Mở đầu

Tới kì nghỉ đông nên bọn trẻ con vui mừng phấn khởi, còn người lớn thì suy nghĩ xem nên sắp xếp cho con như thế nào trong những ngày nghỉ sắp tới.

Con trai tôi hiện đang học lớp Ba, vậy mà bài vở của cậu nhóc ngày càng nặng nề. Trong đợt nghỉ hè vừa rồi, nhóc con quyết định không học hành gì nhiều, chỉ tập trung học bơi và học tiếng Anh. Kết quả là học kỳ trước điểm của nhóc rơi rớt thảm hại, làm bài thi mà điểm số trung bình chỉ ở khoảng tám mươi, tôi nhìn điểm của con mà chỉ biết lắc đầu. Vậy là tôi kèm cặp nhóc học trong vòng hai tháng, cuối cùng điểm trung bình của nhóc lại trở về đầu chín. Kì nghỉ đông đang dần tới, tôi không muốn con trai mình biến thành con sâu lười trong mấy ngày nghỉ ấy. Vì thế nên phải sắp xếp thời gian biểu cho nhóc, có vừa học vừa chơi, hoạt động ngoài trời, tránh nghỉ quá nhiều thành ra rời rạc cả người.

Tôi cũng không phải là một người mẹ thích uốn nắn con cái, không đủ kiên nhẫn để nhìn chòng chọc con trai làm bài tập, nhưng tôi luôn dạy con trai rằng luôn phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm, và cuối buổi tối, tôi luôn kiểm tra bài tập của nhóc. Sở dĩ tôi muốn điểm trung bình của nhóc ở khoảng chín mươi điểm vì tôi cho rằng giáo dục là cơ sở cơ bản nhất của một đất nước. Điểm tốt không phải vì thể diện của bố mẹ (tôi thường không nói về điểm số của con cái trước mặt bạn bè người thân) mà nó thể hiện sự tiếp thu lời dạy của học sinh. Tôi chỉ lo rằng nếu nhóc học kiến thức cơ bản không vững thì khi nâng cao làm sao theo kịp?

Nghĩ lại, trẻ con học mẫu giáo trong ba năm là thời gian mà bố mẹ vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhàng nhất. Nhưng trẻ con càng lớn lên sẽ càng chịu nhiều áp lực từ nhiều yếu tố, làm bố mẹ sao không lo lắng cho con cái được?

Tôi chỉ mong rằng năm mới sẽ tốt đẹp hơn năm trước, cả người lớn và trẻ con đều có thể vui vẻ, đều hài lòng và trân trọng cuộc sống của mình.

***

Anh: “Em nói em đồng ý làm tình nhân của tôi?”

Cô: “Không phải tình nhân. Là bạn giường, bạn tình, tùy anh, nhưng không phải tình nhân.”

Anh nhìn cô nói không có vẻ gì là ngại ngùng. Người ngoài cuộc sẽ nghĩ là cô có kinh nghiệm trong tình trường lắm, nhưng anh biết cô không như vậy, anh hiểu cô.

“Có gì khác đâu?”

“Tình nhân là cầm tiền của người khác rồi phục vụ giải quyết tình dục cho người ấy, không thể từ chối “ông chủ” được. Còn phải nịnh bợ “ông chủ” nữa.” Cô nghiêm túc nói, “Anh chắc cũng hiểu rằng em không nịnh bợ được người khác, cho nên diễn trò tình nhân sẽ không hợp chút nào. Em thích làm chính bản thân mình, tự kiếm tiền, muốn cùng em lên giường thì sẽ lên giường, nhưng em không muốn thì sẽ đá xuống giường.”

“Cái gì?” Anh tưởng mình nghe nhầm.

Rất đại nghịch bất đạo sao?

Đôi mắt hạnh sáng long lanh rất nghiêm túc: “Vì có “đá xuống giường” tự do nên sẽ không phải là tình nhân.”

“Em không thích tiền sao?” Anh không tin.

“Tôi yêu tiền, nhưng tôi yêu tự do, tâm hồn tự do vẫn hơn.”

Anh không hiểu được logic của cô nhưng cũng chẳng quan tâm.

“Tôi sẽ không kết hôn với anh.”

“Tôi biết.”

“Chúng ta nhất định phải dùng biện pháp tránh thai, luôn phải sử dụng, đề phòng là trước hết.”

“Có thể.”

“Mình không nghỉ lễ cùng nhau.” Lễ tình nhân, Giáng Sinh, sinh nhật gì chứ! No no no!

“Tôi cũng không muốn lúc nào cũng kè kè bên cạnh anh. Mới nghĩ đến đã mất hứng.”

“Không được yêu tôi.”

“Anh cho rằng anh có thể “Yêu” sao?”

“Này, em muốn cãi nhau với tôi phải không?”

“Này, ở đây, anh chỉ là bạn giường của tôi, nhớ kĩ đấy!”

***

Đêm khuya một ngày nào đó…

“Anh muốn về à?” Giọng cô lười biếng truyền ra từ dưới chiếc chăn bông.

“Ừ, em gái tôi đang đợi ở nhà.”

Cho nên dù anh mệt mỏi nhưng vẫn muốn bò về nhà? Đúng là người anh trai có trách nhiệm.

“Lần sau anh không cần tặng quà cho tôi đâu.”

“Tôi thích thế. Nếu em không thích thì có thể cho người khác.”

“Anh đúng là người đàn ông đáng thương. Anh nghĩ tôi sẽ nhờ cậy cấp trên sao? Tôi có thể viết cho anh một bản cam kết, thật đấy!”

“Nói ít thôi!”

Anh luôn là một người bình tĩnh, khó mà nóng giận được, anh sập cửa bỏ đi.

***

Lại đêm khuya một tháng một năm nào đó…

“Hôm nay anh không phải về nhà à?”

“Ừ, em gái tôi kết hôn.”

“Cho nên?”

“Cho nên gì? Em không biết em gái tôi kết hôn à?”

“Đương nhiên biết. Nhưng việc này và việc ngủ chung giường với tôi thì liên quan gì? Tôi có thói quen ngủ một mình!”

“Tôi cũng có thói quen ngủ một mình, cho nên chúng ta cùng thích ứng dần với nhau đi.”

Anh ôm cô rồi ngủ ngon lành. Cô trừng mắt lườm anh cả buổi, cuối cùng mãi vẫn không tìm cách nào đẩy anh ra khỏi giường được.