Lời dẫn: Vết tích nụ hôn

Buổi kỳ ngộ trước ngày 17 tuổi- bị “Ác ma” cướp mất “Nụ hôn đầu tiên”.

Nếu như thời gian cho tôi một cơ hội, trở về quá khứ, tôi sẽ bất chấp tất cả để ngăn chặn việc này xảy ra.

Thượng đế ơi! Nụ hôn đầu của thiếu nữ nên phải diễn ra tại một nơi có ánh trăng trắng đẹp, đôi bên nhìn nhau say đắm cùng với một tình cảm thật nồng nàn, sau đó kề sát vai nhau, rồi… Thế mà nụ hôn đầu của tôi, lại bị…

Thì ra là anh- chàng trai như Santan

Hàn Vĩnh Thái, một tên kì lạ, một chàng trai lúc ngủ ngây thơ như trẻ sơ sinh, giận lên như là Santan. Một chàng trai thích uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, yêu xe như mạng sống. Một tên đáng ghét!

Hàn Vĩnh Thái, người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh trường Thụy Thảo. Chính là đứa cháu bỏ nhà ra đi của Hàn gia gia, là chủ nhân căn hộ khu B lầu 24 của tòa nhà Tác Đồn. Và là chủ nô của tôi!

Vũ hội kinh hiểm- Phân vân giữa yêu và không yêu anh.

Không sai, anh đang hôn tôi!

Cảm giác tiếp xúc răng môi với anh thật chân thật, nụ hôn, tốt đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi!

Tôi bắt đầu cảm thấy đầu tôi càng ngày càng nặng, nhưng cơ thể thì càng ngày càng nhẹ… nhất định là tôi đang thiếu dưỡng khí rồi.

Cuối cùng, anh buông tôi ra, nhìn tôi hồi lâu rồi nói:

“Miệng của cô hôi thật!”

Nói xong, bỏ lại tôi thơ thẩn một mình.

“Anh!... Hàn Vĩnh Thái! Anh đúng thật là một tên xấu xa, không hơn không kém, đồ lừa gạt!”

Nhìn bóng của anh, tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt!

Đêm đó, tôi mơ giấc mơ có anh- rơi vào vòng xoáy tình yêu ngọt ngào.

Anh ôm lấy vai tôi, mím môi và nói: “Đây chính là điều anh muốn.” Nói xong, anh từ từ đưa xuống, đến trước mặt tôi đang nằm trong lòng anh, tôi không kiềm chế được mà ôm lấy cổ anh.

Nụ hôn nhè nhẹ mà dịu dàng, dài mà ngọt ngào. Trong lòng anh, tôi cảm thấy sự an toàn chưa từng có.

Đêm hôm đó, trong giấc mơ của tôi có Hàn Vĩnh Thái, có sự dịu dàng của anh.

Quà chia tay. Dù thế nào chúng tôi cũng không xa nhau.

Anh lại một lần bất chấp hoàn cảnh xung quanh như thế nào, hôn lên môi tôi. Tôi ôm chặt lấy cổ anh, như lại có được bảo bối vừa đánh mất. Tuy tôi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, niềm hạnh phúc đã đột nhiên ập tới nhấn chìm tôi. Hơi ấm trên người anh thật quen thuộc và thân thiết, đó chính là hơi ấm làm tôi nhớ đến đau lòng. Tôi e thẹn hưởng ứng lại nụ hôn của anh, anh như bị động được mấy phút. Nhưng sau đó lại tiêp tục tăng thêm sức nóng cho nụ hôn…

Sinh nhật 17 tuổi. Tôi có phải là người anh yêu không?

Tôi như kẻ không biết bơi giữa một bể tình, rớt xuống nước mà ôm anh như ôm được khúc gỗ. Để ngăn chặn tôi vì quá say đắm mà sắp ngã vào lòng anh. Cuối cùng, anh đã kết thúc nụ hôn đó. Tôi như vừa chạy xong ma ra tông, hơi thở hổn hển, thậm chí còn chưa hồi phục được ý thức mơ hồ.

Tình yêu của thanh niên thường phức tạp thế…

Nhưng chúng tôi vẫn kiên trì, vì đây chính là thanh xuân của chúng tôi.

Lần này, dù sao đi nữa

Em cũng phải hiểu rõ tấm lòng của anh

Ngày mai tỉnh lại, thế giới sẽ tốt đẹp hơn

Hàn Vĩnh Thái, ho dù là chân trời góc bể

Em nhất định phải tìm được anh