Một buổi sáng nắng reo trên hàng bông xứ. Mặt biển nhấp nhô những gợn sóng bình yên. Trời này đẹp thật, từng mãng mây trắng sáng thả trôi trên nền trời trong xanh, Yến thững thờ rảo bước cố tìm vui trong cơn nắng.
Nhưng nhạt nhẽo quá! Tất cả như cô đọng đối với Yến vì làm sao vui được khi Yến đang thấp thỏm lo âu trông chờ Sa. Hơn tuần rồi Sa về Đà Lạt, quê Sa nơi có những cô gái má ửng hồng dầu trời không nắng và phong cảnh thì lúc nào cũng hữu tình. Yến nghe lo lo. Sa về nơi ấy rồi sẽ gặp lại những ai và sẽ quen với những ai. Dáng người Sa, ánh mắt Sa rồi không khéo sẽ sinh chuyện. Yến bổng bật cười vì những ý nghĩ lẩm cẩm của mình. Mình đã yêu Sa rồi ư? Không hiểu nữa. Chỉ biết rằng Yến thích cái nét bướng bướng của Sa, giọng nói cứng cứng và tướng đi liu khiu thêm một chút ngang tàng. Ánh mắt nữa, ánh mắt nửa ngổ ngáo, nửa hiền từ. Sa có lối sống bất cần nhưng không phóng túng. Thế nhưng tâm hồn Sa thì sao nhỉ có thành thật như lối sống không. Sa thường bướng bỉnh với cả Yến. Có nhiều lúc Sa thật hiền thật chìu chuộng Yến, có lúc Sa sẳn sàng tranh hơn thua với Yến. Có lẻ Yến yêu cái tự nhiên đó quá đi mất. Yến đã nghe ray rức trong những lúc giận hờn và nghe nhớ nhiều trong những ngày Sa đi phép. Nếu Sa không đi vắng thì có thể trưa này Yến cùng Sa sánh bước trên còn đường rời sở, để rồi đến ngả ba, Sa vào một quán cơm ăn tháng và trở về sở làm con bà phước, còn Yến trở về căn nhà bé nhỏ của mình.
Yến chợt nghe tâm hồn lắng xuống. Yến không hiểu Sa đã nghĩ gì về mình cũng như những người khác. Những người khác mọi ý nghĩ của họ về Yến, Yến bất cần. Chỉ có Sa, chỉ có những ý nghĩ của Sa mới làm Yến đăm lo. Yến không hiểu tại sao nữa và cũng vì thế mà Yến thường gây gỗ với Sa mỗi khi Sa lỡ lời. Yến không biết mình có nên nói thật với Sa vì sao mình trôi dạt đến đây không? vì cũng như mọi người Sa đã thắc mắc và đã hỏi Yến:
- Tại sao Yến bỏ Sài Gòn. Tại sao Yến lại chọn cái miền khô cằn sỏi đá này mà đến. Ở trỏng với gia đình chả sướng hơn sao?
Những lúc đó Yến muốn bật khóc, muốn kể lể hết tâm sự. Nhưng Yến lại sợ - sợ bị thương hại – và sợ nhiều điều khác nữa. Thế là Yến lại dấp diếm cho qua chuyện và tiếp tục dối người dối mình. – Yến cố gieo vào họ những ý tưởng không mấy có lợi cho mình. Nhưng Yến không biết làm sao. Yến đã thóat ly cuộc sống tù hãm và bước chân vào một cuộc thử thách lớn.
Đã tự lâu lắm rồi Yến mơ ước được sống trong yên tỉnh, vì ở đó tâm trí Yến lúc nào cũng căng thẳng. Yến bị bỏ rơi trong tình cảm gia đình, Yến bị mất hẳn tự do. . .Yến không tìm đâu ra một trìu mến nhỏ nhoi trong gia đình từ ngày Yến thấy cần những thứ đó. Đáng lẻ Yến phải được cưng chìu vì Yến là con út. Đáng lẻ Yến phải được thương nhiều vì Yến là đứa trẻ ngoan. Nhưng Yến chỉ nghe lời phũ phàng của cha khi bênh chị của mẹ khi bênh anh. Yến không thiếu thốn vật chất nhưng Yên không có tình thương, một điều mà Yến trực cảm được , và câu hỏi - vì sao? Luôn hiện diện trong tâm trí Yến. Yến không trực giấc nửa đêm vì nụ hôn của mẹ hay ánh mắt lo lắng của cha ở đầu giường. Mỗi lần Yến bệnh. Yến chỉ bàng hòang vì gió lạnh quên đắp chăn và cơn ho kéo dài giữa đêm mà chỉ mình Yến thức. Yến muốn được như Ly nhè mỗi lần đau để được tưng tiu hơn, Yến muốn giả bệnh nặng để được chăm sóc kỹ như anh, nhưng Yến hiểu mình không có diễm phúc đó. Yến đã khóc, khóc thật nhiều cho số phận của mình và cũng chính vì thế mắt Yến lúc nào cũng xa xăm.
Trước những dằn dật nội tâm, Yến bấn lọan lên và tưởng như mình có thể điên được, thế nhưng Yến không thê điên vì Yến còn biết Yến là Yến. Yến muốn chạy trốn, muốn tìm bằng yên nhưng Yến chưa dám quyết định. Để rồi một buổi chiều, một buổi chiều mưa mà như Chúa đã xui khiến Yến phải dứt khóat trong tư tưởng. Dứt khóat đi xa bỏ lại một cuộc tình vừa chớm nhưng không lối thóat, và cũng là để cứu một người. . .