Chương 1 - Hoa Thành Một
Bên ngoài cửa ải Tây Bắc, bốn bề hoang sơ, có ngọn núi khác biệt, tên là Bất Chu Sơn. Dưới chân núi là thảm hoa lá xanh tươi xinh đẹp, ngước mắt nhìn lên đến lưng chừng núi lại là lớp tuyết đọng không tan hàng năm, giống như ống tay áo màu bạc của Cửu Thiên Huyền Nữ, uốn lượn bên hông người yêu, vài phần kiều diễm, vài phần thấp thoáng như có như không. Nghe nói trên cùng đỉnh núi, mây bay lên lượn xuống, có thần tiên trường sinh bất lão, có phàm nhân muốn liếc trộm tiên nhân một lần, lúc đang bò đến giữa đỉnh núi chợt thấy gió tuyết thổi mạnh, đợi đến khi mở được mắt ra nhìn đã thấy trở lại chân núi. Bạch Tỳ nâng váy từ trên khối đá lớn nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, khuôn mặt trắng noãn căng lại, ngón tay bấm nhẹ rồi chỉ thẳng về hướng cuối một phía, tự lẩm bẩm: “Thì ra là phía nam, ăn ăn ăn chỉ biết có ăn thôi, xem ta đến bắt ngươi!” Thứ Bạch Tỳ nói chính là con vật tựa như rắn nhưng thực ra là tọa kỵ để cưỡi của nàng, tức giận đến phẫn uất, không khỏi nhớ lại trước khi xuống núi sư tôn trịnh trọng dặn dò mình: Sư tôn: A Tỳ, sau khi xuống núi có tính toán gì không? Bạch Tỳ: đệ tử…Đệ tử muốn trừ gian diệt ác, tạo phúc cho muôn dân trăm họ. Sư tôn: Ngu xuẩn! Bạch Tỳ: ? Sư tôn: Vi sư cho rằng ---- kiếm tiền là quan trọng nhất. Khó trách trước đây những bằng hữu từng xuống núi đều nói với nàng, dưới nhân gian không giống giới Tu tiên giới quả đấm là lớn nhất, dưới đó tiền bạc là nhất. Khiến cho người ta phẫn hận chính là, mới ba ngày Bạch Tỳ đã nghèo rớt trắng tay không còn đồng nào, chính là bị tọa kỵ của nàng ăn hết. Bạch Tỳ không nhịn được thầm mắng trong lòng, Tiểu Hắc ngươi được lắm đúng là lòng dạ hiểm độc không có lương tâm! Bình thường ra dáng đại gia, bây giờ tiêu hết tiền của chủ nhân liền chạy trốn. Thao nhà hắn, tiên nhân cái khỉ gì chứ? Cứ như vậy Bạch Tỳ vinh hạnh trở thành chủ nhân đầu tiên bị tọa kỵ ăn hết tiền. Năm nay Bạch Tỳ được xếp vào hàng tiên ban thứ ba của Bất Chu Sơn, vốn nàng tư chất bình thường lại nhờ một chút ngoài ý muốn mà trở thành hàng ngũ đệ tử được xuất sư xuống núi lần này, chỉ có xuống núi mới phát huy hết được khả năng sư môn đã truyền dạy. Mà trận ngoài ý muốn kia không rõ là phúc hay họa, tất cả đều do tọa kỵ Tiểu Hắc này. Một lần Bạch Tỳ lên núi bắt thỏ không may bị thương lại bị chó sói đuổi theo, đúng lúc này một con rắn lớn nhảy ra giữa đường, một đớp nuốt con sói, Bạch Tỳ đang hốt hoảng muốn nhân cơ hội chạy trốn, không biết do bị dọa hay sao mà toàn thân đều không cử động được, ngồi sững người trên đất, nàng cũng không ngờ, Hắc Xà lại không một ngụm ăn nàng luôn, cũng không bò đi, Bạch Tỳ thầm nghĩ xong rồi, có lẽ nó giữ nàng làm lương thực dự trữ …. Đúng lúc tuyệt vọng thì Hắc Xà mở miệng nói tiếng người, đưa ra hai yêu cầu với Bạch Tỳ: thứ nhất Bạch Tỳ phải tu tiên, hơn nữa trong vòng ba năm tu vi phải đạt tới mức Kim Đan; thứ hai phải thu thập ba khối tức nhưỡng cùng đá Ngũ Sắc, cùng nó đi làm một chuyện. Thời điểm tính mạng bị uy hiếp, cũng không để ý sao xà có thể nói chuyện, lại càng không dám nghĩ từ chối, Bạch Tỳ vội vàng gật đầu đồng ý, nàng thầm tính trước mắt chạy thoát thân rồi tính sau, cùng lắm sau này nàng không lên núi chơi nữa. Đôi mắt vàng kim của Hắc Xà chăm chú nhìn nàng, hình như xem thấu suy nghĩ của nàng, thè lưỡi nói: “Hôm nay bổn tọa có thể cứu ngươi, những ngày sau cũng có thể giết ngươi.” “Ối, xà đại nhân”, Bạch Tỳ vẻ mặt như đưa đám, “Chỉ cần không phải khai thiên lập địa, ta đều đáp ứng với ngài. Có điều, ta chỉ là một nữ nhân, nếu không làm được cũng không thể trách mình ta, chúng ta chấp nhận làm hết khả năng, nghe theo thiên mệnh sắp đặt được không?” Từng sợi vảy trên đầu rắn run run: “Chuyện vá trời, không có ngươi không được.” “Vá trời!” Một cảm giác cực kỳ mệt mỏi ưu thương trào lên trong Bạch Tỳ. Vá trời, đó là chuyện của Thượng thần Nữ Oa nương nương làm , đến cuối cùng không phải vẫn chết sao. Bạch Tỳ muốn kháng nghị, chuyện vá trời đó, nô tỳ không làm được đâu! Hắc Xà liếc mắt sắc như dao! Ngụ ý: Hoặc là bây giờ chết, hai là sau này chết! “Ta chọn vế sau! Không phải, không phải, không phải vá trời sao, chết tử tế cũng không bằng nhẫn nhục sống, sống lâu hơn một ngày cũng là sống, việc này ta nhận!” Nghe được câu trả lời của nàng, Hắc Xà nheo mắt lại, miệng rắn kéo về sau, Bạch Tỳ nghĩ: đây là đang cười thôi… “ Cái đó, Xà đại nhân, vá trời không phải chỉ cần đá Ngũ Sắc là được ư, còn cần tức nhưỡng làm gì?” Vẻ mặt ghét bỏ, Hắc Xà khinh bỉ nói: “Thiên cơ bất khả lậu.”