Tôi được việc làm ở công ty MicroSoft. Từ New Jersey tôi về lại thành phố Seattle lần này trong niềm hân hoan sống cùng với gia đình. Các năm trước tôi thường về thăm nhà vào cuối năm dịp Giáng Sinh - Tân Niên, rồi vội vã rời nhà sau đó, nhưng đặc biệt từ bây giờ sau mùa lễ lộc, tôi không còn phải cuốn gói đi nữa.

Đêm giao thừa vài người bạn rủ tới chỗ nhảy, tôi gặp một số bạn quen cũ khác, mỗi người tay bắt mặt mừng, hỏi thăm nhau vài câu, nhảy vài bản nhạc cũng đủ làm tôi thấy mệt, và cuối cùng tôi được để yên. Ngồi cùng bàn với Thùy Chinh, em của Yến Chi, vì đông người, tôi chưa có dịp nói chuyện nhiều, hơn nữa đã lâu không gặp nên hôm nay là một dịp thích thú.

Tôi vui vẻ nói:

-Anh mới về nên chưa đến thăm Chinh và Yến Chi được. Mong đừng trách anh nhé!

Chinh nở nụ cười thông cảm và từ tốn nói:

-Không có đâu.

Tôi cười hỏi lại:

-Trông anh có gì lạ không?

Thùy Chinh ngập ngừng, khuôn mặt luống cuống tìm che trong mái tóc xõa, ngày xưa tóc nàng ngắn hơn, như bị bắt quả tang là có để ý đến tôi và phải nhận tội:

- Đàn ông mập một tí có vẻ khỏe mạnh hơn.

Tôi lại cười nhắc:

-Nhớ không, ngày đó tôi ốm và cao lêu nghêu chỉ sợ qua cầu gió bay thôi, mong bám vào cô nào có da có thịt...

Chinh cười khúc khích. Nhớ lại chuyện xưa, mới đó đã ba năm, tôi theo việc làm qua tận New Jersey vì không tìm được việc ở đây. Ngày từ giã, buồn vô hạn, gần như muốn khóc vì vừa xa gia đình vừa xa Diệu Hương, cô bạn gái mới vừa quen.

Tôi lại không có người thân bên ấy, nên khi được việc, tôi buồn nhiều hơn vui. Nhưng không còn cách nào khác hơn, vì lúc đó tôi bị Boeing - làm ăn khó khăn cắt người- cho nghỉ việc đã 2 năm và đang làm việc linh tinh chẳng dính líu gì đến nghề chuyên môn của mình. Gia đình lo lắng, bạn bè ái ngại dùm làm tôi mất tự tin, đôi khi chỉ vài câu nói thông thường cũng đủ làm tôi buồn. Miệng thế gian có lúc ác độc vô tả, và họ luôn nhắc khéo tôi rằng, một cái bằng kỹ sư mà không dùng vào việc gì sau một năm thì sẽ không còn giá trị nữa.

Tôi vẫn trung thành lái chiếc xe trắng Chevrolet 8 máy chạy khùng điên vào cuối tuần xuống Olympia đón Diệu Hương, rồi chạy ngược về thành phố Seattle nơi tôi ở mới có chỗ nhảy đầm, rồi đưa Diệu Hương về Olympia, rồi tôi về nhà tôi khi... ló dạng ánh bình minh! Đổ xăng như là có hùn với hãng xăng! Cũng hên con " thiên lý mã " của tôi chưa lần nào nằm trên xa lộ I 5.

May mà thời gian này chỉ xảy ra trong vòng một năm. Nếu biết trước mình lông bông như vậy, thì tôi đã không dám cua đào ở xạ Chắc cũng có người nói nhỏ sau lưng tôi rằng:" Thằng đó hay thật! Seattle - Olympia, đi lên đi xuống, nhảy đầm, xã giao như một người bình thường." Vì thất nghiệp, tôi lại càng phải tỏ vẻ bình thường, đôi khi cất tiếng hát tự thưởng cho mình:" Đi lên đi xuống, may mà có em, đời còn dễ thương... em Olympia má đỏ môi hồng... "

Tình cảm của Diệu Hương đối với tôi thì đã cất cánh bay xa; nàng có người yêu nửa năm sau lúc tôi rời khỏi Seattlẹ Ngày nghe tin nàng đi lấy chồng, tôi thấy lòng mình bình thản, quả là con tim của tôi không mềm yếu như tôi đã tưởng, nó cũng đã quên đi chuyện sang ngang của "người ấy" rồi.

Ba năm sống và làm việc ở New Jersey, tôi cũng chưa kiếm được cho mình một cô bạn gái nào. Tôi chợt mỉm cười, có lẽ nhờ vậy mà tôi không đóng rong mọc rễ ở bên ấy. Tôi vẫn nghĩ tới Chinh như là cô em gái. Đôi khi có xao xuyến, tôi lại xua đuổi ngay cái cảm xúc ấy.

Dòng quá khứ của tôi bị cắt đứt đột ngột khi Chinh lên tiếng:

Điệu Hương bây giờ gầy lắm, anh biết không? Cô ấy có 2 con rồi!

Chinh nói, tưởng như nàng có thể đọc hết được những ý nghĩ trong đầu tôi. Âm thanh thật nhẹ nhàng, lời Chinh nói tưởng như mất hút trong tiếng nhạc ồn ào. Tôi gật đầu và nói:

-Lẹ quá!... Anh cũng không trách gì Hương, nhưng tự trách mình nhiều hơn.

Rồi tôi hỏi:

-Còn Chinh, có gì thay đổi không, trong mấy năm nay Chinh làm gì?

Hỏi xong, tôi lại ngạc nhiên cho chính mình. Tôi đã dùng câu hỏi đó với Chinh sao? Những năm lui tới nhà Yến Chi, bạn học thời UW với tôi, tôi không mấy để ý tới Chinh. Chỉ thấy Chinh cắt tóc ngắn, dễ thương. Chinh biết rất rõ về cuộc tình giữa tôi và Hương. Rồi thời gian tôi ở New Jersey, Chinh ở đâu, làm gì, tôi nào có biết, chỉ nhớ là Chinh vẫn ở gần, vẫn hiện diện trong những lần đi chơi cả nhóm, vẫn thấp thoáng trong đời sống của tôi.

Giờ thì Chinh ngồi đây, tóc nàng đã dài hơn. Câu hỏi quá bất ngờ của tôi làm nàng lúng túng, đôi mắt chớp nhanh, và dù trong ánh đèn mờ nhạt, tôi đoán là hai gò má nàng đã ửng hồng.

-Vẫn chẳng có gì thay đổi. Còn anh, ở New Jersey vui không?

Tôi nói như than thở:

-Không có việc ở đây mới đi, làm sao bằng ở gần nhà!

Chinh tiếp lời:

-Bây giờ về MicroSoft vui rồi.

Ban nhạc chơi khá ồn ào, nhạc bây giờ đều như vậy, tôi nói gần như hét trong suốt buổi nhảy: than về đám bạn cũ giờ chẳng còn mấy đứa, theo công việc làm ăn tản mác khắp nơi, về nỗi bận rộn của những người còn ở lại... Để dễ nói chuyện, tôi ngồi gần nàng hơn, và rồi có thể thấy đôi mắt đen to mở lớn và nhận được mùi nước hoa nhẹ thoang thoảng, làm tôi ngất ngây.

Bao năm nay tôi biết Chinh dễ thương, ngoan, và lại thông minh. Bây giờ Thùy Chinh đã lớn, cô em nhỏ của bạn là một thiếu nữ xinh đẹp và thùy mị.

Tôi nói nhiều, còn nàng thì ngồi yên lắng nghe, chừng như nhận thấy được điều đó, tôi cười xin lỗi:

-Anh than thở quá có làm phiền Chinh không?

Chinh lắc đầu nói nhẹ:

-Không đâu, anh cứ nói, em muốn nghe. Những năm anh đi xa... , em... cũng buồn. Em nhớ những ngày có anh và bạn bè đến thăm chị Yến Chi, dạo đó em rất vui. Bây giờ, anh Phan với chị Yến Chi cũng bận rộn chẳng khác gì ai, nhất là từ lúc có hai nhóc tì sinh đôi. Bận mà vui, như chị Yến Chi vẫn nói, hạnh phúc giờ chỉ còn là gia đình nhỏ đó thôi.

Tôi nghe Chinh nói mà nghĩ như đó là một trách cứ nhẹ nhàng. Cả hai đều im lặng một hồi, sau đó tôi mới nói:

-Anh cần một thời gian để mọi việc trở lại bình thường; anh sẽ trở lại thăm em như xưa...

Chinh đặt nhẹ bàn tay ấm áp của nàng lên lưng bàn tay của tôi nói:

-Việc đâu sẽ còn có đó. Anh đừng vội lo.

Tôi cười hỏi về nàng:

-Chinh sống với ba mẹ chắc không có gì để than thở?

Chinh từ từ rút bàn tay về, tôi tiếc cho giây phút thân mật, hạnh phúc này quá ngắn. Chinh nói:

-Anh biết thời tiết ở đây mà, mưa mút mùa. Định hỏi anh New Jersey có khá hơn không?

-Nhưng đi xa lại nhớ cái mưa dầm dề của miền Tây Bắc.

Có thật là tôi đã nhớ mưa hay chỉ nói qua loa? Chinh nhăn mặt lắc đầu:

-Em chắc không nhớ nổi. Đang chờ cơ hội để đi. Như... - Nàng ngập ngừng - lấy chồng chẳng hạn... ít nhất lấy danh nghĩa theo chồng, mình có cớ bỏ giốp, bỏ phố núi cao nguyên này.

Nàng cười sau câu nói. Tôi cũng cười theo, không hiểu nàng đùa hay nói thật.

-Chinh có thể kiếm việc ở bất cứ thành phố nào mà, làm gì phải chờ lấy chồng mới đi?

-Nhưng đang có giốp an toàn, bỏ đến xứ lạ lại sợ, rồi cũng phải kiếm việc vậy?

-Có người để nghĩ tới chưa?

-Có rồi!

Tôi bất ngờ hỏi nhanh, mà Chinh trả lời cũng nhanh, rồi nàng quay đi hướng khác. Tôi nghe mình bỗng hụt hẫng, chợt bàng hoàng mất vui, nhưng sao tôi lại nghĩ Chinh chưa có ai. Ngày đó đám bạn của Yến Chi, của Phan và tôi khá đông, còn độc thân cả, Chinh lại dễ thương, thông minh. Những lúc sau này thỉnh thoảng gặp lại, tôi nhận thấy Chinh trầm lặng hẳn đi, nhưng ai mà chẳng phải lo nghĩ công ăn việc làm. Nên tôi chỉ xem đó như là một sự thay đổi thường tình. Chinh đã lớn, một ngày nào đó nàng cũng lấy chồng chứ, sao tôi lại cứ tưởng Chinh chưa thương ai.

Vờ tỉnh tôi gượng cười hỏi tiếp:

-Ai vậy? Anh biết được không?

Chinh lại bối rối thấy rõ, không trả lời ngay, hai tay vân vê mái tóc. Chỉ vài phút trước đó Chinh còn nói cười tự nhiên, và tôi đâu phải là người xa lạ. Tôi nghĩ thầm nếu nàng không thích nói thì tôi cũng chẳng nên tò mò chi thêm. Chinh nói như vừa đủ cho tôi nghe:

-Anh quen thân người đó mà!

Đám bạn bè khá đông, nói khơi khơi như thế thì làm sao tôi biết là ai được. Sau câu trả lời bâng quơ, Chinh cuối xuống cầm cái muỗng khuấy khuấy ly đá chanh. Tôi ngồi yên nhìn theo động tác vô tình của Chinh và lúc đó mới nhận thấy Chinh có bàn tay khá xinh với những ngón thon dài, móng tay được cắt thật sát.

-Mà anh biết để làm gì?

-Không chừng ra đường không biết nhau, lại đánh nhau... Em không tin à?

Chinh cười cười, xong nàng lại cúi đầu nói nhỏ:

-Anh không phải lo xa...

Nàng còn đang ngập ngừng thì anh bạn Tiến đến mời Chinh ra sàn nhảy.

Đêm hẳn đã khuya. Chúng tôi mải nói chuyện, chẳng nhảy với nhau bản nào. Giờ thì tôi ngồi say mê ngắm bước chân Thùy Chinh dịu dàng, khoan thai trong nhịp điệu, và tiếc rằng đã không mời nàng nhảy. Ban nhạc đang chơi bản Tiếng sáo Thiên Thai, điệu Tangọ Chiếc đèn tròn nhiều màu lấp lánh trên cao xoay tròn, những làn khói nhân tạo tỏa mờ như sương mù trong đêm lạnh làm Eagle Ball huyền huyền ảo ảo. Chinh trang sức đơn sơ, áo đầm trắng để hở cổ cao, làm Chinh nổi bật trong đêm. Dáng nàng cao, đôi chân dài, thon. Tôi như ngất ngây say dù chẳng uống rượu.

-Sao ngồi một mình vậy?

Giật mình tôi quay lại. Thì ra là Yến Chi.

Mải nhìn Chinh và Tiến nhảy, đầu óc tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ, tôi không hay Chi đến ngồi bên cạnh tự lúc nào. Chi nói như nhìn thấy rõ ý nghĩ trong đầu tôi:

-Anh có thấy là Thùy Chinh đẹp nhất đêm nay không?

Rồi chị nói tiếp, bất ngờ:

- Đáng lẽ hai người phải nhảy cho vui, giao thừa mà, chị cười nói úp mở,... trông anh với Chinh thật xứng đôi!

Tôi vội lên tiếng đính chánh:

-Chinh có người rồi.

-Ồ! tôi tưởng... anh đã biết. Ấy! xin lỗi anh.

Rồi Chi cười dòn. Cử chỉ của Chi làm tôi thắc mắc; tôi định hỏi vì sao chị xin lỗi, nhưng chưa kịp thì Chinh đã trở lại bàn và ngồi xuống bên cạnh:

- Đã lâu em không đến những chỗ như thế này nữa, thích yên tĩnh hơn.

Chi phụ họa:

-Anh Hùng không biết, Chinh đã thay đổi tính tình, không thích đi nhảy, năm lần mười lượt mọi người năn nỉ dữ nó mới chịu đi, mà có đến cũng chỉ ngồi một đống thôi.

Sao tôi thấy vui khi nghe điều này? Tôi ích kỷ, thật không muốn Thùy Chinh nhảy với ai.

Chi nói tiếp:

-Hôm nay có anh, mới kéo được nó đi đó.

Thùy Chinh lúng túng cắt nghĩa:

-Tại Tết nhất mà.

Tôi vẫn thích lời giải thích của Chi hơn, nó có vẻ riêng tư ấm cúng, như là trên đời còn có người để ý đến mình, và vì mình. Lúc này tôi mới nhận ra một điều, tôi đã thương Chinh từ lúc nào, có phải từ khi tôi mất Diệu Hương? Hình như bóng hình Thùy Chinh len vào hồn tôi để lấp chỗ trống mà tôi không hay biết? Tôi có lần tự hỏi: Đi thương cô em của người bạn học? Nhưng đã nhiều năm biết Chinh, sao tôi lại quá ngu ngơ để cho mất nàng?

Qúa khứ lại chợt về với tôi, như có lần tôi trêu chọc trắc nghiệm Chinh với mấy câu thơ bắt đầu từ những chữ N,H,Ớ, C,H,I,N,H viết trên trang giấy học trò, khi ấy lòng tôi vẫn còn ngỗn ngang chuyện tình giữa tôi với Diệu Hương mà Chinh cũng có thể biết được:

Nắng vàng từng sợi xanh xao

Hôn lên suối tóc má đào em xinh

Ớ dầu còn nhớ tới mình

Cho anh giữ lấy chút tình mộng mơ

Hỏi rằng ai đã thẫn thờ

Iêu hình bóng cũ, nhớ bờ bến xưa

Nghe như điệu nhạc chiều mưa

Hành trang cuộc sống vẫn chưa quên nàng

Chinh đọc xong có vẻ cảm động, Chinh hỏi:

-Anh có thực như vậy không? Để em giữ tờ giấy này làm bằng.

Chinh ngây ngô và sau này mới biết được cái ý "nhớ Chinh" của tôi, nàng đỏ mặt, bẽn lẽn mỗi khi gặp lại tôi.

Tôi nghĩ ngay đến Yến Chị Tôi nhìn quanh tìm kiếm Chi và rồi thấy ngay Chi đang nói chuyện với một người bạn gái ở bàn cuối, gần cửa ra vào. Tôi đến vừa lúc cô bạn của Chi ra sàn nhảy, tôi ngồi xuống và nói có một việc cần đến chị giúp đỡ. Nhạc chơi ồn ào, nên tôi vội nói ngay, giọng hơi lớn:

- Tôi có chút chuyện muốn nói với chị?

Chi cười tủm tỉm dễ dãi, rồi tôi vòng vo hỏi về đời sống của Chinh sau khi tôi đi New Jerseỵ Cuối cùng chị hiểu ý tôi, chị trách tôi ngay:

-Tôi tưởng là anh đã biết. Nhưng hồi nãy lúc nói chuyện với anh xong, tôi mới biết: thì ra anh chỉ vô tình!... Người Chinh thương nhớ chờ đợi trong mấy năm nay chẳng ai khác hơn... là anh. Chưa thấy ai vô tình như anh!

Tim tôi đập thình thịch. Hình như Chi còn nói nhiều mà tôi chẳng nghe gì thêm. Nếu lúc này Chi có tới tấp xỉ vả và bảo tôi là thằng ngốc, hơn 30 tuổi vẫn còn ngốc, tôi vẫn cảm ơn chị rối rít. Phải có người banh mắt, vạch tai, tôi mới biết sao chuyện tôi với Diệu Hương không thành, sao Thùy Chinh vẫn chưa lấy chồng, và sao xứ này mưa hoài mà tôi vẫn nhớ.

Tôi nhớ lời mẹ tôi bảo năm tới là năm tốt cho con lấy vợ, tưởng tượng có Chinh bên cạnh để chia sẻ đời sống cũng đủ làm cõi lòng tôi ấm áp, hạnh phúc dù đêm nay là đêm mừng Xuân, trời về khuya rất lạnh.

Tôi bước vội về hướng Thùy Chinh và biết rằng mình sẽ làm gì... , thì Chi gọi giật :

-Anh Hùng!

Tôi quay đầu lại, thấy Chi mỉm cười nói theo:

-Anh đừng để Chinh thất vọng!

-Tôi biết, tôi biết.

Thùy Chinh đã đợi tôi nhiều năm nay rồi.

Khi tôi trở lại bàn thì ban nhạc đang bắt đầu chơi một bản slow. Thùy Chinh đang ngồi một mình. Tôi đưa tay dìu Chinh ra sàn nhảy. Chinh bối rối nhưng không từ chối. Không ai nói với ai lời nào, hồi lâu tôi cười, đùa nhẹ:

-Anh biết người... của em là ai rồi?

Tôi dọ dẫm, siết chặt Thùy Chinh vào lòng mình, Chinh không phản đối, không nói gì... , bây giờ tôi biết chắc Chi đã nói đúng. Trong một phút bất ngờ, tôi nâng cằm Chinh lên, hôn nhẹ vào đôi môi mộng của nàng, rồi thì thầm:

-Anh sẽ không để em đợi nữa đâu!

Thùy Chinh mềm nhũn, ngoan hiền trong tay tôi, như vẫn chưa ra khỏi trạng thái thắc mắc, hỏi:

-Sao anh biết?

-Bởi vì anh biết em đã chấp nhận cho anh nhớ Chinh trong mấy câu thơ anh viết trên giấy học trò. Khờ thật, hôm nay anh mới khám phá ra điều đó!..

Linh Vang (Tacoma)