Chương 1

Brittany Evans ghét bị trễ. Nhưng bãi đỗ xe giống như cái nhọt ở mông, thêm nữa cô còn tốn quá nhiều thời gian băn khoăn nên mặc gì – cứ như việc đó quan trọng lắm ý.

Ra khỏi cánh cửa phòng thay quần áo, cô quan sát đám người lác đác đứng quanh quầy xúc xích cạnh sân bóng chày trường đại học.

Và anh ta ở đó.

Đứng dưới phần mái nhô ra, tránh cơn mưa nhỏ, theo dõi các cầu thủ trên sân bóng. Dựa vào tường quay lưng lại phía cô.

Ít nhất thì cô nghĩ đó là anh ta. Họ chưa gặp nhau bao giờ - hoặc không nhiều hơn hai phút rưỡi. Brittany, đây là Wes Skelly quân-hàm-gì-đó. Wes, đây là Britt, chị Melody Jones.

Xin chào, rất vui được làm quen, tôi phải đi đây.

Người đàn ông có-thể-là-Wes-Skeylly đó liếc nhìn đồng hồ, liếc ra cổng chính của sân vận động. Tóc anh ta dài hơn và sáng màu hơn cô nhớ - dĩ nhiên, khó mà nhớ được nhiều từ cuộc gặp mặt chỉ diễn ra trong hai phút rưỡi.

Cô nhìn thấy mặt anh ta rõ hơn khi anh ta khẽ ngoảnh lại. Đó là…một khuôn mặt. Không đẹp trai đến sững sờ như chồng của Mel, Harlan “Cowboy” Jones. Nhưng cũng không đến nỗi như ác quỷ Frankenstein.

Wes không cười. Thực ra, anh ta trông khá căng thẳng, một chút bực bội nữa. Hy vọng không phải do sự chậm trễ của cô. Không, có thể chỉ là do anh ta vốn như thế. Cô đã nghe nhiều về Wes Skelly trong mấy năm qua. Đó là giả sử đây thực sự là Wes Skelly.

Nhưng chắc chắn là thế. Không có ai khác ở đây trông thậm chí chỉ mơ hồ giống một lính Hải quân SEAL.

Tuy vậy, người đàn ông này không to lớn – không giống em rể cô hoặc anh bạn thân Chuẩn úy Harvard-người-khổng-lồ-Xanh Becker của anh ta – nhưng anh ta có vẻ gì đó giống như có thể xử lý mọi việc và thậm chí là một chút nguy hiểm.

Anh ta mặc quần áo dân thường – quần kaki và áo khoác ngoài áo sơ mi và cà vạt. Tội nghiệp anh chàng. Theo những gì Mel đã kể về Wes cho cô, anh ta thà ở chỗ đầy rẫy cá mập còn hơn là đóng bộ nghiêm chỉnh.

Dĩ nhiên, nhìn cô xem. Đi đôi xăng đan cao gót ngu ngốc này thay vì đôi dép bệt thoải mái thường ngày. Cô cũng còn trang điểm đậm hơn bình thường nữa chứ.

Nhưng kế hoạch là gặp nhau ở sân bóng, sau đó đi ăn tối ở nơi nào đó ổn hơn quầy qizza trong vùng.

Chẳng ai trong cả hai tính đến cơn mưa phá hỏng phần đầu kế hoạch này.

Wes liếc nhìn đồng hồ lần nữa và thở dài.

Brittany nhận ra tư thế dựa vào tường của anh ta chỉ là sự tự nhiên giả tạo. Anh ta đang đứng yên, nhưng theo cách nào đó anh ta cũng luôn hoạt động – gõ tay hoặc dậm chân, hơi chuyển thế đứng, tìm thứ gì đó trong túi, nhìn đồng hồ. Anh ta không đi lại, dù rõ ràng là có muốn.

Gee whiz, cô đâu có muộn đến vậy.

Hiển nhiên có thể vấn đề không phải do cô đến muộn năm phút. Có thể người đàn ông này chỉ là chẳng bao giờ đứng yên. Không phải đấy là những gì cô cần sao – một cuộc hẹn với một anh chàng có vấn đề về khả năng tập trung.

Rủa thầm em gái cô, Brittany tiến lại gần anh ta, chỉnh cho khuôn mặt nở ra một nụ cười. Cô cất tiếng: “ Anh có cùng biểu cảm ‘Chúa nhân từ cứu rỗi con khỏi việc nghe theo lời bạn bè và họ hàng’ giống như tôi. Chắc chắn anh là Wes Skelly rồi.”

Anh ta bật cười, làm thay đổi hoàn toàn khuôn mặt mình, những đường nét cứng rắn mềm đi và đôi mắt xanh dường như lấp lánh.

Người Ai len. Chết tiệt, anh ta chắc chắn có ít nhất một phần là Ai len.

“Suy ra cô phải là Brittany Evans”, anh ta nói, chìa tay ra. Cái bắt tay của anh ta rất ấm áp. “Rất vui được gặp cô”.

Bàn tay mạnh mẽ. Nụ cười đẹp. Cái nhìn thẳng thắn, vững vàng. Một anh chàng tử tế - một tên nói dối giỏi nữa. Cô thích anh ta ngay lập tức, bất kể vấn đề tiềm tàng về khả năng tập trung.

“Xin lỗi tôi đến muộn một chút”, cô nói. “Tôi gần như phải lái đến tận Arizona mới tìm được nơi đỗ xe.”

“Yeah, tôi cũng đã nhận thấy giao thông ở đây rất tệ,” anh ta vừa nói vừa quan sát khuôn mặt cô, có thể là để cố gắng tìm ra làm sao cô có thể là chị của Melody Jones lộng lẫy, thanh nhã như thiên thần.

“Chị em chúng tôi nhìn không giống nhau lắm,” Cô nói.

Cô làm anh ta bất ngờ với sự thẳng thắn của mình, nhưng anh ta bình tĩnh lại rất nhanh. “ Gì, cô nhầm à? Mắt cô có hơi khác một chút – một sắc xanh khác biệt. Nhưng ngoài cái đó ra thì cô có…có vẻ riêng với cùng sự duyên dáng tương tự.”

Oh, cô muốn kêu to lên mất thôi. Em rể cô đã nói gì với anh chàng này thế nhỉ? Rằng cưa chị ấy dễ như bỡn? Chỉ cần quăng ra vài câu tán tỉnh là nắm luôn được chị ấy trong tay vì chị ấy cô đơn thảm hại, chẳng có người đàn ông nào trên giường – chứ đừng nói là hẹn hò – trong gần một thập kỷ?

Lỗi là do cô ngốc nghếch đã đầu hàng Melody. Hẹn hò gặp mặt . Cô đã nghĩ gì thế nhỉ?

Okay, cô biết cô đã nghĩ gì. Mel đã nài nỉ cô hẹn với Wes Skelly. Em gái cô đã dùng chính xác cái phương pháp cô ấy đã dùng hàng chục năm nay để xoay Britt vòng quanh ngón tay út của mình – cái vẻ em gái nhỏ với cặp mắt xanh to tròn ấy – và thuyết phục cô coi như đấy là món quà cho ngày sinh sắp tới. Hài lòng chưa nào?

Đáng nhẽ Britt nên nhất quyết từ chối và thay vào đó tặng cho cô ấy cái CD Dave Matthews.

“Chúng ta đặt ra vài nguyên tắc cơ bản đã nhé,” Brittany bảo Wes. “Nguyên tắc số 1 – không nói chuyện tào lao, okay? Không có cường điệu hóa, không B.S. Phải hoàn toàn thành thật. Em gái tôi và cái anh chàng Harlan Jones mà anh gọi là bạn đó đã lôi chúng ta đến cái địa ngục này, nhưng ở đây chúng ta sẽ chơi theo quy tắc riêng của mình. Đồng ý không?”

“Yeah,” anh ta nói. “Dĩ nhiên, nhưng – “

“ Tôi không có ý đinh ngủ với anh,” cô nói kiên quyết. “Tôi không cô đơn cũng chẳng thảm hại. Tôi biết chính xác tôi trông như thế nào, tôi là ai và tôi hoàn toàn hài lòng với bản thân mình, cảm ơn rất nhiều. Tôi đến đây vì tôi yêu em gái mình, dù ngay bây giờ tôi đang cố nghĩ ra kiểu gì sẽ hành hạ nó một cách đau đớn nhất vì đã làm việc này với tôi – và với anh.”

Anh ta mở miệng, nhưng cô chưa nói xong và cô không để anh ta nói.

“Bây giờ. Tôi biết em gái mình và tôi biết nó đang hy vọng chúng ta sẽ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, ngay lập tức yêu nhau đến điên cuồng và kết hôn trước cuối năm.” Cô dừng lại một giây để dò nhìn vào mắt anh ta. Anh ta có đôi mắt xanh rất đẹp, nhưng bạn cô Julia cũng có một con chó Eskimo Alaskan với cặp mắt xanh rất đẹp như vậy. “Không,” cô nói. “ Chẳng có gì xảy ra với tôi cả. Anh thì sao?”

Anh ta bật cười. “Xin lỗi,” anh ta nói. “Nhưng – “

“Không cần viện cớ,” cô lại cắt ngang. “Mọi người nghĩ một mình nghĩa là cô đơn. Anh có nhận thấy thế không?”

Anh ta không trả lời ngay. Rõ ràng cho đến khi cô nói xong mới đến lượt anh ta nói.

“Yeah, và những người đã có đôi rồi luôn cố ghép đôi tất cả những người bạn độc thân của họ. Điều này đúng là khó chịu.”

“Có ý tốt,” Britt đồng ý, “nhưng hoàn toàn phiền phức. Tôi xin lỗi việc anh bị lôi vào chuyện này.”

“Không có gì,” anh ta nói, “ Ý tôi là, dù gì tôi cũng đang đến Los Angeles. Và đã có bao nhiêu lần Đại úy Jones nhờ tôi làm việc gì hộ anh ấy chứ? Có thể là hai. Đã bao nhiêu lần anh ấy giúp đỡ tôi? Quá nhiều không đếm được. Anh ấy là một sĩ quan tuyệt vời và là một người bạn tốt, nếu anh ấy muốn tôi ăn tối với cô, được thôi, tôi sẽ ăn tối với cô. Thực ra anh ấy đã nói đúng.”

Britt không chắc cô thích tia sáng trong mắt anh ta hay điệu cười nhăn nhở. Cô nheo mắt lại. “Về cái gì?”

“Tôi gặp chút rắc rối trong việc bày tỏ ý kiến.”

Cô mở miệng, rồi ngậm lại. Rồi lại mở ra. “À, chính xác thì anh đâu có được biết đến ở SEAL là Quý ngài Ít Lời.”

Cái cười nhăn nhở của anh ta còn rộng hơn. “Điều đó khiến cho nó còn tuyệt hơn. Vậy nguyên tắc ba là gì?”

Cô chớp mắt. “Nguyên tắc ba?” Cô đâu có đến ba nguyên tắc. Chỉ có một thôi chứ.

“ Một là không nói bậy bạ - Um. Không bậy bạ,” anh ta nói. “Hai là không tình dục. Điều này không thành vấn đề vì đó không phải là lý do tôi ở đây. Bên cạnh đó, tôi hiện không ở trong tình trạng sẵn sàng cho một mối quan hệ dài lâu, dù cô rất duyên dáng – không tào lao đâu nhé. Tôi đang thành thật đúng như nguyên tắc một đấy – cô không phải mẫu người của tôi.

“Mẫu người của anh.” Oh, chuyện bắt đầu hay rồi đây. “Chính xác thì mẫu người của anh là ai hoặc như thế nào?”

Anh ta mở miệng, nhưng cô thụi cho anh ta một cú vào ngực khi một hành động trên sân thình lình lọt vào mắt cô. Đó là một bộ ngực rất rắn chắc, mặc cho sự thật là khi đi dép cao gót cô cao gần bằng anh ta.

“Từ từ đã,” Cô bảo. “Đến lượt Andy rồi.”

Wes yên lặng tuân theo. Cô biết anh ta chưa có con, nhưng rõ ràng là anh ta hiểu với sự đồng tình thầm lặng rằng một bậc phụ huynh nên chú ý hoàn toàn khi đến lượt con họ trên sân.

Dĩ nhiên đứa con mười chín tuổi của cô là sinh viên năm nhất đại học và được hưởng học bổng bóng chày toàn phần. Con cô cao sáu feet ba inches và nặng hai trăm hai mươi pounds. Con cô có tầm đánh trung bình 0.430 và khả năng đánh bóng vượt rào, có thể là đến tận hạt kết tiếp.

Nhưng trời bắt đầu mưa to hơn.

Andy để bóng trượt qua.

“Làm sao nó nhìn thấy được?” Britt lẩm bẩm. “ Nó không thể nhìn thấy trong điều kiện thế này. Thêm nữa đáng nhẽ đâu có mưa ở Nam California.” Đó là một trong những lợi ích của việc chuyển đến đây từ Massachusetts.

Cầu thủ giao bóng dừng lại, thả quả bóng và…tock. Tiếng gậy của Andy đập vào bóng sắc sảo, ngọt ngào và đầy khí lực hơn bất cứ tiếng click yếu ớt nào khi xem bóng chày trên TV. Brittany chưa từng biết điều này cho đến khi cô nhận nuôi Andy, cho đến khi cậu bắt đầu chơi bóng chày với cùng sự dữ dội cậu bé thể hiện khi tiếp nhận mọi thứ trong cuộc sống.

“Đẹp!” Quả bóng vọt qua hàng rào và Andy chạy quanh chỗ đứng. Brittany luân phiên vỗ tay và huýt gió.

“Jones nói con cô khá giỏi.”

“Khá giỏi thôi ư?” Britt phản đối. “ Andy là Barry Bonds của đội bóng chày trường đại học ấy chứ. Cho anh biết, đó là quả home-run thứ ba mốt của nó năm nay đấy.”

“Cậu bé đang được mời tuyển à?” Wes hỏi.

“Thực ra là đúng vậy,” Cô bảo. “Hầu như là do có một cậu nhóc khác trong đội – Dustin Melero – cậu bé đang rất được chú ý đấy. Cậu nhóc ấy là cậu thủ giao bóng – cậu bé thực sự rất giỏi, anh biết không? Những người săn cầu thủ đến tìm cậu ta, nhưng cậu ta vẫn còn khá dùng dằng. Hơi thiếu chín chắn nữa. Vì vậy họ quyết định xem xét Andy.”

“Cô sẽ để cho cậu bé chơi chuyên nghiệp trước khi tốt nghiệp đại học à?”

“Nó mười chín rồi,” Brittany trả lời. “ Tôi không phải là để cho nó làm bất cứ thứ gì. Đó là cuộc sống và lựa chọn của nó. Nó biết tôi sẽ ủng hộ nó dù cho nó quyết định như thế nào.”

“Ước gì cô là mẹ tôi.”

“Tôi nghĩ anh hơi bị quá già để cho tôi nhận nuôi đấy,” cô bảo anh ta. Wes chắc chắn ít tuổi hơn cô, ít nhất là năm tuổi. Hoặc thậm chí có thể hơn. Em gái cô đã nghĩ gì chứ?

“Andy bao nhiêu? Mười hai tuổi lúc cô nhận nuôi cậu bé à?” Anh ta hỏi.

“Mười ba.” Ai len. Melody đã nghĩ Wes là người Ai len, và Brittany chắc chắn thích đàn ông có ánh nhìn lấp lánh trong mắt và nụ cười làm tỏa sáng toàn bộ con người anh ta. Mel đã nghĩ về hạnh phúc tuyệt vời của cô ấy với Harlan Jones và về sự thật rằng một đêm, hàng năm về trước, Britt đã uống say mềm và thú nhận với em gái cô rằng điều đáng tiếc duy nhất về cuộc hôn nhân thất bại của cô với Tên-Khốn-Quentin là cô đã muốn có một đứa con do chính cô sinh ra. Việc này đã cho cô một bài học phải kiểm soát khi động đến daiquiri dâu.

“Điều đó làm cho cô có đủ tư cách của một vị thánh đấy,” Wes nói. “Nhận nuôi một đứa trẻ mười ba tuổi? Chúa ơi.”

“Tất cả những gì nó cần là một mái ấm gia đình ổn định – “

“Cô hoặc là bị điên hoặc là chị em của Mẹ Teresa.”

“Oh, tôi không phải là thánh. Tin tôi đi. Tôi chỉ…tôi yêu đứa trẻ đó. Nó tuyệt vời”. Cô cố gắng giải thích. “Nó lớn lên mà không có ai cả. Ý tôi là, hoàn toàn bị bỏ rơi – về thể chất bởi bố và về tinh thần bởi mẹ. Nó ở đó, chuẩn bị phải chuyển đi lần nữa, tới một gia đình nhận nuôi khác, và tôi cũng ở đó, và…tôi muốn nó ở với tôi. Chúng tôi đã có những giờ phút khó khăn, nhưng…”

Cái nhìn trong đôi mắt xanh của Wes – một kiểu thấu hiểu mãnh liệt cô đọc được – đang làm cô cảm thấy căng thẳng. Người đàn ông này không phải đứa em họ vô tư lự của yêu tinh với vấn đề về khả năng tập trung như cô đã nghĩ ban đầu. Anh ta không dễ bị kích thích như cô tưởng, dù đứng im thật sự là một thử thách đối với anh ta. Không, anh ta giống như một tia chớp, nổ lách tách với năng lượng dư thừa được kiềm chế. Và trong khi đúng là anh ta có khiếu hài hước và một nụ cười chết người, vẫn có một khoảng tối trong con người anh ta. Điều đó làm cho cô thậm chí còn thích anh ta hơn.

Oh, nguy hiểm! Nguy hiểm, Will Robinson!

“Anh đang định kể cho tôi về mẫu người của anh,” Cô nhắc anh ta. “Và làm ơn đừng bảo tôi anh chạy theo kiểu trẻ trung ngọt ngào, không thì tôi sẽ phải đánh anh đấy. Dù cho theo như một số bệnh nhân của tôi thì tôi vừa trẻ trung vừa ngọt ngào. Dĩ nhiên lúc ấy họ đang gặp vấn đề gay go gì đó.”

Câu nói của cô làm anh ta lại mỉm cười. “Mẫu người của tôi thường là dạng đi dự tiệc rồi kết thúc bằng việc nhảy múa trên bàn. Gần như trần truồng thì càng tốt.”

Brittany khịt mũi bật cười. “Anh thắng rồi, tôi không phải mẫu người của anh. Đáng nhẽ tôi phải biết trước điều đó chứ. Melody từng đề cập trước đây anh đã từng học, uh, loại nghệ thuật cao cấp gì đó.”

“Tôi nghĩ ý cô ấy muốn nói đến võ thuật,” anh ta đáp lại. Mưa tiếp tục rơi, tạo thành một màn sương mỏng mỗi khi gió thổi qua. Nhưng anh ta dường như không nhận thấy hay quan tâm. “Đại úy Jones bảo tôi là cô đến Los Angeles để đi học. Để trở thành y tá.”

“Tôi là y tá,” Cô nói. “Tôi đang đi học để trở thành y tá cao cấp.”

“Tuyệt quá,” Anh ta nói.

Cô mỉm cười. “Vâng, cảm ơn anh.”

“Cô biết không, có thể họ sắp đặt cho chúng ta vì họ biết tôi cần có y tá thường xuyên đến mức nào. Đỡ cho tôi khỏi khoản tiền cấp cứu khi bị thương.”

“Một võ sĩ, huh?” Brittany lắc đầu. “Đáng nhẽ tôi phải đoán được chứ nhỉ. Thường luôn là những anh chàng nhỏ bé…” Cô dừng lại. Oh, trời ơi. Đàn ông thường không thích khi bị gọi là nhỏ bé. “Tôi xin lỗi. Tôi không có ý – “

“Không sao,” anh ta nói dễ dãi, chẳng có chút dấu hiệu gì của Skelly-khét-tiếng-nóng-tính. “ Dù tôi thích từ thấp hơn. Nhỏ bé ám chỉ...một số thứ nhất định khác.”

Cô bật cười. “A, tôi không phải đang nghĩ đến – không thậm chí một phần giây nào – về một số thứ nhất định khác của anh, và B, thậm chí nếu tôi có đi chăng nữa thì có vấn đề gì đâu vì chúng ta đã đồng ý về một tình bạn không tình dục rồi mà đúng không?”

“Tôi chỉ đang tuân theo nguyên tắc một thôi,” anh ta đáp lại. “Không tào lao, hoàn toàn trung thực.”

“Yeah, đúng vậy. Đàn ông đều là đồ ngốc. Anh có thấy thế không?”

“Chính xác,” Anh ta nói, rõ ràng là cảm thấy hoàn toàn thoải mái với cô cũng như cô với anh ta. Thật kì lạ, cô có cảm giác như thể đã quen biết anh ta hàng năm trời, như thể thật hòa hợp với tính hài hước của anh ta. “Và chúng tôi hoàn toàn ổn với việc là những tên ngốc.” Anh ta ngó nhìn sân bóng. “Tôi nghĩ họ kết thúc trận đấu rồi đó.”

Đúng vậy. Mưa không ngớt và các cầu thủ đang rời sân.

“Có phải chỉ là ngừng tạm thời không? Vì tôi không ngại đợi đâu,” Wes nói thêm. “Nếu Andy là con tôi, tôi sẽ cố gắng có mặt ở tất cả trận đấu của cậu bé. Ý tôi là, thậm chí cả nếu cậu bé không phải Babe Ruth tái sinh, tôi vẫn làm thế, cô biết không? Cô chắc hẳn còn trên cả tự hào về cậu ấy.”

Thật là ngọt ngào. “Đúng vậy.”

“Cô có muốn đợi ở bên trong không?” anh ta hỏi.

“Tôi nghĩ có vài sự kiện được tổ chức trong sân bóng vào chiều tối nay,” Britt bảo anh ta. “Họ không có thời gian tạm ngừng trận đấu vì mưa đâu – họ sẽ phải tổ chức lại trận đấu hoặc dừng lại thôi. Vì vậy, không. Kết thúc rồi. Chúng ta không phải đợi nữa."

“Cô có đói không?” Wes hỏi. “Chúng ta có thể ăn tối sớm.”

“Vâng, được thôi,” Britt nói, và kì diệu là đúng như vậy. Trên đường đến, cô đã lập một danh sách khoảng hai mươi lăm lý do nghe có vẻ hợp lý vì sao họ nên bỏ qua bữa tối, nhưng bây giờ cô nhanh chóng gạch bỏ chúng trong tâm trí. “Anh có phiền nếu chúng ta đến phòng thay đồ trước không? Tôi muốn đưa chìa khóa xe cho Andy.”

“Aha,” Wes nói. “Tôi đã qua được bài kiểm tra tôi-sẽ-lên-xe-cùng-anh của cô. Tuyệt thật đấy.”

Cô dẫn đường vào tòa nhà. “Còn hơn thế cơ, anh cũng vượt qua bài kiểm tra okay-tôi-sẽ-đi-ăn-tối-với-anh nữa.”

Anh ta giữ cửa cho cô đi vào. “Nó có nguy cơ gì không?”

“Hẹn hò gặp mặt và tôi là kẻ thù truyền kiếp,” Britt bảo. “Anh nên coi việc tôi thậm chí còn đồng ý gặp anh là một minh chứng rõ ràng của tình chị em.”

“Cô cũng vượt qua vài kiểm tra của tôi,” Wes nói. “Tôi chỉ đi ăn tối với những phụ nữ hoàn toàn không muốn dính dáng về tình dục với tôi. Oh, đợi đã. Chết tiệt. Có khi đó chính là vấn đề của tôi hàng năm nay…”

Cô bật cười, tự cho phép mình thưởng thức ánh mắt lấp lánh của anh ta khi anh ta mở một cánh cửa nữa cho cô – cánh cửa dẫn lên cầu thang. “ Cưng à, tôi biết tôi vượt qua bài kiểm tra của anh kể từ lúc anh muốn tôi nhận anh làm con nuôi cơ.”

“Thế mà cô còn từ chối tôi,” anh ta đáp lại. “Điều đó có nghĩa gì đây?”

“Có nghĩa là tôi quá trẻ để làm mẹ anh.” Brittany dẫn đường xuống cầu thang, cảm thấy cực kì vui vẻ. Ai mà biết được cô sẽ thích Wes Skelly đến thế này chứ? Sau cuộc gọi của Melody báo về cuộc hẹn, cô và Andy đã gọi đùa anh ta là một gánh nặng. Anh ta là gánh nặng cô phải mang cho ngày sinh nhật của em gái cô. “Tuy nhiên, anh có thể làm một đứa em trai tôi luôn muốn có.”

“Yeah, cái đó thì tôi không biết đâu.”

Hành lang bên ngoài phòng thay đồ không chật cứng như thường lệ sau trận đấu, với bạn gái và bạn cùng kí túc xá của các cầu thủ tụ tập lại. Hôm nay, chỉ có một vài tên nhóc lì lợm lấm bùn ở đó. Brittany nhình quanh, nhưng bạn gái Andy, Danielle không có mặt, một điều dễ hiểu vì Andy đã bảo cô Dani không khỏe hôm nay. Nếu cô bé đang ốm, đứng dưới mưa sẽ khiến cho tình trạng cô bé nặng thêm.

“Lịch sử của tôi với chị em gái không được tốt,” Wes tiếp tục nói. “Tôi luôn có hơi hướng chọc tức họ, sau đó họ bỏ đi và cưới bạn thân của tôi.”

“Tôi có nghe chuyện đó.” Britt dừng lại ở ngoài phòng thay đồ của đội chủ nhà. Cánh cửa đang mở hé. “Mel đã kể cho tôi nghe Bobby Taylor vừa cưới em gái anh…Colleen, đúng không?”

Wes dựa vào tường. “Cô ấy có kể cho cô nghe về màn quát thét lúc đầu không?”

Cô liếc nhìn anh ta.

Anh ta chửi thề nho nhỏ. “Chắc chắn cô ấy có kể. Tôi lấy làm ngạc nhiên tại sao Hiệp hội Báo chí còn chưa đăng chuyện này đấy.”

“Tôi thấy chuyện đâu có tệ như cô ấy – “

“Không,” anh ta nói. “Chỉ là, tôi là một tên khốn. Tôi không thể tin cô còn đồng ý đến gặp tôi.”

“Bất kể anh đã làm gì, đó cũng đâu phải là tội tử hình. Em gái tôi rõ ràng đã tha thứ cho anh.”

Wes khịt mũi. “Yeah, Melody, đúng vậy. Cô ấy rất cứng rắn và không hề dễ tha thứ. Cô ấy tha thứ cho tôi trước cả Colleen.”

“Thật tốt khi biết anh có những người bạn tốt như vậy.”

Anh ta gật đầu. “Yeah, cô biết đấy, đúng là vậy.”

Anh ta bắt gặp cái nhìn của cô. Và lại ở đó, bóng tối hoặc nỗi đau hoặc thứ gì đó, lẩn khuất đằng sau ánh mắt anh ta. Và Brittany biết. Người đàn ông Ai len vui vẻ bề ngoài có thể thật thú vị và thậm chí còn đáng yêu theo kiểu ngộ nghĩnh ồn ào riêng của anh ta. Nhưng chính phần ẩn giấu bên trong này mới là điều khiến anh ta trở nên không thể cưỡng lại được, nếu cô để chuyện đó xảy ra.

Không còn nghi ngờ gì, anh ta đích xác là mẫu người của cô. Nhưng tạ ơn Chúa, cô không phải mẫu người của anh ta.

Eddie Sunamua, một cầu thủ trong đội bóng, ló đầu ra khỏi phòng thay đồ. Vợ cậu ta – June – là một trong những tên nhóc mắc mưa ướt đẫm bên ngoài. Cô bé rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy cậu ta, còn cậu ta cười nhăn nhở lại với cô. Họ chỉ hơn Andy hai tuổi, suy nghĩ đó luôn khiến cho Britt cảm thấy choáng váng.

“Cho tôi xin mười phút nữa, thưa bà S.,” cậu ta bảo June, và Brittany không thể kềm được tiếng rên rỉ.

“Eddie, không thể ngờ cậu sướt mướt đến thế,” cô nói.

“Xin chào, cô Britt.”

“Cậu có thấy Andy đâu không?” cô hỏi.

Cậu ta chỉ vào đại sảnh trước khi biến mất lại vào phòng thay đồ.

Và Andy đang ở đó. Cuối hành lang. Giữa một cuộc tranh luận dường như vô cùng gay gắt với cầu thủ giao bóng ngôi sao của đội, Dustin Melero.

Andy đã cao rồi, nhưng Dustin còn cao hơn cậu bé đến một inch.

“Chúa ơi, cậu ta lớn hơn rồi,” Wes nói khi nhìn thấy Andy. “Tôi gặp cậu ấy khoảng bốn năm trước và cậu ta chỉ…” Anh ta giữ bàn tay đến ngang vai.

Đúng lúc đó, khi họ đang nhìn chằm chằm qua hành lang vào hai chàng thanh niên, Andy buông rơi găng tay và xô Dustin vào tường đánh rầm.

Brittany vừa bước được ba bước về phía chúng thì Wes giữ tay cô lại.

“Đừng,” anh ta nói. “Để tôi. Nếu có thể, cô nên quay đầu lại, đừng nhìn.”

Yeah, còn lâu...

Tuy vậy, cô cố gắng không bước theo khi Wes vội vã tiến đến đại sảnh nơi Andy và Dustin đang đứng mặt đối mặt, sẵn sàng vi phạm nội quy trường và đấm vỡ mặt nhau.

Cô quan sát thấy Wes chen vào giữa hai người họ. Ở quá xa không thể nghe thấy tiếng anh ta, nhưng cô có thể mường tượng ra. “Có chuyện gì vậy, các chàng trai?” Hai chàng thanh niên cao hơn anh ta, nhưng Wes bằng cách nào đó dường như lại to lớn hơn.

Andy đang bừng bừng tức giận – biểu cảm trên mặt cậu bé gợi nhớ chính xác về cậu nhóc đường phố mười ba tuổi trước kia.

Cậu bé liên tục lắc đầu khi Wes nói. Cuối cùng, Dustin – kẻ đang cười – lên tiếng. Wes quay sang và chuyển hoàn toàn sự chú ý vào tên nhóc cao hơn này.

Sau đó, đột nhiên, Wes xô Dustin đập vào hàng tủ đồ và hét vào mặt cậu ta một cách gay gắt.

Biểu cảm mới trên mặt Andy trông thật hài hước nhưng Brittany còn bận lo lắng đến mức độ thương tích một lính Hải quân SEAL đã trưởng thành có thể gây ra cho một tên ngốc hai mốt tuổi.

Nụ cười quỷ quyệt của Dustin biến mất, thay thế bằng cái nhìn hoảng loạn đến mức mặt cắt không còn hột máu.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, Brittany bắt đầu tiến lại phía họ.

“…Cho đến khi nào mày còn nhìn cô ấy một cách tởm lợm, tao sẽ còn đến tìm mày, hiểu chưa?” Wes đang quát lên như vậy khi cô bước lại gần.

Dustin nhìn cô. Andy nhìn cô. Nhưng Wes không quay đầu khỏi Dustin. Tất cả sự dữ dội ấy tập trung vào một hướng trông thật đáng sợ.

Cô không biết nên làm gì, nên nói gì. “Mọi việc có ổn không?” Cô tươi cười hỏi.

“Hiểu chưa?” Wes hỏi lại Dustin.

“Hiểu,” tên nhóc cuối cùng cũng cất được tiếng.

“Tốt,” Wes nói và lùi lại.

Dustin biến khỏi đó.

“Thế này,” Brittany nói với Andy. “Đây là Wes Skelly.”

“Yeah,” Andy nói. “Con nghĩ chúng ta đã xong màn chào hỏi rồi.”