Chương 1.1      

Văn án

Hắn là trạng nguyên cả hai khoa văn võ năm nay, nguyên lai tưởng rằng ở trên đại điện có thể phát triển tài năng.

Lại bị hoàng thượng an bài chức quan Thái Phó cho một công chúa.

Đồn rằng Thẩm Hinh công chúa của Phượng Dương vương triều hay quyền uy với người khác, cũng là công chúa được cưng chiều nhất.

Đồn rằng công chúa có bản danh sách ghi lại tên nam nhân, cũng thường hay len lút trốn ra khỏi cung tìm nam nhân.

Cho nên vừa gặp mặt, hắn liền nói rằng nàng nên ở trong cung tự kiểm điểm lại, nhưng nàng lại làm trái điều hắn nói.

Một mình đến cổng sau của tiểu quan quán tìm nam nhân, dù hắn có phạm tội khi quân cũng phải đem nàng hồi cung.

Từ đó, công chúa nhìn hắn đều không vừa mắt. Ngày đầu tiên vào học liền dâng cho hắn một ly trà có bỏ thuốc.

Những ngày tiếp theo lại càng không ngừng kiếm chuyện hắn, mà hắn cũng lại trở thành thói quen.

Cho dù bị nàng hành đến mức bị phong hàn, hắn cũng làm như không có việc gì, coi như xin phép nghỉ tĩnh dưỡng vậy.

Nhưng đều không ngờ Hoàng thượng muốn hắn cùng nàng xuất cung du ngoạn dân gian tận một năm làm ngạc nhiên.

Cũng bởi vậy hắn mới biết nàng lại có thể gây được nhiều phiền toái đến như vậy.

Dù trên người luôn bị thương, nhưng hắn lại thấy được nét thiện lương của nàng, đồng thời hắn cũng phát hiện ra chân tướng của bản danh sách cùng những lời đồn đãi.

Hắn nhận ra rằng nàng đã khắc sâu vào lòng hắn, cũng thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, ngầm giúp nàng tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện.

Nhưng không nghĩ tới những nguy hiểm liên tiếp trên đường đi nguyên nhân đều từ hậu cung triều đình.

***

Phượng Dương vương triều

Trong ngự thư phòng, đương kim thánh thượng Thương Hạo Đế đang phê duyệt tấu chương.

Đột nhiên ——–

“Vô dụng! Một đám các ngươi đều không biết điều gì cả!” Thương Hạo Đế mắng một tiếng, quăng bút, đem xấp tấu chương đang phê ném hết xuống đất.

“Hoàng thượng xin bớt giận, bảo trọng long thể! Lý công công đứng một bên hầu hạ thấy vậy lập tức thấp giọng khuyên giải, vội tiến lên phía trước quỳ xuống nhặt tấu chương lên, liền nhìn, trong lòng âm thầm thở dài. Quả nhiên là bởi chuyện này. Ngày nay thiên hạ thái bình, vận mệnh quốc gia hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, cũng chỉ có chuyện này có thể làm cho hoàng thượng giận dữ .

Hắn vội vàng đem tấu để lại trên bàn, nhanh nhẹn nhặt cây bút Thương Hạo Đế ném xuống đất, lau án thượng, thu thập gọn gàng sạch sẽ, liền lui sang một bên.

Thương Hạo Đế liền thở dài, vươn tay lấy bản tấu khác, lát sau lại ném lên mặt bàn.

“An Thuận, ngươi nói đi, trẫm bây giờ nên làm gì với nha đầu kia đây ?” Thương Hạo Đế rất bất đắc dĩ nói.

Thân là người bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ chủ tử cũng đã hơn hai mươi năm. Lý An Thuận đương nhiên hiểu được “nha đầu kia” trong miệng hoàng thượng là chỉ người nào, đơn giản đó chính là người được hoàng thượng quan tâm cưng chiều nhất — Thẩm Hinh công chúa.

Nói đến Thẩm Hinh công chúa, đang ở tuổi thanh xuân, là công chúa nhỏ nhất của Thánh thượng. Hoàng thượng đã già, hoàng hậu bởi khó sinh mà mất lại cũng là mẫu hậu duy nhất của hài tử, bởi vậy hoàng thượng vô cùng đau lòng và cực sủng ái công chúa nhỏ, muốn gì được nấy, những lời nói nặng đều không nỡ nói một câu, chứ đừng nói đến trách phạt

Hơn nữa, Thẩm Hinh công chúa bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, hoạt bát dí dỏm, đôi mắt to trong sáng, đôi môi đỏ hồng luôn cong cong lên cười, làm cho người khác nhìn đều không khỏi cảm thấy tâm tình vui sướng, cũng khó trách hoàng thượng thương yêu như vậy, có thể nói là cả hoàng thất, công chúa là người được sủng ái nhất.

“Hoàng thượng là vì hôn sự của Thẩm Hinh công chúa mà phiền lòng sao?” Lý An Thuận hỏi.

“Đúng vậy. Hôn sự của nha đầu kia đúng là trở ngại, bất quá chuyện hôn sự là phải chắc chắn nhưng trẫm lo lắng là bởi chuyện khác kia!” Thương Hạo Đế nhịn không được thở dài một tiếng.

“Hoàng thượng xin chớ lo lắng, Thẩm Hinh công chúa xinh đẹp động lòng người, hoạt bát cởi mở lại được hoàng thượng sủng ái, có thể trở thành phò mã của công chúa Thẩm Hinh dù có tu phúc khí tám đời cũng không đủ” Lý An Thuận kính cẩn nói.

“Tu phúc khí tám đời cũng không đủ?” Thương Hạo Đế nhíu mày, khóe môi cười cười “Chẳng trách muốn nha đầu kia thành hôn khó như vậy, muốn tìm một người đã tu đủ tám đời thật sự là khó như lên trời!”.

Ách! Mồ hôi lạnh trên trán Lý An Thuận từng giọt nhỏ xuống.

“Hoàng thượng, năm nay công chúa vừa mới mười sáu, hôn sự hẳn là không cần quá lo lắng” Hắn kiên trì nói tiếp.

“An Thuận, người không cần an ủi trẫm nữa, có triều đại nào công chúa đến tuổi cập kê mà chưa lập gia thất? Nha đầu kia cũng đã mười sáu rồi, ngươi xem xem, trẫm vì nàng tuyển chọn không biết bao nhiêu người tài giỏi, vậy mà…… Cái đồ không biết tốt xấu kia lại dám cả gan nghĩ hết lý do này lý do kia cự tuyệt!” Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại bực tức. Hắn không có lộ ra ý muốn tứ hôn của mình mà chỉ thoáng nhắc đến thôi, xem như hiểu được ý vậy mà những người kia đều từ chối.

Thật ảo não! Hắn yêu thương như vậy, sủng ái bảo bối như vậy, lại bởi vì một ít lời đồn đãi mà bị những vương công quý tộc, các hoàng tử nước láng giềng e sợ, chỉ sợ tránh không kịp. Hết lấn này tới lần khác, họ đều có được lý do hết mức đầy đủ hợp lý, tìm không ra được chỗ sơ hở.

Dựa vào hắn là vua một nước, thì có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn, nhưng là hắn muốn bảo bối của hắn được vui vẻ hạnh phúc, một cái cọc hôn nhân không tình nguyện, chọn người không thích hợp, chỉ biết giày vò bảo bối đáng yêu của hắn, là không có khả năng cho bảo bối của hắn được hạnh phúc.

Lý An Thuận không nói gì, loại sự tình này không phải chỉ dựa vào một nô tài như hắn có thể xen vào, hắn cũng biết vừa rồi nhìn thấy tấu “Cự hôn”, nhất thời trong lòng ảo não mới phát càu nhàu.

Đối với những lần hoàng thượng từng có ý chọn phò mã vì Thẩm Hinh công chúa, hoàng thượng đều tức giận ở trong lòng, lại không thể phát ra, dù sao cũng là người được hoàng thượng chọn lựa, người nào là không được tuyển chọn tốt nhất, hay là rường cột nước nhà đâu? Nhân tài khó kiếm, không thể sơ xuất, loại cảm xúc vừa yêu vừa hận, thật là rắc rối!.

“Trẫm thật không tin những lời đồn đãi lung tung này, Thẩm Hinh công chúa của trẫm tuyệt đối không phải loại người như vậy, nhưng có những lời đồn đại này, cũng là bởi hành vi của nha đầu kia bị người biết được, phải không?” Thương Hạo Đế thở dài.

Nghĩ đến những lời đồn đãi vô căn cứ này, hắn rất tức giận, hết lần này tới lần khác lời đồn đãi truyền đến truyền đi, khó tìm xuất xứ, trong cung, hắn có thể hạ lệnh ngăn chặn mọi người đàm luận, lần đầu liền nghiêm trị không tha, lần hai hạ xuống một bậc, trong cung đều không người nào dám đàm luận; nhưng ở ngoài cung, dù hắn có là người đứng đầu thiên hạ, cũng khó ngăn chặn được miệng lưỡi dân chúng!

“An Thuận, ngươi nói trẫm có phải là quá dung túng nàng?” Thương Hạo Đế trầm thấp nói.

Lý An Thuận nao nao, đây là lần đầu tiên hoàng thượng đưa ra nghi vấn như vậy, có thể thấy được rốt cục hoàng thượng cũng đã hiểu được sự nghiêm trọng của việc này, hơn nữa bọn họ nói những chuyện nhảm nhí này, có thể thấy hoàng thượng biết được rất nhiều, cho nên hiểu được tình thế so với hoàng thượng biết đến càng nghiêm trọng, đương nhiên là có chút ít lời đồn đãi tuyệt đối không thể truyền đến tai hoàng thượng, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi

“Hoàng thượng, thứ cho nô tài cả gan, hoàng thượng quan tâm Thẩm Hinh công chúa như vậy, nô tài nghĩ hoàng thượng có thể chọn lựa người thích hợp để dạy bảo cho công chúa, như vậy công chúa sẽ có chuyện khác để làm, liền sẽ không lúc nào có ý nghĩ xuất cung” Lý An Thuận thật cẩn thận đề nghị.

“Rất có lý, nha đầu kia là nên hảo hảo dạy bảo, cho nàng tìm một chút chuyện để làm, vậy sẽ không có thời khắc nghĩ chuồn ra khỏi cung, cho dù ra cung cũng có người tin cậy để ý đến, như vậy những lời đồn đãi kia sẽ giảm đi chút ít. Có thể chọn ……” Thương Hạo Đế nhíu mày trầm ngâm, trong đầu hiện lên vài người, trong chốc lát lại bác bỏ, cuối cùng là không nỡ cho công chúa cưng bị ủy khuất ….. Khó a!”

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một thân ảnh rắn rỏi ngạo nghễ, Thương Hạo Đế chau lên lông mày, lại cúi đầu suy tư trong chốc lát sau ngẩng đầu mở miệng “An Thuận, ngươi cảm thấy tân khoa trạng nguyên năm nay như thế nào?”

“Hồi hoàng thượng, trạng nguyên năm nay đỗ cả hai khoa, nô tài cảm thấy người này văn võ đều giỏi, là người khiêm tốn lễ độ, biết tính toán cân nhắc, tính tình điềm tĩnh, năm nay hai mươi hai, tiền đồ vẫn đang rộng mở”.

“Ừ……” Thương Hạo Đế đứng dậy, hai tay chắp phía sau, đi qua đi lại lo lắng.

Lý An Thuận cung kính cúi đầu đứng yên một bên.

Một hồi lâu, Thương Hạo Đế rốt cuộc đã có quyết định, hắn trở lại ngự án, ngồi xuống.

“An Thuận, trẫm muốn hạ chỉ”.

Lý An Thuận lập tức đem thánh chỉ tới, ngoài thêu rồng vàng uốn lượn bằng vải lụa vàng, kính cẩn trải trên ngự án.

Giây lát, chỉ thấy Thương Hạo Đế hạ bút viết ——-

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong tân khoa văn võ trạng nguyên Thịnh Vũ Hành chức Thái Phó Thấm Hinh công chúa, giảng dạy lễ nghi, cũng ban thưởng Tường Long ngọc bài, có thể tự do ra vào hoàng cung, khâm thử.

“An Thuận, ngày mai lâm triều tuyên chỉ”.

Nín cười, Lý An Thuận rất rõ tính toán của hoàng thượng, trực tiếp hạ thánh chỉ, không để cho tân khoa trạng nguyên có bất cứ cơ hội nào từ chối.

“Nô tài tuân chỉ”.

Hi Phượng Cung, sáng sớm tinh mơ, lại náo nhiệt lạ thường.

“Ông trời của ta, công chúa, ngài ngài ngài.. . . . . Đây là cách ăn mặc gì vậy” Ma ma nhìn bộ dáng Thẩm Hinh công chúa, lập tức thét mắng.

Tất cả cung nữ, hộ vệ, vừa nghe thấy tiếng kinh hô của ma ma, tất cả đều nhìn về phía thanh âm phát ra, cũng đều không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

“Hắc hắc, ma ma, bộ xiêm y này đẹp chứ?”. Tinh quái, Thẩm Hinh công chúa Phượng Phán Nguyệt cười ha ha, trên người mặc “y phục bình thường”  đứng trước mặt mọi người quay qua một vòng.

Đẹp? Đúng vậy , đẹp đến mức làm cho người ta suýt ngất đi, nghĩ đến là muốn té xỉu luôn !

“Công chúa, ngài tạm tha cho ta đi, mau mau đem “y phục bình thường” này….. đổi lại, nếu để cho người khác nhìn thấy thì  phải làm sao đây? Đến lúc đó lỗ tai ngài muốn cũng không được thanh tĩnh.”

“Hừ, ai để ý các nàng!” Phượng Phán Nguyệt nhăn nhăn cái mũi.

“Nếu để cho kẻ khác nhìn thấy, lời khó nghe sẽ nhiều lắm, công chúa bản thân ngài hẳn là vô cùng hiểu rõ mới đúng, đừng làm khó cho hoàng thượng.” Ma ma nhìn xiêm y trên người Phượng Phán Nguyệt, lôi thôi và rườm rà, đường đường là một công chúa, có thể nào mặc loại xiêm y đầy những chỗ vá rách?”.

“Yên tâm đi, phụ hoàng sẽ không sao, các nàng sớm đã có kinh nghiệm, ở trước mặt phụ hoàng nói không phải của ta, không may sẽ là chính các nàng.” Phượng Phán Nguyệt không thèm để ý nói.

Dù sao bị các nàng nói cũng sẽ không bị mất khối thịt, huống chi lời nói vào tai phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ chống đỡ được, thậm chí tra ra nghiêm trị, đương nhiên vài phi tần cũng bị hạ địa vị, vài huynh tỷ bị giáo huấn khiển trách trừng phạt, rốt cuộc không ai dám ở trước mặt nàng gây khó xử.

Nàng chắc chắn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, điều này làm cho những huynh tỷ kia của nàng, thậm chí hậu cung tần phi đều tức giận, tuy nhiên không dám bộc lộ ra, cũng có nhiều nịnh bợ, cũng có lời nói này nói nọ, châm chọc khiêu khích, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng không ít, những cái hư tình giả ý này nàng cũng lười đáp lại.

Cái gọi là cao xử bất thắng hàn, phải là ý tứ này a! Cho dù nàng không điêu ngoa tùy hứng, kiêu căng vô lý, nhưng là bởi vì độc chiếm thánh sủng, nàng ở trong cung rất cô độc.

Sở dĩ phụ hoàng mắt nhắm mắt mở dung túng cho qua, nàng mới có thể thường xuyên trốn ra ngoài cung.

‘Ở ngoài cung…… Rất vui.” Nàng lầm bầm nói.

“Công chúa.. . . . .” Ma ma thở dài nhìn nàng, bà biết rõ trong lòng công chúa khổ, có thể. . . . . . Muốn nói khổ, cái này trong nội cung có nữ nhân nào không khổ ?

“Cần quý phi nương nương, Thục phi nương nương giá lâm!” Đột nhiên, bên ngoài cửa Hi Phượng Cung truyền đến tiếng nói lanh lảnh của thái giám.

“Công chúa!” Ma ma cả kinh, trong khoảng thời gian ngắn bất chấp tôn ti trật tự, lôi kéo công chúa bảo bối của bọn họ hướng phía trong tẩm cung chạy. ”Mau mau nhanh, mau vào tẩm cung đem xiêm y thay đổi!”

“Hừm! Đây là chuyện gì xảy ra ?” Một tiếng nói kiều mị truyền đến, lập tức đe dọa.”Đây là phản sao? Một tiện tỳ cũng dám đối xử vô lễ với công chúa như vậy, nếu bổn cung không tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể tin được!”

Ma ma toàn thân cứng đờ, cám thấy lời nói thanh tao này, hôm nay lại cấp thêm phiền toái cho chủ tử.

“Nô tài (tỳ) tham kiến Cần quý phi nương nương, Thục phi nương nương, nương nương cát tường.” Đám nô tài, nô tỳ Hi Phượng Cung quỳ xuống đất.

“Người đâu! Đem kẻ nô tài không có mắt, tôn ti chẳng phân biệt được này xuống đánh chết cho bổn cung!” Cần quý phi ra lệnh một tiếng.

“Nô tài tuân mệnh.” Đám thị vệ theo sau lĩnh mệnh, một loạt tiến lên, chuẩn bị đem bắt ma ma.

“Sao?” Phượng Phán Nguyệt lúc này lãnh đạm thản nhiên cất giọng, cái cằm có chút hướng lên, toàn thân phát ra ngạo khí tôn quý “Tại Hi Phượng Cung lại dám vọng tưởng động đến người của bản công chúa, có phải không muốn sống?”

Bị ánh mắt lạnh lẽo kia liếc xéo, hai gã thị vệ run lên.

Thấy hai gã thị vệ dừng bước, Phượng Phán Nguyệt mới lạnh lùng khẽ nhếch khóe môi, hướng phía hai phi tử kia, chỉ thấy Cần quý phi nghiêm mặt, oán hận trừng mắt nàng, một bên Thục phi thì cúi đầu xuống, bộ dáng sợ hãi.

Phượng Phán Nguyệt đáy mắt hiện lên một chút cười lạnh, nếu thật là một người biết sợ thì sẽ không vào Hi Phượng cung nàng gây sự.

“Thấm Hinh công chúa, bổn cung đây cũng là thay ngươi bất bình!” Cần quý phi làm bộ dạng vui vẻ. ”Bổn cung biết được công chúa thiên chân vô tà (ngây thơ), tâm địa thiện lương, nhưng nếu đem nô tỳ dung túng đến không biết tư cách, địa vị, được sủng mà kiêu, đối chủ tử bất kính, đây là đắm mình rồi, Bổn cung đều tận mắt nhìn thấy, nếu không nghiêm trị, làm gương cho kẻ khác noi theo, chẳng phải là nối giáo cho giặc? Ngày hôm nay tiện tỳ này bất kính với công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất , ngày khác chẳng phải muốn leo lên trên đầu hoàng thượng?”

“Đủ rồi, Cần quý phi nương nương.” Phượng Phán Nguyệt cố ý biểu lộ ra một tia khinh thường nhìn nàng, lãnh đạm mở miệng  ”Không phải là muốn tìm bản công chúa sao? Liền trực tiếp tới đây, đừng móc lấy chỗ cong, người không biết chuyện còn tưởng rằng Cần quý phi nương nương sợ bản công chúa, chỉ dám gây chuyện với đám nô tài, sẽ làm cho người khác xem thường”

“Ngươi!” Cần quý phi nghẹn họng không nói được. Lời nói ý tứ của nàng không phải là rõ ràng nói nàng sợ công chúa sao?

“Cần tỷ tỷ.” Một bên Thục phi sợ hãi  kéo kéo tay áo Cần quý phi, sau đó vẻ mặt ôn nhu vui vẻ  nhìn về phía Phượng Phán Nguyệt. ”Thấm hinh công chúa ngàn vạn đừng hiểu lầm, quý phi nương nương là thật tâm vì công chúa suy nghĩ, cái gọi là không phép tắc  không thành quy củ được, nên tôn ti trật tự thật là quan trọng . . . . .”

“Quy củ? Tôn ti trật tự?” Phượng Phán Nguyệt nhẹ nhàng cười. ”Cũng đúng, bản công chúa là nên cám ơn hai vị nương nương  nhắc nhở, như vậy theo nhất phẩm quý phi nương nương, chính nhị phẩm Thục phi nương nương, lúc này vượt  mặt bản công chúa, như vậy quy củ hai vị nương nương, nên làm như thế nào hẳn là không cần bản công chúa dạy bảo chứ?”

Hai vị nương nương trên mặt thoáng chốc một hồi trắng, một hồi xanh, quả thực đặc sắc cực kỳ.

“Bản công chúa đang chờ hiểu quy củ hai vị nương nương.” Phượng Phán Nguyệt không nhanh không chậm thúc giục.

“Tham kiến Thấm Hinh công chúa, công chúa vạn an.” Hai vị nương nương cắn răng ngà, không cam lòng gập đầu gối, tiếp theo liền định đứng dậy.

“Bản công chúa kêu đứng lên sao?” Phượng Phán Nguyệt lạnh lùng nói.

Thân mình đang đứng dậy một nửa lại cứng đờ, buộc lòng phải tiếp tục quỳ xuống.

“Nô tài tham kiến công chúa, công chúa vạn an.” Lại một tiếng vấn an theo phía cửa Hi Phượng cung truyền đến.

“Lý công công miễn lễ.” Phượng Phán Nguyệt đưa mắt nhìn, thấy tổng quản nội thị bên cạnh phụ hoàng, mỉm cười.

“Tạ công chúa.” Lý An Thuận đứng dậy, đối với hai vị nương nương quỳ trên mặt đất, cùng với trang phục khất cái trên người Thẩm Hinh công chúa, hết thảy làm như không thấy.

“Công công đến đây, có phải hay không phụ hoàng có gì phân phó?” Nàng cười hỏi.

“Hồi công chúa, nô tài truyền khẩu dụ hoàng thượng, tuyên Thấm Hinh công chúa đến ngự thư phòng yết kiến.” Lý An thuận nói.

“Đa tạ Lý công công, đợi Thấm Hinh đổi trang liền lập tức tiến đến.”

“Dạ, nô tài cáo lui.”

“Quế ma ma, tiễn Lý công công.” Phượng Phán Nguyệt đối y nguyên quỳ trên mặt đất  lão mẹ nói.

“Vâng” Ma ma đứng dậy, tiễn Lý An Thuận rời đi.

“Ai nha! Hai vị nương nương còn đây a?” Nàng khẽ cười một tiếng. ”Bản công chúa còn phải đi gặp phụ hoàng gấp, không có thời gian cùng hai vị nương nương học quy củ, hi vọng hai vị nương nương không nên trách tội, hôm nào đợi Thấm Hinh nhàn rỗi, lại cùng hai vị nương nương học quy củ.”

Nhìn hai người bị chọc giận cơ hồ muốn ngất đi, Phượng Phán Nguyệt cười cười, rốt cục mới không kiên trì nói “Đứng dậy!”

Hai người đứng dậy, Cần quý phi tức giận đến muốn chửi ầm lên, lại bị Thục phi ngăn lại

“Cần tỷ tỷ.” Một bên Thục phi sợ hãi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo Cần quý phi rời đi, một bên lo lắng thấp giọng khuyên can, “Thấm Hinh công chúa là bảo bối trong long hoàng thượng, Cần tỷ tỷ dù ủy khuất thế nào cũng là nên nhịn một chút ! Nếu không người chịu thiệt sẽ là tỷ tỷ, công chúa sớm muộn gì cũng được gả đi thôi.”

“Hừ, vậy cũng phải chiêu tuyển phò mã mới được, cái loại công chúa làm bại boại thanh danh hoàng thất, căn bản không có nam nhân nguyện ý lấy về. Muội muội đã quên? Vài ngày trước hoàng thượng bất quá thử một chút phủ viễn đại tướng quân, con trai thứ của tướng quân, kết quả cách một ngày phủ viễn đại tướng quân lập tức xin từ chối, ngay cả con trai thứ cũng còn không nguyện ý, nếu là bổn cung thì đã tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, sớm kết thúc bản thân!”

“Hư, quý phi tỷ tỷ đừng nói lớn tiếng như vậy, tuy đó là sự thật nhưng. . . . . .”

Thanh âm xa xa, Phượng Phán Nguyệt nghe không rõ ràng lắm,  dù sao cũng biết đó chẳng phải lời hay ho gì, nàng sớm đã thành thói quen.

“Tất cả đứng lên đi, muốn đem chân quỳ cho đến phế đi sao?” Tào Liểu Y cùng các nô tài khác quỳ trên đất, nàng thở dài  nói.

“Tạ công chúa.”

“Công chúa.” Quế ma ma đi về tới. ”Nô tỳ giúp công chúa thay xiêm y! Hoàng thượng vẫn đang chờ .”

Phượng Phán Nguyệt gật đầu, trở lại tẩm cung, có chút tiếc hận  để Quế ma ma đem bộ trang phục khất cái đi thay.

Quên đi, khi nào có cơ hội mặc lại.

“May mắn nô tỳ vừa rồi đem công chúa ngăn lại, nếu không hoàng thượng tìm không ra công chúa làm sao bây giờ!” Quế ma ma một bên giúp công chúa mặc xiêm y, một bên lại nhịn không được nhắc đi nhắc lại.

“Dạ dạ dạ, vẫn là ma ma có tính toán trước, Nguyệt Nhi bội phục.” Phượng Phán Nguyệt hì hì cười.

Đổi xong xiêm y, lấy lược chảii lại tóc, Phượng Phán Nguyệt cùng hai vị cung nữ đi tới trước ngự thư phòng, trong lòng có chút nghi hoặc , phụ hoàng tìm nàng là vì hôn sự của nàng sao?

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của hai vị nương, hóa ra phủ viễn đại tướng quân cự tuyệt làm cho thứ tử thượng chủ a!

Đây không phải người đầu tiên cự tuyệt, nàng tin tưởng đó cũng sẽ không phải người cuối cùng, mà như loại này có thể cười nhạo chuyện của nàng, những người kia cũng luôn trước tiên dùng các loại phương thức làm cho nàng hiểu rõ, duy có Lý An Thuận an ủi nàng, giống như lơ đãng hỏi lên, dù sao trăm sông đổ về một biển, mục đích đều là nhìn nàng chê cười.