Họ vào quán cà phê, đưa mắt nhìn quanh, rồi người chồng cất tiếng:

- Ở đây không thể nói chuyện được?

Anh ra hiệu cho vợ và họ tiến về phía cửa. Ra đến ngoài đường, người vợ bực bội nói:

- Thế anh tưởng giữa giờ cao điểm này mà ở quán "Kikirich" vẫn còn chỗ trống được à?

Người chồng không đáp. Trong giây lát, họ lưỡng lự đứng trên vỉa hè, sau đó, người vợ lại lên tiếng:

- Thôi chúng ta đến nhà hàng "Zeld" vậy. Có thể ở đó chúng ta sẽ kiếm được một ngăn còn trống.

Nhưng nhà hàng "Zeld" đông nghịt khách. Ngăn nào cũng đã đủ bốn người ngồi, có khi tới sáu người. Chủ nhà hàng dẫn họ tới một ngăn:

- Ở đây mới có ba người, hai anh chị có thể ngồi vào những chỗ còn trống.

Một ông khách ngồi trong đó kiên quyết phản đối:

- Chúng tôi đang chờ mấy người bạn!

Chủ nhà hàng nhã nhặn, nhưng kiên quyết đáp:

- Rất tiếc chúng tôi phải sắp xếp chỗ ngồi cho khách. Khi nào bạn các ông đến chúng tôi sẽ thu xếp chỗ cho họ.

Nhưng cặp vợ chồng cũng không ngồi trong ngăn đó. Họ chờ. Lát sau mới có một ngăn khách vừa ra hết, họ liền vào luôn đó.

- Bây giờ thì chúng ta có thể yên tâm bàn bạc chuyện ly dị được rồi, - người chồng gọi mấy món ăn, rồi nói.

- Anh lầm tỏ Sẽ lại có vài người khách được xếp vào ngồi đấy. Và họ sẽ giỏng tai lên nghe tại sao tính nết chúng ta không hợp nhau, tại sao chúng ta lại muốn ly dị và chúng ta đặt cho nhau những điều kiện gì. Họ sẽ tha hồ thỏa mãn trí tò mò của họ!

Thôi được rồi, được rồi? Chúng ta sẽ bảo rằng những chỗ này đã có người ngồi

- Ăn thua gì? Anh không thấy các nhân viên phục vụ nhét khách vào chật ních các ngăn kia à? Dù khách ở trong đó có bảo các chỗ đều đã có người nguôi.

- Vậy biết làm sao bây giờ?

- Anh nhanh trí gớm nhỉ? - người vợ mỉa mai nói - Y hệt hôm ở Beregạ Hôm ấy lần đầu tiên em cảm thấy thất vọng về anh.

- Thôi đi, đừng nói nữa - mặt người chồng sa sầm.

- Này, em đã nghĩ ra một cách. Chúng ta hãy làm ra vẻ như chúng ta đang si cuồng yêu nhau. Anh hiểu không?

Thấy một cặp trai gái yêu nhau sẽ không ai quấy rầy đâu. Anh giả vờ được chứ?

- Anh sê cố thử.

- Vậy chúng ta bắt đầu nhé! Phòng ngủ sẽ là của em, phòng ăn sẽ thuộc về anh.

- Sao lại thế! Phòng ngủ giá trị gấp đôi phòng ăn

- Thì anh lấy thêm tấm thảm nữa vậy.

- Cái tấm thảm đã sờn rách ấy à?

- Cứ thế nay chúng ta không thỏa thuận được với nhau đâu. Anh bao giờ cũng tham lam!

- Anh mà tham? Nói thế mà nghe được! Cẩn thận cậu phục vụ đang dân mấy người khách mới đến kìa!

Người vợ âu yếm ngả vào chồng, còn anh thì vuốt ve tay vợ.

- Thôi, bọn ta đừng vào đây - một trong những người khách vừa tới nói.

Bọn họ đi tiếp tìm chỗ ngồi khác.

- Thế nào? - người chồng lại cất tiếng.

- Phòng ngủ thuộc về em. Anh có thể lấy cây đèn đứng

- Cả chiếc TV nữa!

- Không được! Anh lại còn muốn cả chiếc TV! Hôn em mau lên! Có người đến kìa!

Họ hôn nhau và lại giữ được không để ai vào ngồi gần.

- Rõ ràng em đòi phòng ngủ là do bà mẹ quý báu của em xui.

- Dù có đúng thế chăng nữa thì đã sao? - giọng người vợ có vẻ tức tối. Mẹ có quyền góp ý kiến.

- Tiếc rằng mẹ em lại can thiệp quá nhiều vào đời sống gia đình của chúng ta!

Vừa nói, anh vừa hôn má vợ, còn chị đắm đuối nhìn vào mắt anh.

Mẹo của họ lại thành công. Trong một lúc họ khe khẽ cãi nhau gay gắt, xen giữa những lời xúc phạm là những cái ôm và những nụ hôn. Cuối cùng họ thỏa thuận sẽ chia đôi cả phòng ngủ, cả phòng ăn. Nhưng khi nói đến cái tủ ly, họ lại không thể nào nhất trí với nhau.

- Em định cướp sạch của anh, - người chồng rít lên, mặt đỏ như con gà tây, còn người vợ đáp lại bằng cách ôm lấy cổ chồng hôn vào môi anh.

Ông chủ nhà hàng giận dữ nhìn họ và dẫn mấy người khách ra chỗ khác.

Nụ hôn của vợ làm người chồng hơi bối rối bởi trong đó anh không cảm thấy sự bắt buộc. Nụ hôn ấy là thực sự. Nụ hôn như thế anh vẫn quen "nhận" và "trả" trong những năm đầu tiên hai người chung sống.

Người vợ ngượng nghịu nhìn tránh đi. Chị cũng thấy rõ mặc dù chị hôn là tại ông chủ nhà hàng xuất hiện, nhưng nụ hôn của chị không hoàn toàn giả tạo. Ông chủ nhà hàng đã dẫn đám thực khách đi rồi, mà môi chị vẫn chưa rời khỏi môi anh.

- Chúng ta đang bàn dở đến cái tủ ly, - người chồng lên tiếng sau giây lát lúng túng và một phút im lặng. - Thôi được em lấy cái tủ ấy cùng với tất cả những bình những lọ và các thứ lặt vặt bằng sứ đi.

- Không, em không thể nhận như vậy. Anh giữ lấy thì hơn.

- Không đời nào? Làm sao em có thể chia tay với bức tượng cô vũ nữ ba lê bằng sứ? Hoặc với chiếc bình đỏ? Lại còn cô bé đang khóc nữa? Em vẫn yêu quý những cái đó lắm!

- Thế anh không yêu quý sao?

- Nói chung thì cũng có.

- Còn bức tranh Ripple-ronai? Chúng ta chưa nói đến nó. Chúng ta đã cùng ngắm nó gần như hàng ngày

- Thế bức "Phong cảnh Tatry"?

- Đã bao lần chúng ta mơ ước đi du lịch tới đó!

- Lẽ ra chúng ta phải đi mới đúng! Nếu thế, có lẽ...

Người vợ tiếp lời:

- Nếu thế, có lẽ bây giờ chúng ta đây không phải ngồi bàn bạc về các điều kiện ly dị.

Hai người ngồi im lặng. Sự xuất hiện của ông chủ nhà hàng lại đẩy họ vào vòng tay nhau. Khi họ buông nhau ra, người chồng khẽ nói:

- Sáu tuần lễ nữa sẽ có một chuyến du lịch. Tám ngày ở Tatrỵ Em... em có muốn đi với anh không?

Người vợ đưa mắt nhìn xung quanh và đáp:

- Bây giờ đang không có ai ở gần đây cả. Hôn em mau lên!

Hết