Chương 1
1. “Không ai có thể bỏ Hà Nội mà đi mãi được!”“Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Việt Nam Airline. Chuyến bay của chúng tôi vừa đưa quý khách tới sân bay Tân Sơn Nhất-Thành phố Hồ Chí Minh.Bây giờ là 16h 15 phút, giờ địa phương và nhiệt độ bên ngoài đang là 31 độ C. Xin chân thành cảm ơn và mong được gặp lại quý khách “.
* * *
Phan xốc lại ba lô, mỉm cười đáp lại câu chào của cô nàng tiếp viên xinh đẹp đứng cạnh cửa rồi bước ra ngoài. Sài Gòn đón chào anh bằng ánh nắng chói chang và gay gắt vốn dĩ là “đặc sản” của phương Nam. Nắng phủ mộ tấm thảm vàng óng lên người và âu yếm Phan bằng “vòng tay ôm nồng ấm” quá mức đến ngột ngạt.
Cùng với nắng, gió vồn vã xới tung mái tóc khá dài, hơi xoăn, khiến những lọn tóc được thể nhảy múa, vuốt ve gương mặt thư sinh nhưng hơi xương của Phan. Mặc dù có chuẩn bị nhưng Phan vẫn phải nheo mắt và đưa tay lên che mặt. Cũng phải thôi,vừa cách đây gần hai tiếng đông hồ, anh vẫn phải sùm sụp áo len, áo khoác để tránh cái lạnh mười mấy độ C của tháng Giêng Hà Nội thì cái nắng nóng này của Sài Gòn quả thực là quá khó chịu.
Bước vội xuống cầu thang để tránh sự xô đẩy của mấy chục nhân mạng phía sau đang nóng lòng về với gia đình, Phan lại mỉm cười,vậy mà đã hơn mười năm rồi đấy, mười năm rồi anh mới quay lại đây.
-Em phải tập trung với đoàn, còn một số công việc. Tiễn anh từ Hà Nội tới đây chắc là được rồi.
Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đứng tần ngần giữa sân bay rộng lớn. Ánh mắt to, tròn của Ngọc nhìn anh trìu mến nhưng đượm buồn. Phan nhìn sâu vào mắt cô.
-Tạm biệt em.
-Tạm biệt anh và…hẹn gặp lại!
Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Phan mặc dù anh đang mặc áo thun rồi đan chặt hai bàn tay vào nhau, đầu hơi cúi xuống.Khẽ nghiêng đầu né tránh bàn tay Phan đang cố vuốt nhẹ lên tóc mình,cô
mỉm cười ngượng nghịu, rồi không hiểu sao lại tự tay vuốt tóc mình một lần nữa.
Ngọc có gương mặt bầu bĩnh với đôi má lúm đồng tiền trông dễ thương, nhưng đôi mắt với hàng mi cong, dài của cô thì lúc nào cũng có vẻ đượm buồn. Lúc này đây, ánh mắt đó càng trở nên buồn bã hơn bao giờ hết. Cô hơi cúi đầu xuống, tránh tia nắng chói chang đang quá tò mò soi thẳng vào đáy mắt mình. Bực bội vì bị từ chối,ánh nắng như trở nên riết nóng hơn, khiến bông sen cài trên ngực áo đồng phục tiếp viên màu boóc đô của cô ánh lên sáng lấp lánh.
-Công việc mà! Đâu phải chúng ta không thể gặp lại nhau nữa? Hẹn gặp lại em…ở Sài Gòn.
-Vâng! Hẹn gặp lại anh.
Ngọc quay đi, Phan nhìn theo bóng cô lầm lũi đổ dài trên đường băng rồi khe khẽ thở dài. Anh cứ đứng đó,dõi theo những bước chân dài vội vã của cô, bỗng nhiên cô đột ngột quay lại , lao về phía anh,ngập ngừng hồi lâu.
-Em vẫn tin là anh sẽ quay lại Hà Nội. Chắc chắn. Em tin! Chẳng ai có thể bỏ Hà Nội mà đi luôn được.
-Ừ! Anh cũng mong những lời em nói sẽ thành sự thật.
Giờ thì đến lượt Phan mỉm cười ngượng nghịu, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại thốt ra một câu tối nghĩa đến như vậy?Anh khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô một lần nữa rồi bước những bước chân dứt khoát, đi vội về phía chiếc xe bus đang chờ sẵn để đưa những hành khách cuối cùng đến nơi tập kết cuối cùng, cửa đến của sân bay Tân Sơn Nhất.
Ngoài kia, có Nghi đang chờ anh…
* * *
Bất chấp một rừng người đang cười, đang nói, đang khóc lóc mừng rỡ, đang cố chen lấn để lao vào vòng tay người thân một cách nhanh chóng nhất, Phan vẫn nhận ra Nghi ngay khi anh nhìn thấy cô. Làm việc cùng nhau trong một tờ báo hơn hai năm,nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau. Phan làm tại tòa soạn chính ở Hà Nội còn cô làm chi nhánh miền Nam và xét một cách chi li thì anh còn là cấp trên của cô nữa. Mặc dù chỉ làm việc và giao tiếp với nhau qua điện thoại hoặc mạng internet nhưng cả hai đã nhanh chóng thân thiết với nhau từ lâu bởi tính cách rất phù hợp.
Từ khá xa, Nghi cũng đã trông thấy Phan, bởi rõ ràng là cô đang nở một nụ cười thật tươi để chào đón anh. Trông Nghi không khác trong những tấm hình cô từng gửi cho anh là mấy. Từ vết xăm hình bánh lái tàu màu đỏ chót phía trong cổ tay trái cảu cô cứ như muốn cháy rực lên trong nắng, đến mái tóc ngắn, cặp mắt to, cái mũi hơi hếch và gương mặt cá tính có phần ngổ ngáo rất…”nam tính” khiến cho bộ váy đỏ rực rỡ cô đang mặc trên người bỗng trở nên kệch cỡm, kỳ quái”,bắt ai cũng phải ngoái nhìn.
Nhưng dường như Nghi không hề bận tâm tới điều đó, nở một nụ cười thật tươi,cô đón chào anh trở lại Sài Gòn.
-Trông Phan xấu hơn trong hình.