Chương 1
Hứa Trùy Nhi là một đứa nhóc từ trên núi xuống, cha đã mất nên cậu phải bán mình chôn cha. Cậu tầm mười tám, mười chín tuổi, có lẽ là do lâu ngày không được ăn muối cho nên da dẻ nhẵn nhụi, sắc mặt trắng nhợt, trên gò má hao gầy có một nốt ruồi nho nhỏ.Lúc này cậu đang ngồi trên kiệu hoa, run rẩy tiến vào đại viện tường cao tám thước nhà họ Ngụy. Người ta coi cậu như khuê nữ rước vào nhà, cho cậu tiền mua quan tài mai táng cha.
“Tiến vào nhất viện!” Bà mối đứng bên ngoài hô.
Cậu gả cho cậu cả nhà họ Ngụy, một kẻ bại liệt toàn thân, nghe nói là từ cằm tới đầu ngón chân không thể động đậy chút nào. Hứa Trùy Nhi thầm nghĩ, con người này sao có thể sống đây.
Cậu cả nhà họ Ngụy đã từng có hai người vợ, người vợ cả là cưới hỏi đàng hoàng, khi biết anh bị bại liệt đã thắt cổ tự vẫn rồi, người còn lại cũng giống như Hứa Trùy Nhi, được mua về, cũng là một khuê nữ biết an phận thủ thường, nhưng chưa được nửa năm đã cùng với người làm công ở tiền viện làm loạn còn mang thai cho nên bị đánh chết.
Cũng phải thôi, đâu ai có thể sống được cùng với người bại liệt toàn thân.
“Tiến vào nhị viện.” Đã quá nửa đêm, không châm đèn cũng chẳng đốt pháo, họ chỉ lặng lẽ đưa cậu vào trong viện.
Yên lặng cũng tốt, Hứa Trùy Nhi nắm chặt bàn tay nghĩ thầm, cậu đang lừa người ta, lừa người ta rằng cậu là khuê nữ, cậu cảm thấy rất áy náy. Dưới tấm khăn voan mỏng manh là một mái tóc ngắn vừa mới được buộc bằng một sợi dây đỏ, cậu nói rằng vì cha mất nên trong lòng vô cùng buồn bã nên đã cắt tóc, kỳ thực là do cậu lừa dối muốn che dấu thân phận nam nhi.
“Tiến vào tam viện, hạ kiệu!”
Hai bên có người dìu, cậu dò dẫm bước lên bậc tam cấp, cánh cửa to kẽo kẹt mở ra, mấy người vội vã đón cậu dẫn tới mép giường, chợt nghe thấy một giọng già khô khốc giảo hoạt nói: “Khuê nữ số tốt thật, được gả vào nhà họ Ngụy!”
Hứa Trùy Nhi vươn tay muốn kéo khăn voan lên, bị véo một cái thật mạnh vào mu bàn tay, “Nếu như tôn kính, còn gọi cô một câu mợ cả, nếu như không tôn kính ấy à, thì cô cũng chỉ giống như một đứa nha hoàn bưng trà rót nước hầu hạ người ở viện này mà thôi.” Bà thím răn dạy nói, “Thân thể của cậu Cả không nhanh nhẹn, từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ cậu rồi, làm tay làm chân cậu, nếu như làm cậu tức giận, thì tôi sẽ vả miệng cạo đầu cô đó!”
Làm sao có thể chứ, Hứa Trùy Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đã cầm tiền của Ngụy gia rồi, cậu cả đời này phải làm trâu làm ngựa cho người ta: “Thưa vâng, tôi đã hiểu rồi.”
Có người cười cợt, “Ối chà đúng là người ở trong núi…” Bọn họ thì thầm với nhau, “Giọng nói thật quê mùa, không giống như con gái…” Nói xong liền cười đùa đi ra, khóa cửa bên ngoài lại, tiếng chuyện trò xa dần.
Hứa Trùy Nhi vân vê ngón tay, kéo khăn voan xuống, ánh nến mờ ảo, cả căn phòng rộng không có dáng vẻ của một căn phòng cưới, ngay cả chữ Hỉ đều không dán, cậu đứng dậy xoay người lại, vừa nhìn một cái đã giật mình hoảng hốt.
Trên chiếc giường đằng sau lưng cậu, một thân hình đàn ông nằm ngay đơ, khung xương vừa to vừa dài, nhưng chẳng có mấy thịt, anh không nói gì, con ngươi đen thẫm liếc nhìn về phía cậu một chút rồi lại liếc trở về.
Cậu cả họ Ngụy đây sao? Hứa Trùy Nhi kinh hãi, chôn chân ở đó đứng nhìn. Người này vô cùng gầy, có lẽ là do nằm lâu ngày, dung mạo đẹp đẽ trời sinh đã bị hủy hoại, không có chút sức lực trở mình.
Những lời các bà thím nói còn cả bộ dáng cười cợt, tùy tiện nữa, cậu Cả đều nhìn thấy sao? Hứa Trùy Nhi bỗng nhiên hiểu ra, cái gọi là tôn kính, guy tắc, đều là giả dối, con người đáng thương này đã chẳng còn vị trí gì trong ngôi nhà to lớn này rồi.
Thế còn mình thì sao? Sờ sờ hầu kết dưới chiếc áo cao cổ, cậu thổi tắt ngọn nến.
Giường đã được trải, chăn đệm đều là mới, cậu cởi giày leo lên, cậu mò mẫm cởi quần áo, người bên cạnh im lặng không phát ra chút âm thanh giống như đã chết vậy, cậu tránh anh rồi nằm xuống, vì hổ thẹn trong lòng mà không dám ngủ, mang theo một bụng tâm tư nằm suy nghĩ.
Lỡ như bị phát hiện thì sao? Chắc không đâu, một người bại liệt còn không thể xoay mình…Người nhà giàu cũng thật biết chà đạp kẻ khác, đã thành ra như vậy còn muốn cưới vợ mới…
.
Đây là đêm đầu hai người họ ở chung, sau này còn rất nhiều ngày tháng chung chăn chung gối. Trong bóng đêm cậu len lén quay đầu nhìn, người đàn ông của mình dường như đang bị chăn cưới đè lên, chỉ lộ ra một đoạn cổ áo cài chặt.
Hứa Trùy Nhi trở mình bò dậy, “Ôi, em quên mất không cởi quần áo cho cậu rồi”. Đây là câu đầu tiên cậu nói với anh, “Cậu có khó chịu không?” Hai tay cậu cởi nút áo cho anh, đầu ngón tay chạm vào một thân thể nóng hừng hực, đã gầy như thế này rồi vẫn còn nóng như vậy, Hứa Trùy Nhi giờ đây mới thực sự cảm thấy đây là một người còn sống, cậu nhất định phải đối xử với anh như một người sống.