Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra một nơi có thể trú tạm trong ngày cuối tuần. Thằng bạn cũ thật thà:

- Nhà tao đơn sơ quá, mày ngủ quen không?

Tôi vội vàng:

- Ối dào, thế này là quá tốt rồi!

Thằng bạn mừng ra mặt, nó nghĩ tôi còn nhớ cái tình xưa nghĩa cũ, phải, cũ lắm rồi, xưa lắm rồi. Xưa đến nỗi tôi không nhận ra nó là ai, nếu nó không nhận ra tôi trước. Tội nghiệp, chắc nó không biết trong đầu tôi đang nghĩ gì. Lẽ ra, tôi phải nói với nó rằng: "Tao cám ơn mày, nếu không có mày chứa tao hôm nay, kể như tao lạc giữa cái phố nghịt người này". Thằng bạn vẫn tỏ ra hết sức quan tâm đến tôi, nó cóc biết bây giờ tôi có thể gom tất cả những quan tâm của mọi người mà châm thuốc hút! Nó hỏi:

- Vợ mày đâu? Giận nhau à?

Tôi giật mình:

- Dưới quê nhắn về gấp, tao đi làm, vợ tao về một mình, lại mới gọi điện hồi sáng, nay mai lên ngay ấy mà!

Tôi nhìn vào mắt nó. Đó là cặp mắt Tào Tháo. Tôi làm ra vẻ tự nhiên:

- Cái áo này vợ tao mua cho tao đấy, trông hợp chứ?

Thằng bạn phá lên cười. Cuối cùng nó cũng rời phòng, khi tôi bảo cơn buồn ngủ đang đến tìm tôi. Thật ra thì cơn buồn ngủ chẳng ngó ngàng gì đến tôi cả. Tôi chỉ nằm yên, vuốt lại những nếp gấp trong tâm tưởng và buông lỏng tay chân. Có tiếng gì đó xôn xao ngoài sân. Tôi để mặc những âm thanh loáng thoáng qua đầu.

- Em đi đâu thế?

- Em đi gặp anh ấy chị ạ.

Giọng nói trong trẻo quá. Tôi cảm giác bên tai mình có một dòng nước lóng lánh sáng chảy quạ Một cái gì đó êm đềm, mỏng nhẹ như cảm nhận sau khi chạm tay vào nhánh huệ trắng làm tôi thấy khoan khoái.

- Em đừng điên thế chứ!

Đây là giọng một cô gái khác, có vẻ thiết tha lắm. Rồi cái dòng nước lóng lánh ban nãy lại vắt qua tai tôi.

- Em nhớ anh ấy chị ạ.

Ra "dòng nước lóng lánh" đi gặp người yêu. Chàng trai ấy trông thế nào nhỉ? Giọng một phụ nữ đứng tuổi vang lên.

- Tốt hơn con nên quên người ta đi.

- Sao lại phải thế ạ?

- Con làm khổ mình, khổ người như vậy mãi sao?

- Con có thấy khổ chút nào đâu!

Ái dà, "dòng nước lóng lánh" bắt đầu làm tôi quan tâm rồi đấy. Hẳn người yêu cô ta là một anh chàng chẳng ra gì. Nhưng có lẽ trái tim cô gái đã để quên ở chỗ anh ta mất rồi. Bất giác tôi nảy ra ý định muốn nhìn mặt cô gái một chút. Tôi nhổm người dậy khi cô gái lại cất tiếng:

- Con đi ngay đây mẹ ạ.

- Đi ngay! - Âm thanh này cứ như khô chắt lại - làm như người ta đang mong chờ con vậy!

- Có khi anh ấy đang mong con thật đấy chứ!

Tôi bước hẳn ra sân, vừa lúc "dòng nước lóng lánh" quay đi. Tôi chỉ còn kịp nhìn thấy một gót chân đỏ hồng, bước nhẹ trên đường như hôn mặt đất. Trên sân, chỉ còn lại con gái bạn tôi.

- Khi nãy hình như cháu có nói chuyện với ai?

Tôi cố làm ra vẻ không có gì quan tâm lắm. Cô bé đáp:

- Dạ, cô bé nhà bên. Thế… ồn quá bác không ngủ được à?

Tôi đáp ngay:

- Không sao, bác chỉ nghe loáng thoáng vào cuối giấc ngủ.

Có vẻ gia đình thằng bạn chuẩn bị đi đâu đó mà còn ngại ngần. Sự nấn ná của tôi có lẽ không hay cho lắm. Tôi bảo:

- Tao phải về bây giờ mày ạ.

Thằng bạn, không được nhiệt tình cho lắm:

- Thôi nào cứ ở lại đây đi.

Hiểu ý nó, tôi đành nói:

- Giờ này bà nhà tao không chừng đã về rồi, chắc lại sốt ruột lắm đây. Thôi tao cám ơn, khi khác tao cùng vợ lại sang. Thằng bạn cười (chắc thở phào nữa là khác):

- Thế thì đành vậy, không chia rẽ hai ông bà đâu nhé.

Hai đứa tôi bắt tay nhau. Hai bàn tay chạm nhau thõng thượt thế nào. Cái bắt tay vội vã quá. Chừng như có một khoảng trống giữa hai bàn taỵ Khoảng trống của từng ấy năm không gặp lại. Chào tạm biệt xong tôi cho xe rong ruổi trên đường, chở theo bên mình một nỗi trống trải.

Ồ! Hình như cái dáng thanh mảnh của "dòng nước lóng lánh"? Tự dưng cái ý nghĩ định xem thử "dòng nước lóng lánh" là một cô gái như thế nào lại giục giã tôi. Nhưng oái oăm là tôi vẫn không cho xe chạy vọt lên trước, có một cái gì đó như là sương, là khói chùng chình mãi trong lòng, khiến tôi e ngại, chưa dám làm bất cứ hành động gì, sợ sương khói sẽ tan đi. Cô gái dừng lại trước một hàng hoa. Gương mặt cô gái nghiêng nghiêng và khuất sau làn tóc rủ. Tôi chỉ thấp thoáng thấy và phỏng đoán rằng đấy là một gương mặt nõn nà. Người bán hoa trao cho cô gái những bông hoa đủ màu rực rỡ, tươi cười:

- Mua hoa tặng bạn trai à?

Một tiếng "Dạ" nhẹ nhàng phớt qua tai tôi. Tôi hình dung người sẽ nhận bó hoa này là một chàng trai bảnh bao. Nhưng không được đàng hoàng cho lắm. Nhất định thế. Những câu nói loáng thoáng nghe được và một cảm giác khó hiểu trong lòng đã làm tôi đinh ninh như thế. Cứ như tôi quen biết cả hai đã rất lâu rồi! Ơ hay, tôi sao thế này? Sao tôi lại vô lý thế? Chuyện tình yêu của họ thì có can hệ gì đến tôi đâu. Có lẽ tôi nên về. Nhưng lúc này tôi vẫn chưa muốn hít thở lại cái không khí ngột ngạt của gia đình. Vì thế, tôi lại cho xe chạy rì rì. "Dòng nước lóng lánh" muốn rẽ vào đâu thì cứ việc. Vậy mà dường như cô gái này có ý định cho tôi xem mặt cái anh chàng bảnh bao của cô hay sao ấy. Cô gái cứ thẳng một đường mà đi. Không hiểu sao điều đó lại làm tôi thấy lòng mình hệt cái chấp chới, nhẹ nhàng của một chú chim non. Những hàng cây, những mái nhà ở lại phía sau tôi. Chiều êm như một lời ru nhẹ nhàng. Tôi ước cả đời mình cứ đi giữa cái êm đềm, biêng biếc như lúc này.

Cô gái đột ngột dừng lại. Tôi như người bước ra từ cơn mợ Cái gì thế này? Đây là… Đây là nghĩa trang ư? Tôi thấy chới với như mặt đất dưới chân đang rùng rùng chuyển động. Một cái gì đó, mãnh liệt lắm, hút tôi đi theo từng bước chân cô gái.

Nghĩa trang lạnh ghê người. Tôi cảm giác những cơn gió thoảng qua là những lời than não ruột của các linh hồn. Cô gái dừng lại trước một ngôi mộ. Những bông hoa rực rỡ là dành tặng cho những người quá cố. Bàn tay cô vuốt nhẹ trên đá lạnh, như muốn gửi vào vai trần những ấm áp thương yêu. Tất cả những lời nói, hình ảnh xáo trộn trong đầu tôi. Tựa vào một gốc cây, tôi dần dần bình tĩnh lại. Có một cuộc hẹn hò giữa nghĩa trang. Hình như mắt tôi không còn nhìn thấy gì. Tôi quên bẵng cái ý định tò mò ban đầu: xem thử gương mặt cô gái và người yêu của cộ Trong tôi lúc này chỉ còn lại cảm giác mông lung…

Tôi về nhà, chở theo mình một mớ bòng bong những suy nghĩ vẩn vợ Tôi tự mở cửa bước vào. Thằng con tôi nhìn tôi bằng một ánh mắt rất lạ:

- Con đã làm một việc có lỗi với ba.

- Chuyện gì?

Thật sự là tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi còn định hỏi nó thêm thì vợ tôi bước ra.

- Anh về rồi đấy à?

Giọng vợ dịu dàng, nhã nhặn. Rồi cô ấy rót cho tôi một ly nước mát lạnh.

- Anh uống ngay đi cho đỡ mệt.

Thằng con tôi nhoẻn một nụ cười. Tôi có cảm giác nó vẫn đang chằm chằm nhìn vào tôi và tôi choàng tay qua vai vợ:

- Em cưng anh thế, không sợ anh hư à?

Vợ tôi, rất thông minh hiểu ngay ra ý tôi và đan những ngón tay nuột nà vào tay tôi, mỉm cười hiền dịu. Không quên câu nói ban nãy của thằng con, tôi hỏi nó:

- Khi nãy con nói gì?

- Đến giờ con đi học rồi ba ạ, để khi về con sẽ nói nha ba.

- Ừ, thôi con đi đi.

Chắc chẳng có gì đâu. Nó là một đứa con khiến tôi tự hào, cũng khiến tôi phải… Nhưng thôi, nó đã đi rồi. Không có con, chúng tôi chẳng còn lý do gì để choàng tay qua vai nhau thế này. Vợ tôi buông rời những ngón taỵ Tôi rút tay về. Vợ tôi đứng dậy, đến bàn làm việc, điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra. Tôi liếc nhìn vợ mình. Cứ như có một màn sương lạnh ngắt đang phủ quanh người cô ấy. Vẻ đẹp của vợ tôi đậm đà hơn. Cô ấy ăn mặc sạch sẽ gọn gàng hơn khối bà vợ khác. Vậy thì tại sao vậy nhỉ? Chuyện gì xảy ra với trái tim của chúng tôi? Giá mà tôi có thể đối diện với trái tim mình. Lúc đó, tôi sẽ hỏi:

- Tại sao anh lại ra thế này? Những rung động, những cảm xúc, anh đã để chúng rơi đâu mất rồi?

Ơ… nhưng mà, nếu trái tim hỏi ngược lại tôi một câu như thế thì sao nhỉ? Tôi nhìn vợ tôi và lên tiếng hỏi:

- Em này, tại sao lại như thế?

Vợ tôi ngẩng lên một chút. Gương mặt cô ấy vẫn thản nhiên như không. Rồi cô ấy lại cắm cúi nhìn vào nhưng giấy tờ trước mặt. Tôi kiên nhẫn:

- Em này, tại sao mình lại như thế?

Có lẽ cô ấy nhận ra cái gì đó khác thường trong giọng nói của tôi. Vì thế, cô ấy ngẩng lên lần nữa. Cô ấy bối rối vì ánh mắt tôi lúc đó. Cuối cùng thì cô ấy hiểu ra vấn đề. Cô ấy lặng người đi rồi quay mặt sang hướng khác. Tôi hiểu cô ấy cũng có một câu hỏi như tôi, mà không sao trả lời được. Có một cái gì đó ngăn cách giữa hai chúng tôi. Những cảm xúc lịm đi trong lòng. Vợ tôi sẽ nghĩ gì nếu tôi kể cô ấy nghe về "dòng nước lóng lánh" và người bạn trai của cô ấy nhỉ? Tự nhiên tôi chắc chắn một điều rằng vợ tôi cũng như tôi, đang nhớ về cái ngày tôi nhìn đăm đắm vào đôi mắt cô ấy và âu yếm hỏi rằng:

- Em này, tại sao lại thế?

Lúc đó, cô ấy đã mỉm cười, đôi mắt cô ấy mơ màng. Gần hai mươi năm sau, không ngờ tôi cũng hỏi cùng một câu như thế này. Nhưng hai câu hỏi rất khác nhau, dù chúng có vẻ giống. Thời gian cứ thế trôi quạ Chúng tôi sẽ bất động mãi thế này nếu con tôi không trở về. Con tôi muốn nói chuyện riêng với ba nó. Và cô ấy sẵn lòng nhường lại khoảng không cho hai cha con. Thằng con tôi bắt đầu.

- Con biết hết chuyện rồi ba ạ.

Tôi lấm lét nhìn nó, như kẻ phạm tội nhìn quan tòa. Nó biết được điều gì? Liệu có phải cái điều mà cả chục năm nay chúng tôi đang cố tình che đậy? Tôi thấy người mình cứng đờ ra đến không thể nhếch môi. Thằng con tôi lại tủm tỉm cười trước sự lo lắng của ba nó.

- Con đã đọc nhật ký của ba rồi.

Tôi ngơ ngác:

- Nhật ký nào?

Con trai tôi tròn mắt:

- Ba quên rồi sao? Nhật ký ba viết về cái ngày… cái ngày ba thèm được chạm vào tay mẹ ấy. Con xin lỗi… Lẽ ra thì…

Tôi nhìn vào mắt con, đôi mắt nó lấp lánh sáng làm tôi thấy mặt mình nóng bừng và cồm cộm. Tôi đưa tay lên xoa mặt để xua đi cái cảm giác khó chịu ấy, và nhận ra bàn tay mình lạnh giá.

Hết