Chương 1

1

Atlanta, Georgia tháng 5, 1867

Những cây thuỷ tiên hoa vàng nở rộ ở bên cạnh đồi và cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của nó đến cùng với mùa xuân, Shannon không cảm nhận được gì ngoài gò đất ở dưới chân cô nơi cô Eugenia đang yên nghỉ. Cách đây chỉ hơn 1 tháng khi toàn bộ gia đình Branigan rời tới Idaho, ai mà nghĩ Eugenia lại có thể chết đột ngột vì bệnh tim chứ?

Dù bà đã rất yếu để có thể sống sót vượt qua cuộc hành trình bằng xe chở hàng để tới Idaho, nhưng lúc đó Eugenia hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khoẻ ở cái tuổi 89 của bà cả.

Chưa bao giờ Shannon nghĩ đến viêc ngợi ca mình vì đã tình nguyện rời đi sau cùng tới Atlanta với bà cô Eugenia thay vì là đi cùng với gia đình cô trong chuyến đi tới miền Tây. Với Shannon, nó là một hành động yêu thương, bởi cô quan tâm sâu sắc tới người phụ nữ lớn tuổi đó. Tình cảm gia đình lúc nào cũng chảy mạnh trong huyết quản của người nhà Branigan và Shannon chính là người thừa hưởng đặc điểm này nhiều nhất. Cô đã dự trù đâu đó trong tương lai gần sẽ đoàn tụ với những người còn lại trong gia đình ở Idaho, di chuyển bằng đoàn xe thồ hàng, vì chỉ phải mất một hoặc hai năm nữa là hệ thống đường sắt hoàn tất để tàu có thể đi liền một mạch.

Thế nhưng cái chết đột ngột của bà cô Eugenia đã làm thay đổi mọi thứ. Vẫn còn một khả năng, dù là nhỏ, đó là Tuck, mẹ và mọi người vẫn chưa rời khỏi Independence. Sự việc đã thôi thúc Shannon bán ngôi nhà của cô Eugenia cho một tên Yankee đáng ghê tởm và dùng một phần trong số tiền đó để mua một chiếc vé xe tới Independence, hy vọng được gặp gỡ gia đình cô trước khi họ bắt đầu đi về phía Tây trên đoàn xe hàng.

“Thôi nào, Shannon. Đứng ở đây để nhìn chòng chọc ngôi mộ của Eugenia không thể mang bà trở lại đâu.”

Cười nhẹ, Shannon quay lại và theo sau cậu em Devlin rời khỏi khu nghĩa trang. Nó đã đúng; cô Eugenia hẳn không muốn cô đau lòng như thế này. Tạ ơn Chúa là Dev đã nghe được về cái chết của cô Eugenia. Nó đã tới đúng lúc để giúp đỡ Shannon khi cô cần. Dev có một ưu điểm đó là luôn xuất hiện đúng lúc. Khó mà nói tuần tới nó sẽ biến đi đâu, nhưng ít nhất nó đã ở đây để giúp đỡ cô trong tang lễ và sắp xếp cho chuyến đi của cô.

“Em chắc chắn là em sẽ không đi cùng với chị chứ, Dev?” Shannon hỏi đầy hy vọng. “Vẫn còn cơ hội để chúng ta bắt kịp với cả nhà đấy.”

“Đó là điều chắc chắn, Shannon. Em đã nói rõ với Tuck rồi, do đó đừng cố thuyết phục em nữa khi ý em đã quyết. Em mong chị sẽ ổn, nhưng em sẽ tự quyết định cho tương lai của mình.”

Đám tang thật lớn, bởi cô Eugenia được rất nhiều người yêu mến. Nhưng buồn thay, không có gì mà Shannon có thể làm hay nói để ngăn cản sự ra đi của Devlin ngay sau đó. Nó đã ôm cô thật chặt, cầu mong cho cô những điều tốt lành, và ra đi. Chuyện người cô của cô mất đi và sự ra đi của Devlin đã để lại một khoảng trống không gì bù đắp nổi trong tim Shannon và nó làm cô gần như gục ngã. Nhưng Shannon biết rằng Eugenia sẽ không cho phép cô khóc lóc uỷ mị như thế này. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của hai người.

“Khi ta ra đi rồi, hãy chăm lo cho cuộc sống của mình nhé, Shannon,” bà khuyên. “Đừng để những điều tồi tệ của chiến tranh và sự mất mát tình cảm trói buộc tâm hồn cháu. Cháu là một cô gái đặc biệt, một sự kết hợp hoàn hảo của sắc đẹp và trí tuệ. Tình yêu sẽ đến với cháu ngay cả khi cháu ít ngờ đến nhất, và ta chắc chắn là cháu sẽ lại nắm bắt nó với một sự can cảm và lòng vị tha như khi cháu tình nguyện ở lại Atlanta này với ta.”

Đó là những lời nói sau cùng của Eugenia, bởi ngay đêm đó một cơn đau tim đến và bà đã qua đời. Những lời nói này của bà Shannon sẽ ghi nhớ suốt đời.

Trước khi rời khỏi Atlanta, Shannon đã gửi một bức thư cho mẹ cô đến nơi một người họ hàng cô đang sống tại thành phố Idaho tên là Keegan Branigan, người đã thúc hối cả gia đình tới định cư ở miền Tây. Nếu như cô không thể bắt kịp với gia đình, bức thư cũng sẽ tới được tay họ ngay khi họ tới nơi.

Mẹ yêu quí,

Con đang trên đường tới Idaho! Con rất tiếc phải thông báo là Eugenia đã mất ngay sau khi mọi người rời khỏi Atlanta. Ngày mai con sẽ rời khỏi Independence, hy vọng rằng sẽ bắt kịp với mọi người, nhưng nếu không kịp thì bức thư này cũng sẽ tới tay mẹ ngay sau khi mọi người tới Boise.

Devlin cũng đã tới dự đám tang, và con đã cố khuyên nó tới miền tây cùng với con, nhưng nó vẫn ngoan cố và bướng bỉnh như thường lệ. Bọn Yankee đã khiến Atlanta trở thành một địa ngục, và con rất vui mừng là thoát khỏi được nơi này. Con không thể hiểu nổi tại sao Dev lại từ chối rời đi. Hy vọng một ngày nào đó, nó sẽ đến.

Con sẽ gặp lại mẹ sớm. Cho con gửi lời tới Tuck và bọn trẻ nhé.

Con gái của mẹ,

Shannon.

*

Independence, Missouri, tháng 6, 1867

“Tôi xin lỗi, thưa cô, gia đình Branigan đã rời khỏi đây cách nay hơn hai tháng rồi. Hiện giờ, có lẽ họ đang trên đường Oregon Trail.”

Sự mệt mỏi hằn sâu trên trán Shannon và thất vọng ngập đầy trong đôi mắt xanh của cô. Kh

Khẽ hất những lọn tóc quăn màu hạt dẻ, cô cố chế ngự mong muốn trút sự bực tức của mình lên Chúa khi để điều này xảy ra. Tuy vậy, nó cũng không phải là ngày tận thế, Shannon nghĩ, hai vai cô thẳng lên.

“Hai tháng!” cô nói to suy nghĩ của mình. “Mình làm gì có đủ tiền để đi bằng xe ngựa cơ chứ. Những nếu mình lên một xe chở hàng khác, có thể sẽ gặp được gia đình ở Idaho.”

“Xin thứ lỗi, thưa cô,” người đàn ông nói, “nhưng vào thời điểm này thì đã hơi trễ rồi. Hầu hết các xe chở hàng đều đã khởi hành.”

Một cái nhìn kinh hoàng hắt lên khuôn mặt dễ thương của Shannon. “Ý anh là tôi bị mắc kẹt ở Independence cho tới tận mùa xuân năm sau ư?”

Người đàn ông mà cô đang nói chuyện là chủ của một cửa hàng kinh doanh, nơi mà hầu hết những dân di cư sẽ ghé qua khi ngay khi mới tới Independence . Anh ta có vẻ biết mọi người và tất cả mọi thứ.

“Giờ thì,” ông ta nói, tay vuốt đám râu dưới cằm, “có thể vẫn còn một cơ may. Có một đoàn xe hàng sắp rời khỏi thị trấn cho những người bị trễ.”

“Vậy tôi phải nói chuyện với ai ở đó?” Shannon phấn khởi hỏi. Sau tất cả thì có lẽ Chúa vẫn không bỏ rơi cô.

“Có một người tên là Clive Bailey, anh là người trưởng xe và là người tổ chức đoàn. Anh ta sở hữu tiệm buôn ở Pháo đài Laramie và và chuyên chở vật dụng đến cửa hiệu để buôn bán. Nếu cô không tìm được anh ta, hãy hỏi một người tên là Blade.”

Người mình à? Shannon lơ mơ nghĩ. Nhưng trước khi cô có thể hỏi han được gì thì một giọng nam trầm đã vang lên trêu chọc, “Có ai nhắc tới tên tôi hả?”

Anh ta đứng trên bậc cửa của cửa hàng, lưng quay về phía ánh mặt trời khiến cho khuôn mặt anh bị che bớt. Hai bên vai chạm hẳn vào thành cửa, cả thân hình anh cao lớn, hai hông hẹp, đôi chân khoẻ mạnh, vững chắc tựa như cây sồi. Shannon rùng mình, cảm thấy một sự đe doạ đến kỳ cục khi anh di chuyển về phía cô với sự nhanh nhẹn của một con báo, cả thân hình anh toát lên vẻ hấp dẫn rất đàn ông khiến Shannon cảm thấy sắc đỏ đang tràn xuống đền cổ cô.

“Người phụ nữ trẻ này đang muốn kiếm chỗ trên một chiếc xe chở hàng, Blade,” người chủ cửa hàng giải thích khi anh quay đi để tới giúp một vị khách khác. “Tôi sẽ lại đằng kia để hai người nói chuyện với nhau.”

Blade chiếu cái nhìn đầy ma lực từ đôi mắt đen sắc sảo lên người phụ nữ trẻ mà anh đoán chỉ khoảng 20 tuổi, người đang nhìn chằm chằm vào anh với một sự hiếu kỳ lộ liễu. Cô ta quả là một tạo vật nhỏ bé đầy quyến rũ, anh nghĩ, với mái tóc màu hạt dẻ, không hẳn là màu đỏ hay nâu mà ánh sáng của màu vàng. Sống mũi ngộ nghĩnh rải rác những nốt tàn nhanh, môi dưới đầy đặn với hàm răng nhỏ nhắn, trắng muốt. Mắt xanh sẫm, to và thông minh, hơi xếch ở phía đuôi mắt. Một sự rúng động nơi gáy Blade tỏa ra khi Shannon không hề nao núng nhìn lại anh, đôi mắt cô nheo lại khi cô chậm rãi quan sát xem cái gì đã khiến người đàn ông này quá khác so với bất kỳ người nào cô từng gặp.

Anh là một người Anh điêng!

Anh không chỉ là thành viên của một chủng tộc bị sợ hãi và khinh miệt bởi bản tính hung ác và thiếu văn minh, mà anh còn mặc lên người chiếc áo khoác rách rưới của một người lính trong quân đội liên bang, và sự kết hợp giữa cả 2 thứ đó là một điều tệ hại. Trông anh có vẻ nhẫn tâm, nguy hiểm và hung bạo.

“Nếu cô và chồng mình muốn tham gia vào đoàn xe này thì cô sẽ còn rất ít thời gian để sắp xếp đồ đạc phù hợp. Clive Bailey là trưởng đoàn và là người tổ chức đoàn xe. Anh ta có thể cho cô lời khuyên nếu như cô cần sự giúp đỡ,” Blade nói, một nụ cười xấc xược nằm trên khoé môi. Phản ứng của người phụ nữ trẻ khi cô nhận ra huyết thống của anh làm anh thấy thích thú.

Thật là khó nghĩ, Blade thầm nghĩ, trong bộ quân phục hoàn hảo, mái tóc cắt ngắn đúng mực, làn da tai tái do những mùa đông ở Miền Đông mang lại, chả ai nghi ngờ về xuất thân là người Sioux của anh cả. Vậy mà, với bộ đồ da hoẵng, mái tóc dài tới vai được thắt lại bằng một sợ dây da, làn da ánh màu đồng, nhìn anh hiển nhiên không hề nhầm lẫn với dáng dấp của một thằng lai “hoang dã”.

“Tôi không có chồng,” Shannon lắp bắp, trong phút chốc bị choáng dưới sức hút rất đàn ông của Blade.

Đôi mắt anh có màu đen thẫm của đêm, huyền bí và mạnh bạo, được che phủ bởi hàng lông mi dài và rậm. Lông mày cong và sắc nét, đen mượt như nhung. Miệng anh rộng và gợi cảm, góc miệng xếch lên đầy mai mỉa và không nghi ngờ rằng bên dưới nét đẹp gồ ghề của khuôn mặt anh là một bộ óc thật thông minh. Shannon phải thẳng thắn thừa nhận là gã Anh điêng này thật đẹp. Nét mặt anh nói lên một cách hùng hồn về bản tính dữ dội, và hai bàn tay to khoẻ ẩn chứa đầy sức mạnh mà cô chỉ có thể đoán mà thôi.

“Cô chưa kết hôn ư?” Blade hỏi bén ngọt. “Những người phụ nữ độc thân không được chào đón trong đoàn xe này trừ khi cô ta đi cùng với gia đình. Cô bao nhiêu tuổi rồi, quí cô?”

“Branigan. Shannon Branigan. Tôi 20 rồi, đủ trưởng thành để tự chăm sóc mình.”

“Nhưng không đủ lớn để có thể thực hiện chuyến đi nguy hiểm này một mình. Đó là điều tuyệt đối chắc chắn, cô Branigan. Hãy quay về nhà nơi mà cô thuộc về đó. ”

Shannon cảm thấy tức giận. Không một người Anhđiêng nào, dù oai nghiêm hay đáng sợ tới mức nào đi nữa, lại có thể ra lệnh cho cô. “Có lẽ ông Bailey sẽ có vài điều cần nói về nó.”

“Clive Bailey có thể là người quản lý đoàn, nhưng tôi mời là người điều khiển và hướng dẫn. Không có tôi đoàn xe hàng không thể rời khỏi Independence. Tôi nói cô sẽ không được tham gia. Hơn nữa,” Blade tuyên bố, “tôi biết là sẽ không có một chuyến xe nào sẵn sàng mang theo một người phụ nữ trẻ và đẹp như cô đâu. Tôi đề nghị cô hãy tự kiếm lấy một người chồng đi, cô Branigan, nếu cô muốn tới miền Tây.”

Khuôn mặt sẫm màu của anh thật lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng cũng rất ngoan cường, Shannon dấn tới, miễn cưỡng phải sử dụng tới những mánh khóe của phụ nữ mà cô ghét cay ghét đắng. Nhưng bần cùng thì sinh ra đạo tặc thôi.

“Tôi không có nhà, anh Blade, đó là tên anh phải không?”

Blade gật đầu cảnh giác. “Tôi là Swift Blade theo tên của người Sioux, nhưng mọi người hay gọi là Blade thôi.”

“Gia đình tôi đã rời đến Idaho cách đây hai tháng rồi. Tôi ở lại Atlanta để chăm sóc một bà cô già nhưng bà ấy đã mất một cách đột ngột bỏ lại tôi một mình.” Cô chớp mắt, cố để nặn một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt.

“Vậy anh có thể thấy tôi tuyệt vọng đến thế nào. ” Với giọng điệu run rẩy hốt hoảng của cô thì mấy ai có thể làm ngơ được. Nhưng Shannon phải thầm công nhận là Blade không hề giống với những người đàn ông khác. “Nếu tôi đi trên xe hàng của anh, tôi sẽ có thể gặp được gia đình tôi ở Idaho.”

“Đừng khóc lóc với tôi, cô Branigan,” Blade nói, không lay chuyển. “Một người phụ nữ trẻ đẹp như cô trong một đoàn xe chở hàng chỉ đem lại phiền toái thôi. Cực kỳ phiền toái. Câu trả lời của tôi vẫn là không. Bây giờ nếu cô cho phép, tôi chỉ có vài phút để mua sắm một vài thứ.”

Sự từ chối của Blade khiến cho bản tính nóng nảy nổi tiếng của người Ai Len nơi Shannon trỗi dậy và cô đã mắng không tiếc lời gã người lai đẹp trai ăn nói quá ư là lịch sự so với cái nguồn gốc Anhđiêng của anh ta, ngay cả khi nét mặt đen tối, dữ dằn của anh ta thể hiện rõ về nguồn gốc hoang dã của mình.

“Tôi nghi ngờ chuyện anh là người có quyền quyết định cuối cùng ở trong đoàn xe đấy, anh – er, Blade,” Shannon nhận xét, môi cô mím lại giễu cợt. “Một người đàn ông của thế giới văn minh dựa vào cái gì mà tin tưởng, trao cuộc sống của mình vào một kẻ Anhđiêng hoang dã chứ? Anh có thể ăn nói như một người da trắng, nhưng anh vẫn là một kẻ hoang dã thuần tuý. Có phải anh đã lấy trộm chiếc áo khoác từ một quân nhân khốn khổ nào đó không? Hy vọng là anh ta vẫn còn lại mảnh da đầu.”

Choáng váng với những lời lăng nhục của cô, Blade đứng yên sững sờ khi Shannon giận dữ đẩy anh sang một bên và bước ra cửa, gấu váy cô xát mạnh nơi cổ chân khi cô bước đi trong giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ mắng như tát nước mà không đáp trả được một lời nào.

“Đồ đàn bà điên chết tiệt,” Blade lầm bầm khi anh tiến lại phía quầy hàng để lấy đồ. Khi anh đi qua một vị khách nữ còn lại đứng gần đó, cô ta cố ý khép lại mép váy, khuôn mặt lộ rõ cái vẻ kinh tởm và sợ hãi. Hiện giờ thì những cuộc nổi dậy của người Sioux đang là mối đe doạ cho khu vực biên giới, chả mấy người dân lương thiện nào lại có bất kì sự trao đổi hay liên hệ gì với những những kẻ man rợ đó cả.

Bề ngoài, Blade không có phản ứng nào đối với những hành động nhục mạ của người phụ nữ, nhưng trong bên trong anh đang diễn ra một cơn cuồng nộ âm thầm. Thật mỉa mai là anh có khả năng chiến đấu không kém gì những người khác, thế nhưng anh vẫn bị loại thải vì chính những lý do đã thuyết phục anh tham gia chiến tranh. Sống như một người da

trắng trong nhiều năm đã làm hại anh; anh không quen với việc lớn lên trong xa lánh và công khai chế giễu. Anh cảm thấy xấu hổ, bởi anh gần như đã quên đi niềm tự hào về di sản và truyền thống cao quý mà anh được thừa hưởng.

Khi còn là Blade Stryker, viên sĩ quan đẹp trai, bí ẩn của quân đội, phụ nữ vây lấy anh như ong vây lấy mật vậy. Anh là người được săn đón bền bỉ bởi một vài quí cô đáng yêu vào bậc nhất ở Washington. Nhưng khi chuyển từ một sĩ quan quân đội thành một kẻ mang nửa dòng máu của người Sioux, Swift Blade, chỉ trong có một đêm anh trở thành một sinh vật ghê tởm bị căm ghét, và không đáng đc tôn trọng. Thậm chí là cả Clive Bailey, kẻ đang cần đến sự thông thạo của anh trên các tuyến đường, cũng tỏ ra khinh miệt anh một cách không hề giấu giếm.

Blade đã ở Independence gần 1 tháng, rình rập và bí mật tìm kiếm trên mỗi cỗ xe những vũ khí được giấu khi những cỗ xe lắp nối ngoài thành phố. Thế nhưng anh không phát hiện được gì, và đó là lý do tại sao anh lại thu hẹp phạm vi lại trên những cỗ xe do Clive Bailey tổ chức. Anh nghĩ Bailey đúng là một tên vô lại quỷ quyệt. Hắn đúng là một kẻ bất lương chết tiệt, khi không hề lưu tâm một chút nào rằng việc cung cấp súng cho người Anhđiêng có thể sẽ cướp đi cuộc sống của vô số người, cả da trắng và người Anhđiêng. Nếu gã này đúng là một kẻ buôn lậu súng, Blade nhất định sẽ tìm ra. Là đặc phái viên của tổng thống, anh thực thi chuyện này rất nghiêm túc. Không người phụ nào, dù đẹp tới mấy, lại có thể cản trở nhiệm vụ của anh. Và bằng giác quan của mình, Blade biết rằng quí cô Shannon Branigan đó sẽ mang lại cho anh nhiều rắc rối hơn là anh cần.

*

“Tôi đang tìm Clive Bailey.”

Clive Bailey nhìn qua vai một cách tò mò người phụ nữ có mái tóc nâu đang tìm gã. Cô ta là một cô gái ưa nhìn, Clive nghĩ, ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái và từ từ quan sát một cách thích thú.

“Tôi là Clive Bailey. Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa cô?”

Shannon đã thuê một cỗ xe và tự lái ra khỏi thị trấn để tới nơi mà cả đoàn xe đang dừng, chỉ có như vậy cô mới có thể nói chuyện riêng với Clive Bailey. May mắn thay, gã dẫn đường người Anhđiêng đó không có ở đây và Shannon tỏ ra thoải mái hơn. Gã đàn ông đó thật khiến cô không thể thích nổi. “Tôi là Shannon Branigan và tôi được biết có thể nói chuyện với ông về việc tham gia vào đoàn.”

“Cô và chồng cô có hàng hoá ư, cô Branigan?” Clive hỏi, thất vọng về điều mà người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp này đang nói tới.

“Tôi chưa kết hôn,” Shannon nói, hếch cằm lên một cách bướng bỉnh. “Có vấn đề gì sao?”

“Cô tới miền Tây một mình ư? Gia đình cô đâu?” Clive ngạc nhiên bởi Shannon có vẻ rất sẵn sàng thực hiện một chuyến chu du như thế một mình mà không hề có người giám hộ.

“Đó là một câu chuyện dài, nhưng nói ngắn gọn lại là gia đình tôi đã rời đây để tới Idaho cách đây 2 tháng trên một chiếc xe chở hàng. Tôi muốn gặp họ và đoàn của ông là chuyến cuối cùng khởi hành trong mùa xuân này.”

“Luật bất thành văn là một người phụ nữ trẻ muốn đi du hành thì cần phải được sự bảo hộ của gia đình hoặc của chồng. Tôi rất tiếc, cô Branigan, nhưng tôi không thể giúp gì được.”

“Làm ơn đi, ông Bailey, ông không thể cho ngoại lệ được sao?” Shannon khẩn nài. “Không có gia đình nào mà tôi có thể đi kèm được sao? Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, và tôi có thể trả thứ gì đó cho chuyến đi tới miền Tây của tôi. Bởi vì tôi không có đủ tiền để ở lại Independence này cho tới mùa xuân sang năm.”

“Cô thật quá trẻ và quá đẹp để đi một mình, cô Branigan, và có quá nhiều gã độc thân đi cùng với tôi nên sự hiện diện của cô có thể sẽ không được chào đón. Nhưng có lẽ lần này..” gã tỏ ra thông cảm, chưa từng có ai chối bỏ một cơ hội khi nó tự đến cả. Shannon Branigan nhìn như một trái chín đã đến lúc cần hái và hắn sẽ là kẻ thưởng thức trái chín đó.

Tia lửa hiện lên trong đôi mắt nhạt của Clive lẽ ra phải khiến Shannon phải cảnh giác, nhưng cô quá vui mừng không để mắt tới điều đó.

“Điều này không thể xảy ra được. Cô Branigan không có chỗ nào ở trong đoàn xe hàng này.”

Shannon giật mình ngước lên và bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Blade.

“Anh đã gặp cô Branigan rồi sao?” Clive hỏi, điên tiết vì gã mọi lai này lại dám cả gan tuyên bố với một quí cô như vậy.

Gã đã nhận Blade vào làm quản lý hàng và là người dẫn đường bởi Blade được đánh giá cao và Clive cần anh ta. Vào thời điểm muộn màng này, những người dẫn đường giỏi đã được thuê hết. Clive đã điên tiết khi thấy Blade để tên mình trên bảng đăng tuyển như thể hắn giỏi ngang hàng với người da trắng. Nhưng ở phút muộn màng này thì Clive đã rất nhẹ nhõm khi tìm được một kẻ thành thạo dẫn đường tới Pháo đài Laramie. Clive đã tưởng sẽ phải đợi tới tận năm sau, trong khi hàng hoá của gã quá cao giá để có thể để tồn đây lâu. Nếu Clive không gặp khó khăn trong việc tìm hàng, thì gã đã rời đi cách đây vài tuần rồi.

“Chúng tôi đã gặp nhau,” Blade cộc lốc nói, quay sang Shannon với một cái gật đầu nhẹ. “Và tôi đã từ chối để cô ta lên xe của tôi.”

“Anh có vẻ như quên là đang làm việc cho tôi,” Clive nói thẳng thừng. “Tôi luôn luôn có thể tìm một người dẫn đường khác.”

Cơn giận của Blade sôi lên khi anh đang nỗ lực để giữ nó trong tầm kiểm soát. Mệnh lệnh từ Washington là điều tra Clive Bailey, và cách duy nhất để anh có thể làm được điều đó là duy trì cái vỏ bọc này. Tuy nhiên, anh có nghĩa vụ phải chỉ ra những hiểm nguy khi nhận một người phụ nữ độc thân. Đặc biệt là một người đáng yêu như Shannon Branigan.

“Ai sẽ bảo vệ cô ta khi tất cả những kẻ động đực trong đoàn đều đánh nhau vì cô ta?”

“Tôi có thể tự lo cho bản thân mình!” Shannon điên tiết vặc lại, giận dữ với cách mà hai tên đàn ông đang nói về cô cứ như thể cô đang tàng hình, hoặc là cô không có khả năng đề đưa ra những quyết định vậy.

“Cô có thể làm quỉ gì!” Blade rủa, cơn giận của anh bùng lên. Ngay sau đó anh nhận ra mình nói gì, giọng của anh nhẹ nhàng hơn. “Hãy nhìn đi, cô Branigan, tôi không việc gì phải chống lại cô cả, tôi chỉ không muốn nhìn cô bị tổn thương.”

“Những lời lẽ lạ lùng từ một tên man rợ,” Shannon khinh bỉ nói, hất tung những lọn tóc quăn.

Clive cười rống lên, thích thú với biểu hiện hết sức can đảm của Shannon. Nếu như gã người lai đáng sợ không có dáng dấp như một con bò đực và khó xơi hơn cả một miếng thịt nướng 25 xu, thì hắn đã dạy cho gã lai này bài học rồi. “Quí cô này không phải là chiếc bánh bơ kem, Blade. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tự lo liệu được. Tôi thấy không có hại gì nếu đi cùng cô ấy cả.” Và cả ngủ cùng cô ta trong suốt cuộc hành trình nữa, gã nghĩ.

Đôi môi đầy đặn của Blade căng ra, tức tối bởi nét mặt tự mãn của Shannon. Anh không thích cái cách mà mọi thứ đang diễn ra một cách chết tiệt như thế này, nhưng anh lại có rất ít quyền năng để thay đổi chúng. Tia sáng kì lạ trong mắt của Bailey cho Blade biết chính xác những toan tính mà gã định làm với cô gái Shannon Branigan cả tin. Vẫn còn kịp để anh có thể làm một cái gì đó để cứu vãn tình cảnh này, tìm ra một cách nào đó để ngăn chặn những toan tính đê hèn cuả Bailey với cô gái trẻ. Cô ta quá ngây thơ không nhận ra những chuyện mà Bailey định làm và cũng đủ quyết tâm đến miền Tây kể cả khi cô ta không được đi cùng họ. Nếu cô ta phải đi, ít nhất cô cũng phải ở một nơi nào đó mà anh có thể để mắt tới, Blade ngẫm nghĩ, dù anh không hiểu vì sao số phận cô ta lại trở nên quan trọng với anh.

“Tốt thôi, đó là quyết định của anh,” cuối cùng Blade đồng ý.

Sự đồng ý thiếu nhiệt tình của anh không làm cho Shannon cảm thấy tội lỗi vì cô tin mính đã đúng khi quyết định du hành một mình. Cô không phải là không biết tới những nguy hiểm đó, nhưng cô quyết tâm sẽ bắt kịp gia đình mình. Tucker lúc nào cũng bảo cô quá ương ngạnh và bốc đồng. “Nhưng tôi yêu cầu là để chính tôi tìm cho cô Branigan đây một chỗ trong đoàn,” Blade nói thêm.

“Tìm đi, Blade,” Clive chấp nhận, xua tay tỏ ý bảo Blade ra ngoài.

Dù cố gắng hết sức, Shannon cũng không thể rời mắt khỏi dáng đi khoan thai của Blade khi anh sải chân bứơc, sống lưng anh thẳng đứng với vẻ hiên ngang thách thức. Bước chân của anh không để lại tiếng động nào trên mặt đất, đôi mông rắn chắc, căng lên trong chiếc quần da khi anh di chuyển một cách duyên dáng đến tội lỗi. Hai vai anh bên dưới chiếc áo khoác màu xanh thật rộng và vững vàng. Sau đó, thật phi thường là trí tưởng tượng của cô lại đưa cô tới cái ranh giới bị cấm, cô hầu như có thể cảm nhận được làn da màu đồng mượt mà của phần thân thể bên dưới của anh.

May mắn thay, Clive Bailey đã ngắt ngang trí tưởng tượng đang đi hoang của cô.

“Cô Branigan, Shannon. Tôi có thể gọi cô là Shannon chứ?” Khi cô gật đầu, Clive tiếp tục một cách nhẹ nhàng, “hãy cẩn thận

với người lai. Anh ta được đánh giá rất cao, nhưng như cô đã thấy, anh ta không hề mất đi bản tính hoang dã của mình. Thật ngu xuẩn khi tin anh ta. Tôi hết sức mong cô hãy tránh xa Swift Blade. Những quí cô trẻ có giáo dục không nên giao du với những tên Anhđiêng.”

“Tôi rất cảm tạ về lời khuyên của ông, ông Bailey, và tôi có thể cam đoan với ông rằng Blade không phải là kẻ mà tôi mong muốn sẽ giao du cùng, ” Shannon đã nghĩ Blade hoàn toàn là một người Anhđiêng nhưng giờ cô cảm thấy an ủi một chút rằng anh ta là một người lai.

“Vậy là tốt rồi, Shannon, và làm ơn hãy gọi tôi là Clive thôi. Mọi người trong đoàn đều gọi tôi như vậy. Đó sẽ là một kinh nghiệm hay đấy, rồi cô sẽ thấy,” gã nói. Đặc biệt là với tôi, gã thầm nghĩ.