Bố gọi điện lên vào đúng lúc nó đi học, chỉ kịp nhắn lại với cô giúp việc: “Tuần này con về nhà nhé. Bà nội từ ngoài Bắc vào chơi.”

Vứt cái cặp lên giường, nó nằm dài người, chán chường. Nó không muốn về nhà cũng có lý dọ Cuối tuần này, lũ bạn rũ nhau đi Đầm Sen chơi. Chẳng gì thì cũng có dịp tự do thỏa thích chứ về nhà chán ngắt.

Lấy cớ bận học thi, nó xin được ở lại. Bố không vui. Qua điện thoại, nó thấy giọng bố buồn buồn: “Sao con không về. Biết bao giờ bà mới gặp lại con. Bà đã 80 tuổi rồi... ” Hơi day dứt nhưng nó cũng quên.

Thế rồi tuần sau, tuần sau nữa, nó bận thi thật, không phải chỉ là cái cớ. Một hôm, khi đang vùi đầu vào đống bài vở, bố gọi lên, bảo: “Bà đòi về quệ Ngày mai bố đưa bà con ra gạ Con tranh thủ chạy xe ra đấy một chút nhé. Cho bà gặp mặt... ”

Bà ôm lấy nó khóc. Đôi vai gầy run. Khi bà lên tàu, nó thấy dáng bà nhỏ thó. Bố khẽ khàng: “Bà bảo trong này lạnh quá, bà cứ đòi về mãi... ”

Nó đứng ngây người. Một cơn gió lạnh ùa quạ Vô tâm. Hững hờ.

Hết