Chương 1

Giao vừa đi thụt lùi vừa dáo dác đôi mắt kiếm tìm. Cô chỉ thấy toàn người là người, đủ cả sắc màu áo quần ngược xuôi qua, khiến cô như muốn hoa cả mắt. Với cái đà này thì cô và Khánh khó mà tìm thấy được nhau, như vậy thì chẳng còn vui vẻ hứng thú gì nữa.

Giao chắt lưỡi thở dài, cảm giác hơi hơi thất vọng, thì đôi mắt cô bắt gặp Khánh đang đứng bên gian hàng bán bông giấy. Mừng quá, cô phóng ngay đến bên anh, chụp tay kéo đi. Vừa kéo anh cô vừa liến thoắng:

- Cám ơn trời phật. Tưởng chút nữa là lạc mất anh rồi. Loanh quanh nãy giờ em mỏi cặp giò đẹp nè. Mình kiếm gì bỏ bụng đi, em đói khủng khiếp đây.

Cô kéo Khánh len lỏi giữa dòng người đông đúc một lúc, rồi sau đó dừng chân trước một quán kem.

- Mình vào đây, anh nhé!

Nhưng lần này, Khánh không tiếp tục đi theo cô mà dừng lại. Anh đằng hắng một cái rồi nói vẻ giễu cợt:

- Than đói bụng mà đòi ăn kem, thật là trẻ con.

Giao nhướng nhướng hàng chân mày thanh tú định cãi lại, nhưng... chu choa mèn đét quỷ thần ơi! Mot gương mặt đàn ông lạ hươ lạ hoắc đang nheo nheo mắt nhìn cô một cách tinh quái. Hoảng hồn, cô buông vội tay người đàn ông ra, rồi buột miệng hỏi một câu... lảng xẹt:

- Ủa! Khánh của tôi đâu?

- Hỏi gì mà nghe "có duyên" dễ sợ.

Trời phật ơi! Nếu như Việt Nam có sách ghi-nét về những kẻ vô duyên, thì chắc chắn cái tên Phạm Giao Giao sẽ đoạt được giải đặc biệt "Trái Chuối Xanh". Khi khổng, khi không lại hỏi người lạ một câu... "có duyên dễ sợ".

Xấu hổ và mắc cở đến hóa rồ, Giao hét to:

- Sao đi theo tui?

Gương mặt người đàn ông ngơ ngác một cách cố tình:

- Ơ hay! Tôi đâu có theo cô, chính cô đã tự giác nắm tay tôi kéo đi cơ mà. Nói gì nghe... có duyên dễ sợ.

Tiếng "có duyên" lần này, người đàn ông kéo dài hằng cả mấy cây số. Trời ạ! Sao Giao nhìn vào chỉ thấy toàn là sự tinh quái cả thế. Giao trở giọng ngang phè như cua để che giấu sự đuối lý của mình.

- Biết tôi nhìn lầm người, sao cứ để mặc tôi nắm tay kéo đi?

Người đàn ông cười, nụ cười hết sức vô tư:

- Ngu sao lên tiếng. Bỗng dưng từ trên trời đưa xuống ngay trước mặt tôi một cô gái xinh như trong tranh mở lời mời tôi đi ăn uống, cơ hội ngàn năm dễ có mấy ai được phước phần. Tôi họa có điên mới lên tiếng từ chối.

Giao nguýt người đàn ông rồi xoay người bước đi.

- Cái tên người yêu của cô thật là dại.

Quay người lại đúng chín mươi độ, Giao trừng mắt:

- Bảo ai dại?

- Tôi bảo anh chàng người yêu gì gì đó của cô, thật là dại.

Giao thấy nóng mũi khi nghe người đàn ông mắng Khánh:

- Mắc mớ gì bảo dại này, dại nọ?

Người đàn ông điềm nhiên giải thích:

- Ai đời dẫn người yêu mình đi chơi ngày lễ mà lại để lạc nhau.

Người như cô bé khi đi ra đường, do có gã đàn ông không có ý đó. Họ sẵn sàng trở thành kẻ bắt cóc ngaỵ Giao phùng má định phản bác lại, nhưng người đàn ông đã đưa tay chỉ vào quán kem chuyển đề tài:

- Vào ăn kem thôi cô bé. Nếu cảm thấy cãi nhau với tôi mà no bụng thì nên, ngược lại thì đừng. Tôi nhớ lúc nãy cô bé bảo đói bụng mà. Chúng ta vào thôi, tôi mời.

Người đàn ông nói tỉnh bơ, như thể tự nãy giờ giữa gã và cô chưa từng có xảy ra sự cố nào vậy. Nhìn thấy tấm biển quảng cáo là Giao muốn nuốt nước bọt rồi, nhưng vốn là đứa con gái bướng bỉnh, nên cô trả lời thẳng thừng:

- Cám ơn lòng tốt đầy tà gian của người lạ, tôi không có lá gan gấu để nhận lời mời này đâu.

Trả lời dứt câu, Giao quay lưng bước đi, giọng người đàn ông hỏi vói theo:

- Này! Cô quên chưa nói tên cho tôi biết.

Giao nghe, nhưng tảng lờ, cô ngẩng cao đầu đầy kiêu hảnh và hòa mình vào dòng người trên đường. "Muốn biết tên Giao Giao này sao? Còn khuya!"

Buông người xuống giường, đấm hai tay mình vào mặt gối, Giao hét lớn:

- Đáng ghét! Thật là đáng ghét.

Sau đó, cô trở ngửa người, xuôi tay chân nằm im lìm, hai chân cô đã mỏi nhừ và mệt muốn bở hơi tai, mệt và mỏi đến độ hai mắt đã nhắm khít, nhưng cô lại chẳng buồn ngồi dậy cài chốt cửa ra vào.

- Giao à! Giao!

Cô nằm lặng thinh.

- Anh xin lỗi. Đã hứa sẽ đưa em đi chơi một buổi tối thật vui, thế mà lơ đễnh thế nào lại lạc mất nhau.

Cô vẫn lặng im.

- Anh đã vô tình để hỏng một buổi tối đẹp. Thôi, đừng thèm giận anh nghen. Dậy đi Giao! Ngoài phố vẫn còn đông vui lắm, chúng mình khởi hành lại nhé!

Giao mở mắt ra, đảo tia nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường. Nổi bực tức bị dồn nén từ lúc về nhà đến giờ đã không còn kềm giữ được nữa, cô ngồi phắt dậy, cao giọng:

- Mười hai giờ đêm rồi, đi đâu chơi được nữa chứ? Anh là tên đại ngôn, đại hứa lèo, đại đáng ghét, đại... một trăm ngàn thứ đại chất chứa trong con người anh. Hu... hu... hu...

Giao khóc ròng như trẻ nhỏ. Khánh lúng túng đưa tay che miệng cô:

- Đừng khóc... đừng khóc Giao... Không khéo hàng xóm nghe thấy, bảo là anh hiếp đáp gì em.

Giao càng khóc to hơn nữa, càng thấy ấm ức hơn nữa.

- Em khóc kệ em. Nếu sợ thiên hạ xì xầm thì anh về đi, về là khỏi bị liên lụy.

- Anh năn nỉ Giao mà. Anh thật lòng xin lỗi, nín đi Giao. Anh hứa, sẽ đền bù cho em một buổi tối khác.

Giao kể lể, hài tội Khánh:

- Dẫu anh có dẫn Giao đi suốt ba trăm sáu mươi bốn ngày, cũng không thể nào bù đắp được một ngày duy nhất có ý nghĩa như tối naỵ Sinh nhật của em mà, sao anh lại vô tình vậy? Dẫn em đi dạo phố, sao để em phải lang thang một mình? Sao đành lòng để em bơ vơ giữa bao người xa lạ? Anh có biết là em bẽ mặt với một kẻ cà chớn lạ hoắc không? Anh có biết là em đã bị cười muốn thúi mũi không? Anh có biết là tôi nay, em đã đoạt thứ hạng xuất sắc trong ghi-nét dành cho những người vô duyên không?

Khánh nhìn Giao chăm bẩm, ngạc nhiên, anh không hiểu cô nói gì. Thái độ của anh càng làm Giao thấy bực mình thêm. Vì thế, cô lại khóc to thêm lên.

- Nín!

Lần này thì Khánh hét rõ to, tiếng hét của anh làm cô giật mình, ngơ ngác nhìn anh.

- Em trẻ con thì cũng vừa phải thôi chứ, chuyện đâu có gì nên nổi mà em khóc kể ầm ĩ. Ngày lễ, ra phố đông người, lạc nhau là chuyện thường tình. Vả lại, anh đâu có cố tình làm, nhưng anh vẫn xin lỗi em rồi kia mà. Nếu em cứ thế này thì anh đi về đây. Còn lại một mình em có quyền khóc hay không thì anh cũng kệ em vậy.

Cao giọng xong, Khánh đứng dậy dợm bước đi. Giao chỉ tròn mắt nhìn anh không nói năng, nhưng thật ra trong lòng cô, cô rất sợ Khánh sẽ bỏ đi thật.

Khánh nhìn vẻ mặt nín lặng đầy bướng bỉnh ở Giao, nhướnng nhướng mày hỏi:

- Anh về, không ngăn anh lại hả?

Giao lắc đầu:

- Không.

Khánh chắc lưỡi:

- Bướng bỉnh ghê chưa.

Giao vẫn ngồi yên. Khánh bật cười, búng nhẹ vào chiếc mũi hỉnh của cô, cất giọng chào thua:

- Chịu em luôn.

Anh ngồi vào chỗ cũ, nắm lấy hai bàn tay cô, nói cầu hòa, hài hước:

- Giao muội à! Thôi thì bản thân huynh đành xin ngàn lần tạ tội cùng muội. Giao muội muốn làm gì đó thì xin cứ việc. Làm thế nào mà Giao muội thấy hả dạ được nổi tức ở trong muội thì thôi.

Nói xong, Khánh ngồi im, hai mắt khép lại thật phải phép. Nhìn anh, Giao thấy vừa thương, vừa buồn cười, cơn hờn giận phút chốc bay hơi biệt tâm. Chẳng nói, chẳng rằng, cô ngả đầu lên bả vai anh nũng nịu:

- Ghét anh quá chừng!

Khánh cũng ôm lấy bả vai cô siết nhẹ, anh thì thầm:

- Em trẻ con thật Giao à! Thế mà chẳng hiểu sao anh lại yêu em đến ngần này.

Giao khẽ khàng bên tai anh:

- Bởi vì anh là con nợ của em.

Khánh hôn nhẹ vào tóc Giao:

- Ừ, anh là con nợ của em... Nợ tình, trả đến hết đời vẫn còn nợ.

Giao nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh:

- Nói thiệt không? Em không có ép anh phải giả vờ để lấy lòng em à nghen.

Giọng Khánh nhẹ và êm như gió thoảng.

- Giao cố gắng chờ anh nghen! Khi nào ổn định cuộc sống, có được chút công danh với đời, nhất định mình sẽ cưới nhau.

Giao trả lời đầy xúc động:

- Sẽ chờ, em nhất định sẽ chờ, chờ anh dẫu là mười năm hay là hai mươi năm.

Anh hôn một cái rõ mạnh vào má cô:

- Chỉ cần ba năm thôi, cô bé à. Cần chi đến mười năm hay hai mươi năm, lúc ấy sẽ già mất thôi.

Giao cười khúc khích trên vai anh:

- Nhưng nếu lỡ em không chờ đợi được anh, em lấy chồng thì sao?

Khánh nhìn vào đôi mắt Giao nghiêm giọng:

- Anh sẽ giết Giao rồi tự sát luôn.

- Nói nghe thấy ghê.

- Anh nói thật chứ chẳng đùa đâu. Giao sinh ra ở trên đời này là để dành cho anh, và chỉ riêng một mình anh yêu mà thôi. Giao cũng chỉ yêu một mình anh thôi. Anh cấm Giao được quyền nghĩ đến bất kỳ một gã đàn ông nào khác. Hiểu chưa?

Giao chỉ đáp lại câu nói của Khánh bằng một nụ hôn đặt trên môi anh đầy ngọt ngào. Cứ thế hai người ngồi yên trong vòng tay nhau.

Ngoài kia, phố phường vẫn đông vui với lễ giáng sinh. Mùa đông, trời thật lạnh, nhưng ở đây, trong căn phòng nhỏ này, được ngồi trong vòng tay Khánh, Giao thấy lòng mình ấm áp và dễ chịu xiết bao.

Đẩy nhẹ cánh cửa kiếng, Giao bước vào căn phòng làm việc của giám đốc. Không khí dịu mát mùi nước hoa thoang thoảng dịu ngọt mang lại cho cô một cảm giác khoan khoái.

Giao nhìn chiếc bàn giấy, nhìn chiếc ghế trống mà thở dài. Hôm nay là ngày cô được gọi đến để phỏng vấn xin việc, vì thế cô đã thật chỉnh trang trong tác phong cũng như trang phục. Cô nghĩ đến ấn tượng đầu tiên có tốt thì ít nhiều sẽ gieo được cảm tình tốt từ nơi người phỏng vấn. Thế mà... Ngồi vào chiếc ghế trống, cô tự nhủ thầm: "Mình là người cần việc và ông ta là người trực tiếp thu nhận. Hay cứ ráng cho, dầu sao cũng phải kiên nhẫn, sự kiên nhẫn là thước đo đức tính chịu đựng của con người". Nghĩ thế, cô ngồi yên chờ đợi...

Ở phía ngoài đã có người đẩy cửa bước vào, cô mừng rỡ, nhưng sự mừng rỡ ấy đã tan nhanh ngay lập tức. Không phải giám đốc, mà là một gã đàn ông thật bảnh bao sáng sủa. Cô khẳng định ngay: "Chắc là cũng đi phỏng vấn như mình".

Nhìn tướng mạo người mới đến, Giao có phần hơi mất tự tin. Nếu đem "dung nhan" so tài cùng nhau thì "bên tám lạng, bên nửa cân" chứ chẳng chơi.

- Này! Sao quan sát tôi kỹ thế?

Giao hỏi trỏng:

- Đi đâu vậy?

Gã nhún vai:

- Tôi có hẹn lúc tám giờ.

Biết ngay mà! Mình đoán trúng phóc mà. Thì ra gã cũng có cuộc hẹn phỏng vấn giống như mình. Ôi! Gay go thật! Cô cắn môi ra chiều suy nghĩ... A! Có rồi! Diệu kế, diệu kế.

Giao kéo ghế lại ngồi gần gã, cất giọng làm quen:

- Nè! Anh tên gì vậy?

- À! Tôi tên Cương.

- Tên Cương à? Vậy thì gay quá.

- Sao vậy?

- Ông giám đốc này cũng tên Cương, Trần Tùng Cương. Còn anh, cái gì Cương?

- Cái này thì...

- Tôi chắc chắn cuộc phỏng vấn của anh với giám đốc sẽ thất bại một trăm phần trăm.

- Sao cô nói thế?

- Bởi vì tôi nghe nói ông giám đốc công ty này vốn nổi tiếng khó tính, cực kỳ cực đoan, bảo thủ vô song. Nhân viên công ty sợ Ổng phải phép, nên chỉ gọi là "giám đốc Trần", chứ có ai dám gọi "giám đốc Cương" đâu. Hỗng lẽ bây giờ, ông ấy thu nhận một nhân viên trùng tên với mình, để rồi cả công ty được dịp gọi "Cương này, Cương nọ" sao? Như thế thì loạn quá, đời nào mà ổng chịu được. Bởi vậy, xem như anh... rớt đài là cái chắc.

- Ồ vậy sao?

Giao hắng giọng tiếp tục... phịa:

- Tôi còn nghe nói ông ấy đã sáu mươi tuổi rồi, nên kỹ tính kỹ nết lắm. Vì thế, tôi khuyên anh bỏ quách cuộc phỏng vấn này đi, đừng nên hy vọng, chỉ uổng công anh đã phung phí thời gian vàng ngọc.

Gã đàn ông nheo mắt nhìn cô:

- Cô nắm lý lịch giám đốc kỹ lưỡng ghê hén.

Giao làm mặt nghiêm:

- Tôi mà nói sai, cho... anh bị ma cắn.

Gã nhìn cô cười to đầy giễu cợt:

- Chà, chà! Có thể thật hay.

Giao cứng họng:

- Tôi và anh lần đầu tiên gặp nhau, chưa từng quen biết nhau, vì vậy có gì phải ghét bỏ nhau đâu mà nói láo với anh kia chứ. Anh hãy tin tôi đi!

Vẫn ánh mắt đầy giễu cợt ấy cứ dán kín vào khuôn mặt cô:

- Còn tôi thì tôi lại nghĩ: chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy. Đây là lần gặp thứ hai. Nhưng quả thật, lần gặp nhau nào, cô cũng mang cho tôi những ấn tượng đầy bất ngờ.

Lần này người ngạc nhiên là Giao:

- Tôi và anh đã từng gặp nhau rồi sao?

- Ừ.

Giao châu hai hàng chân mày, mắt mơ màng cô lục tìm trong trí nhớ, miệng lẩm bẩm:

- Hồi nào vậy kìa?

- Thì hồi năm một ngàn chín trăm... hồi đó đó.

- Tôi đã rà soát kỹ lại bộ nhớ của mình rồi, chắc chắn bộ nhớ của tôi còn rất tốt. Và tôi tuyên bố với anh rằng: tôi chưa từng quen biết anh.

- Thật sao?

- Thật.

- Trời! Có duyên dễ sợ chưa? Khi khổng khi không bảo tôi nhìn ngắm mặt anh, con gái mà nhìn chằm chằm vào mặt con trai là con gái... Giao ngừng ngang nửa chừng câu nói, khi trí nhớ chợt hiện lên nguyên vẹn gương mặt của người thanh niên đêm giáng sinh hôm nào. Thì ra đây là người đã từng khen cô "có duyên dễ sợ" đây mà.

- Sao, bây giờ thì đã nhớ ra rồi hả? Phải gọi nhau là "cố nhân" thì đúng nghĩa hơn.

"Cố nhân gì mà cố nhân, oan gia thì có". Giao trả lời thầm trong bụng, nhưng không cần nhìn vào gương, trên mặt Giao đã có hàng triệu triệu hồng huyết cầu "xấu hổ" về hội tụ.

Còn gã vẫn vô tình một cách giả vờ:

- Đã nhìn kỹ mặt tôi chưa? Không đến nổi nào phải không? Vậy mà lại bị mắng là người có lòng tốt "tà gian" ấy chứ.

Y như rằng mỗi lần bí lối thì Giao lại buông thốt một câu "vô duyên dễ sợ":

- Ngoài Khánh huynh của tôi ra, thì tôi không tin lòng tốt một người khác phái nào cả.

- À... à... à...

Gã gật gật đầu, nụ cười đầy bí hiểm. Nụ cười của gã khiến Giao nhột ý:

- Tôi nói thế có gì mà anh cười?

- Tôi đang nghĩ... chắc Khánh huynh gì gì đó của cô phải là người tuyệt vời lắm, nên đi đâu, nơi chốn nào, cô cũng luôn nhớ nhớ, nhắc nhắc.

Giao khen bồi thêm:

- Trên cả tuyệt vời.

- Lý tưởng thần tượng đến thế sao?

"Yêu đi sẽ biết" Giao định khuyên gã một câu đại loại như thế, nhưng rồi cô kịp dừng lại, lặng thinh tảng lờ như không nghe và ngó sang hướng khác. Đứng trước gã đàn ông tinh như sáo sậu này thì câu chuyện "đối đáp lượm liền" giữa gã và cô sẽ dễ dàng khiến cô trở thành "cực kỳ vô duyên".

Nhìn vào đồng hồ đeo tay, cô giật mình. Chu choa mèn đét ơi! Đã gần chín giờ sáng rồi, hổng lẽ ông giám đốc quên mất cuộc phỏng vấn với cô rồi sao?

- Cô chắc là sốt ruột lắm?

- Sao lại không?

- Cô còn ngồi đó đợi tiếp nữa chứ?

Giao trả lời tỉnh bơ:

- Người cần việc chứ việc không cần người, vì thế tôi sẽ cố gắng đợi.

- Rõ ràng như hai cộng hai là bốn rồi đấy nhé.

- Rõ ràng gì?

- Lúc nãy cô xúi tôi bỏ cuộc phỏng vấn ra về bằng một lý do cực kỳ có lý, chẳng qua là cô muốn loại ra một đối thủ nặng ký và chất lượng như tôi mà thôi.

- Cái này thì...