Chương 1

Quốc Tuấn đẩy nhẹ ly cà phê sang chỗ anh Tư tài xế:

– Uống đi anh Tư!

– Cám ơn cậu. Chiều nay chúng ta đi đâu trước vậy Tuấn?

– Chưa biết anh ạ. “Bầu số' gọi đâu, mình đi đấy.

Quốc Tuấn trả lời nhát gừng. Anh ngửa người ra, tựa vào thành ghế vừa nhâm nhi tách cà phê còn bốc khói, vừa lướt mắt xem tờ tạp chí ''Sóng nhạc''.

Anh bật dậy đưa cho anh Tư xem:

– Này! Anh thấy ảnh nhóm “Ngũ ca” chưa? Đây là ảnh và tin của nhóm đi hát cứu trợ ở Đồng Tháp đó.

– Đâu, cho tôi xem với.

– Đây là ảnh chụp chung, trông cũng khá phải không anh?

Anh Tư ngắm nghía kỹ rồi bật cười:

– Đẹp đâu có thua gì nhóm F1. Trông cậu giống Ngôn Thừa Húc trong phim Sao Băng quá.

Quốc Tuấn lắc đầu từ chối lời khen nịnh của anh Tư:

– Làm gì có chuyện giống ngôi sao nước ngoài. “Năm chàng trai ngự lâm pháo thủ'' này không biết lúc nào ngã ngựa đây. Chán muốn chết!

– Ừ, cậu nói đúng đó. Tôi cũng rầu lắm. ''Năm chàng traí' nhóm F5 ngưng hát thì tui cũng đành dẹp cái nghề tài xế của mình, về nhà cắm câu quá. Buồn lắm!

– Biết làm sao được, khi mỗi người mỗi cảnh.

Nói xong, nhấp một ngụm cà phê đắng, Quốc Tuấn thở dài lắc đầu. Anh Tư tài xế chợt lên tiếng than vãn:

– Sao dạo này các nhóm nhạc nữ và các nhóm nhạc nam lại tan rã liên tục vậy cậu Tuấn? Tiếc quá. Các cô cậu có tâm huyết lắm, mới lập được một nhóm nhạc ca hát ra trò.

– Đến lúc mới vừa nổi tiếng thì mỗi người lại có hướng đi riêng, có hàng trăm lý do để tan rã. Uổng quá?

Nghe thế, Quốc Tuấn thầm nén tiếng thở dài Thật ra, nhóm ''Năm chàng traí' của anh không biết số phận sẽ ra sao? Vì Tú Khiêm nhóm trưởng chuyên sáng tác ca khúc Pop-Rock cho nhóm mấy tuần nay cứ bỏ nhóm mãi.

Chỉ mới nửa tháng, nhóm ''Năm chàng traí' đã đền ba hợp đồng. Tú Khiêm bị ngôi sao điện ảnh ca nhạc Phương Phương bắt cóc đi hát song ca chung thường xuyên. Hai hôm nay, Quốc Tuấn không gập Tú Khiêm.

– Nhóm nhạc của cậu mà mất Tú Khiêm, giống như thân thể con người mất một cánh tay.

Anh Tư tài xế ví von thật hay. Quốc Tuấn cười nhếch môi:

– Anh bảo là rắn mất đầu thì đúng hơn.

– Tú Khiêm quan trọng đến thế ư? Hay là còn lại ''bấn chàng'' cứ lập nhóm F4 chẳng hay hơn sao?

– F4, F5 gì đâu phải chỉ có Tú Khiêm bỏ nhóm chạy sô gây thiệt hại chung.

Hoàng Đăng, con trai của ông bầu Hoàng Siêu cũng có chuyện.

Anh Tư nhỏm người lên:

– Hình như Hoàng Đăng sắp được Việt kiều rước sang Mỹ. Chừng nào cậu ấy ''vu qui”?

Quốc Tuấn bật cười như mếu:

– ''Vu qui”, cái gì! Cậu ấy sắp được người yêu làm quen trên mạng Internet rước sang Mỹ du học. Mất thêm một người nữa, còn làm ăn nỗi gì?

Anh Tư tài xế khuyên Quốc Tuấn:

– Tui thấy còn cậu, Nam Anh và Kỳ Long, ai cung hết lòng yêu nghề. Hay là các cậu cứ đổi tên nhóm ''Năm chàng trai” thành “Tam ca áo vàng” cho rồi.

– Trời ơi! Rầu muốn chết mà anh Tư cứ đùa mãi.

– Tui nói thật đó. Ba người hát chung thay cho năm người có sao đâu.

– Đúng là không có vấn đề gì. Nhưng từ năm còn lại ba, khán giả cũng thắc mắc. Có một điều cả nhóm đang lo lắng là chuyện ta tiếng của nhóm chứ không phải vấn đề số lượng ca sĩ ít hay nhiều đâu anh Tư.

– Thế à? Nhưng tai tiếng gì sao tôi không biết?

Quốc Tuấn mím đôi môi mỏng, lát sau trả lời anh Tư:

– Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ tại Tú Khiêm và Hoàng Đăng không nghiêm túc trong tình cảm và nghề nghiệp, nên cả nhóm bị ảnh hưởng chung.

Anh Tư gật đầu, khuấy nhẹ chút đường còn đọng trong ly cà phê , uống một hơi, anh chặc lưỡi:

– Con sâu làm sầu nồi canh. Nhưng không sao, ai lại trách những cậu ấy sống không nghiêm túc, đàng hoàng chứ.

– Ai biết ai là ai hở anh? Sống nghiêm túc cũng khó khăn.

Anh Tư vốn lái xe cho ban nhạc. Năm chàng trai đi hát nên rất rành chuyện nghề nghiệp của Quốc Tuấn. Anh lớn hơn Quốc Tuấn có ba tuổi nên cách nói chuyện khá thân mật, điềm đạm.

Cậu Hoàng Đăng số đỏ như son. Cậu không nên trách bạn mình. Cậu ấy may mắn nên được đổi đời.

– Đúng là mỗi người có một số riêng.

Giày dép, áo quần, mũ nón còn có số phải không anh?

– Cậu này.

Cả hai bật cười, nụ cười như xóa bớt vẻ ưu tư trên mặt của Tuấn.

– Hai thằng may mắn, còn ba thằng còn lại bấp bênh, trôi nổi như lục bình trôi sông.

Nhưng, cậu Tú Khiêm và Hoàng Đăng đâu có làm cho nhóm tiếng tăm gì thêm. Họ yêu đương lăng nhăng, lợi dụng tiền bạc của mấy chàng đồng tính để se sua, cờ bạc. Tôi nghĩ không hướng phúc lâu đài đâu.

Cười khẩy, Quốc Tuấn ngáp dài uể oải:

– Theo anh thì thế nào là hạnh phúc bền vững?

Anh Tư phân tích rành rọt cho Quốc Tuấn hiểu thêm về quan niệm hạnh phúc của anh:

Hạnh phúc nó mênh mông và nhỏ bé lắm cậu. Hạnh phúc của người này có khi là sự đau khố của người khác. Nó là sự sung sướng thỏa mãn một điều gì đó trong cuộc sống. Với tôi, được lái xe cho nhóm các cậu đi hát mải là hạnh phúc ắm rồi. Nếu các cậu nghỉ hát hay có chuyện, anh Tư này sẽ thất nghiệp ngay.

Buồn lắm Quốc Tuấn nghe lời nói thật thà từ đáy lòng anh Tư thốt ra, anh cũng vui lây:

Như vậy bọn này được đi hát cũng là hạnh phúc tột đỉnh rồi, phải không anh?

Anh Tư gật đầu:

– Đúng thế! Tuần qua có khoảng vài trăm lá thư gởi cho nhóm và gởi riêng cho cậu khoảng sáu mươi lá thư, chứng tỏ cậu có chỗ đứng trong lòng khán giả rồi đó.

Đôi mắt Quốc Tuấn như có sao, anh ngạc nhiên:

– Sao anh không nói cho tôi biết trước?

Anh Tư đủng đỉnh:

– Còn nữa cậu ạ. Số tặng phẩm như dầu gội đầu, nước hoa, thú nhồi bông, hoa giấy, nhất là kẹo sô -cô -la của khán thính giả gởi về tặng ngày càng nhiều.

Nhóm của cậu ăn kẹo sún cả răng cũng chưa hết nữa đó.

– Thật thế sao?

Quốc Tuấn vẫn chưa tin chắc. Nét hào hứng của anh Tư càng lúc càng sôi nổi làm cho cậu tin ngay:

– Để tôi mang ra cho cậu xem!

– Thôi khỏi anh ạ! Nếu như lời anh nói thì tuần qua, nhóm nhạc bị phá vỡ nhiều hợp đồng nhưng khán giả vẫn yêu thích mình. Đây là chỗ quan trọng nhất của một nhóm nhạc trong lòng khán giả còn có chỗ đứng.

Anh Tư móc túi lấy hai bức thư còn mới toanh chìa cho Quốc Tuấn xem:

– Đây là lời chúc của mấy khán giả nhí ở tỉnh Đồng Nai, Long An gởi cho nhóm và tặng cậu sợi dây đeo cổ thật dễ thương.

Trông thấy vật kỷ niệm của các ''fan'', Quốc Tuấn cười tít mắt:

– Trời ơi! Các cô cậu này tương Quốc Tuấn là búp bê sao tặng mấy vật này chứ? Anh mang về cho bé Bi ở nhà chơi đi!

Anh Tư lắc đầu:

– Tặng phẩm nhỏ nhưng tấm lòng các cô cậu dành cho cậu lớn. Đừng phụ lòng tin cậy của họ.

Quốc Tuấn cầm mấy sợi dây đeo cổ xinh xắn có chiếc chìa khóa nhỏ xinh xmh, nhỏ tí xíu lên ngắm nghía cười tủm tỉm. Anh đeo vào cổ và hỏi anh Tư:

Này! Anh xem tôi có giống cô bé Lọ Lem không?

Anh Tư nhăn nhó cười:

– Hơi giống mụ phù thủy trên cây chổi hơn.

– Anh này.

– Cả hai chợt giật mình ngưng bặt vì chuông cổng reo vang. Quốc Tuấn hé nhìn ra cổng:

– Ai vậy anh Tư?

– Hình như có cô nào tìm cậu?

Đúng là một cô gái. Cô bé mặc áo đỏ, nón đỏ, cài bông hồng màu đỏ trước ngực như lời cô bé hẹn trong E-mail.

– Chết rồi? Anh Tư làm ơn tiếp chuyện giùm ...

Nói chưa hết câu, Quốc Tuấn phóng nhanh lên lầu. Cậu hốt hoảng vì sợ cô bé quấy rầy mất thời gian nên cử anh Tư làm ''người đại diệú' tiếp giùm.

– Này? Người đẹp đến, sao cậu lại ...

Anh Tư chưa nói hết câu đã thấy cô bé đi vào sâu Toàn người cô đỏ rực một màu đỏ, trừ mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt sáng.

Chân cô cũng mang đôi giày đớ. Tất cả chói chang gây cảm giác nóng nực.

Anh Tư nheo mắt nhìn. Trên tay cô gái bó hoa hồng cũng đỏ thắm lung linh thật to cô ôm trước ngực.

Thấy anh Tư, cô cúi đầu chào:

– Xin lỗi, anh đây là ...

– Anh Tư chìa tay mời cô ngồi:

– Xin mời cô tự nhiên. Tôi là người trực ở đây Cô muốn gặp ai?

Cô gái nhẹ nhàng đặt bó hoa lên cái bàn trong vắt như pha lê, cạnh hai tách cà phê còn uống dở dang, lịch sự nói:

– Em là Thảo Duyên, hân hạnh được biết anh.

– Có phải cô muốn gặp nhóm ''Năm chàng traí' không?

Cô gái cười lộ chiếc răng khểnh rất duyên:

– Dạ, em đã đến trụ sớ của nhóm Năm chàng trai năm lần rồi để mong gặp trực tiếp ca sĩ Quốc Tuấn là thần tượng của em, nhưng không lần nào gặp may cả. Anh hướng dẫn cho em gặp anh ấy được không?

Thảo Duyên nói vừa dứt lời, có mấy anh chàng õng ẹo đi vào phụ họa thêm:

– Phải đó. Anh cho tụi em gặp ca sĩ Quốc Tuấn một chút xíu ... thôi. Bọn em hồng có làm mất thì giờ anh ấy đâu. Tụi em mê ảnh quá trời!

– Thôi đi các chị, Quốc Tuấn không có ở đây. Các bạn muốn nhắn gởi gì cứ ghi lại tôi sẽ nói với cậu ấy sau. OK!

Thảo Duyên tần ngần, nét mặt đanh lại.

Cô cầm đóa hoa lên tay, đứng lên:

– Đây là hai mươi hai bông hồng em mang đến mừng sinh nhật của Quốc Tuấn.

– Không gặp anh ấy, chúng ta về thôi các bạn.

Một anh chàng õng ẹo nói:

– Gặp ca sĩ khó ghê. Ý là anh ấy chưa nổi tiếng lắm, nếu như Lam Trường hay Hồng Nhung, chắc cả đời mình hổng đến gần được.

Thảo Duyên lớn giọng.

– Nhiều chuyện! Đi về! Đi đâu các người cũng đeo theo phát mệt. Anh Quốc Tuấn thấy các người là chạy dài ở đó mà gặp với gở.

Người gì lúc nào cũng chă ng ngay ngắn, thấy mà phát bực.

Một anh chàng khác tròn vo cái miệng:

– Trời ơi, trời xem bả kìa, hổng gặp được thần tượng đâm ra cáu gắt với bọn mình kìa. Ra đường gặp bà chằn xui thiệt. Hồi nãy biểu đừng có theo bả, ai biểu Lan, Hoa đi làm gì. Thôi, mình ''dìá' đi. Anh Quốc Tuấn hổng thích gặp bả, làm bọn mình xui lây.

Thảo Duyên giận dỗi ném bó hoa thật mạnh vào góc phòng và bước nhanh ra về cùng mấy anh chàng õng ẹo đi theo xin ảnh ca sĩ:

– Xui, xui cái đầu của mấy người á? Thấy mấy cái mặt gà mái, thấy ghét.

– Ối trời trời, chửi nữa. Thôi, mình về luôn, ở lại đây đâu có gặp ai đâu mà ở.

Họ đi rồi, anh Tư nói với theo:

– Cám ơn mấy cô cậụ, hôm nào trở lại nhà! Ở trên lầu, Quốc Tuấn quan sát màn hình của camera đặt ở trong phòng khách nghe cô gái tên Thảo Duyên đối thoại với anh Tư, anh mới chợt nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Anh vui với ý nghĩ ngày sinh nhật của mình có người đến chúc mừng. Một chút gì len lỏi vào tâm trí anh làm anh xao xuyến. Quốc Tuấn tự trách mình đãng trí đến ngày chào đời của mình mà mình cũng quên mất.

Nhưng không sao đã có người nhớ hộ anh rồi.

Chờ cho Thảo Duyên đi khuất, Quốc Tuấn mới bước xuống phòng khách.

Anh nhìn quanh quất. Anh Tư đã đi ra ngoài tự bao giờ. Nhìn đóa hoa hồng được kết cẩn thận có ruy-băng màu đỏ tạo thành những cái nơ xinh xắn, nằm chỏng chơ giập nát ở góc phòng, Quốc Tuấn nhặt lên tiếc rẻ.

– Đẹp quá! Cô ấy giận mình giẫm nát cả hoa. Một cô bé nóng tính.

Anh phủi bụi và gỡ mấy cánh hoa gây giập ra vẻ thất vọng.

– Quốc Tuấn ơi! Cậu có ở nhà không Quốc Tuấn vội đặt bó hoa vào góc phòng trở lại bàn ngồi. Tiếng Kỳ Long vang vang ở cổng. Anh gõ nhẹ vào nhẹ vào mặt bàn, cười cười:

– Ô Kỳnhông tới.

– Cái gì! Tớ cấm cậu gọi tớ là ''Kỳ nhông'' nghe chưa? Mấy khán giả nhí nghe được, cười tớ thúi mũi.

– Kỳ Long hay ''Kỳ nhông'' cũng giống bò trườn, là khủng long thời tiền sử và thời nay, có chăng thay đổi chút chút hình dáng, màu sắc.

Kỳ Long trọn đôi mắt tròn vo của mình nhìn Quốc Tuấn, ngạc nhiên:

– Ê! Hôm nay trúng sô hả?

– Sô gì trúng! Trúng gió thì có!

– Ối trời trời, chửi nữa! Thôi, mình về luôn, ở lại đây đâu có gặp ai đâu mà ở.

Họ đi rồi, anh Tư nói với theo:

– Cám ơn mấy cô cậu, hôm nào trở lại nhà!

Ở trên lầu, Quốc Tuấn quan sát màn hình của camera đặt ở trong phòng khách nghe cô gái tên Thảo Duyên đối thoại với anh Tư, anh mới chợt nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Anh vui với ý nghĩ ngày sinh nhật của mình có người đến chúc mừng. Một chút gì len lỏi vào tâm trí anh làm anh xao xuyến.

Quốc Tuấn tự trách mình đãng trí đến ngày chào đời của mình mà mình cũng quên mất. Nhưng không sao đã có người nhớ hộ anh rồi.

Chờ cho Thảo Duyên đi khuất, Quốc Tuấn mới bước xuống phòng khách.

Anh nhìn quanh quất. Anh Tư đã đi ra ugoài tự bao giờ. Nhìn đóa hoa hồng được kết cẩn thận có ruy-băng màu đó tạo thành những cái nơ xinh xắn, nằm chỏng chơ giập nát ở góc phòng, Quốc Tuấn nhặt lên tiếc rẻ.

– Đẹp quá! Cô ấy giận mình giẫm nát cả hoa. Một cô bé nóng tính.

– Anh phủi bụi và gở mấy cánh hoa gãy giập ra vẻ thất vọng.

– Quốc Tuấn ơi! Cậu có ở nhà không Quốc Tuấn vội Đặt bó hoa vào góc phòng trở lại bàn ngồi. Tiếng Kỳ Long vang vang ở cổng. Anh gõ nhẹ vào nhẹ vào mặt bàn, cười cười:

– ''Kỳ nhông'' tới.

– Cái gì. Tớ cấm cậu gọi tớ là ''Kỳ nhông” nghe chưa? Mấy khán giả nhí nghe được, cười tớ thúi mũi.

– Kỳ Long hay “Kỳ nhông'' cũng giống bò trườn, là khủng long thời tiền sử và thời nay, có chăng thay đổi chút chút hình dáng, màu sắc.

Kỳ Long trợn đôi mắt tròn vo của mình nhìn Quốc Tuấn, ngạc nhiên:

– Ê! Hôm nay trúng sô hả?

– Sô gì trúng!Trúng gió thì có.

– Vậy mà tớ tưởng mình trúng sô nên cậu mới vui đột xuất vậy.

– Hãy vui cho đời tươi trẻ, hãy cười cho đời lên hương, dù ngày mai ra sao ta vẫn cứ cười vui.

Quốc Tuấn vừa đùa vừa hát, giọng điệu dí dỏm vui tươi làm Kỳ Long ngạc nhiên, độp vào vai bạn thật mạnh:

– Nè! Cậu định thay Tú Khiêm à? Nhạc của cậu nghe cũng khá đó. Nào, ta cùng hát Kỳ Long cất tiếng hát. Anh nhăn nhó cố gắng cất cao giọng hơn Quốc Tuấn làm cho Quốc Tuấn bật cười, ngắt một cánh hoa hồng thảy vào miệng cậu ta. Kỳ Long nín bặt:

– Cậu tặng hoa kiểu Ăng Lê à? Có ngày tôi nuốt mắc nghẹn, chết bất đắc kỳ tử, cậu đền mạng không nổi đâu.

– Ối giời? Cái thân ốm nhách như ''Kỳ nhông'', liệu mà tẩm bổ lên, lỡ có chết đừng đổ tội cho người khác.

Kỳ Long lắc lư cái đầu:

– Ai thèm đổ tội cho mấy người. Thân này ốm o gầy mòn là vì ai cậu biết, không?

– Vì ai?

– Vì lo cho cả nhóm mà tớ phải sụt cân liên tục, lo đến độ ngày quên ăn đêm quên ngủ, cậu phải tội nghiệp tới mới đúng.

– Tội nghiệp cho cậu ghê. Thân này ví xẻ làm đôi nửa cho sự nghiệp, nửa thời đi rong.

Kỳ Long bật cười khanh khách:

– Hay, hay thật! Hôm nay ai lột lưỡi cậu thế, Quốc Tuấn?

Quốc Tuấn ngồi ngả ra, vắt tay lên thành ghế nheo nheo đôi mắt đẹp như con gái:

– Thì vui, chút chút, vui cho đời lên hương, cười cho đời tươi trẻ vậy mà.

Kỳ Long gãi tai, suy nghĩ:

– Lạ nhỉ! Quốc Tuấn ít khi đùa lắm.

– Hay là ...

Cậu ta chồm tới nhìn bạn:

– Bộ có bồ hả? Đẹp hôn. Linđa, Misa hay ÔsÔma?

Nghe bạn hỏi giọng cà rỡn, Quốc Tuấn chỉ cười. Kỳ Long dừng mắt nơi bó hoa hồng đặt góc phòng:

– Ô hay! Mình đoán đâu có sai. Người yêu tặng phải không? Trời ơi? Hai người kia sắp lên ''xe bỏng'', buồn muốn chết, cậu lên xe hoa nữa chắc nhóm mình đẹp tiệm. Các người thật nôn nao chăng biết hy sinh gì cả.

– Thật là ...

Quốc Tuấn chưa kịp ''độp'' lại anh chàng cà rỡn đã thấy Nam Anh xuất hiện với gương mặt bí xị. Kỳ Long nhanh miệng hỏi ngay:

– Kìa, anh chàng thư sinh! Làm gì mới sáng sớm, mặt mày cậu nhứ cái bánh bao chiều bị ế vậy.

Nam Anh - anh chàng đẹp trai dáng vẻ thư sinh nho nhã nhất của nhóm - từ tốn ngồi xuống, cất giọng buồn hiu:

– Mặt mình giống cái bánh bao ế lắm à? Nếu vậy còn đỡ, mình nghĩ nó tệ hơn kìa.

Không cười nổi đâu. Các bạn không biết chuyện gì sao mà trô ng hai người lạc quan, cười giòn giã thế? Quốc Tuấn thắc mắc, vẻ mặt nghiêm lại:

– Chuyện gì mà cậu kém vui thế?

Kỳ Long xen vào:

– Cậu lúc nào cũng trịnh trọng khiến con người ta nghẹn thở mất.

Nam Anh tuyên bố:

– Các cậu biết không? Ngày mai, chiều tối, hôn lê của nhóm trưởng Tú Khiêm và Phương Phương sẽ được. Tổ chức, cử hành ở nhà hàng khách sạn ''Tân thế giớí'. Sau đó họ đi hưởng tuần trăng mật ở Singapore nửa tháng.

Kỳ Long cắt lời Nam Anh:

– Như vậy, mấy sô biểu diễn của chúng ta phải dời lại ư?

– Không phải dời đổi mà cắt bỏ luôn.

– Trời đất! Kỳ cục quá! Tú Khiêm có gia đình, còn bộ ba mình phải dẹp tiệm sao?

Quốc Tuấn kêu lên thất vọng. Điều anh lo sợ từ sáng giờ đã thành sự thật.

Anh ngán ngẩm gác tay lên trán thở hắt. Nam Anh nhìn bạn nói tiếp:

– Đâu phải có thế. Còn chuyện Hoàng Đăng nữa, các cậu hay gì chưa?

Quốc Tuấn lắc đầu, giọng bi quan hẳn:

– Mình biết rồi. Mỗi chúng ta nên đi tìm cho mình một công việc đi là vừa rồi.

– Không được, dù sao mình cũng phải duy trì nhóm nhạc của mình chứ. Cậu biết mình và Quốc Tuấn đã đổ bao tâm huyết vào đây không? Không thể bỏ dở nửa chừng được.

Kỳ Long cãi lại:

– Tạl tình huống nảy sinh chứ ai muốn đâu?

– Cậu muốn ... đừng đổ thừa hoàn cảnh.

– Con người tái tạo hoàn cảnh được mà.

– Cậu đi mà cải tạo hoàn cảnh. Tớ bó tay rồi!

– Hừ! Người gì ...ốm nhách ...dễ chán nản. Nói chuyện với cậu, tức muốn chết hà. Quốc Tuấn cự nự. Nam Anh dàn hòa:

– Thôi, hai người như mặt trăng mặt trời, cãi nhau ích gì? Chi bằng chúng ta họp lại cùng nhau giải quyết vấn đề đi tốt hơn.

– Hoàng Đăng cũng không còn ở lại với chúng ta quá một buổi nữa.

Kỳ Long kêu lên:

– Chuyện gì nữa đây. Hoàng Đăng làm sao?

– Cậu ấy được Linda Mỹ Ý rước sang Mỹ du học chính thức vào tuần tới.

Các cậu chuẩn bị quà chúc mừng.

– Trời! Mừng gì nổi mà mừng.

– Như vậy chẳng lẽ đêm nay chúng ta hủy bỏ cả ba suất hát sao? Tệ quá!

Nam Anh lắc đầu không vui:

– Các cậu nghe đây. Suất hát tối nay vẫn tiếp tục, nhưng đây là suất hát chót cuối cùng ở ba tụ điểm ca nhạc ở thành phố. Chúng ta chỉ hát chung đêm nay rồi chia tay hẳn.

Kỳ Long đề nghị:

– Chúng ta còn lại ba người cứ tiếp tục hát có sao đâu. Không chừng sau này nổi tiếng thì sao chứ.

– Ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung. Cậu đừng đùa nữa mà Kỳ Long!

Kỳ Long trợn đôi mắt, to:

– Ai mà nói đùa chứ! Thật một trăm phần trăm. Mình làm nhóm trưởng thay cho Tú Khiêm được không?

Quốc Tuấn cười hiền:

– Được, khoái cứ làm, không ai giành với cậu đâu.

Nan Anh lại phải dàn hòa:

– Chỉ có ba suất hát nữa là chúng ta không còn cơ hội gặp lại nhau. Mọi chuyện vui buồn trước đây, mong các bạn thông cảm mà bỏ qua cho.

Kỳ Long nhăn mặt:

– Trời ơi? Các bạn phải nghe lời trưởng nhóm chứ. Vẫn tiếp tục hát dù rụng hai ba que cũng vẫn không bỏ nghề.

Nam Anh lừ mất nhìn Kỳ Long:

– Cậu có muốn hát cũng không thể được.

Kỳ Long ngạc nhiên vô cùng:

– Tại sao kỳ vậy? Không lẽ mình sống lệ thuộc vào hai chàng công tử đó.

Nam Anh giảng giải:

– Cậu có biết mọi hoạt động của nhóm đã được ký duyệt sẵn, vậy mà bây giờ ông bầu Hoàng Siêu hủy bỏ hết cả rồi.

Quốc Tuấn nhỏm dậy không tin.

– Tại sao ông ấy làm như vậy được? Mất Tú Khiêm hoạt động cua nhóm vẫn đều đặn, học tập lẫn nhau, hơn nữa nhóm vẫn nghiêm túc mà.

Nam Anh chép miệng thở hắt ra:

– Ông ấy lấy cớ nhóm trưởng Tú Khiêm tự ý tách riêng. Cậu ấy bị cho là vi phạm hợp đồng có thể bị đền là khác.

Quốc Tuấn kêu lên:

– Không thể tin nổi. Ông bầu Hoàng Siêu này quá đáng thật. Chúng ta phải làm sao bây giờ?

– Ai biết làm sao là làm sao?

Kỳ Long vẫn thích mà làm Nam Anh và Quốc Tuấn hơi cau mày khó chịu.

– Cậu nghiêm túc một chút được không?

Thì mình vẫn nghiêm túc đấy.

Mọi người bàn bạc chưa ngã ngũ.Chợt điện thoại reo lên từng hồi:

Nam Anh vội vàng nhấc máy nghe. Trán anh cau dần, anh hơi xàng giọng:

– Ông nói sao?

– Hợp đồng của chúng tôi bị hủy bỏ ngang vô cớ vậy à?

– Cái gì. Mỗi ca sĩ chỉ còn lại năm triệu.

– Điều này quá bất ngờ, tôi sẽ hỏi ý kiến cả nhóm. Không thể được. Xin lỗi ông, chúng tôi muốn gặp trực tiếp để giải quyết.

– Do Tú Khiêm đâu phải do chúng tôi, mong ông xét lại.

– ...À. .... ..... – Dạ .... dạ .... chúng tôi mong ông xem xét.

– Anh Tư trở vào lắng nghe. Nam Anh dập máy, anh ôm đầu ngồi xuống. Cú điện thoại của ông Hoàng Siêu gọi đến làm anh xây xẩm mặt mày. Kỳ Long khều bạn:

– Lão Hoàng Siêu ấy nói gì thế?

– Lão ta đổ tội cho Tú Khiêm và chúng ta bị vạ lây.

– Tú Khiêm, Tú Khiêm! Anh ấy để nợ cho bọn mình rồi. Các bạn nghĩ thế nào?

– Anh ta tự ý tách tài khoản riêng, ông Hoàng Siêu báo 1àm như vậy là vi phạm hợp đồng. Ông ta bắt cả nhóm đền hợp đồng vì chúng ta vi phạm hợp đồng, vì phạm luật chơi nên toàn bộ số tài khoản chung của nhóm ở ngân hàng phải đành để đền hợp đồng cho lão ta đó.

Trời ơi? Công làm bấy lâu dành dụm giờ đổ sông đổ biển, thật uổng phí quá.

– Sao đền cho ông bầu được chứ? - Kỳ Long tỏ ra hiểu biết liền hỏi ngay.

– Không phải đền cho ông ta mà đền cho các hãng băng đĩa.

– Trời.

– Cả năm hoạt động giờ chỉ còn số vốn ít ỏi, chúng ta không làm gì được cả các bạn ạ.

Nam Anh rất thực tế, anh là người thất vọng nhất. Nghe cú điện thoại của Hoàng Siêu ba chàng ca sĩ và anh Tư tài xế như chết, sững. Chẳng ai có thể cất thêm lời nào nữa.