Chương 1

Phần 1: CHIA LY và HẠNH PHÚC!

Chương 1:

Mưa! Mưa ! Mưa thật rồi!

- Mẹ ơi;! Giờ mình đi đâu hả mẹ?

Mưa vẫn rơi , bên quán ăn đã đóng cửa, một bé gái ngước đôi mắt lên hỏi mẹ nó bằng cái giọng trong trẻo.

Người phụ nữ vác cái bụng bầu sắp sinh, đứng bên cạnh ra sức che mưa cho con mình. Hai dòng lệ đã tuôn nhạt nhòa ướt đẫm khóe mi. Đúng! Ngay cả chị cũng không biết đi đâu về đâu. Đây là nơi đất khách quê người, mẹ con chị mới xuống chuyến tàu hồi chiều! Thật sự thì mẹ con chị không có người thân nào đây trong túi lại không còn đồng lẻ nào!

- Mẹ ơi! Con đói! - đứa bé ngước mắt lên nhìn mẹ làm nũng.

- Được rồi! Tiểu Đồng ngoan! Đợi mưa tạnh mẹ tìm đồ ăn cho con được không? - người phụ nữ gạt nước mắt trên mặt cố mỉm cười dỗ dành đứa bé.

- Dạ! Tiểu Đồng sẽ ngoan! Tiểu Đồng ngủ một chút khi nào tạnh mưa mẹ gọi Tiểu Đồng nhé!- đứa bé cười toe vâng lời.

Chị ngồi xuống cố ôm đứa bé vào lòng ru ngủ. Đứa bé ngủ ngon ,miệng xinh chúm chím nở nụ cười đẹp tựa thiên sứ say giấc. Chị nhìn nó nước mắt lại rơi. Lẽ ra một đứa bé 5tuổi như nó nên được ăn no ngủ kĩ, cùng bạn bè học tập, nhưng lại phải theo mẹ đi tha hương cầu thực khắp nơi.

- Tiểu Đồng! Xin lỗi con là mẹ không tốt không cho con được một cuộc sống tốt!

Màn đêm bao phủ khắp nhân gian, ngoài trời mưa vẫn rơi, gió rét lạnh . Vùng này xưa nay mưa nắng vẫn thất thường như thế, không thể tránh khỏi.

Bụng chị bắt đầu đau nhức nhối,quần quại không chịu nổi. Nếu theo chị tính thì phải một tháng nữa mới sinh, có lẽ nào nó lại muốn ra ngoài sớm không?

- A!!! Tiểu Đồng! Dậy đi con!Aaaa!!! Đau quá!

Đứa bé đang ngủ bị đánh thức dụi dụi mắt.

- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đừng làm Tiểu Đồng sợ! Huhu...

Nó khóc nức nở nhìn chị quần quại trong cơn đau. Nó phải cứu mẹ...nó biết làm sao đây...

- Mẹ ơi! Mẹ cố lên nhé! Tiểu Đồng đi tìm người cứu mẹ...

Nó lao vào màn mưa, vừa chạy vừa khóc...

***

Bệnh viện sản C.

- Mẹ ơi! Đừng bỏ Tiểu Đồng mà! Huhu .... Mẹ ơi ! Mẹ mở mắt ra nhìn tiểu Đồng đi! Mẹ ơi! Huhu.,..

Nó ra sức lay người mẹ nó nhưng mẹ nó vẫn nằm im, cả người lạnh toát. Bác sĩ nói mẹ nó đã lên thiên đàng rồi! Nó không tin vừa rồi mẹ vẫn còn ôm nó mà...nó không tin.

- Mẹ ơi! Sao mẹ bỏ con mí em vậy mẹ ơi?hưưưư

Nó khóc thét lên mặc cho y tá cố kéo nó ra khỏi mẹ.

- Ngoan để cho mẹ cháu ngủ nào! - Y tá dỗ dành nó.

Mẹ nó đã đi thật rồi. Do cấp cứu chậm nên chỉ có thể giữ lại em nó thui. Mẹ nó bị xuất huyết , mất nhiều máu quá nên không gắng gượng được đã qua đời. Đến phút cuối cùng chị vẫn mong con mình được sống. Thật cao cả tấm lòng người mẹ!

Vậy là nó trở thành trẻ mồ côi từ đây. Chị em nó được đưa đến cô nhi viện thành phố. Kể từ khi mẹ nó mất,nó không cười cũng chẳng khóc nữa. Nó không nói chuyện với bất kì ai, trừ em gái nó. Nó trở nên lì lợm và vô cảm với mọi thứ.

***

Nó không chơi với những đứa trẻ khác ở cô nhi viện. Ở đây nó bị hắt hủi, bắt nạt nhưng cũng không đáp trả. Chỉ khi động đến em nó, nó mới phản kháng.

- Này con bé kia! Có giỏi thì lì lợm nữa đi! Cho mày chết! Con điên!!!- Một đứa trẻ lớn hơn nó vài tuổi đang ra sức dẫm đạp nên người nó, đau đớn. Mặc kệ nó vẫn im lặng, không phản kháng cũng không tránh ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.

- Vẫn không chịu mở miệng ra cầu xin tha thứ đúng không? Được tụi bay đánh tiếp cho tao!- đứa trẻ đó ra lệnh vậy là cả lũ vây quanh lại nhảy vào dẫm đạp lên người nó.

Nó nằm im dưới đất chịu đòn.

Nó không khóc vì nước mắt đã cạn hay vì lý do nào khác thì chỉ có mình nó biết.

- Dừng lại!

Một tiếng quát phía sau khiến cả lũ dừng lại, đồng loạt quay về phía phát ra tiếng nói.

Ngạc nhiên và ngượng ngùng là tâm trạng của đám bé gái đang có mặt ở đây.

Sao không ngượng ngùng khi đứng trước mặt chúng là một cậu nhóc chừng 10tuổi vô cùng đẹp, nét đẹp ngạo mạn,đôi chút lạnh lùng, khí chất của một vị thiếu gia tôn quý, đẹp như thần Apollo .

Bỏ qua ánh mắt của đám con gái kia , cậu nhóc nhìn về phía sau ở đó có nạn nhân bị hành hạ.

- Thiếu gia cậu đến thăm sao không báo trước để chúng tôi...

- Cút hết!- chưa để cho sơ nói xong cậu nhóc liền quát lên khiến mọi người phải rùng mình.

Lũ trẻ sơ hãi chạy trốn toán loạn.

Nó vẫn nằm im, gương mặt không biểu hiện sắc thái nào. Cậu nhóc bước gần đưa tay về phía nó, nở nụ cười sáng chói tựa nắng mai.

Nó thì ngược lại, không thèm nhìn nhận sự giúp đỡ mà đứng dậy lê bước nặng nhọc về kí túc xá.

Cậu nhóc nhíu mày thu lại bàn tay đang để lửng trong không trung, có phần bất ngờ khi đây là lần đâu tiên muốn giúp đỡ một người mà bị làm ngơ.

- Jack!

- Dạ! Thiếu gia có gì sai bảo- người đàn ông mặc áo vest đen đứng phía sau lưng cúi đầu thưa.

- Điều tra về cô bé đó cho tôi!

Cậu nhóc nở nụ cười nhếch mép, đẹp mà lạnh như một tiểu Devil! Một ý nghĩ vừa nảy ra trong cái đầu thông minh kia:" Cô bé lì lợm! Nhất định em phải là của tôi!"

- Dạ! Thiếu gia!

*********

Một chiếc ôtô đỗ lại trước cổng cô nhi viện, bước ra từ xe là 1 cặp vợ chồng trẻ. Người chồng mặc bộ âu phục màu đen, người vợ thướt tha mềm mại trong bộ trang phục của Trung Hoa màu nhung quý phái. Thấy đôi vợ chồng bước vào các sơ đôn đả đón chào , họ mong muốn nhận được một khoản tiền viện trợ nào đó.

- Chào ông bà! Chúng tôi có thể giúp được gì cho ông bà?- Viện trưởng Lý hỏi theo phép lịch sự tối thiểu...

- Chúng tôi đến đây mong viện trưởng giúp đỡ...- người vợ mở lời trước.

- Rất sẵn lòng!- viện trưởng Lý cười hiền hậu.

- Vợ chồng tôi không thể có con,,, muốn đến đây nhận một đứa bé làm con nuôi. Muốn viện trưởng giúp - ,người chồng lúc này mới lên tiếng thay vợ.

- Oh ! Việc đó thì không khó gì! Thế ông bà muốn tìm đứa bé như thế nào?- viện trưởng Lý đáp lại.

- Chúng tôi muốn tìm một bé gái tầm 1, 2 tuổi vì chúng tôi không muốn nó biết về nguồn gốc của mình.- người vợ nói rõ luôn.

- Vậy sao? Chỗ chúng tôi còn 6 đứa bé gái tầm tuổi đấy! Nếu ông bà muốn xem qua tôi có thể giúp.

- Tốt quá! Cảm ơn viện trưởng! - người vợ nở nụ cười mĩ lệ cúi đầu biết ơn.

Viện trưởng Lý dẫn đôi vợ chồng đi xem từng đứa một. Người vợ vẫn chưa ưng ý bé nào cả, và lúc này đây họ đang đứng trước mặt một bé gái vô cùng đáng yêu mới 2 tuổi. Nó là Băng Di! Bên cạnh là Băng Đồng đag chơi đùa với nó.

- Bé gái này đáng yêu quá! Em muốn nhận nuôi nó.- người vợ mỉm cười hài lòng quay sang nói với chồng.

- Bà xã! Được! Chỉ cần em thích!!!- người chồng nhìn vợ âu yếm, gật đầu đồng ý.

- Có thể cho tôi bế nó không?- người vợ quay sang hỏi viện trưởng.

- Ưm ! Băng Đồng ngoan , ra đây với viện trưởng! Bà quay sang dỗ dành nó vì bà biết nó sẽ không chịu để người lạ động vào em nó.

- Tránh ra! Không được phép động vào Băng Di! - nó hét lên đứng dậy đẩy cặp vợ chồng kiA.

- Cô bé! Đừng sợ! Cô chú chỉ muốn giúp cháu nuôi em thôi mà.- người vợ mỉm cười.

- Không! Các người cút hết đi!- nó vẫn hét toáng lên!

- Viện trưởng! Tôi sẽ nhận nuôi nó!- người chồng lên tiếng quyết định.

- Vậy chúng ta đi làm hồ sơ, phiền ông bà theo tôi!- Viện trưởng dẫn đường theo sau là người chồng.

Người vợ vẫn đứng đó thích thú nhìn đứa bé đang chơi rất ngoan kia.

- Cháu ngoan! Cô giúp cháu nuôi em nhé! Đây là địa chỉ nhà cô, sau này nếu nhớ em cháu có thể đến thăm.

Nó cầm lấy tấm bưu thiếp, nhìn liếc qua, nó biết nó không đủ khả năng nuôi em nó, nhưng nó cũng không muốn xa em nó mãi mãi.

- Chị ... Chị .... Mama,...- tiếng đứa trẻ tập nói, bập bẹ từng từ.

- Băng Di ngoan! Chị thương Băng Di nhất!- nó đưa tay đón lấy em.

- Chị .... Chị!- đứa bé dang tay ôm lấy cổ nó.

Nó biết mình sắp phải xa em , nó không muốn Băng Di phải chịu khổ cùng nó. Suy nghĩ của một đứa trẻ 7 tuổi thật là đơn giản. Haizzzz!!!

Nó tháo sợi dây chuyền có mặt đá quý do ba tặng mẹ khi xưa ra., đeo vào cổ Băng Di.:" Băng Di ngoan ! Nhất định sau này chị sẽ đến tìm em! Chị cho em sợi dây chuyền này! Đừng làm mất nhé!"

- Chị... Chị...- đứa bé cười toe toét gọi chị.

- Sốg tốt nhé! Chị sẽ đến thăm em thường xuyên - nó quay đi, không muốn phải nhìn thấy cảnh chia ly này nữa, nó muốn khóc nhưng nước mắt không rơi được nữa rồi.

***

Đôi vợ chồng đó không giữ lời hứa, sau khi nhận nuôi Băng Di không những không cho nó gặp em, còn đổi tên cho Băng Di, ngay cả giấy tờ cũng làm lại hoàn toàn. Sau đó vài tháng cả gia đình họ sang Mỹ định cư và từ đó nó mất liên lạc hoàn toàn với Băng Di.

***

Nó suốt ngày ngồi nhìn tấm hình của Băng Di, chả chịu ăn uống nên người gầy rộc , nhưng nó không hề khóc,

- Anh chơi với em có được không? -

Nó liếc nhìn sau đó lại quay đi, nó coi nkư không có cậu nhóc ở cạnh.

Cậu nhóc từ hôm nhìn thấy nó thì ngày nào cũng nhớ , tuy chỉ là một đứa bé 10 tuổi thôi nhưng cậu nhóc không giống những đứa trẻ khác chỉ ăn rồi ngủ. Cậu nhóc mag trên mình một trọng trách to lớn, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trần Thị đứng đầu thế giới. Từ bé đã được đào tạo rất khắt khe, để trở thành người hoàn hảo. Vì thế cậu nhóc đã quyết định làm gì thì phải làm được . Ngay từ lần đầu tiên cậu nhóc đã có ý muốn bảo vệ nó. Nhưng ngược với cậu nhóc, nó vô cùng thờ ơ. Như lúc này đây,.

- Em muốn đi chơi chứ?

Nó vẫn im lặng.

Cậu nhóc cố gắng làm quen nhưng nó không quan tâm , nó đứng dậy bỏ đi.

Cứ như thế ngày nào cậu nhóc cũng đến thăm nó, nó thì vẫn vậy! Lạnh nhạt, không có ai trong mắt, không để ý đến cậu nhóc nữa!

****"**

Màn đêm buông xuống lúc này nó mới thực sự cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Những người thân bên cạnh dần dần bỏ nó đi, bây giờ nó không muốn, thật sự không muốn quan tâm ai nữa. Nó sợ một ngày nào đó họ cũng bỏ rơi nó. Nó nghĩ lại chuyện cũ cảm thấy lòng đau nhói. Hồi trước gia đình nó rất đầm ấm , hạnh phúc, ba mẹ, ông nội. Nhưng sau khi ông nội qua đời, ba nó có bồ nhí ở ngoài , ra sức đánh đập mẹ con nó, một ngày kia ba nó mang người đàn bà đó về nhà sống. Mẹ nó không chịu nổi nữa nên đã dẫn theo nó bỏ đi. Nó hận, nó hận ba nó đến xương tủy.

Đang nhớ lại những chuyện trước kia nó vô tình quơ tay vào một vật để bên cạnh đầu giường, cầm vật đó nên nhìn, ánh sáng đèn mập mờ yếu ớt cho nó nhìn sơ qua vật nó đang cầm. Là một con búp bê xinh đẹp, đằng sau có máy ghi âm. Nó nằm xuống, chùm chăn áp vào tai nghe.

" Chào tiểu Đồng! Anh biết em không muốn nói chuyện với anh thôi thì để anh nói cho em nghe cũng được! Anh rất mến em, em dễ thương như con.búp bê này vậy. Tặng em đấy! À ! Anh tên Trần Đinh Hiếu Thiên! Rất vui được biết em... Anh biết em không quan tâm đến những thứ vớ vẩn,...cô bé dễ thương anh hát cho em nghe nhé... Bài hát mang tên:" Hai chú chim!" . Ưm! Ưm... Nghe nhé!"

Cứ như vậy nó lắng nghe hết cuốn băng ghi âm , giọng cậu nhóc ấm áp vang lên như sưởi ấm trái tim nó. Và nó chìm vào giấc ngủ say!

******