Chương 1

Buổi sáng, Ái Vy thức dậy thật sớm. Sau khi hoàn thành bài thể dục của mình, cô ấy đến bên chiếc máy vi tính sách tay để xem dòng tin nhắn:

“Ái Vy! Bé yêu của anh. Chúc em buổi sáng tốt lành. Anh nhớ em nhiều lắm, bé cưng! Email qua cho liền nha bé!

Hôn em thật nhiều!

Gia Tuấn”.

Ái Vy mỉm cười một mình. Cô trách nhẹ:

– Đáng ghét quá đi, mới sáng mà anh ấy đã Email cho mình. “chát” với nhau cả đêm qua chưa đủ mệt sao?

Ái Vy lại cười rồi cô đến bên quần áo chọn cho mình một bộ vừa mắt.

Vừa xuống lầu, Ái Vy đã thấy Khả Nhi ngồi ở sa lông. Cô vui vẻ:

– Mi đến hồi nào vậy Nhi, Khả Nhi vờ làm mặt giận:

– Đến lúc mi còn đang ngủ. Ái Vy tròn mắt:

– Sao mi không nói với vú Hai kêu ta, Nhi?

– Vú cũng định lên kêu mi nhưng ta ngăn lại.

– Sao vậy?

– Thì ta để mi ngủ. Ta là người biết chuyện mà. Nếu ta đoán không lầm thì tối qua mi và anh Tuấn tâm tình với nhau cả đêm phải không hả?

Bị nói trúng tim Ái Vy đỏ mặt nhưng cô chối quanh:

– Làm gì mà tâm tình cả đêm, mi nói quá. Khả Nhi cười tinh nghịch:

– Ừ thì ta chỉ hỏi vậy thôi có hay không tự mi biết lấy nhé!

Ái Vy liếc nhẹ Khả Nhi một cái. Cô biết là mình không bao giờ nói lại Khả Nhi nên Ái Vy đánh trống lảng:

– À mà mới sáng sớm mi đến tìm ta có chuyện gì vậy Nhi?

Chợt nhớ ra mục đích của mình đến Ái Vy, Khả Nhi vỗ tay đánh chát:

– Trời ơi! Suýt chút ta quên mất. Mi mau theo ta nhanh lên.

– Nhưng mà đi đâu vậy Nhi?

– Lát nữa mi sẽ biết.

Nói rồi, Khả Nhi kéo tay Ái Vy chạy đi làm cô chỉ kịp la lên:

– Vú ơi! Con ra ngoài với nhỏ Vy một chút.

Chỗ mà Khả Nhi Đưa Ái Vy đến là một quán cà phê khá sang trọng. Ái Vy nhìn Khả Nhi thắc mắc:

– Mi đưa ta đến đây làm gì vậy nhỏ? Không phải muốn mời ta đi uống cà phê chứ?

Khả Nhi làm ra vẻ bí ẩn:

– Mi cứ ngồi đây đi, muốn uống gì cứ gọi. Lát nữa mi sẽ biết ta đưa mi đến đây để làm gì.

– Làm gì mà mi bí mật giữ vậy.

Khả Nhi nhăn nhó:

– Đã bảo là một lát nữa sẽ biết mà.

Ái Vy nhún vai:

– Vậy thì ta gọi nước uống, không hỏi nữa. Ái Vy ngồi như vậy với Khả Nhi đến gần trưa mà chẳng nghe "cô ả" nói gì. Ái Vy cảm thấy bụng mình kêu lên òn ọt. Cô nhăn nhó khổ sở:

– Mi định bày trò gì vậy Nhi? Ta đói lắm rồi. Mình đi ăn được chưa vậy Nhi?

Ta đói lắm rồi. Có chuyện gì thì mi cứ nói đại ra đi.

Khả Nhi nổi cáu:

– Đúng là đáng ghét dám cho người ta leo cây, đúng là chưa thấy Khả Nhi này nổi giận nên chưa sợ mà.

Nói xong Khả Nhi đứng lên gọi tính tiền, rồi cô nhìn Ái Vy nói như ra lệnh:

– Bây giờ, ta và mi đi ăn, không chờ nữa. Ái Vy ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, nhưng cô cũng đứng lên bước theo Khả Nhi cô nghĩ thầm:

– ''Có chuyện gì vậy không biết. Thôi để nó nguội lại bớt rồi hỏi chứ nếu không, chắc bị ăn tươi chấm muối tiêu quá!

Hai cô bé vào một quán ăn nhỏ. Sau khi đã giải quyết được vấn đề bao tử, Ái Vy nhìn sang Khả Nhi, thấy cô bạn đã bớt giận cô tò mò:

– Nhi nè! Lúc nãy hình như mi đợi ai thì phải. Người ấy là ai vậy ta có quen không?

Đang đưa đũa hủ tiếu vào miệng tự nhiên Ái Vy nhắc tới chuyện lúc nãy Khá Nhi đổi ngay nét mặt. Cô buông đũa:

– Mi nhắc đến làm ta lại thấy tức cành hông đây này.

– Mi nói rõ chút nữa đi Nhi.

Chép miệng một cái, Khả Nhi kể:

– Chuyện là vậy nè, hôm nay ta đang chát với một gã tên Đông Chí du học ở Mĩ. Anh ta hẹn hôm nay sẽ đến quán cà phê lúc nãy để gặp mặt.

Ái Vy trêu bạn:

– Lãng mạn dữ nha.

Khả Nhi xua tay:

– Lãng mạn đâu không thấy ta chỉ thấy cho tụi mình leo cây.

Ái Vy cố gắng để khỏi phải cười thành tiếng:

– Ta không ngờ anh chàng đó tài thật, nổi tiếng là cao ngạo như mi mà cũng làm cho leo cây, hi ...hi.

Thấy bạn cười Khả Nhi giận đỏ mặt.

– Ta nói để mi cười ta đó hả? Anh ta và mi đáng ghét như nhau. Biết mình cũng hơi quá lời nên Ái Vy cố gắng không cười nữa.

– Chưa gì mà mi đã nổi giận lên rồi. Mi có biết anh ta về nước hôm nào không?

– Anh ta bảo là hôm qua.

– Chỉ mới về nước hôm qua mà đã hẹn mi rồi. Thôi! ta biết rồi Nhi ơi! chắc là anh ta bận tiếp đãi bạn bè đó mà.

– Nhưng anh ấy đã hẹn với ta mà.

– Thì mi cũng phải nghĩ đến những chuyện đột xuất nữa chứ.

Khả Nhi chu môi:

– Chỉ mới lần đầu hò hẹn mà đã như vậy, mi bảo ta không giận sao được.

Ái Vy nhìn bạn nghi ngờ.

– Nè! Mi đừng nói với ta là mi "kết" anh chàng Đông Chí đó nha.

Khả Nhi đỏ mặt giận dỗi:

– Mi chí giỏi đoán mò.

– Khai thật đi ta giúp cho, là bạn thân với nhau mà mi giấu ta sao Nhi?

Nói xong Ái Vy vờ làm mặt giận. Khả Nhi tưởng bạn giận thật nên cuống quýt phân trần.

– Ta có giấu mi cái gì đâu. Khoảng gần một năm trước, hôm đó ta đang lang thang trên mạng thì gặp anh ấy. Sau vài lần chát với nhau, ta xem hắn như là bạn thường hay tâm sự, trò chuyện và còn hay gởi mail qua bên ấy.

– Nên dần dần thương nhau luôn chứ gì?

– Cái gì mà thương. Chỉ là bạn thôi, mi khéo suy diễn.

Khả Nhi nhún vai:

– Mi kể tiếp đi.

– Hôm qua anh ta mail cho ta bảo là đã về nước rồi hẹn ta hôm nay gặp mặt.

Vậy mà anh ta dám ... Đúng là giận không tưởng.

Ái Vy vỗ nhẹ lên vai bạn:

– Mi đừng giận nữa, biết đâu anh ấy bận thật có thể là tối nay anh ấy sẽ mail cho mi thì sao. Vui lên đi mi đừng giận nữa, coi chừng nổi mụn đó.

Đang giận nghe bạn nói vậy, Khả Nhi cười lên một tiếng:

– Mi đúng là giỏi pha trò, ta sẽ không giận nữa nếu không bị nổi mụn ta sẽ xấu hơn mi thì sao?

ái Vy véo vào hông bạn:

– Mi không nổi mụn thì cũng xấu hơn ta rồi.

– Mi đang đu dây thế cao hả Vy. Cao lắm đó.

– Ta thích cao vậy đó.

Hai cô bạn vui về rời khỏi quán, lúc trời đã khá trưa Ái Vy thở dài trong bụng:

– Thế là mất một buổi sáng tuyệt đẹp vì tên Đông chí lạ hoắc nào đó. Thật đáng tiếc, ôi ngày chủ nhật của tôi.

Một tuần sau! Khi Ái Vy đang ngồi trang điểm thì có tiếng gõ cửa ngỡ là vú Hai nên cô lễ phép:

– Vú cứ vào đi ạ! Con lỡ tay rồi.

Người bước vào không phải là vú Hai mà là Gia Tuấn. Anh lao nhanh tới chỗ Ái Vy đang ngồi chải tóc, ôm chặt lấy cô:

– Bé yêu anh nhớ em nhiều lắm. Em có nhớ anh không?

Quá bất ngờ Ái Vy hốt hoảng cô gỡ tay Gia Tuấn ra dẫu môi:

– Anh làm em hết cả hồn. Nghỉ chơi với anh luôn.

Gia Tuấn điểm nhẹ ngón tay lên môi người yêu. Anh thì thầm:

– Sao lại nghỉ chơi với anh vậy bé? Tại anh quá nhớ em thôi mà.

– Nhớ cũng không được làm như vậy à! Mà anh về nước khi nào không bảo trước để em ra đón.

Hôn lên mái tóc người yêu. Gia Tuấn nói thật nhỏ vào tai Ái Vy:

– Anh muốn dành cho em sự bất ngờ mà.

Ái Vy chu môi:

Bất ngờ đến nỗi làm em suýt đứng tim. Bộ anh muốn em chết sớm để quen người khác hả?

Gia Tuấn lắc đầu nguầy nguậy.

– Sao em nghĩ ra anh ác thế. Người anh yêu chỉ có mỗi Ái Vy thôi.

– Có thật không đó, em có nên tin không đây.

Gia Tuấn gật đầu:

– Đây là việc đáng tin nhất.

– Làm sao em biết là việc đáng tin chứ?

– Thì nhờ vào đây nè ...

Vừa nói, Gia Tuấn vừa đặt môi mình lên môi Ái Vy Anh gởi vào đó với tất cả nỗi nhớ thương.

Ái Vy cũng cuồng nhiệt đáp lại tình anh. Họ đang bên nhau thật say đắm thì có tín hiệu điện thoại:

Ái Vy rời Gia Tuấn.

– Nghe điện thoại đi anh!

Gia Tuấn lại ghì chặt lấy Ái Vy giọng anh thật ấm:

– Kệ nó đi cứ để nó reo:

Bây giờ, đối với anh bên em là quan trọng nhất.

Nói xong Gia Tuấn lại tìm môi Ái Vy nhưng cô đẩy anh ra giọng nghiêm nghị:

– Nghe điện thoại không được cãi.

Gia Tuấn hôn lên trán cô, nói nhỏ:

– Sao giống vợ quản thúc chồng vậy bé?

Ái Vy đỏ mặt:

– Anh ...

Ái Vy định nói nhưng Gia Tuấn đã nhanh tay nghe điện thoại:

– Alô!

– Alô anh Tuấn hả, em nè!

– Ai vậy.

Giọng cô gái nũng nịu:

– Là Ly Ly nè! Anh Tuấn không nhận ra giọng của em sao?

– Là em đó à? Có chuyện gì không? Anh đang bận việc.

– Không có gì? Em gọi điện xem anh về đến bên đó chưa để em yên tâm vậy mà.

Gia Tuấn vui vẻ:

– Vậy anh cám ơn em.

– Không có gì? À còn vài tháng nữa em kết thúc chương trình học. Lúc em về anh Tuấn nhớ ra đón em đó.

– Chuyện đó dễ thôi mà. Em còn chuyện gì nữa không. Anh đang bận lắm.

– Mới về mà bận vậy sao anh?

Gia Tuấn ấp úng:

– Ừ! Thì anh đang tiếp đãi bạn bè.

– Vui quá hé! Vậy em không nói nữa. Bye anh nha! Nhớ mail cho em thường xuyên đó.

– Được, anh hứa. Bye? Nói xong Gia Tuấn lại đến ngồi cạnh Ái Vy, miệng lẩm bẩm:

– Đúng là phá đám thật. Tại sao lại gọi lúc người ta đang thân mật như vậy chứ?

– Ai vậy anh?

– Là bạn của anh. Cô ta đang du học ở Mĩ, những ngày anh đi công tác ở bên đó anh và cô ấy hay trò chuyện lắm.

– Vậy à?

– Thôi đừng nói chuyện với cô ta nữa. Nói cho anh biết đi, những lúc anh đi vắng em có nhớ anh không?

Ái Vy thờ ơ:

– Ai mà thèm nhớ anh, ngược lại em cảm thấy rất vui khi xa anh.

Quay mặt Ái Vy lại đối diện với mình, Gia Tuấn nồng nàn:

– Em ác vậy sao Vy. Anh nhớ em tới phát điên lên được vậy mà em đành lòng chẳng nghĩ đến anh sao?

Ái Vy dối lòng:

– Ừm!

– Vậy anh phải phạt em mới được.

Ái Vy tròn mắt:

– Phạt em?

– Phải.

Vừa nói dứt câu Gia Tuấn đã ôm lấy Ái Vy hôn tới tấp. Lúc đầu cô còn chống cự nhưng rồi cũng thụ động đón nhận cảm giác say mê.

Khi yêu người ta hay nói những câu dối lòng. Ái Vy cũng vậy cô đang nói dối. Thật ra cô nhớ Gia Tuấn da diết. Những ngày vắng anh Ái Vy cảm thấy buồn không thể tả. Cô luôn mong sao Gia Tuấn sớm về nước.

Sáng hôm sau, Ái Vy rước Khả Nhi đi học. Đứng trước cổng biệt thự Hoa Lan, Ái Vy không thấy Khả Nhi cô lầm bầm:

– Giờ này rồi mà vẫn chưa ra, nhỏ Khả Nhi này chắc đang nướng đây.

Nghĩ vậy rồi Ái Vy đến bấm chuông. Người mở cửa cho cô là một thanh niên lạ, thấy lạ nên Ái Vy hơi chau mày cô gật đầu chào một cách lịch sự. Anh thanh niên cũng chào lại Ái Vy, anh vui vẻ:

– Xin lỗi cô tìm ai?

Ái Vy cộc lốc:

– Khả Nhi.

Anh thanh niên nhìn chằm chằm vào Ái Vy như có một sức hút kỳ lạ. Lát sau anh mới định thần:

– Cô là bạn của Khả Nhi hả?

– Đúng vậy làm phiền anh gọi nó ra đây đã trễ giờ rồi.

Anh thanh niên nhướng mày:

– Nhi nó sẽ ra đến ngay thôi. Nó nhờ tôi ra đây đón cô. Cô cảm phiền chờ nó một chút nhé?

Ái Vy nhăn nhó:

– Nhỏ này bày vẽ nhiều trò thật.

Vừa lúc đó, Khá Nhi chạy và ra cổng. Cô thở hổn hển:

– Xin lỗi mi nha ...

Liếc nhẹ cô bạn thân một cái, Ái Vy nói như ra lệnh:

– Mau lên xe đi!

Khả Nhi làm theo như một cái máy. Trước khi đi Ái Vy không quên chào anh thanh niên một cách lịch sự.

Đi được một lúc Ái Vy lên tiếng:

– Tối qua mi thức làm gì mà sáng nay vậy trễ vậy Nhi?

Khả Nhi thành thật:

– Tối qua ta và anh Đông Chí dạo phố nên ta rất mệt và quên mất thời gian.

– Mi và anh ấy đi chơi với nhau à?

– Phải.

– Trời! Mới quen nhau mà mi dám đi chơi với anh ấy sao Nhi?

Khả Nhi vỗ nhẹ vào vai bạn:

– Tuy mới quen nhưng có thể nói là chúng tớ là bạn thân. Bộ mi quên là ta và anh ấy chát với nhau gần nửa năm rồi sao?

Ái Vy trêu đùa:

– Mi và anh ấy thân đến mức nào vậy?

Khả Nhi đỏ mặt nhưng cô cố làm tỉnh, trêu lại bạn:

– Thân ở mức là bạn thân chứ chưa bằng mi và anh Tuấn đâu. Ta còn phải học ở hai người đấy chứ.

Ái Vy thụt chỏ ra sau:

– Mi giỏi lắm, dám chọc lại ta hả?

– Chỉ có như vậy mới làm mi thua ta thôi.

– Hừm! Dám giở trò hen!

– Gậy ông đập lưng ông thôi.

Hai cô cùng cười thật vui vẻ.

Ái Vy chợt hỏi:

– Anh Đông Chí đó thế nào Nhi?

Nghe nhắc tới Đông Chí. Khả Nhi căm thấy phấn khởi trong lòng:

– Anh ấy rất điển trai, con nhà giàu, có học thức lại lịch sự.

– Anh ấy hoàn mỹ vậy sao?

– Đúng vậy?

– Mi có nói quá không đấy?

– Y mi là sao đây Vy.

Ái Vy nhún vai.

– Ta chỉ muốn biết rõ về anh ta chút thôi. Nếu như anh ta đúng như lời mi nói thì ta xin chúc mừng mi có được một người bạn tốt thôi.

– Ta đâu có nghĩ gì đâu. Mi đúng là có tật mới giật mình.

Khả Nhi véo vào hông bạn:

– Mi dám gài ta hả?

Chiếc xe chao đảo, Ái Vy hốt hoảng:

– Mi định cho ta chết sớm đó hả? Bìết vậy sáng hôm nay ta không thèm cho mi quá giang.

Khả Nhi lại véo vào hông bạn:

– Chỉ mới cho quá giang một lần mà đã nói vậy à!

– Ta là vậy đó.

Vừa lúc đó Ái Vy cho xe quẹo vào cổng trường cũng là lúc có tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên Ái Vy quýnh quáng:

– Chết trễ rồi! Tại mi đó Khả Nhi. Tại mi dậy trễ mới vậy đó.

Khả Nhi hối hả:

– Còn ở đó mà để thừa, ta và mi phải đi nhanh lên mời được.

Nói rồi hai cô chạy nhanh vào lớp.

Buổi tối khi đã dùng cơm xong, ông Thành Minh nhìn con gái yêu thương:

– Ba nghe nói hình như thằng Tuấn nó về nước rồi phải không Vy.

Ái Vy lễ phép:

– Dạ anh Tuấn mới về hôm qua ba ạ! Hôm quá anh ấy có đến đây thăm hỏi ba, mẹ nhưng ba mẹ bận dự tiệc rồi ạ!

Ông Thành Minh trêu con gái:

– Có thật là Gia Tuấn đến thăm cha, mẹ không? Hay là nó có ý khác.

Ái Vy e thẹn:

– Ba này ... Cứ trêu con hoài!

Ông Thành Minh cười lớn trước vẻ e thẹn của Ái Vy ông nhìn qua bà Ái Lan bông đùa:

– Con e thẹn thật giống với mẹ con lúc xưa, trông đáng yêu lắm.

Bà Ái Lan giãy nãy:

– Anh này trước mặt con mà anh nói vậy sao? Không sợ con nó cười à?

– Có gì mà cười chứ, mẹ nó dễ thương thật mà.

– Anh lại nữa ...

Ái Vy cười khúc khích:

– Con ngưỡng mộ ba, mẹ thật, con thật hạnh phúc khi là con ba mẹ.

Bà Ái Lan xoa đầu con gái:

– Khéo nịnh lắm cô hai. Rồi con sẽ được hạnh phúc như ba mẹ thôi.

Ông Thành Minh chợt đổi giọng:

– Vy này, con và Gia Tuấn quen nhau cũng đã lâu, hai đứa lại có hứa hôn.

Hai đứa định chừng nào mới kết hôn để ba mẹ vui đây?

Ái Vy đỏ mặt, cô giận dỗi:

– Ba này, lại trêu con nữa. Bộ ba muốn con ra khỏi nhà này lắm sao? Con giận ba luôn.

Ông Thành Minh bật cười:

– Tôi hiểu cô cậu mà, bây giờ ngoài miệng thì giận hờn nhưng trong lòng thì lại đang trách phải không?

– Ba ...

Bà Ái Lan giải vây cho con gái:

– Thôi, anh đừng chọc con nữa, mặt nó đỏ như quả gấc chín rồi kìa.

Ai Vy ôm tay mẹ. Cô chu môi:

– Chỉ có mẹ là mẹ thương con, ba suốt ngày cứ chọc con.

Bà Ái Lan nghiên nghị:

– Vy! Sao con nói với ba vậy con?

Ai Vy bụm miệng:

– Ý! Con xin lỗi ba, con không cố ý đâu.

Ông Thành Minh nhìn cô con gái yêu thương:

– Vy nè hôm nào con nói với Gia Tuấn là ba bão nó qua nhà mình có chút chuyện con nhé!

Ái Vy tò mò:

– Có chuỵện gì vậy ba?

– Chuyện đàn ông con hỏi làm gì?

Ái Vy tiu nghỉu:

– Dạ!

Lát sau, cô xin phép lên phòng để học bài nhưng thực chất là Ái Vy lên phòng để chát cho Gia Tuấn.

Buổi chiều, Ái Vy và Gia Tuấn ngồi hóng gió ở bờ sông. Nắm thật chặt tay người yêu, anh nói thật nhỏ vào tai Ái Vy:

– I love you.

Ái Vy tựa đầu vào anh, cô khép hờ hai mắt. Gia Tuấn lại thì thầm:

– Hai đưa mình kết hôn nhe Vy.

Ái Vy giật mình cô hỏi nhanh:

– Sao gấp vậy anh, em vẫn còn đi học mà.

– Kết hôn xong, em học tiếp vẫn được mà!

Ái Vy lắc đầu:

– Không em phải học xong mời được. Anh chờ em không được sao Gia Tuấn?

Nâng cằm người yêu, Gia Tuấn nhìn Ái Vy thật nồng nàn:

– Bao lâu anh cũng đợi em cũng được cả.

Nhưng anh muốn được ở bên em hằng ngày sớm hơn một chút thôi mà.

Ái Vy nhìn anh đầy xúc động:

– Chỉ hai năm thôi mà anh, thời gian trôi qua nhanh lắm anh ạ. Hơn nữa em muốn mình có với nhau thật nhiều kỵ niệm trước ngày cưới.

Siết thật chặt người yêu vào lòng, Gia Tuấn thì thầm:

– Anh hứa sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em.

– Em cám ơn anh?

Gia Tuấn tinh quái:

– Em định cám ơn anh bằng lời nói thôi sao?

Ái Vy tròn mắt:

– Chứ anh bảo em phải làm sao?

Gia Tuấn nói thật nhỏ:

– Phải hôn anh để tỏ lòng biết ơn.

Ái Vy dẫu môi:

– Anh ăn gian em hả?

– Anh thấy như vậy còn chưa đủ nữa đó.

– Xí, em hỏng thèm nói chuyện với anh nữa đó.

Hỏng thèm nói chuyện thì em hôn anh đi.

Ái Vy đấm nhẹ vào vai Gia Tuấn:

– Anh đáng ghét lắm!

– Anh đáng ghé hay đáng thương vậy bé?

Ái Vy nhăn mũi:

– Đáng ghét!

– Người ta thường nói con gái nói ghét là thương. Em thương anh nhiều đến vậy hả Vy.

Ái Vy đỏ mặt:

– Anh khéo nói lắm! Anh muốn nghĩ sao cũng được. Bây giờ em về đây, anh ở lại một mình vui vẻ nhé!

Nói xong Ái Vy đứng lên, cô định bước đi nhưng Gia Tuấn kéo tay cô kéo vào lòng mình.

Ái Vy bất ngờ nằm gọn vào lòng Gia Tuấn nhanh như chớp, Gia Tuấn đáp bờ môi của mình khoá chặt đôi môi của Ái Vy. Ái Vy nhẹ nhàng khép mắt cô hoàn toàn thụ động trong giây phúc này.

Lát sau họ rời môi nhau. Gia Tuấn quyến luyến:

– Anh muốn giây phúc này ngừng lại để anh có thể bên em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn.

Ái Vy dẫu môi:

Anh tham lam vừa thôi:

– Khi yêu, người ta hay tham lam vậy đó. Đó là một quy luật, em không biết sao?

– Em chưa nghe nói đến bao giờ.

Nhìn sâu vào đôi mắt người yêu, Gia Tuấn nói thật nhỏ:

– Em chỉ đủ nghe mình anh nói thôi.

Ai Vy chu môi:

– Em hỏng thèm nói với anh nữa. Bây giờ anh đưa em về đi trễ lắm rồi:

Gia Tuấn giết chặt lấy Ái Vy:

– Em ngồi cạnh với anh một lát nữa đi Ái Vy đã hay ngày anh không gặp em, em có biết anh nhớ em nhiều lắm không bé cưng?

Ái Vy khẽ cười không nói gì.

Ngồi bên nhau một lúc nữa Gia Tuấn đưa Vy về nhà Trước khi để Ái Vy nhấn chuông, Gia Tuấn lại siết chặt cô vào lòng trao cho cô nụ hôn nồng cháy.

Lúc sau Ái Vy đẩy Gia Tuấn ra, cô nhăn mặt:

– Anh gan vừa thôi, lỡ ba mẹ em thấy thì sao?

Gia Tuấn tỉnh bơ:

– Có gì đâu anh chỉ yêu em thôi mà. Hơn nữa an nghỉ chắc ba mẹ em cũng biết chuyện hai đứa mà.

Ái Vy đỏ mặt:

– Anh nói chuyện trơ trẽn thật. Em vào đây.

Gia Tuấn lại nắm lấy tay Ái Vy, anh hôn phớt lên môi cô rồi mời buông ra.

Gia Tuấn nhàn chuông:

– Em vào đi!

Ái Vy gật nhẹ đầu:

– Anh về cẩn thận nha.

Vú Hai bước ra mờ cổng. Gia Tuấn gật đầu chào vú Hai, anh quay qua nháy mắt với Ái Vy rồi ra xe chạy đi.

Tuân sau, Khả Nhi Ái Vy đến một quán cà phê thật đẹp, thật lãng mạn.

Khi đã yên vị Ái ái Vy nhìn bạn tò mò:

– Đây là nơi mi và anh Đông Chí hay hẹn gặp đó há Nhi?

Khả Nhi gật đầu thành thật:

– Đúng vậy!

Ái Vy trêu bạn:

Mi lãng mạn lắm đó Nhi, biết cả một nơi đẹp như vậy.

Khả Nhi xua tay:

– Gì mà lãng mạn chứ. Chỗ này là do anh Đông Chí dẫn ta đến thôi. À! mà mi chẳng có thua gì ta đâu. Ta nghĩ chắc anh Gia Tuấn đưa mi đến những nơi còn đẹp hơn thế này nữa là khác.

– Mi chỉ khéo suy diễn.

Khả Nhi ranh mãnh:

– Có thể tự ta suy diễn nhưng có hay không tự mi biết lấy.

Ái Vy trề môi.

– Không thèm nói chuyện với mi nữa, ta đi vệ sinh đây.

Khả Nhi liếc bạn:

– Mi làm ta mất hứng. Mi đúng là ...

– Là gì chứ? Ta chỉ đi làm một chuyện thật hồn nhiên nhưng không kém phần tự nhiên thôi. Mi ở đây chờ anh Đông Chí đến nhé.

Khả Nhi phẩy tay – Làm ơn nhanh dùm đi cô hai.

– Được rồi mà.

Rồi Đông Chí cũng đến, trên tay anh là một bó hoa hồng tuyệt đẹp. Khả Nhi thấy trong lòng len nhẹ cảm giác khó tả.

– Em cám ơn anh!

Đông Chí tươi cười:

– Em không phải cám ơn anh đâu miễn em thích là được rồi.

Vừa lúc đó Ái Vy bước ra thấy bó hoa hồng trên tay bạn, cô reo lên:

– Wa! Bó hoa đẹp quá! Ở đâu ra vậy Nhi?

Vì Đông Chí ngồi sát hàng cây ở chiếc ghế đối diện nên Ái Vy không thấy.

Khả Nhi nhướng mắt:

– Của anh Đông Chí tặng ta chứ ở đâu ra.

Giờ Ái Vy mới thấy Đông Chí, cô gật đầu chào anh, cô cảm thấy hối hận vì cử chỉ của mình lúc nãy, Đông Chí vui vẻ:

– Đây là bạn thân của em hả Khả Nhi?

– Dạ! Đây là Ái Vy bạn cùng lớp với em và cũng là cô bạn tri âm tri kỷ.

Ái Vy véo vào hông Khả Nhi một cái:

– Mi làm gì mà giới thiệu dài vậy Nhi?

Đông Chí mỉm cười trước thái độ của hai cô gái. Anh nhẹ nhàng chìa tay ra trước mặt Ái Vy:

– Hân hạnh được làm quen với Ái Vy.

Ái Vy lịch sự bắt lấy tay Đông Chí. Cô mỉm cười duyên dáng:

– Vy cũng hân hạnh được làm quen với anh Chí.

Khả Nhi chen vào:

– Hai người làm gì mà cứ hân hạnh qua rồi hân hạnh lại, hai người có còn nhớ tôi ngồi ở đây không vậy.

Ái Vy liếc bạn:

– Mi thật là ích kỷ, ta cho mượn anh Chí có một lát thôi mà mi đã khó chịu rồi.

Khả Nhi đỏ mặt e thẹn:

– Mi nói cái gì vậy Ái Vy? Ta ... ta ghét mi lắm.

– Trời ơi mi đang e thẹn đó hả Khả Nhi. Chuyện này hiếm có à nha!

– Mi ...

Khả Nhi thấy giận Ái Vy không thể tưởng. Vừa lúc đó, Đông Chí đã lên tiếng:

– Vy đừng trêu Khả Nhi nữa, mặt cô ấy đỏ như quả gấc chín rồi kìa.

Ái Vy nhìn cử chỉ của cô bạn mà bụm miệng cười. Thú thật Ái Vy cũng thấy mình hơi quá đáng.

Nên cô nhìn Khả Nhi mà nói:

– Trông mi giận đáng yêu lắm đó Nhi.

Khả Nhi bực bội:

– Mi ta còn trêu ta nữa hả? Sao ta lại có một đứa bạn như mi chứ?

Ái Vy lại cười:

– Mi hối hận khi làm bạn với ta à? Nhưng tiếc thật đã quá muộn rồi.

Khả Nhi liếc bạn thật sắc:

– Mi đúng là mồm mép, ta nói không lại mi.

Đông Chí nhìn cô mỉm cười. Anh nghĩ thầm:

– Hai cô bé vui vẻ quá, trông hai cô thật ngây thơ và đặc biệt là hai cô đều xinh đẹp, rất dễ thương.

Thấy Đông Chí bỗng ngồi im Ái Vy lanh lẹ:

– Sao anh Chí lại nhìn hai em vậy?

Đông Chí mỉm cười:

– Anh đang nghe hai em nói chuyện mà. Nhìn hai người làm anh nhớ tới thời đi học quá.

Ái Vy thích thú:

– Chuyện đi học của anh Chí có vui không? Anh Chí kể cho tụi em nghe với.

– Cũng vui vui, nhưng đó cũng là kỷ niệm hôm nào anh rảnh, anh sẽ kể cho hai tiểu thư.

Ái Vy reo lên:

– Vậy bây giờ mình đi ăn cái gì nha anh Đông Chí, Vy đói lắm rồi.

Đông Chí sốt sắng:

– Được thôi!

Vậy là cả ba bước ra khỏi quán sau khi đã ăn uống xong, hai cô chia tay với Đông Chí, Ái Vy đưa Khả Nhi về nhà, ngồi ở sa lon Ái Vy tươi tắn:

– Anh Đông Chí thật là dễ mến, mi chọn khéo lắm Khả Nhi.

Một chút ấm ức dâng lên trong lòng, Khả Nhi phụng phịu:

– Mi còn nói nữa hả, mi có biết là ta giận mi đến không tưởng tượng được.

Ái Vy tròn mắt:

– Mi làm gì mà giận ta dữ vậy Nhi?

– Mi hỏi ta đã làm gì hả?

– Mi đáng ghét lắm. Làm ta bị quê trước mặt Đông Chí.

Ái Vy cười nắc nẻ:

– Mi đang giận ta chuyện đó hả? Ta chỉ đùa thôi mà.

– Mi đùa kiểu đó hả?

– Chỉ là vui thôi mà.

– Mi có biết là ta ê mặt lắm không?

– Sao mi quan trọng hoá vấn đề vậy.Ta thấy chuyện đó có gì đâu mà phải ê mặt chứ?

Khả Nhi kênh mặt:

– Mi giỏi nhỉ, chỉ vài câu là xoá tội của mình à?

Ái Vy khó chịu:

– Hôm nay mì sao vậy Nhi? Mi giận ta đến vậy sao? Nếu vậy thì ta xin lỗi mi được chưa.

Nói xong cô đứng lên:

– Chào mi, ta về đây.

Ái Vy vừa bước ra ngoài thì gặp anh chàng thanh niên hôm nọ. Anh ta tiến đến bên Ái Vy niềm nở:

– Cô bé lại đến tìm Khã Nhi đó hả? Sao không ở lại chơi thêm chút nữa còn sớm mà.

Đang bực bội lại nghe thêm hai từ cô bé mà Ái Vy rất dị ứng. Cô nổi cáu:

– Anh kia, lớn hơn người ta bao nhiêu mà gọi là cô bé hả?

Người thanh niên, cười nhẹ:

– Tôi tên là Vĩ An, ba mươi tuổi vậy có thể gọi cô là cô bé chưa?

Ái Vy lầm bầm:

– Có ai hỏi đâu mà khai tên cả họ chi. Đúng là ở không thật.

Ái Vy cười nửa miệng:

– Mới ba mươi mà đã gọi tôi là cô bé sao?Anh có tự cho mình là lớn tuổi không đấy?

Vĩ An tinh quái:

– Thì ra đây là một hoa hồng có gai, thật trùng hợp tôi là người rất thích những loài hoa có gai.

Ái Vy bực bội:

– Hôm nay là ngày gì vậy không biết. Gặp toàn người lạ lùng.

Nói xong Ái Vy vội bước đi. Vĩ An cố gọi nhưng Ái Vy đã cho xe chạy đi mất. Vĩ An lắc đầu:

– Đuổi không kịp rồi!

Vĩ An lại lầm thầm một mình.

– Ông trời thương ta thật, cho mình gặp được nàng chốn trần gian. Nàng đẹp một cách vừa dịu dàng lại vừa cứng cỏi. Ái Vy tên của nàng mới đẹp làm sao?

Rồi Vĩ An lại thốt lên:

''Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào người”.

Đã hai ngày mà Khà Nhi vẫn còn giận, Ái Vy cũng giận Khả Nhi âm ỉ, cô quyết định sẽ không thèm nói chuyện với nhỏ Nhi nữa.

– Người gì mà lạ lùng, chuyện chẳng có gì lại đi giận, thật không thể nào hiểu nổi.

Thấy hai cô bạn ngồi bên nhau mà chẳng nói chuyện như thường khi, Kiều Oanh thấy lạ nên khều vai Ái Vy.

– Mi và nhỏ Nhi đang chiến tranh lạnh hả? Ta thấy mặt con nhỏ cứ hầm hầm.

Ái Vy xua tay:

– Mi đừng có đoán mò.

– Gì mà đoán mò chứ Khả Nhi nó bị gì vậy.

– Mi nói đi.

Ái Vy buông gọn:

– Không bị gì cả mi yên tâm rồi chứ?

Kiều Oanh vẫn tò mò:

– Mi tưởng giấu ta được hay sao Ái Vy.

Ái Vy nhăn nhó:

– Mi nhiều chuyện quá đi!

– Nếu không nhiều chuyện thì đâu phải là Kiều Oanh nữa.

– Thôi! Ta sợ mi rồi đấy.

– Vậy thì nói đi!

– Nói gì?

Kiều Oanh định lên tiếng thì Khả Nhi đứng lên. Cô giận dỗi:

– Hai mi có im đi không, thật bực bội.

Nói xong cô bỏ ra ngoài ngồi ở băng ghế đá dưới gốc cây Ái Vy cũng đi theo và ngồi xuống cạnh Khả Nhi.

Vẫn nhìn về phía trước, giọng Khả Nhi cau có:

– Mi ra đây làm gì?

– Mi ngồi đây làm gì thì ta ngồi đầy làm thế ấy.

– Mi thật đáng ghét.

Ái Vy liếc nhẹ Khả Nhi một cái:

– Mi thù dai dễ sợ.

Khả Nhi nhún vai:

– Ta là vậy đó, nếu không thích thì đừng chơi với nhau nữa.

Ái Vy sửng sốt:

– Mi biết mi vừa nói gì không Nhi?

Biết mình đã quá lời nhưng đã nói ra rồi nên Khả Nhi nói mà mắt vẫn nhìn về phía trước.

– Điều ta nói đương nhiên là ta biết và ta mong rằng những điều mi đã nói mi cũng phải giữ lấy.

Ái Vy tròn mắt:

– Ta đã nói gì chứ?

– Nói gì thì tự hiểu lấy.

Đến lượt Ái Vy nổi cáu:

– Mi làm ta phát điên lên đây này. Có chuyện gì thì cứ nói đại ra đi, thật ra mi đang giận câu nói nào của ta vậy hả?

Khả Nhi liếc mắt:

– Ta ghét mi từ lời nói đến hành động.

Ái Vy lớn tiếng:

– Mi đừng vòng vo nữa cứ nói thẳng ra đi, ta đã bực lắm lồi.

Khả Nhi cũng không vừa:

– Nếu mi đã nói vậy, ta sẵn sàng nói cho mi biết. Ta thật chướng mắt khi thấy mi có những cử chỉ và lời nói thân mật với Đông Chí.

Ái Vy nhìn Khả Nhi như một vật thể lạ:

– Mi thật vớ vẩn, ta không ngờ mi giận ta một chuyện không đầu như vậy.

– Chuyện không đâu à? Mi nói hay thật đấy.

Ái Vy bực bội:

– Mi đừng vô lí như vậy.

Khả Nhi kênh mặt:

– Ta vô lí vậy đó nhưng ta biết đâu là lẽ phải.

– Ý mi là sao hả?

– Ta không muốn nói với mi nữa. Từ đây về sau ta với mi không còn là bạn bè nữa.

Ái Vy giận dữ:

– Khả Nhi! Mi không có quyền chối bỏ tình bạn này. Ta nghĩ mi đã hiểu lầm rồi, mi phải nghe ta giải thích.

– Được ta cũng muốn xem mi giải thích thế Ái Vy cảm thấy vừa giận lại vừa buồn cười cô bạn của mình. Cô nói thật nhẹ nhàng:

– Khả Nhi! Mi làm ta buồn lắm. Bạn bè chơi thân với nhau đã lâu mà mi không hề tin tưởng ta, mi xem ta quá tầm thường.

Khả Nhi cướp lời:

– Ta nghĩ đó không phải là lời giải thích.

– Mi phải nghe ta nói hết đã, ta cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Phải, ta công nhận là anh Đông Chí rất dễ mến nhưng ta chỉ xem anh ấy là bạn thôi.

Khả Nhi cười khẩy:

– Mi xem anh ấy là mà nói chuyện thân mật với nhau. Hôm qua, anh ấy còn đến đây tìm mi nữa.

– Trời ơi! Mi đã hiểu lầm nữa rồi. Hôm qua anh Đông Chí đến là để tìm mi.

– Tìm ta à? Mi còn định dối ta nữa hả?

Ái Vy chép miệng:

– Ta không hề dối mi chuyện này, nhỏ Oanh làm chứng được mà. Anh ấy tìm mi lúc mi vừa về thôi.

Một chút hối hận thoáng qua trong lòng Khả Nhi Cô cứng rắn:

– Nhưng sau đó là anh ấy đi với mi.

Ái Vy xua tay:

– Không hề có, hôm qua ta và nhỏ Oanh đi shopping.

Khả Nhi vẫn bướng:

– Nhưng còn hôm đó, trước mặt ta, mi đã nói chuyện thật vui vẻ với Đông Chí thì sao đây?

Ái Vy mỉm cười. Cô nghĩ bụng:

– Con nhỏ này thật là, ngoài miệng thì nói là không hề yêu người ta nhưng lại ghen đến phát khiếp:

Nghĩ vậy nên Ái Vy nói:

– Hôm đó, ta chỉ nghĩ đơn giản anh ấy là bạn thường thôi nếu mi đã không thích thì sau này ta sẽ không nói nhiều với anh Đông Chí nữa được chưa?

Khả Nhi nhẹ giọng:

– Mi nói thật chứ?

Nắm lấy tay bạn siết chặt. Ái Vy nói thật lòng:

– Đương nhiên là thật rồi. Hơn nữa mi quên là ta còn có anh Tuấn sao, mi thật ngốc.

Khả Nhi cảm thấy hơi quê trước mặt cô bạn thân của mình. Khả Nhi hối hận:

– Ta xin lỗi mi nha Ái Vy, mi nói đúng ta thật ngốc, sao ta lại quên mất anh Gia Tuấn chứ.

– Ta điên quá phải không?

Ái Vy trấn an bạn:

– Mi đừng vậy, ta hiểu mà, yêu đương rồi ghen nhau là bình thường thôi. Mà mi bắt đầu yêu anh ấy khi nào vậy.

Khả Nhi đỏ mặt:

– Mi hỏi làm gì? Vào lớp thôi.

Ái Vy nhún vai:

– Mi không chịu nói thì thôi.

Hai cô cùng vào lớp học. Ái Vy cứ cảm thấy buồn cười cô bạn của mình.

''Nó trẻ con vậy sao”?