rồi cô lại lên tiếng:– Anh Hưng cứ tự nhiên về đi, em về một mình được mà. Mọi người đang chờ có một mình anh đó.– Được rồi, anh sẽ về.Tự nhiên Huyền Chinh lại bước đến kéo lây tay Tuấn Hưng. Hình như gương mặt cô lộ rõ hết những gì bực bội nhất:– Anh có về ngay bây giờ không vậy?Anh tìm cách gỡ tay cô ra rồi nói một cách đứt khoát:– Thế cô cứ về trước đi. Cô làm gì kỳ lạ vậy?Huyền Chỉnh tức giận không thể tưởng. Nhưng trước phản ứng của Tuấn Hưng cô cũng miễn cưỡng lắng yên.Hai người cũng không để ý gì đến thái độ của Huyền Chinh nữa. Tuấn Hưng nhìn Mỹ Thu, giọng anh dịu hẳn lại:– Thôi mình tạm chia tay nha Mỹ Thu.– Dạ ...– Rồi anh ltay hoay lấy ra một tấm danh thiếp và trao cho Mỹ Thu.Đây là địa chỉ và số phong của anh. Lúc nào em rảnh hay có dịp nào em vào Sài Gòn thì cứ điện thoại cho anh nha.Mỹ Thu khẽ giọng thật dịu dàng:– Nếu có dịp em sẽ điện thoại cho anh.– Em cám ơn anh Hưng nha.Anh khẽ cười:– Đâu cố gì đâu mà phải cám ơn anh.Không dằn nổi cơn tức giận, Huyền Chinh nói như la lên:– Anh cứ ở đó luốn đi. Tôi đi ra xe trước đây.Nói xong, cô ngoe nguẩy bước đi. Tuấn Hưng cũng chẳng màng gì đến phản ứng của cô ta. Rồi Mỹ Thu nhìn và nói như yêu cầu:– Hay anh Hưng về đi. Đừng để mọi người phải chờ đợi như vậy.Tuấn Hưng gật gù:– Anh sẽ về. Anh về liền mà.Nhìn Mỹ Thu một lúc rồi anh nói một cách thật lòng:Lúc nào rảnh em nhớ liên lác với anh nha Mỹ Thu. Anh hy vọng em sẽ không quên lần gặp gỡ này.Mỹ Thu hơi cúi mặt cô khẽ thì thầm:– Dạ, em nhớ rồi.Tuấn Hưng nhẹ nhàng lấy ra một bông hồng cất trong ngực áo. Anh nói với giọng thật ấm áp:– Anh có món quà này xin gửi tặng em mỹ Thu à.Ngước nhìn lên, đó là một nụ hồng chớm nở. Quá bất ngờ Mỹ Thu thất lên:– Nó đẹp quá anh Hưng à.Cô đưa tay qua nhận lấy món quà bất ngờ của Tuấn Hưng trao tặng. Rồi Mỹ Thu nhìn thẳng nào ánh mắt sâu thẳm của anh.Vành môi anh đang nở một nụ cười thật lãng mạn. Không giấu được sự yếu đuối của mình, cô lại cúi mặt xuống và nói một cách dịu dàng:– Em cám ơn món quà này của anh nha.Anh lại khẽ cười:– Thôi em cũng về đi. Bây giờ anh ra xe để mọi người chờ đợi.– Dạ.– Hẹn gặp lại.– Chúc anh thượng lộ bình an.Mỹ Thu ''dạ'' thầm một tràng. Anh bước đi thật nhanh về phía chiếc xe du lách đời mới bóng loáng đang nổ máy chờ.Tiếng gió thổi vi vu qua những ngọn thông như một điệu nhạc êm dịu. Mỹ Thu nhìn nụ hồng trên tay rồi nhìn về phía anh đang đi.Dáng Tuấn Hưng khuất dần mà trong lòng cô cảm thấy nao nao xao xuyến. ....