Chương 1: Mở đầu.

Editor: ChieuNinh

Hai ngày nay Trần Yến Yến đều có chút không yên lòng. Từ nửa tháng trước, Lưu Húc Đông đi đế đô thăm người thân vẫn luôn không liên lạc với cô, gọi điện thoại cho anh thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Lưu Húc Đông là bạn trai của Trần Yến Yến, cũng là con trai của ông chủ công ty chỗ cô làm việc, tổng công ty là một trong năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, ở đế đô. Hai năm trước Lưu Húc Đông mới điều chuyển từ chi nhánh công ty ở nước ngoài về, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty này.

Lưu Húc Đông không chỉ nhiều tiền, còn học rộng tài cao, anh tuấn tiêu sái, thành thục chững chạc, vô cùng có phong độ thân sĩ. Cực kỳ mấu chốt là đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lập gia đình.

Anh ta vừa đến, thì mê hoặc mấy cô nàng trong công ty thần hồn điên đảo, ngay cả Trần Yến Yến trưởng thành thục nữ mà tim nhỏ cũng đập loạn nhịp.

Mặc dù Trần Yến Yến đã qua tuổi ba mươi, nhưng tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã. Trên sự nghiệp có thành tựu nhỏ, có xe có nhà, miễn cưỡng cũng coi là một bạch phú mỹ, còn đã từng cự tuyệt không ít đàn ông ưu tú theo đuổi... (bạch phú mỹ: trắng trẻo, xinh đẹp, có tiền)

Ở trong một đám cô gái nhỏ ríu ra ríu rít, Trần Yến Yến bắt mắt lại là khác loại, Lưu Húc Đông nhìn một cái thì chú ý tới cô. Đồng thời, cô lại là quản lý phòng thị trường công ty này, bọn họ tiếp xúc nhiều lần, rất nhanh thì anh ta bị cô hấp dẫn, lập tức triển khai theo đuổi đối với cô.

Trần Yến Yến cự tuyệt, cô không tự tin, không dám với cao người cao cao tại thượng như anh ta. Lưu Húc Đông là cao phú soái trong kim cương, là phú nhị đại, còn có bối cảnh màu đỏ, không phải là cô loại kiểu mẫu hoàn toàn là rễ cỏ này có khả năng mơ ước. Huống chi, ở vẻ ngoài ưu nhã tự tin thật không chịu thua kém, cô có một trái tim yếu đuối lại hèn mọn. (cao phú soái: tài giỏi, đẹp trai, có tiền; phú nhị đại: con cháu gia đình giàu có)

Lúc cô ba tuổi người cả nhà cùng đi du lịch, không chỉ có cha mẹ của cô, còn kể cả ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại của cô. Ngồi du thuyền lại bị lật ở trong biển rộng, trừ cô ra, người một nhà đều chết hết. Cô vĩnh viễn cũng còn nhớ ba ba liên tục dùng tay nhấc cô lên trên mặt nước lạnh như băng, đã nhớ không rõ có bao nhiêu lâu, trời tối lại sáng, cuối cùng ba ba duy trì không nổi, đặt cô ở bên trong một cái chậu nhựa. Ở khi cô sắp bị đông lạnh chết, cuối cùng chống đỡ được người cứu viện đến.

Cô có một người cô, còn có một người cậu, nhưng dượng và mợ cũng không muốn nuôi dưỡng cô, cuối cùng cô bị đưa vào cô nhi viện. Mấy năm đầu, cô và cậu còn thường xuyên đến cô nhi viện thăm cô, nhưng mà sau đó cũng không tới nữa. Sau khi cô lên đại học đi tìm bọn họ, mới biết được bọn họ đã sớm lần lượt qua đời.

Cô vẫn cứ có cảm giác thân nhân của mình duyên mỏng.

Cô cực độ khát vọng có thân nhân, khát vọng được yêu, được quan tâm, nhưng cô càng sợ có được, lại mất đi lần nữa. Cho nên, cô vô ý thức cự tuyệt tất cả người thân cận với mình. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Đương nhiên, lớn tuổi như vậy mà không kết hôn cũng không loại trừ cô tâm cao khí ngạo (kiêu ngạo). Có đàn ông nhất định sẽ đối tốt với cô, sẽ không thay lòng, cô lại chướng mắt. Cô vừa ý, lại sợ mình không khống chế được.

Lưu Húc Đông giống như biết rõ cô đắn đo suy nghĩ, nên không đường đột hành động, mà là vừa thực sự xuất hiện ở bên cạnh cô, mà biểu đạt quan tâm của mình vừa đúng chỗ. Như thế tiến hành theo chất lượng hơn nửa năm, Trần Yến Yến mới mở rộng cửa lòng tiếp nhận anh ta.

Tiếp theo là liên tiếp hẹn hò, xem phim điện ảnh, ăn cơm, đi dạo phố, mua sắm, nửa năm sau thì ở chung.



Nghĩ tới những thứ này, nội tâm Trần Yến Yến vô cùng ngọt ngào. Người đàn ông này, không chỉ sẽ là chồng của cô, thân nhân của cô, còn sẽ là cha của con trai con gái của cô. Cuộc đời này, cô lại có nhà có người thân.

Sau đó, Lưu Húc Đông muốn đưa cho cô một căn nhà nhỏ cùng với một tấm thẻ có bảy con số.

Cô không muốn, cô yêu là con người của anh, nguyện ý trả giá vì anh. Nếu như nhận những thứ đó, tính chất liền thay đổi.

Lưu Húc Đông hôn cô nói: "Yến Yến, em là đàn bà của anh, hết thảy của anh đều là của em."

Một câu này làm Trần Yến Yến cảm động không thôi.

Anh và cô kiêu căng mà nhiệt liệt yêu nhau, nhưng chỉ có Trần Yến Yến biết rõ bản thân mình yêu được bao nhiêu hèn mọn.

Cô báo danh học lớp huấn luyện khí chất hình thể, thậm chí còn học gảy đàn tranh. Cô biết rõ khí chất của mình không kém, nhưng cô hy vọng mình đẹp hơn, còn có khuôn cách văn nghệ.

Cô còn biết muốn giữ được trái tim của đàn ông, thì trước tiên phải giữ được dạ dày của họ. Vừa học nấu nướng, nấu ăn làm điểm tâm đều vô cùng tốt. Cho nên Lưu Húc Đông trừ xã giao cần thiết ra, đều là về nhà ăn cơm cô làm.

Lưu Húc Đông ám chỉ lần này anh ta về đế đô thì sẽ thương lượng với cha mẹ chuyện kết hôn của bọn họ. Trước khi đi, anh ta lấy thẻ căn cước của cô đi, để cho người ta đều sang tên phòng ở và thẻ ngân hàng cho cô...

Cô đang ngây người, thì di động vang lên. Vừa nhìn, là Lưu Húc Đông gửi tin nhắn, anh ta nói anh ta đã trở về.

Trần Yến Yến mở cờ trong bụng, vội vàng tắt máy tính đi, cô muốn đi trở về sớm nấu cơm cho anh ta. Cô đứng dậy ra khỏi phòng làm việc nhỏ của mình, đi đến phòng làm việc lớn của nhân viên dưới tay.

Cô đi đến trước bàn Thang Đình Đình nói: "Hôm nay mình có chuyện, đi về sớm."

Thang Đình Đình đã là nhân viên của cô, cũng là bạn tốt của cô. Cô ấy nhìn sắc mặt vui mừng trên mặt Trần Yến Yến, đã đoán được bảy tám phần, nhỏ giọng cười nói: "Là đại thiếu trở về sao?"

Trần Yến Yến cười giận một câu: "Ba hoa, không để ý tới cậu."

Thang Đình Đình cười nói: "Cậu không để ý tới tớ tớ còn phải nịnh bợ cậu cho tốt, cậu không chỉ là thủ trưởng của tớ, còn là bà chủ của tớ, tớ còn chờ cậu thăng chức tăng lương cho tớ đây."

Vừa mới dứt lời, thì thấy cô ấy hé miệng, kinh ngạc nhìn về phía trước.



Trần Yến Yến quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Lưu Húc Đông ôm một cô gái xinh đẹp đi tới phòng làm việc. Anh ta đứng ở chính giữa nói với mọi người: "Đây là Từ Tử Vi vị hôn thê của tôi, mấy ngày trước chúng tôi đã đính hôn. Cuối tuần này, tôi mời mọi người đi nhà hàng Hoàn Chuyển ăn cơm, đều đi tham dự ha."

Người trong văn phòng sững sờ ba giây đồng hồ, sau ba giây thì bộc phát ra tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng.

Lưu Húc Đông cười gật đầu thăm hỏi cùng với mỗi một nhân viên, cũng kể cả Trần Yến Yến đang ngẩn người tại đó, sau đó ôm Từ Tử Vi đi một văn phòng khác, tiếp theo lại truyền ra tiếng vỗ tay và tiếng chúc mừng.

Trần Yến Yến vẫn chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, những người khác thương cảm nhìn cô mấy cái, rồi ngồi xuống vùi đầu công tác.

Thang Đình Đình hỏi Trần Yến Yến: "Trần tỷ, cậu, cậu không có sao chứ?"

Trần Yến Yến choáng váng giống như linh hồn mới trở về vị trí cũ. Cô bức lui nước mắt trong mắt, cố cười nói: "Không có việc gì, tớ đi trước."

Cô mang theo túi xách không nhanh không chậm đi ra ngoài. Tiến vào thang máy, bỏ qua đồng tình trong mắt người khác, còn lễ phép cười cười.

Cho dù cô thua, cũng muốn thua đẹp mắt.

Cô đến đến ga ra dưới tầng ngầm, chui vào xe hơi, đóng cửa lại, mới bò tới trên tay lái xe hơi khóc đến trời đất mù mịt. Khóc đủ rồi, mới lái xe ra ngoài.

Cô không muốn trở lại cái nhà vắng lạnh kia. Nhưng lại không biết sau đó nên đi nơi nào, mơ mơ màng màng lái xe.

Từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu, người đàn ông đó một tháng trước còn nói lời thề son sắt với cô, sẽ thuyết phục cha mẹ của anh ta, sẽ danh chính ngôn thuận cưới cô, sẽ cho cô danh phận. Nhưng mà, hôm nay lại ôm lấy người con gái khác, tuyên bố anh ta đã đính hôn.

Thì ra, anh ta vẫn luôn đùa bỡn mình, những thứ anh ta đưa ở trước khi đi, chính là đền bù tổn thất cho cô đi. Nhưng bản thân cô còn ngây ngốc cảm động, thật là khờ về đến nhà ngoại luôn rồi ...

Cô không biết rõ mình chạy bao lâu, giống như đến bên ngoài một khu tiểu học. Chỗ đó kéo dây xin đường, rất nhiều học sinh tiểu học đứng xếp hàng đi ra. Cô vội vàng lái xe quẹo sang trái, lại chứng kiến phía trước một chiếc xe vận tải lớn lao nhanh lảo đảo xông tới, giống như còn va chạm vài người, người đi đường xung quanh đều sợ hãi kêu lên chạy trốn bốn phía. Cô đã không kịp tránh né, đụng vào nhau với chiếc xe kia...

Đầu xe hơi nhỏ đã bị xe vận tải lớn đè ở phía dưới, ở trong lúc cô bị túi hơi an toàn đè ép với chỗ ngồi, một cái bánh xe lớn đang treo ở trên đỉnh đầu cô vài cm. Trên đầu máu tươi chảy ra ào ạt, còn có thể cảm giác được nhiệt độ của máu.

Trước khi mất đi ý thức, thế nhưng trong đầu xuất hiện một con chim yến, nó sốt ruột kêu, vậy mà Trần Yến Yến có thể nghe hiểu lời nó nói. Nó đang nói: "Đừng chết nha, đừng chết nha, theo cô một đời này, ta còn chưa có ngày nhìn thấy mặt trời nha..."