Cách đây mười sáu năm, đúng ngày này, tôi ra đời.Chưa bao giờ tôi để ý đến điều đó. Tôi đã vô tình sống và lớn lên một cách hồn nhiên, cho đến ngày hôm nay, ngày sinh của tôi.Mẹ đã gợi lên, đánh dấu sự có mặt của tôi trên trái đất này bằng một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật.Sáng sớm, trước khi đi chợ, mẹ trao cho tôi một xấp thiệp mời và dặn dò:- Con hãy điền tên người bạn nào con thích vào đây. Nhớ ghi rõ bữa tiệc bắt đầu lúc mười tám giờ! Tôi ngạc nhiên hỏi:- Tiệc gì vậy mẹ?- Mừng sinh nhật của con.- Mừng sinh nhật của con? Trời! Để làm gì! Thôi đi, con mắc cở lắm. Con thấy không có con cuộc đời này vẫn đông vui.Mẹ vuốt tóc tôi, âu yếm nói:- Nhưng đối với mẹ thì khác. Không có con, mẹ chẳng thiết sống nữa.Trong ngôi nhà lớn và cổ kính này, chỉ có hai mẹ con tôi sống thui thủi bên nhau. Cha tôi đã bỏ đi với một người đàn bà lạ và dĩ nhiên là giàu có. Ông chán ghét mấy căn phòng ẩm mốc, đầy dẫy những cây cột to tướng, lâu đời, lên nước đen bóng. Chúng đứng bất động bên cạnh những tấm màn màu nâu lớn, cũ kỹ. Ông bảo rằng cần phải thoát khỏi “địa ngục trần gian”, thoát khỏi “ngôi nhà tù”.Nhưng đối với bạn học của tôi, thì nơi này là thiên đường. Chúng ca ngợi nó là “ngôi nhà cổ tích”. Trước đây, các bạn thường kéo tới đùa nghịch. Hết chơi trốn tìm lại bày những trò ngộ nghĩnh như “Công chúa khờ” hay “Hoàng t ư? ngủ trong ổ gà”. Vui không thể tả! Mấy tấm màn được kéo rũ xuống, che bớt ánh sáng mặt trời. Gió lùa trên những vòm cao mái nhà tạo thành những âm thanh kỳ dị, biến căn nhà thành một tòa lâu đài huyền bí. ghế bành được xem như ngai vàng. Mỗi đứa giành lấy một cái khăn lông lớn cột vào cổ để tạo dáng chiếc áo choàng thời xa xưa.... Mọi thứ được xê dịch, làm tung lên từng chập những làn bụi bám quanh mấy chiếc tủ cẩn xà cừ. Mãi đến lúc đồng hồ thong thả điểm giờ mẹ tan sở thì chúng tôi mới cho mọi thứ đâu vào đấy.Những hoàng tử rời ngai vàng trở về xứ sở để ăn cơm. Các công chúa cuốc bộ về “cung nội”. Trả lại sự yên tĩnh và buồn bã cho mẹ.Bây giờ chỗ này đã trở thành cung cấm, chỉ dành riêng cho con gái. Càng lớn, chúng tôi càng ít có dịp gặp nhau. Bài vở, công thức.... ngày một nhiều đã cuốn hút, đẩy lùi những trò chơi ngày xưa vào quá khứ. Gần đến ngày thi, mấy nhỏ bạn của tôi lại mò tới. Mỗi đứa chiếm một chiếc ghế bành, rồi kéo đến gần một cây cột, tay phải cầm sách, tay trái nghịch ngợm nắm lấy tấm màn nâu phe phẩy. Chúng học, học mãi cho đến khi ngủ gật.Bọn con trai vì không được mời vào nhà, nên đâm ra tức tối giận dỗi, phao những tin động trời động đất:- Đó là “ngôi nhà ma”. Đêm đêm có một cô gái tóc dài hiện ra bên cửa sổ. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, rồi cất tiếng khóc. Tiếng khóc ghê rợn lắm! Nhỏ Uyên sống gần ma nên nó lạnh tanh hà. Bảo sao không có biệt danh là “Uyên Lạnh”.Tôi biết chính thằng Quang Bịa là thủ phạm chớ không ai khác. Vì đêm nào nó chẳng đạp xe đảo qua đảo lại trước cửa nhà tôi. Nó hút gió, bấm chuông inh ỏi làm mấy con chó trong nhà chạy túa ra sủa ỏm tỏi. Cậu ta hết hồn kêu tôi rối rít, mà tôi vẫn làm mặt lạnh.Hôm nay ngôi nhà bỗng dưng biến sắc. Mấy tấm màn nâu được mẹ thay bằng những tấm vải mỏng màu thiên thanh. Bộ lư đồng sáng rực trên cái tủ thờ sạch sẽ. Hàng cột nhà dường như đen hơn, bóng hơn, đứng lặng nhìn cái bánh sinh nhật to tướng với mười sáu ngọn nến màu hồng xinh xắn. Và, “Uyên Lạnh” bỗng dưng cứ nóng bừng, đôi má hây hây đỏ như bị sốt. Tôi ngồi im một chỗ, hai bàn tay giấu dưới tà áo dài trắng tinh mới mặc lần đầu. Hồi hộp, thẹn thùng.... đưa mắt nhìn quanh.Nhỏ Thanh Béo thấy vậy, kêu lên:- Tụi bây ơi, nhìn con Uyên nè! Bữa nay nó thành Uyên Ngố rồi.Thanh Béo cũng đẹp ra, nó mặc chiếc áo đầm trắng mới toanh, môi thoa son đỏ choét. Mấy bạn khác cũng xinh xắn hơn ngày thường. Bạn nào cũng áo mới, giày mới. Thúy Thực Tế hỏi:- Uyên có mời tụi con trai không?- Có, sao chưa thấy tới! - Mời ai vậy?- Quang Bịa, Tuấn Khờ.... và Nguyên “mát”.Cả bọn cười ầm lên. Thanh chu miệng, dài giọng:- Xời ơi....! Mời cả Nguyên “mát” nữa à?Không biết Nguyên có mát không mà anh toàn làm những chuyện khác đời. Trong lúc bọn tôi đang ôn bài thi thì anh mời đi ăn kem. Chúng tôi đang vui say thưởng thức thì anh lại đùng đùng đứng lên, đến bên quầy trả tiền rồi tuyên bố là bọn con trai phải về trước để học bài, khiến nhóm con gái ê cả mặt, giận anh gần một tháng.Đến hôm nhỏ Thanh Béo tổ chức sinh nhật lần thứ mười bảy của nó. Nhân ngày vui, nó xóa bỏ hận thù, gởi thiệp mời cả nhóm con trai tới dự. Ngày đó, Nguyên lại nổi bật với món quà to lớn khác thường mà anh đã “vác” tới nhà Thanh để tặng nó. Anh trịnh trọng nói:- Chúc Thanh vui vẻ, hạnh phúc. Đời đẹp như mơ! Mơ đẹp như.... đời! Chúng tôi vỗ tay cười ầm ĩ. Nhỏ Thanh nhìn thấy thùng quà có cở, tò mò quá, nó bèn phá lệ:xem qua trước khi nhập tiệc.Tờ giấy kiếng được mở tung, để lộ một cái thùng màu vàng. Thanh lôi từ trong thùng ra một cái gối ôm màu hồng nhạt.Tôi trêu Thanh:- Chắc anh Nguyên biết mày béo nhờ ngủ nên tặng mày hai cái gối làm kỷ niệm.Thanh Béo bước tới trước mặt Nguyên kênh kênh một hồi rồi nói:- Cám ơn anh Nguyên “mát” nhé! Nguyên giận dỗi bỏ về, không kịp ăn miếng bánh nào. Còn Thanh thì hôm sau vào lớp nói với tôi:- Uyên Lạnh nè, nghĩ lại, tao thấy bậy ghê! Hai cái gối thật tuyệt, nằm êm hết biết! Tao ngủ một giấc ngon lành, đầy mộng đẹp.Tôi đùa:- Vậy là mày sẽ không còn là Thanh Béo nữa mà là Thanh Mộng Đẹp.Từ hôm ấy, Nguyên thường hay lánh mặt bọn tôi. Tụi nó bảo nhau:- Anh Nguyên giận rồi. Vậy là ảnh không có “mát”. Người ta “mát” đâu biết giận.Nguyên sẽ không tới dự tiệc. Sinh nhật của bạn nào anh cũng ra công suy nghĩ, lựa chọn những món quà độc đáo để tặng. Còn tôi, mười sáu tuổi mới biết thế nào là sinh nhật của mình. Vậy mà anh không tới. Tôi chẳng là gì hết đối với anh! Tôi khóc.Mẹ và các bạn đang trò chuyện, nghe tôi thút thít liền chạy đến. Mẹ hỏi:- Uyên, con làm sao vậy? Bệnh hả?Thanh Béo thắc mắt:- Hay mày đòi ăn bánh trước rồi mới thổi tắt mấy ngọn nến?Thúy Thực Tế chen vào:- Bác ơi, hay là mình cho nó xem quà tặng trước khi nhập tiệc! Thấy mọi người lăng xăng vuốt ve, tôi liềng nhỏng nhẻo:- Con không mừng sinh nhật! Con không thèm thổi mấy ngọn nến này đâu! - Để anh thổi dùm Uyên nha! Giọng nói trầm ấm của Nguyên làm tôi giật nẩy mình. Anh đã đến! Nguyên đang đứng cạnh Tuấn Khờ.Anh bước tới trước mặt tôi, nói như ru:- Đây là quà sinh nhật của Uyên.Tôi kêu lên sung sướng:- Hoa hồng! - Đúng rồi, hoa hồng! Đây là những đóa hoa đầu tiên nở trong vườn nhà anh. Tự tay anh trồng đó. Bây giờ, nó là của Uyên và mãi mãi thuộc về Uyên.Nhỏ Thanh Béo kêu lên:- Chúa ơi! Xin chúa hãy giáng trần. Trời ơi! Xin trời hãy ngó xuống thế gian này một chút để coi anh Nguyên. Hết nói nổi anh Nguyên! Phải gọi anh là anh Nguyên Khôn mới đúng.Nguyên mỉm cười bao dung.Tôi đưa những đóa hồng lên môi.Mắt mẹ long lanh những giọt sương đêm. Mẹ quay đi, nhìn vào góc nhà, nơi có chiếc bàn nhỏ mà ngày xưa ba thường ngồi làm việc. Trên bàn, một lọ hoa rỗng cũng nhìn lại mẹ. Cả hai đang nghĩ tới những nhành hoa nào đó đã mất.