Chương 1

Dừng xe! Dừng xe! Tôi bảo cậu dừng xe lại có nghe không?

Chiếc Toyota đang lướt êm trên đường chợt tấp vào lề rồi thắng gấp lai. Nhật Tân tài xế xe hoảng hốt nhìn qua cậu chủ đang hầm hầm nhìn mình:

– Cậu Út! Sao lai dừng, chưa tới nhà mà!

– Biết gọi tôi là ... cậu Út hả?

Nam Thiên gỡ cặp kính đen sì trên mặt ra hất hàm. Nét mặt hần hầm, anh rít giọng:

– Cậu Út này đói bụng, anh không nghe à?

– Nhưng ông bà đã đặt nhà hàng rồi. Cậu mới về nước, ông bà muốn ...

Chưa nói hết lời, Tân đã im bặt khi cậu Út đã mở cửa xe bước xuống băng băng qua đường. Tân muốn kêu trời vì dòng xe ngược xuôi trên đường.

– Ôi! Trời đất ơi! Lỡ có chuyện gì chắc tôi chết theo cậu luôn quá.

Mười lăm phút sau, Cậu Út quay lai, vẻ mặt đã hí hửng hơn:

– Nè!

Cậu Út chìa một ổ bánh mì trước mặt Tân. Anh còn đang ngơ ngác thì cậu Út nạt:

Tôi bảo anh ăn hay đi chết mà nhìn tôi?

Đón ổ bánh mì như cái máy, Tân chợt hiểu mọi chuyện khi thấy cậu Út cầm ổ bánh mì còn lại đưa lên miệng nhai ngắc nghiến. Anh lắc đầu ngồi vào xe nhai bánh mì.

Bên ngoài, cậu Út Thiên chẳng buồn vào xe, đứng duỗi dài chân tựa lưng vào cửa xe, anh ăn bánh mì một cách ngon lành. Tân lắc đầu:

– Việt kiều kiểu gì đây trời!

Ăn hết ổ bánh mì, Nam Thiên lấy tiếp chai nước suối trong bọc ra ngửa cổ uống một hơi như chốn không người. Tân lại lắc đầu. Tội nghiệp ông bà chủ Cứ ăn uống kiểu này thì bao giờ mới có ... vợ.

Đang uống giữa chừng, chợt Nam Thiên dừng lai, chai nước vẫn kề trên môi.

Quỷ tha ma bắt cô gái kia, mình ăn giữa đường mà cũng ... bị đụng hàng. Mắng thầm trong bụng, anh vặn nắp chai lại, mắt dõi qua đường.

Bên kia đường, đối diện với anh là một chiếc xe đạp ... ơ, hình như xe đạp đua thì đúng hơn, một cô gái đang ngồi tựa ở yên xe, tay cầm ổ bánh mì ăn rất ...

chăm chỉ.

Chà! Thú đứng đường vừa ăn vừa ngắm thiên hạ cũng có người thích nữa ta.

Nam Thiên mím môi cười thầm quan sát ... mục tiêu.

Quần Jean lửng ôm đôi chân dài, áo thun dây ôm lấy bờ ngực hổng biết ... nó tròn hay xẹp lép. Anh thầm mắng mình vô duyên với ý nghĩ đó, nhưng tình thật anh không thích lắm mấy cô gái ăn mặc diêm dúa, không biết phơi bày cái đẹp, che bớt khuyết điểm mà chỉ làm mình ngày càng xấu thêm. Nếu có làn da trắng đẹp, đôi gò ngực căng tròn, diện áo dây vào còn dễ coi. Đằng này ... như miếng bánh tráng mà cứ áo hai dây ra đường. Anh mở to mắt khi có làn gió nhẹ thổi chiếc áo cô gái bay bay. À! Thì ra là con nít, người lớn ai lại mặc áo ôm ngực, xòe mông y hệt trẻ con thế kia. Anh nhìn mái tóc xõa dài bên lưng với vẻ thích thú, môi khẽ cắn lai khi cô gái chợt nhìn qua. Gương mặt như búp bê. Đó là những gì anh có được sau một hồi quan sát.

Con nít nhà ai đễ thương quá. Anh suýt thốt thành lời vì nụ cười vu vơ của cô gái:

– Cậu Út! Về chưa?

– Cậu Út!

– Gì hả?

Nam Thiên trừng mắt nạt lớn:

– Anh làm như tôi điếc vậy? La om sòm. Về thì về!

Tân nhún vai thụt đầu vào. Anh ngơ ngác trước gương mặt ... mất hồn của cậu Út:

– Đúng là ''con trờí', hồn vía tận đâu đâu?

Lẩm nhẩm nhưng anh vẫn lo đề máy cho xe chạy ở sân bay về nhà không tới nửa tiếng, mà bây giờ đã gần một tiếng, ông bà hỏi biết tính sao đây?

Con gái à! Con xem mình kìa!

Ông Triệu Đông quát lên khi nhìn Thụy Vân nằm ngửa trên sa lon chân duỗi dài trên bàn xem ti vi.

Tự dưng bị ông mắng, để chân xuống, cô chớp mi nhìn nhìn ông:

– Ba! Tự dưng lớn tiếng la con là sao?

– Con đã làm gì ba giận dữ vậy?

Ông thở dồn ngồi xuống ghế nới cà-vạt ra:

– Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

Cô thản nhiên:

– Hai mươi cộng ... hai thêm ba.

– Ba không đùa với con đâu.

– Con cũng không đùa với ba. Tự dưng đi đâu về la mắng người ta hà.

Ông nhổm dậy định mắng cho một trận nhưng kịp kềm lại. Cô con gái Út này đã nhận được cưng chiều từ nhỏ, mồm mép nó chẳng chịu thua ai. Nếu tự dưng cô bị oan ức điều gì không khéo ông lại phải năn nỉ thì khổ. Ông hạ giọng:

– Vân à! Con phải biết con là ai? Con gái cưng của ba phải ăn nói, đi đứng sao cho mọi người nể mặt chứ con.

Cô cười tủm tỉm, sà vào bá cổ ông:

– Ý ba là con ăn mặc như lúc đi chơi là hợp nhất hả?

Ông trừng mắt:

– Không phải! Hở hang, lố bịch vào chốn vũ trường còn được. Nhưng ba đã cấm con đến đó rồi mà!

– Vậy ba muốn nói gì? Mặc thế nào ba cũng la hết là sao?

– Biết mà còn hỏi. Con định đánh đố ba hả?

Quay mặt đi, Thụy Vân biết tỏng ông muốn nó gì. Nhưng nét mặt cô tỉnh bơ, cô ngồi trở lại chiếc ghế ban đầu, mắt lại dán vào ti vi.

Ông nhìn gương mặt ... hầm hầm của con gái cũng.:. hơi ớn. Chẳng hiểu sao nó đẹp nhưng những lúc suy nghĩ hay làm việc là gương mặt nghiêm túc như ...

bà trẻ. Một lúc sau, Thụy Vân quay qua ông, cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chẳng ông:

– Ba! Con mong ba quên đi cái chuyện kiếm chồng cho con bằng cách bày ra chuyện đi ký kết hợp động này hợp đồng khác đi để người ta coi mắt con.

– Con biết rồi ư?

– Ba cho rằng con gái ba ... kém thông minh đến độ để ba ... xỏ mũi đem đi gả hả?

Ông Triệu Đông ngớ người ra. Con bé này ghê thật. Ông đã sắp đặt cho nó đi ký hợp đồng để làm quen tìm hiểu người ta, vậy mà nó cũng biết.

– Ba nghĩ sao mà điều một giám đốc marketing như con đi ký hợp đồng.

Chuyện này đứa con nít cũng biết.

Cô cười rúc rích vì gương mặt ngẩn ngơ của ông và vì hành động của mình lúc chiều.

– Con đã chọn cái quần Jean và cái áo thun xòe này ... nhát con rể tương lai của ba. Xem ra, anh chàng không đủ tư cách làm chồng con ba à.

Ông thở hắt ra:

– Thật hết biết! Con định thế nào mới chịu chọn một người làm chồng đây?

Cô lại nhào qua ôm ông, giọng ngọt ngào:

– Ba cứ vậy hoài! Hôm nay con nói con là trợ lý giám đốc Vân, được ủy quyền ký kết hợp đồng với hắn. Ba biết hắn đã dùng thái độ nào để tiếp con không?

– Hắn bảo ... mặt con không đủ tư cách, nít con về nhà chơi đi. Còn bảo con về xem lại cách ăn mặc của mình, nếu không hắn sẽ bảo giám đốc Vân đuổi việc con. Hứ! Con chẳng thèm hạng người chỉ biết nhìn bề ngoài rồi đánh giá người khác như hắn.

Giờ thì ông đã hiểu vì sao con bé gan đến độ bỏ bữa ăn tối với người ta mà về. Nó chúa ghét ai nhìn người chẳng chịu nhìn việc. Thật không biết có đứa con gái thông minh, giỏi giang là phước hay họa đây.

– Con tức quá nên bỏ ra ngoài ... mua bánh mì gặm luôn.

Ông vuốt tóc con lắc đầu, lòng không biết nói sao.

– Ba lại thở ra. Ba thất vọng về con lắm hả?

– Không! Ba lo cho con. Con xem chị Hai kìa!

Cô phì cười:

– Ngày nào con chẳng nhìn, nhưng con không thích bị lũ con trai vây lấy như chị ấy Phiền phức.

Ông cười:

– Đó cũng là một trong những bí quyết để chị Hai con thành công.

– Lại nói xấu con.

Thụy Vy xuất hiện ngay cửa, trên tay cô là bó hoa hồng thật to và thật đẹp:

– Lại có người tặng hoa à?

– Ừ! Sao thích không? Cho em nè!

– Em chẳng ham của nợ này.

Thụy Vy xỉ trán em:

– Cô ơi cô, ra dáng thục nữ cho tôi nhờ.

– Ơ! Chị này! Đừng tưởng làm trợ lý tổng giám đốc rồi muôn mắng thì mắng nhé. Đừng quên em cũng là giám đốc bộ phận marketting đấy.

Thụy Vân vừa nói vừa cầm bó hoa bứt vụn mấy cánh hồng ném về Thụy Vy tứ tung:

– Ôi! Con nhỏ này! Sao lai thế Hoa đó là của chị mà.

– Vậy thì đuổi theo mà đòi lại đi.

Vừa nói cô vừa chạy, Thụy Vy cũng đuổi theo, cả hai cười giỡn ầm ĩ cả phòng khách. Ông Đông lắc đầu nhìn theo:

– Hổng biết chừng nào mới chịu lấy chồng cho tôi nhờ.

Buổi tối, mười một giờ, tại vũ trường Sao Đêm. Trên đỉnh cao nhất của làn nhảy, một cô gái với mái tóc dài xõa trên lưng như che bớt phần nào khoảng trống do chiếc áo dây để lộ, chiếc quần đùi bằng Jean tua tủa để lộ đôi chân trần thoa thẩu đang nhún nhảy lắc lư theo làn điệu Híp-Họp thịnh hành nhất. Cả đám con gái vây xung quanh để làm nền khiến vũ trường càng náo động hơn.

Ngồi ở quầy rượu nhìn ra, Tín Khang mỉm cười thích thú với những cái đánh mông thật điệu nghệ của cô gái. Anh đập mạnh lên vai Nam Thiên đang xoay xoay ly rượu trong tay, giọng phấn khởi:

– Nhìn kìa!

Nam Thiên nhìn qua anh, phẩy tay, mắt không một lần liếc ra sàn nhảy:

– Không Tao không thích!

– Không thích cái gì! Đã đến thì phải chơi cho hết mình chứ! Ra nhảy đi!

– Không! Tao hơi mệt.

– Anh sao vậy? Vừa bị ông già mắng à?

Nam Thiên đưa ly rượu sóng sánh màu hổ phách lên xem, không cần suy nghĩ anh ực một hơi, đẩy ly về người phục vụ, ra lệnh:

– Một ly nửa!

Đón ly rượu ngườc phục vụ đặt trước mặt, Nam Thiên cười khẩy:

– Ông già buộc tao phải đi làm, nếu không thì phải cưới vợ.

Tín Khang nhìn nhìn vẻ rầu rĩ của Nam Thiên. Một lúc, anh phá ra cười sặc sụa:

– Ra thế! Ông già cũng đáo để thật! Đưa ra một sự lựa chọn mà người ta không bao giờ ... nuốt nổi.

– Vậy mới nói!

– Nè, con bé đó là con ông tỷ phú cà phê đó, anh ra cua nó đi. Không cần đi làm, biết đâu lại được ...

– Im mày đi! Thích thì ra đó, tao đang quạu đây.

Bị nạt, Tín Khang chỉ nhún vai. Cậu Út Thiên thì có ai lạ lẩm gì với cái tính ngang tàng, cậu ấm. Anh bước ra sàn nhảy cố len vào đám đông tiếp cận cô gái đang làm máu trong anh sôi lên.

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chớp tắt mờ ảo càng làm tâm tư trong Nam Thiên trĩu nặng hơn.

''Con đã làm gì cho gia đình?'' Câu nói của ba anh như búa bổ vào đầu khiến anh muốn nổ tung lên. Không phải anh muốn ăn chơi lêu lổng, mà sự thật lòng anh chẳng muốn làm cái bóng mờ nhạt sau lưng gia đình anh. Anh muốn chứng tỏ mình bằng những gì anh đã học hơn là ...

Dòng suy nghĩ của Nam Thiên bị cắt ngang khi anh vô tình đưa mắt ra sàn nhảy. Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo sau mấy ly rượu mạnh, mắt anh nheo lại nhìn kỹ cô gái kia.

Trời ơi! Mình tỉnh hay say đây? Trong ánh đèn mờ ảo, tiếng reo hò của đám thanh niên nhưng anh vẫn nhận ra vẻ ngây thơ trong gương mặt non choẹt kia.

Hẳn đây là một tiểu thư, sung sướng quá chẳng biết làm gì nên trốn học đi bụi đời đây.

Anh lắc đầu ngao ngán cho chính bản thân mình và cho cả đám người lóc chóc ngoài kia. Uống cạn ly rượu trong tay, anh gọi hẳn một chai, có lẽ anh cần say để nhìn lại mình cho đúng đắn hơn. Và có lẽ anh nên say hôm nay để ngày mai anh thành một người khác, để ba mẹ anh không cần bận tâm, lo lắng.

– Nam Thiên! Định tự tử bằng rượu hay sao mà ngứa cổ ra uống ực vậy?

– Mày không cua được con nhỏ đó hả?

Tín Khang cầm chai rượu rót một ly cho mình:

– Ừ! Con nhỏ đó chảnh dễ sợ, cố gắng thế nào nó cũng xoay lưng lại em.

Hay anh giúp em nhé. Cho nó biết thế nào là ... Út Thiên.

Nam Thiên cười nhếch môi, rượu đã bắt đầu thấm, mắt anh đỏ ngầu, miệng lè nhè:

– Tao không thích! Dẹp cái vụ đó qua một bên đi!

Hơi bất ngờ, Tín Khang sững người ra mất mấy giây. Đây là dấu hiệu chứng tỏ Nam Thiên tu tỉnh làm ăn. Vậy thì ...

Anh mỉm cười kín đáo, mắt liếc ra sàn nhảy.

Cầm chai rượu, Tín Khang rót vào ly Nam Thiên:

– Anh Thiên! Cạn nào!

Nam Thiên gục gục:

– Cạn!

Tiếng ly va vào nhau leng keng như chúc tụng cho một ngày mới sắp bắt đầu. Nam Thiên cứ thế mà uống, đây có lẽ là lần cuối cùng anh cho phép mình say.

Tín Khang lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, anh cười bí hiểm rồi vẫy tay gọi người quản lý:

– Chuẩn bị một phòng hạng nhất trên lầu cho tôi.

– Vâng, thưa anh!

Nam Thiên đã say nên chẳng còn biết gì, anh để mặc cho Tín Khang dìu lên lầu với những bước loạng choạng.

Một giờ khuya.

Cái đầu đau buốt nặng trĩu mà cổ họng đắng ngắt khô khốc khiến Nam Thiên nhăn mặt không tài nào ngủ tiếp được. Anh đưa tay bóp trán, quơ tay lung tung nhưng chẳng có chai nước nào.

Quỷ tha ma bắt! Anh rủa thầm cố nhớ lại mọi chuyện. Nhớ rồi! Đêm qua mình say quá. Anh lồm cồm ngồi dậy, lắc mạnh đầu như xua đi mệt nhọc.

Đập vào mắt Nam Thiên là chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc phòng. Gượng người đứng dậy mở tủ lấy chai nước, anh ngửa cổ uống một hơi.

– Ôi!

Nam Thiên suýt sặc vì hình ảnh vừa thấy chai nước đang uống lưng chừng rơi tõm làm nước văng tung tóe trên sàn nhà.

– Quỷ quái gì đây?

Anh tiến lại giường. Trời ơi! Cô gái này ở đâu ra thế này? Nam Thiên cau mày nhìn cô gái đang ngủ như chết. Chuyện gì đang xảy ra mà đêm qua anh lại nằm chung với con bé này. Nam Thiên nhíu mày cố nhớ ra.

Chợt đôi mắt anh sáng lên, tia nhìn không rời khỏi khuôn mạt trắng hồng với làn da mịn màng.

Cô bé này anh đã gặp ở đâu đó ... À, đêm qua nhảy đầm đây mà? Nhưng sao lại ở đây nhỉ? Anh mỉm cười vén tóc cho người đẹp Gương mặt như thiên thần hèn chi làm mấy tên trong vũ trường không điên sao được. Sống mũi cao, bờ môi chúm chím đỏ hồng, làn mi dài có lẽ để bảo vệ đôi mắt tròn vo đây.

Tự dưng Nam Thiên cúi mặt sát xuống, anh muốn nhìn cho rõ hơn gương mặt này. Hình như, anh đã gặp ở đâu đó và ...

Nam Thiên khẽ mỉm cười, anh muốn biết bờ môi kia là thật hay do son môi mà đỏ hồng như thế.

Ôi! Nam Thiên nhăn mặt với cảm xúc lạ lẫm trong người. Quay mặt anh bước lại cửa sổ. Gió thổi mát lạnh mà sao người anh nóng ran.

Nam Thiên vuốt mặt, toàn thân anh như có lửa đặt, các tế bào căng phồng lên.

Nam Thiên ơi! Nam Thiên! Mày làm trò gì thế? Đàn bà lạ lắm sao mà cứ ...

Ôi! Điên thật!

Nam Thiên như bị ma ám, không thể kiềm chế cảm xúc của mình, anh phóng nhanh vào nhà tắm để cố nén cảm giác ham muốn một người phụ nữ lúc này.

Nước từ vòi tắm rủ xuống người như mưa và mặt anh đỏ dựng như con gái hăng máu. Cảm giác sảng khoái dưới làn nước mát làm cơn khát trong anh dịu hơn. Với lấy cái khăn lau tóc rồi quấn ngang người, anh bước ra.

Cô gái đã trở tư thế, lúc này mái tóc đã đổ hẳn xuống gối, để lộ một khoảng trống trên vai và đôi gò ngực hấp háy thật quyến rũ gợi cảm vô cùng. Nam Thiên cắn môi quay mặt đi cố đè nén cơn bão đang cuồng dâng trong người.

Hôm nay anh bị ma ám thì phải, cứ như một đứa con gái mới tập tành biết yêu cùng một người đàn bà sành sỏi không cưỡng lại được vòng tay đam mê quyến rũ của tình ái.

Hình ảnh cô gái như gọi mời, Nam Thiên bật dậy. Chợt anh ngồi xuống khi thấy tờ giấy, đặt ngay gối cô gái.

"Quà mừng anh về nước và mừng cho ngày mai của anh.

Tín Khang”.

Nam Thiên vò tờ giấy trong tay nhìn đắm đuối cô gái. Giờ anh đã hiểu nguyên nhân xuất hiện người đẹp. Nhưng trông cô bé có vẻ lành chứ không thuộc hạng ăn sương, sao lai ...

Nam Thiên vội lụt tay lai khi vừa chạm vào bờ má mịn màng và đôi môi hé mở kia. Anh đứng dậy nhặt chai nước lên, còn một ít và anh đã uống hết. Nước lạnh làm anh dịu xuống. Đứng hóng gió vài phút, Nam Thiên trở lai giường, anh tò mò ngồi xuống kéo nhẹ chiếc ví trong túi quần cô gái.

Trời đất, Không có gì ngoài tờ giấy chứng minh với nét mặt non nớt của một cái thẻ ATM. Anh cười:

– Đúng là tiểu thư ngài tỉ phú. Xài thẻ chứ chẳng thèm bỏ tiền mặt trong người.

Nam Thiên lại nhìn túi bên kia. Anh đoán đó là điện thoại di động. Phụ nữ gì mà ra đường không có một chiếc xách tay.

Đặt chiếc Motorola mới toanh lên bàn kê sát giường, anh lắc đầu nằm xuống một cách vô tư. Ông chủ cà phê nào đó biết con gái của mình thế này thì sao nhỉ?

Nam Thiên tự hỏi và thấy mình buồn cười làm sao. Anh lẩn thẩn như ông già.

Suy nghĩ vớ vẩn rồi tự tìm câu trả lời cho mình bằng cách xoay qua cô gái.

Đẹp quá! Cô bé hai mươi lăm mà cứ như cô gái mới lớn, ngây thơ quyến rũ vô cùng.

– Ôi! Nam Thiên cau mày khi cảm giác lúc nãy trở về. Gì thế này? Cả người anh như có ngọn lứa thiêu đốt, trong mắt anh chỉ còn lại cô gái trước mặt:

Nam Thiên ngọ ngậy mấy ngón tay, rụt rè kéo mặt cô gái qua. Anh chồm người, áp môi mình lên bờ môi mọng để giải tỏa cơn khát trong người. Bờ môi anh dần nóng lên, cả người là một ngọn lửa khi tay anh lần tìm chiếc áo lót cô gái.

Trong phúc chốc, một bức tượng vẽ nữ hiện ra, đẹp như một thiên thần, anh như một kẻ khát ở sa mạc gặp phải làn nước mát. Lý trí đã bị đẩy lùi nhường chỗ cho đam mê, khát khao khi môi anh lướt trên bờ ngực căng tròn một cách tham lam.

Tít ... tít ... tít ...

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn trên bàn, Nam Thiên để mặc cho nó reo vì cô gái đã chìm sâu vào giấc ngủ, còn anh thì đang ôm trong tay một người con gái tuyệt trần ...

Buổi sáng ... Tám giờ ba mươi.

Bốp!

– Anh là tên bỉ ổi! Vô liêm sỉ. Ai cho phép anh được làm thế hả?

Nam Thiên vừa từ phòng tắm bước ra đã bị tát một cái như trời giáng lảo đảo ngã lên giường. Chưa kịp hoàn hồn đã bị cô gái túm lấy, gầm hét:

– Nói mau! Ai cho phép anh làm thế hả? Thật bỉ ổi!

Nam Thiên đánh hàm qua lai cho đỡ đau. Một lúc, anh nhìn cô gái, gương mặt đỏ lửng vì giận. Trời ơi! Ba chục năm nay chưa bao giờ anh phải ăn bạt tai của phụ nữ thế này ánh mắt anh nhìn xuống đôi gò ngực đang nhấp nhô theo hơi thở dồn dập ánh mắt anh đầy giễu cợt:

– Túm cổ áo, chửi rủa nhưng lai ngồi trọn lỏn trên đùa tôi thế này ... phải hiểu sao đây?

– Có im ...

– Nè! Tôi không dễ bị ăn hiếp thế đâu nha.

Nam Thiên chụp tay cô gái khi cô giơ lên định tát vào mặt anh cái nữa.

Rụt tay lai, cô gái nhìn anh đầy lửa căm hận bước xuống:

– Nói đi! Tôi thù oán gì anh mà anh phục thuốc mê trong ly rượu của tôi?

– Nè, cẩn thận lời nói của mình đấy! Tôi không làm chuyện hèn hạ đó bao giờ.

– Còn ngụy biện!

Cô gái rít giọng tưởng chừng hai hàm răng dính chặt vào nhau:

– Không phải tên bỉ ổi như anh, đêm qua ai đã hại đời tôi.

Nam Thiên hơi cúi mặt cắn môi để nén cái gì đó. Một lúc, anh ngẩng lên nhìn cô gái, tỉnh queo:

– Cô có bằng chứng gì mà nói thế?

– Anh ...

– Coi chừng tôi sẽ thưa cô vô tội ... vu khống đó.

– Anh ...

Cô gái cứng họng trước cách ăn nói đểu giả của Nam Thiên. Lúc sáng, tỉnh dậy cô chỉ muốn nhảy xuống lầu cho xong khi nhìn cái mền phủ trên cơ thể trống không của mình, gói nệm thì xô lệch. Như thế không phải là bằng chứng hùng hồn nhất rồi sao.

– Anh giỏi lắm!

Cô gái cố ghìm nước mắt nơi khóe mi, môi run run. Nam Thiên ngẩng lên và anh cũng không một lần nhìn vào đôi mắt đó.

Anh lấy thuốc gắn lệch môi nhưng không mồi, mắt thả xuống đường giọng lạnh lùng:

– Đừng oán người hay trách mình, cô hãy xem như vừa học một bài toán khó. Và kinh nghiệm này sẽ giúp cho cô có cái nhìn về cuộc sống đúng màu hơn.

Cô gái có cảm giác cổ họng mình vừa được tiêm một liều thuốc mê cực mạnh. Tê cứng!

– Cám ơn!

Cô nhìn tuân trối vào bờ lưng cao to vạm vỡ như khắc sâu một cái gì đó mà suốt đời này cô cũng không quên dù đã nhắm mắt.

– Cám ơn vì bài học.

Cô gái đi như chạy lại cửa, xoay núm cửa thật mạnh rồi chân lai đứng sừng.

Thật lâu, cả hai quay lưng lại đứng như thế.

– Quả báo Trên đời này có không?

Nam Thiên vẫn để điếu thuốc trên môi. Cả hai im lặng như thử thách lòng kiên nhẫn của nhau.

– Có!

– Và tôi sẽ là quả báo của anh.

– Rầm!

Cánh cửa đóng lại tạo ra một âm thanh rợn người. Nam Thiên vẫn đứng đó.

Hơn bao giờ hết, anh thấy mình đã trưởng thành, giờ thì cuộc sống của anh đã có ý nghĩa. Không lông bông, lêu lổng nữa. Giờ anh phải chờ một quả báo cho mình.

Nam Thiên nhìn cái dáng nhỏ nhắn lang thang trên đường mà thấy nắng sáng nay thật đẹp.

– Thuỷ Vân - áng mây ngốc nghếch!

Quay vào trong, anh lấy điện thoại bấm số:

– Quản lý hả? Căn phòng này tôi bao trọn. Từ nay không ai được phép vào đây cả. Chi phí cứ tính vào tài khoản của tôi.

Anh tắt máy, bấm số khác:

– Tân hả? Chuẩn bị xe, tôi đến công ty ngay bây giờ.

Một tháng sau.

''Đây là lần đầu con ký hợp đồng, ta hy vọng con sẽ cố gắng hết mình. Đừng làm ta thất vọng''.

Lời của ba cứ vẳng bên tai, Nam Thiên như thêm sức mạnh cho lần ký kết hợp đồng này. Đông Nam là một công ty lớn và anh có nhiệm vụ khảo sát kế hoạch cũng như toàn bộ tài sản họ có để xem xét cho họ vay tiền.

Tân vừa là tài xế, vừa kiêm trợ lý cho Nam Thiên hơi cau mày trước sự chờ đợi này. Nhìn gương mặt căng thẳng của hai người, cô thư ký vội lên tiếng, cố phá tan không khí nặng nề:

– Hai anh thông cảm vì có điện thoại của khách hàng nên sếp tôi vừa ra ngoài. Quá bất ngờ nên ...

– Nên bỏ cả buổi họp quan trọng thế này.

Tân lên tiếng bằng nét cáu gắt:

– Rõ ràng là quý công ty không hề xem trọng buổi họp ngày hôm nay. Bên công ty chúng tôi đến đây không phải là đối tác, quý công ty phải hiểu chúng tôi là ...

– Là ai cũng vậy thôi.

Cánh cửa cao rộng của phòng họp bật mở. Một cô gái với bộ com-lê công sở màu đen, áo sơ mi bên trong, tóc cột cao có đôi mắt sắc và lạnh như băng bước vào.

Điểm qua từng gương mặt trong phòng họp, cô đặt cặp táp lên bàn, một sự lạnh lùng để thể hiện sự tự tin của mình một cách đáng sợ. Mọi cổ đông trong phòng họp ngồi im phăng phắt dồn mắt về cô gái:

– Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu.

Thụy Vân dừng mắt trước gương mặt đông cứng của Nam Thiên đúng một giây rồi cất giọng dõng dạc:

– Quý công ty nói không sai. Nhưng tiêu chí làm ăn của chúng tôi là:

''khách hàng là thượng đế''. Quý ngài chịu cho công ty tôi vay tiền khi chúng tôi chỉ ngồi ở văn phòng hội họp, không biết nắm bắt tâm lý, lắng nghe yêu cầu của khách hàng sao.

Tân định nói tiếp nhưng Nam Thiên đã kín đáo đảo mắt sang ngăn lai. Anh đang bị chấn động ghê gớm trước sự việc ngày hôm nay. Ông trời đúng là khéo sắp đặt khi cho anh gặp lai cô gái hôm nọ. Xem ra anh đã đánh giá sai rồi, cô bé không thuộc loại ăn chơi bê tha, có lẽ hôm đó cô nàng chỉ đến vì ham vui cùng bạn bè.

– Tôi nói đúng không ... thưa trưởng phòng hành chính kiêm ... cậu Út Thiên?

Cả phòng họp ''à'' lên một tiếng như thể họ vừa gặp một minh tinh màn bạc, mọi ánh mắt nhìn đã chuyển hướng sang Nam Thiên.

Tân lo lắng cho cậu chủ, anh nhổm người đứng dậy định có ý kiến nhưng Nam Thiên đã đặt tay lên đùi anh ngăn lại thật nhẹ nhàng, ánh mắt không chút nao núng mà đầy vẻ nghiêm nghị, Nam Thiên ung dung đứng dậy cúi chào mọi người:

– Xin lỗi vì đã không nói thật. Tôi là Nam Thiên ...

Anh đảo mắt qua gương mặt đang hớn hở của Thụy Vân:

– Con trai út giám đốc ngân hàng Việt Phú.

Tiếng xì xầm lại vang lên Tân như ngồi trên đống lửa. Xem ra sứ mạng ông chủ giao khó mà hoàn thành. Anh còn lạ gì cái nết ngang tàng, tự ái của Nam Thiên. Bị chiêu khích kiểu này dễ gì cậu ấy chịu nhún nhường.

– Nhưng hôm nay, tôi đến đây với tư cách là trưởng phòng hành chánh, khảo sát tình hình hoạt động của công ty để có báo cáo lên cấp trên xem xét việc cho vay vốn với quý ngài. Mong quý ngài đừng đặt nặng vấn đề tôi là ai. Được chứ, cô út Vân?

Tân ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt. Cậu Hai này ghê thật, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra. Út Thiên có khác ...

Sau phút tức giận, Thụy Vân mỉm cười điềm đạm:

– Vâng. Cám ơn khi ... anh đã hiểu ...được vấn đề.

– Giờ thì chúng ta có thể đi vào kế hoạch chứ, thưa cô?

– Dĩ nhiên!

Thụy Vân đưa tập tài liệu cho thư ký phát vào từng người. Riêng cô tự tin bước lên trước màn hình trình bày dữ án của mình.

Sau một tiếng căng mắt theo dõi, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

– Mong mọi người cho ý kiến về dự án ''Khép kín qui mô trồng và sản xuất cà phế' này.

Thụy Vân cúi chào trở về chỗ ngồi. Cô thấy khó thở vô cùng trong hoàn cảnh khó xử thế này.

Cứ ngỡ mình sẽ cứng rắn lắm, nhưng không ngờ ... Giá mà hắn có một cái nhìn nào đó, cô sẽ thấy hả hê hơn. Chưa bao giờ cô thấy tâm trạng mình xấu thế này.

Bàn tán một lúc, Thiên ra hiệu cho Tân. Tân đứng dậy:

– Dự án này rất tốt, hoàn hảo cả đầu ra và đầu vào. Tuy nhiên, chúng tôi cần trao đổi với cấp trên nên xin hẹn gặp lại quý công ty trong một ngày gần đây.

Chúng tôi hứa, sẽ có một kết quả tốt đẹp cho quý ngài.

Nam Thiên cũng đứng dậy cúi chào thật lịch sự rồi cùng Tân ra về. Mọi người nhìn theo đầy lòng đầy ắp thắc mắc. Cậu Út nổi tiếng với những đêm nhảy nhót, cưa đổ bao bóng hồng lại lịch lảm, phong độ thế này ư?

Thụy Vân hiểu được những suy nghĩ của họ, nhưng cô không còn tâm trí đâu để phân tách. Cô muốn về nhà giam mình trong phòng như một tháng vừa qua mà suy ngẫm, mà miệt mài với công việc. Như thế cô sẽ thấy mình đỡ hơn.

Đúng là càng ngày cô càng nhận ra ... màu của cuộc sống ...

– Chỉ Hai!

Thụy Vy ngừng tay ngẩng lên:

– Vân! Sao đến đây? hôm nay em trình bày dự án sao rồi?

Thụy Vân ngã xuống salon uể oải:

– Hổng biết! Gã đồng bóng Út Thiên đó chẳng nói gì hết. Hắn bảo chờ.

– Ừ! Thì em cũng phải cho người ta thời gian để suy nghĩ chứ.

Cô rời máy vi tính mở tủ lạnh lấy hai chai nước suối và một đĩa trái cây đặt lên bàn:

– Chị thấy gần tháng nay em lạ lắm, Vân ạ. Mấy lần chị định nói chuyện với em nhưng công việc cứ cuốn đi nên chẳng có thời gian.

Thụy Vân mỉm cười tươi tắn:

– Em đâu có sao?

– Có thật là em không sao?

– Chị nghĩ đi đâu vậy? Cả tháng nay em theo dự án mới nên phải tập trung làm việc mà.

– Nhưng cũng đâu cần đóng cửa nhốt mình trong phòng?

– Vì em đâu có gã nào đeo đuổi đâu.

– Con khỉ này! Chị sợ cái miệng em luôn.

Thụy Vân cười khanh khách, cô nhào qua ôm lấy chị như thuở còn bé. Hai chị em lại trò chuyện đâu đâu như thể đang ở nhà.

Thấy mệt, Thụy Vân đề nghị:

– Nè, ba đâu? Hôm nay chị em mình mời ... tổng giám đốc ăn trưa đi!

Thụy Vy xỉ trán em:

– Thôi đi cô! Lại vòi vĩnh gì đây? Mấy thuở em chịu bỏ việc đi ăn với ba và chị.

– Hừm! Lại nghĩ xấu người ta. Em mời ba thiệt chứ bộ.

– Luôn tiện nói với ba một chuyện. .... – Chà ... chà ... trợ lý tổng giám đốc có khác. Đoán việc như thần.

Cả hai chị em chọn một nhà hàng khá sang trọng. Chiếc bàn trong góc khuất được don thức ăn đầy ắp nhưng chủ yếu là món gà. Thụy Vy nhìn xuống bàn ăn lắc đầu:

– Gỏi gà, gà quay, gà tiềm. Xem ra em đang có chuyện gì thật rồi.

Thụy Vân muốn mắc nghẹn với miếng gỏi gà trong miệng. Không lý nào Thụy Vy đã biết chuyện cô bị .... Cô ngẩng lên nhìn chị ngơ ngác.

– Không phải sao! Ăn thế này có ngày sẽ gặp H5NI cho coi.

Thở phào nhẹ nhõm, Thụy Vân tiếp tục ăn, mặc Thụy Vy hết kể lể công việc rồi lại khéo léo gợi chuyện hỏi han cô đủ điều. Cả tháng nay cô đã giữ rịt nỗi đau đớn, căm hận trong lòng thì suốt đời này cô cũng không hé miệng với ai.

– Nè, em làm như nhịn đói mấy ngày rồi vậy?

– Mấy ngày thì chưa nhưng cả tháng lo làm dữ án, em mệt phờ người.

– Ai bảo tham công tiếc việc, chuyện của phòng kế hoạch thì cứ để người ta làm đi. Hay để chị nói với ba tách phòng kế hoạch và marketing ra làm hai cho em nhẹ nhé?

– Ôi!

Thụy Vân giơ phẩy lia phẩy lịa:

– Chị định giết em hả?

– Sao lai giết?

– Thụy Vy nhìn em sững sờ, thái độ hoảng hốt kia chứng tỏ nó rất bồn chồn, bất an trong dạ.

– Em có chuyện gì, đúng không?

– Dĩ nhiên là không!

Thụy Vân cúi xuống cầm cái đùi gà lên nhai ngấu nghiến để che giấu bao bão tố trong lòng. Cô không cho phép mình yếu đuối, ủy mị, mà buộc mình phải cứng rắn đương đầu với sự thật, với những gì mình đã gây ra.

– Em đã bỏ bao công sức cho dự án này, giờ bỏ em tiếc lắm. Xưa nay chúng ta chỉ toàn trồng và sản xuất cà phê thô, giờ thì em sẽ khép kín quy trình sản xuất luôn. Đảm bảo với chị ngày này năm sau, mặt hàng của chúng ta sẽ có mặt khắp thị trường và ngoài nước.

– Chị tin em sẽ làm được. Nhưng ngoài công việc ra em cũng cần ...

– Chồng lấy chứ gì? Chị y như ba. Lúc nào cũng chồng với con, y như cụ non.

– Ê! Chị chỉ nhắc em thôi. Khi không mắng người ta, chị em cũng chưa thèm để mắt tới ai chứ bộ.

Cả hai lại phì cười. Thúy Vy hỏi:

– Em tìm ba có việc gì mà? Cứ nói, nếu được, chị sẽ giải quyết cho. Ba đi công tác, chắc chiều nay hoặc sáng mai mới về.

Thụy Vân nói tỉnh queo:

– Em muốn dọn ra ngoài.

– Gì cơ?

Thụy Vy nhổm dậy. Mọi người nhìn sang khiến cô ngượng ngùng, rồi gật đầu cáo lỗi. Ngồi trở lại, cô chồm qua thì thào:

– Em điên hả? Tự dưng dọn ra ngoài. Nhà cửa mênh mông chứ có chật chội gì đâu.

– Em biết, nhưng em muốn có nhiều thời gian cho công việc ở nhà ...

– Mất tự do sao?

– Không!

Thụy Vân ỉu xìu:

– Nhưng em muốn tự lập.

– Tự lập hay tao điều kiện cho em sống buông thả. Chị không đồng ý.

Cô lườm mắt với chị:

– Em nói để gọi đồng minh chứ không phải chờ đợi sự phản đối kịch liệt của chị đâu nghẹn.

– Được rồi! Coi như chị ủng hộ em. Em sẽ thuyết phục ba bằng cách nào?

– Bỏ phiếu! Nhà ba người, em đạt hai, em thắng.

Thụy Vy bật cười:

– Dễ ăn lắm! Em biết ba thương em thế nào mà?

– Vì vậy mới phải nhờ đến chị. Năm trước, chị có mua một căn hộ ở chung cư, tạm thời chị cho em mượn.

– Không được. Nhà đó chị mua giùm một người bạn, chuyện đó em biết mà.

– Vâng! Em chỉ mượn thôi.

Cô thở hắt ra:

– Nếu chị không giúp, em sẽ đi bụi. Lúc đó, chị và ba đừng hòng tìm em.

– Đừng có hù!

– Em không hù! Việc mấy công ty khác có ý lôi kéo em về với họ, chị biết mà.

Thụy Vy bó tay trước cô em bất trị này. Từ xưa đến giờ có chuyện gì nó không dám làm khi đã muốn. Lần này cô lại nhức đầu đây.

– Được đấy! Để chị lựa lời nói với ba. Chị thấy em còn đồng bóng hơn cái gã ... Út Thiên nào đó nữa.